Tập 05 : Cánh buồm đen
Chương 63 : Mọi thứ đều có thể giải quyết....
0 Bình luận - Độ dài: 1,520 từ - Cập nhật:
Chiến thắng vang dội trong chuyến hải trình đầu tiên của Hàn Nha khiến liên minh Hắc Thương không thể ngồi yên, điều đó nằm trong dự đoán của Trương Hằng. Nhất là sau khi cậu và Karina thiết lập mối quan hệ hợp tác, liên minh Hắc Thương nhanh chóng nhận ra Hàn Nha đã có kênh tiêu thụ chiến lợi phẩm riêng, lợi thế đàm phán duy nhất của họ cũng theo đó mà tan biến. Dĩ nhiên, họ phải tìm cách đối phó.
Fraser không nói sai khi cho rằng Hàn Nha cần thời gian để trưởng thành, nhưng câu ấy cũng áp dụng chính xác cho liên minh Hắc Thương một đứa trẻ sơ sinh chưa rụng dây rốn.
Những thương nhân chợ đen do Raymond và Macolm cầm đầu đang theo đuổi lợi nhuận và mong muốn xây dựng trật tự thương mại trên đảo, kết thúc tình trạng hỗn loạn đã kéo dài quá lâu. Bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, họ đã thu hút đủ số lượng đồng minh và người ủng hộ. Các băng hải tặc lớn nhất đảo gần như đều đứng về phía họ. Nhưng cùng lúc đó, làn sóng phản đối cũng âm ỉ dâng lên.
Việc họ đang làm đi ngược với tinh thần tự do và phiêu lưu của Nassau từ trước đến nay. Nhất là trong số các nhóm hải tặc vừa và nhỏ, không ít người tỏ ra bất mãn với chính sách giá cả hiện tại. Tuy nhiên, so với một liên minh có tổ chức như Hắc Thương, họ thiếu đi khả năng lãnh đạo và tinh thần hợp tác, lâu nay vốn là một mớ hỗn độn rời rạc, sự phản kháng chỉ mang tính lẻ tẻ và chẳng tạo được làn sóng đáng kể nào. Một khi Hắc Thương vượt qua được thời kỳ đầu nguy hiểm nhất và dần ổn định, thì dù có không cam lòng đến đâu, nhóm đối lập cũng chỉ còn lại một lựa chọn: chấp nhận thực tại.
Nhưng sự xuất hiện của Trương Hằng đã khiến họ bỗng dưng thắp lại hy vọng. Hàn Nha là con tàu duy nhất ở Nassau vừa có thực lực vừa chưa bắt tay với liên minh Hắc Thương, chẳng khác nào trở thành biểu tượng của phe đối lập.
Tình hình giờ đã vượt xa giới hạn giữa Hàn Nha và Hắc Thương.
Điều đó với Trương Hằng vừa là lợi thế, lại vừa là rắc rối. Dù muốn hay không, cậu và chiếc tàu của mình đều bị đẩy ra giữa dòng xoáy, nhưng mặt khác, ánh mắt của cả đảo giờ đây đều đổ dồn về phía họ, cả hai phe buộc phải chơi theo luật.
Và như thế lại càng có lợi cho Trương Hằng. Hàn Nha chỉ cần phát triển một cách bình thường là đủ để khiến liên minh Hắc Thương mất ăn mất ngủ. Nhưng điều Trương Hằng không ngờ là Macolm nhân vật số hai của Hắc Thương lại tìm tới mình nhanh đến vậy.
“Tôi có tra qua rồi. Sáu ngày nữa, Macolm sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc tại trang viên Terrance. Hắn đã mời rất nhiều nhân vật có tiếng trên đảo, cả các thuyền trưởng, địa chủ lớn… Lý do là để cảm ơn sự ủng hộ của họ dành cho liên minh Hắc Thương. Về an toàn thì không có gì đáng lo.” Billy, hoa tiêu của Hàn Nha, hoàn thành nhiệm vụ ngay trong đêm Trương Hằng nhận được thiệp mời và đến báo cáo từ sớm hôm sau.
“Cảm ơn.” Trương Hằng gật đầu.
Sau khi Billy rời đi, Annie từ trên lầu ngáp dài bước xuống.
“Anh thật sự định tham gia cái buổi dạ tiệc vớ vẩn đó à?”
“Ừ. Macolm muốn biết tôi là hạng người thế nào, thì tôi cũng muốn biết liên minh Hắc Thương đang toan tính gì.”
“Trời ạ, thật chẳng hiểu nổi mấy gã như anh đang nghĩ cái quái gì. Có địch là chém thôi chứ lắm lời làm gì?” cô gái tóc đỏ lẩm bẩm, rồi ngồi phịch xuống bàn, tiện tay phết mứt lên lát bánh mì.
“Có lúc tôi cũng mong mọi thứ đơn giản như vậy.” Trương Hằng lắc đầu. “Không nói chuyện đó nữa. Cô tìm nhà sao rồi?”
“Ổn lắm! Harry giúp tôi dò hỏi suốt mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được một căn y như tưởng tượng! Cách bến tàu chỉ mười lăm phút đi bộ, bên cạnh có hai quán rượu mở thâu đêm, phía sau còn có một khoảng sân nhỏ để tập kiếm. Quan trọng nhất là… chỉ 200 đồng bạc! Mà Harry bảo có thể mặc cả xuống nữa cơ. Tôi tính chiều nay sẽ thanh toán.” Annie hào hứng kể.
“Chúc mừng.”
Trương Hằng hiểu căn nhà nhỏ đó có ý nghĩa thế nào với Annie. Cô rời khỏi gia đình giàu có để đến Nassau chỉ vì hai chữ: tự do. Hồi bé, cô thường chứng kiến cảnh người mẹ xuất thân hầu gái khép nép trước mặt cha mình. Cũng từ đó mà trong lòng nảy sinh phản kháng. Cô không muốn sống phụ thuộc vào ai như mẹ từng sống, cũng bởi thế mà cô mới nghiêm túc với lời hứa chia nửa chiến lợi phẩm đến vậy.
Hai người đã thỏa thuận từ đầu: Annie chỉ ở nhờ một thời gian, đợi đến khi có tiền sẽ dọn ra riêng. Giờ thì ngày ấy đã đến. Vừa nhận được phần chiến lợi phẩm của mình, cô liền đi tìm nhà, và giờ cuối cùng cũng tìm được nơi ưng ý, thực hiện giấc mơ ấp ủ bấy lâu.
Mặc dù… cái “giấc mơ” ấy nghe hôm nay có hơi lệch lạc.
“Từ nay sẽ không ai ngăn tôi gác chân lên bàn nữa!” cô nàng tuyên bố đầy kiêu hãnh. “Cũng chẳng ai ép tôi phải húp sạch bát súp nữa!”
“…”
Trương Hằng vốn định giúp cô chuyển nhà, nhưng giữa trưa thì thủy thủ của Hàn Nha lại vướng vào một cuộc ẩu đả ở kỹ viện với đám người từ Thợ Săn, cậu buộc phải đích thân ra mặt xử lý.
May mắn là vụ này không lớn tuy có đánh lộn, nhưng không ai chết, chỉ có một gã xui xẻo bên kia bị đâm trúng đùi. Khi Trương Hằng đến nơi, hai bên đang giằng co, còn kẻ bị thương thì đã được băng bó tạm.
Cậu hỏi qua sự việc thì biết hóa ra tất cả chỉ bắt đầu từ việc… tranh giành một cô kỹ nữ. Ban đầu cô ấy đã được đám Thợ Săn bao trước, nhưng rồi đám Hàn Nha lại ra giá gấp đôi, khiến cô đổi ý. Đám Thợ Săn cảm thấy bị sỉ nhục, thế là… đánh nhau.
Chuyện như thế không thiếu ở kỹ viện, thường thì chỉ cần bồi thường chút đỉnh là xong. Nhưng cả đảo đều biết Hàn Nha vừa kiếm được món hời, thế nên Thợ Săn nổi lòng tham, đòi tiền bồi thường cắt cổ. Bị từ chối, bọn chúng liền ỷ đông, chặn hết đám Hàn Nha lại.
Thuyền trưởng của Thợ Săn đứng bật dậy khỏi bàn, chỉnh lại cổ áo, định nói vài câu cho ra dáng… nhưng Trương Hằng chẳng buồn khách sáo:
“Thả người.”
“Không thành vấn đề. Miễn là các người chịu trả 20 đồng vàng Tây Ban Nha tiền thuốc men.” gã kia cười nhe răng.
“Có vẻ chúng ta khó mà đồng thuận.” Trương Hằng rút thanh kiếm đeo ở thắt lưng. “Vậy thì theo lệ cũ đi.”
Sắc mặt thuyền trưởng Thợ Săn lập tức thay đổi. Hắn không ngờ đối phương lại dứt khoát như vậy. “Lệ cũ” trong giới hải tặc nghĩa là: nếu không đạt được thỏa thuận, có thể giải quyết bằng tay hoặc là song đấu giữa hai thuyền trưởng, hoặc là đánh hội đồng.
Hành động của Trương Hằng hiển nhiên là chọn cách đầu tiên.
Hai mươi năm trước thì hắn còn dám chơi, nhưng giờ tuổi đã cao, bụng đã to, cân một kẻ như Trương Hằng thì chẳng có cửa thắng. Hắn vội vàng nói:
“Ta người đông, tại sao lại phải đơn đấu với ngươi?”
Nhưng vừa thốt ra câu đó, mặt hắn đã đỏ như gấc, đến đám thủy thủ sau lưng cũng không khỏi khinh bỉ. Trong giới hải tặc vốn đề cao dũng khí, hành vi nhát gan như vậy tất nhiên là bị khinh rẻ.
Thế nhưng, để moi được ít tiền, thuyền trưởng Thợ Săn đành tạm gác sĩ diện sang một bên.
“Đánh hội đồng? Ngươi chắc chứ?” Trương Hằng vẫn giữ vẻ thản nhiên, tra kiếm vào vỏ, quay sang đám khách làng chơi đang xem náo nhiệt gần đó.
“Ba đồng bạc cho mỗi gã Thợ Săn bị hạ. Ai tham gia?”
Chưa dứt lời, kỹ viện đã vang lên tiếng ghế đổ, người đứng bật dậy lố nhố khắp nơi.


0 Bình luận