Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 05 : Cánh buồm đen

Chương 36 : Hành trình báo thù

0 Bình luận - Độ dài: 1,324 từ - Cập nhật:

Trương Hằng đứng lặng bên mạn tàu, dõi mắt về phía ánh lửa rực lên từ con tàu đang cháy.

Dù đã trải qua chiến tranh đẫm máu, cậu vẫn chưa thật sự quen được cái kiểu tàn sát này dùng đại bác xử tử một đám thủy thủ đã đầu hàng khác hoàn toàn so với việc tiêu diệt kẻ địch giữa trận chiến.

Nhưng con tàu này giờ nằm trọn trong tay Olf và thuyền trưởng Teach. Huống chi, việc ấy can hệ tới lợi ích của cả con tàu. Trương Hằng biết, dù có mở miệng thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Hồi ở Phần Lan, trong khu rừng giá băng ấy, ít nhất bên cậu còn có Simon. Còn giờ đây, bên cạnh cậu chỉ còn lại Marvin.

Gã con trai nhà chủ nông trại hôm nay lạ thường không sợ hãi, mà trái lại, đôi mắt ti hí còn ánh lên vẻ phấn khích như thể đang dự một buổi trình diễn hoành tráng.

Trương Hằng hạ giọng cảnh tỉnh hắn:

“Có giết sạch đám lính này cũng vô ích. Mặt cậu đã bị dán khắp các cảng. Cậu là hải tặc chính danh rồi.”

Marvin nghe xong, lập tức xị mặt:

“Xong thật rồi… Tôi nghe nói mấy nơi ngoài Nassau mà bắt được hải tặc là đem ra treo cổ ngay. Vậy là tôi hết đường về nhà, chẳng thể thừa kế nông trại của cha. Chả lẽ nửa đời còn lại phải làm đầu bếp trên tàu cướp biển à?”

Nhưng chưa kịp để nỗi tuyệt vọng ngấm lâu, hắn đã tự vực tinh thần trở lại:

“Cũng may là vẫn còn kho báu của Kidd! Chỉ cần tìm ra nó, dù không thể trở lại thế giới văn minh, tôi vẫn có thể sống ung dung ở Nassau. Không cần liều mạng ra khơi nữa, biết đâu còn cưới được vài cô vợ đẹp!”

Trương Hằng không nỡ dội gáo nước lạnh vào giấc mơ ngây thơ ấy. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn theo xác con tàu Hải Sư đang chìm dần, và cuối cùng cũng vỡ lẽ ra một điều bấy lâu vẫn chưa thông suốt.

Kho báu của Kidd… Rất có thể chỉ là lời dối trá được dệt nên bởi chính Olf kẻ khéo dùng mồi nhử để điều khiển đám cướp biển. Nhưng điều khiến Trương Hằng mãi không hiểu là tại sao hắn lại dốc sức dẫn cả bọn đi tấn công hạm đội Hoàng gia, thứ không hề đem lại lợi lộc gì cho hắn cả.

Cho tới lúc Olf ra lệnh khai hỏa vào 400 lính Anh đã bị tước vũ khí trên Hải Sư, Trương Hằng mới bắt được tia thù hận luẩn quẩn trong mắt lão già bất chấp bao lời ngụy biện và ngụy trang.

Thì ra mục tiêu của Olf từ đầu vốn chẳng phải kho báu, mà là chính Hải quân Hoàng gia hay là một kẻ nào đó trong đó.

Thông thường, bọn hải tặc chẳng dại gì mà đụng đến hải quân vừa tốn sức, vừa chẳng được lợi. Nếu không có lý do thuyết phục, chuyện ấy chẳng thể được cả tàu đồng thuận.

Nhưng giờ đây, sáu mảnh bản đồ kho báu chẳng khác gì sáu tấm vé xuống địa ngục. Olf đã dùng chúng để xúi giục cả tàu ra tay với những mục tiêu mà hắn đã chọn.

Đáng tiếc là phần lớn thủy thủ vẫn chưa hay biết họ đang dấn thân vào một cuộc trả thù được dàn dựng khéo léo bởi tay thuyền trưởng và lão hoa tiêu chứ không phải hành trình tìm vàng bạc châu báu như họ tưởng.

Tất cả những điều này chỉ là suy luận của Trương Hằng. Không bằng chứng, không lời thú nhận. Mà với một con tàu đầy rẫy những kẻ như Marvin đã bị ảo mộng làm mờ mắt thì dù có chút nghi ngờ, bọn họ cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ sau những gì đã đánh đổi.

Đó mới là cái đáng sợ nhất ở Olf tất cả đều nằm trong bàn tay lão. Và giờ đây, lão chỉ còn thiếu một bước.

Bước cuối cùng.

Chính lúc này, Olf cảnh giác nhất. Ở đoạn kết của ván cờ, hắn sẽ không để ai phá hỏng kế hoạch của mình.

Khói thuốc súng và mùi máu tan dần trên mặt biển. Mặt trời lặn sau đường chân trời. Trương Hằng chợt cảm thấy có gì đó, quay đầu thì thấy Olf đang đứng dưới cột buồm, nhìn lên.

Ánh mắt hai người giao nhau. Lão già khẽ gật đầu, chỉ lên phía đỉnh cột.

“Có gió biển sắp tới. Cậu lên kiểm tra buồm giúp một tay, được chứ?”

“Được.” Trương Hằng đáp ngay, không chần chừ. Cậu tháo quân đao và súng, đưa cho Marvin cầm hộ, rồi trèo lên cột buồm ngay trước mắt Olf. Chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh.

“Không có gì bất thường.” Cậu gọi xuống.

Thoáng ngạc nhiên vụt qua mắt Olf. Hẳn lão nghĩ Trương Hằng đã nhận ra điều gì đó và sẽ cảnh giác, sẽ dè chừng hoặc phản ứng gì đó bởi nếu muốn thủ tiêu một tay điều khiển buồm, cách đơn giản nhất là làm trò với dây thừng. Té từ đỉnh cột buồm thì chẳng ai cứu nổi.

Nhưng lão đâu ngờ Trương Hằng có trong tay món đạo cụ “Khoảnh khắc Bóng Tối”. Trương Hằng ngày càng phát hiện ra nhiều công dụng của vật phẩm này. Ví dụ, nếu rơi từ trên cao xuống, cậu ta có thể dễ dàng tránh được thương tích bằng cách nhập vào trạng thái bóng tối. Do đó, khi leo lên, cậu không cần lo lắng về việc Olf làm gì với dây cáp.

Vụ của gã pháo thủ da đen trước kia từng khiến Trương Hằng nhận ra một thói quen của Olf: hắn thích tạo áp lực để quan sát phản ứng của người khác. Và cậu biết, phản ứng vừa rồi của mình sẽ khiến Olf nghi ngờ.

“Khá lắm. Roscoe hẳn sẽ tự hào về cậu.” Olf mỉm cười, như chẳng có chuyện gì, rồi quay đi kiểm tra chỗ khác.

Marvin thì chẳng thấy có gì kỳ lạ giữa hai người.

Trương Hằng không vội trèo xuống. Ban đầu cậu học điều khiển buồm từ Roscoe là để chuẩn bị cho vai trò thuyền trưởng. Nhưng sau một thời gian, cậu bắt đầu yêu thích công việc này thật sự.

Từ nơi cao nhất, cậu thấy được những cảnh mà người đứng dưới không bao giờ thấy được.

Tính ra, Trương Hằng đã ở thế giới này được mười một tháng. Cậu tích lũy điểm, học thêm kỹ năng, da sạm nắng thành màu đồng, tay thì đầy vết chai do leo dây. Quan trọng hơn hết, cậu đã dần quen với cuộc sống trên biển.

So với thời hiện đại, biển cả thế kỷ 18 mang một vẻ đẹp khác biệt vừa hoang dã vừa kỳ bí.

Ở đây, người ta thiếu thốn mọi thứ, trừ phiêu lưu và hiểm nguy.

Giờ đây, cậu đã sẵn sàng để trở thành thuyền trưởng, để dong buồm ra khơi. Nhưng trước mắt, còn một tháng cuối cùng trên con Nữ hoàng Anne báo thù.

Và tháng đó, hẳn sẽ chẳng yên bình.

Cuộc báo thù của Olf đã tới hồi kết. Phía Fraser tuy vẫn im lặng, nhưng chẳng ai dám xem thường lão cáo già ấy. Trương Hằng không tin lão chỉ để lại mỗi tay thợ mộc Kent làm tai mắt trên tàu cuộc đấu thật sự có lẽ chỉ diễn ra khi đến Charleston.

Mà trong thời điểm ấy, kẻ bị kẹt ở giữa như Trương Hằng mới là nguy hiểm nhất. Nhưng cũng có thể là… kẻ nắm cơ hội lớn nhất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận