Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 70 : Cãi vã

0 Bình luận - Độ dài: 1,285 từ - Cập nhật:

“Bọn buôn nô lệ đã bán vũ khí cho những bộ lạc thù địch của ta, giật dây để chúng ta tự chém giết lẫn nhau. Khi bị tập kích, chúng ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, và cái giá phải trả vô cùng thảm khốc. Những năm tiếp theo, bộ lạc ta liên tục mất người bị bắt, bị bán, số lượng giảm đi quá nửa. Chúng ta buộc phải dời đi không ngừng để sống sót, nhưng bọn buôn nô luôn có cách lần ra dấu vết. Chúng thậm chí tìm đến cha ta, đề nghị đổi vũ khí lấy tù binh. Cha ta không cần một khắc suy nghĩ đã từ chối.” Raeli kể.

“Kể từ đó, mọi thứ càng tồi tệ hơn. Những bộ lạc gần đó bị chúng xúi giục, kết liên, rồi tung ra một cuộc đột kích lớn. Trong trận đó, cha ta và anh trai ta đều bỏ mạng. Lũ tặc sát hại các trưởng lão trong làng, rồi bán hết đám trai trẻ còn lại cho bọn thương nhân cung cấp vũ khí cho chúng.” Gã dừng một nhịp. “Ta cũng là một trong số đó.”

“Vậy... đám nữ nô kia và cả Rakutua cũng là người trong bộ tộc ngươi? Bọn họ biết thân phận của ngươi ư? Nhưng chuyện đó lạ thật, theo như ta biết thì bọn buôn nô thường cố tình chia rẽ người cùng bộ tộc ra bán cho các chủ khác nhau để tránh nổi loạn.” Trương Hằng hỏi.

“Đúng là như vậy. Trong số những người bị bán cùng ta, chỉ có bốn người là đồng tộc. Một kẻ chẳng bao lâu thì chết vì bệnh, một kẻ khác toan bỏ trốn rồi bị bắt lại, bị đánh chết bằng roi. Tính đến giờ chỉ còn lại ba chúng ta. Ta cũng không ngờ sẽ gặp lại Nivasha và nhóm người của nàng ở đây. Họ bị bắt từ lúc chiến tranh bộ tộc mới nổ ra, vì là nữ giới nên bị xem là ít nguy hiểm, thành ra bị bán đi cùng nhau, nhiều người trong số đó rơi vào chính nơi này…”

“Còn Rakutua, hắn bị bắt cùng ta, nhưng sau đó bị bán cho người khác. Macolm thích xem đấu sĩ, từ lâu đã lùng sục khắp nơi tìm những đấu sĩ giỏi nhất. Nghe đồn về Rakutua, hắn liền bỏ tiền ra mua về cách đây một tháng.”

Laeri ngừng lại một lúc sau khi kể xong.“Trên xe ngựa, ta nghe ngươi nói các ngươi đang định ra tay với Macolm?”

Trương Hằng gật đầu.“Hắn là người của liên minh Hắc Thương, từng có ân oán với con tàu của ta, chuyện này cả Nassau đều biết. Tối nay, hắn mời ta tới trang viên dự tiệc, thực chất là muốn thăm dò xem có thể hòa giải được không.”

“Và ngươi không định chấp nhận lời mời ấy. Vì sao?” Laeri nhìn chằm chằm vào mắt Trương Hằng, ánh mắt như muốn moi ra toàn bộ suy nghĩ trong đầu cậu.

“Bởi vì ta không muốn giao phó vận mệnh của mình cho bất kỳ kẻ nào khác.” Trương Hằng đáp thẳng.“Ta không hận riêng gì Macolm, nhưng nếu hắn thực sự dựng được liên minh Hắc Thương, chiếm chỗ đứng ở đảo này, thì tự do của tất cả chúng ta đều sẽ bị bán rẻ. Lúc đó Nassau sẽ chỉ là một sàn đấu giá khác dưới chân bọn nhà giàu.”

Laeri không hoàn toàn hiểu câu nói cuối cùng, nhưng hắn có thể nhận ra Trương Hằng không hề nói dối, và quan trọng hơn, ít nhất vào thời điểm hiện tại, người kia đứng về phía đối nghịch với Macolm.

Sau một hồi im lặng, Laeri nói tiếp:

“Sau khi cha ta và anh trai chết trận, theo luật bộ tộc, ta trở thành tân tộc trưởng. Đó là bổn phận của ta phải giải thoát anh em khỏi xiềng xích, đưa họ về với tự do. Đó cũng là lý do ta phải trốn khỏi trang viên cho bằng được.”

Trương Hằng nhẹ giọng:

“Ta rất khâm phục lý tưởng của ngươi, nhưng e là không giúp được bao nhiêu.”

Cậu đương nhiên không có cảm tình gì với chế độ buôn nô một trong những vết nhơ nhục nhã và đẫm máu nhất trong lịch sử nhân loại. Nhưng cứu Laeri là một chuyện, còn giúp hắn giải thoát toàn bộ nô lệ khỏi trang viên lại là chuyện khác. Giờ đây, Hàn Nha và Karina đang trong giai đoạn nguy hiểm nhất, Trương Hằng phải tập trung toàn lực vào Macolm và liên minh Hắc Thương. Cậu không dư sức để dính thêm vào rắc rối khác.

Thế nhưng Laeri lại lắc đầu:“Ta không cần ngươi giúp, ta muốn hợp tác.”

“Hợp tác?”

“Đúng vậy. Ngươi muốn biết giữa Macolm và Raymond có bất đồng gì, thì ta có thể giúp. Dù bọn nô lệ như ta thường chẳng có kết cục gì tốt đẹp hoặc bị bắt làm lao công, hoặc thành đấu sĩ phải giết lẫn nhau để mua vui cho chủ nhưng đôi khi làm đấu sĩ lại có lợi hơn, bởi vì ít nhất chúng ta còn được nghe ngóng chuyện bên ngoài.”

Laeri chậm rãi kể:

“Trong mắt bọn da trắng, chúng ta chỉ là công cụ biết đi, là tài sản riêng của chúng. Không ai quan tâm đến suy nghĩ hay cảm xúc của chúng ta, càng chẳng ai sợ chúng ta nghe được điều gì. Từ ngày đầu bị bán đến trang viên Terrance, ta đã chuẩn bị cho ngày trốn thoát. Ngoài việc học lỏm thêm từ ngữ để hiểu thế giới này, ta còn bí mật thu thập thông tin mong có thể tìm thấy con đường rời khỏi địa ngục đó.”

Hắn dừng lại một thoáng rồi nói tiếp:

“Chừng tám tháng trước, Malcolm và Raymond có một buổi gặp riêng. Ta và một tên nô khác bị gọi ra biểu diễn một trận đấu cho bọn chúng xem. Nhưng trong lúc đó, hai tên kia rõ ràng không hứng thú, ngược lại còn tranh cãi gay gắt.”

Trương Hằng khẽ nhướng mày. Câu chuyện bắt đầu khiến cậu quan tâm thật sự.

“Tranh cãi xoay quanh một thương nhân. Cái tên đó ta không nhớ rõ vì thấy chẳng liên quan gì đến kế hoạch trốn thoát của ta. Hắn là một tay buôn chợ đen khá có tiếng trên đảo, cùng làm ăn với Macolm và Raymond. Raymond từng tiếp cận hắn, ngỏ ý mời gia nhập liên minh Hắc Thương, nhưng bị từ chối thẳng thừng.”

“La lý do?”

“Gã đó bảo rằng thành lập liên minh kiểu đó chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân. Hắn cảnh báo rằng Macolm quá tham vọng. Raymond đem chuyện này về nói lại với Malcolm, cả hai đều cảm thấy khó xử. Tên thương nhân kia tuy không giàu nhất, nhưng có thâm niên lâu đời, cũng có chút ảnh hưởng trên đảo. Raymond thì muốn dần dần thuyết phục, nhưng chẳng bao lâu sau gã kia bị bắt ở thuộc địa. Raymond nghi Macolm ra tay, nhưng Macolm phủ nhận, nói mình không dính dáng gì. Từ chuyện ấy, hai tên chia rẽ hẳn.”

Một tia sáng lướt qua trong tâm trí Trương Hằng. Cậu chợt nhớ đến lần đầu gặp Karina, cô từng kể về chuyện cha mình bị bắt ở New Jersey. Nếu tính theo thời gian, mọi thứ hoàn toàn trùng khớp.

Có vẻ như... chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận