Hikigaya cho rằng vấn đề lớn nhất của trường Koudo Ikusei hiện giờ là khu vui chơi giải trí trong trường quá ít, hay nói đúng hơn là không nên tập trung tất cả cửa hàng vào một trung tâm mua sắm Keyaki nhỏ xíu.
Như thế, chỉ cần đi dạo một chút là có thể chạm mặt đủ loại học sinh, rồi từ đó nảy sinh những hiểu lầm không đáng có.
Vì vậy, việc cấp thiết bây giờ là phải nhanh chóng mở một khu thứ hai—
“Hachiman! Cậu có nghe tớ nói không đấy!”
“Nghe mà, nghe mà, tớ đang nghe đây.”
Chẳng hiểu sao, Hikigaya lại bị bắt phải nghe Kushida thuyết giáo ngay trong phòng mình, mà còn phải ngồi nghiêm chỉnh theo kiểu chính tọa.
Nói thật, ít ra cũng phải đưa cho người ta một cái đệm ngồi chứ?
Với lại, không biết có phải ảo giác không mà cậu cứ thấy cảnh này quen quen… lạ thật.
Cậu có làm gì sai đâu, tại sao lại phải nghe Kushida cằn nhằn cơ chứ?
“Hôm qua tớ mời cậu tham gia tiệc Đêm Bình An của lớp, cậu sống chết không chịu đi.” Trán Kushida nổi gân xanh hằn học, “Không đi thì thôi, tớ biết cậu không thích chỗ đông người… nhưng tại sao con gái lớp khác rủ đi Karaoke thì cậu lại đồng ý ngay tắp lự thế?”
Hử? Cớ gì cứ phải nhấn mạnh mấy chữ ‘con gái lớp khác’ đầy ẩn ý thế nhỉ?
Hikigaya vội vàng chối bay chối biến: “Cậu hiểu lầm rồi, đấy là buổi tụ tập của hội học sinh, hầu hết thành viên đều là các anh chị khóa trên, chứ không phải Ichinose mời tớ.”
“Tớ có nhắc đến Ichinose câu nào đâu nhé.”
“Nói điêu! Tớ còn chưa vào phòng cậu đã nhắc rồi!”
Dù Kushida có muốn chối cũng vô ích, trí nhớ của Hachiman là siêu phàm đấy!
“Hừm, tớ nói không là không.”
Tiếc là Kushida đã tận dụng triệt để lợi thế của con gái, hoàn toàn chẳng buồn nói lý lẽ.
“Tóm lại tớ chỉ muốn biết, tại sao cậu không chịu đi dự tiệc với tớ, mà lại chịu đi Karaoke với Ichinose? Chẳng lẽ cậu có ý đồ đen tối gì với cậu ấy à!”
“…”
Nghe mấy lời này, Hikigaya suýt nữa thì tắc thở.
Vô lý cũng phải có chừng có mực chứ… cô nàng này chắc chắn là cố tình rồi?!
“Được rồi, tớ nói thật đây.” Hikigaya quyết định lầy lội theo, “Thực ra là tiệc của lớp phải chia tiền, ai cũng phải tự trả phần mình, tớ không thích, còn bên hội học sinh có người bao, nên tớ mới đi.”
Tiếc là chiêu này với Kushida chẳng ăn thua, cô nàng liền cười tủm tỉm sáp lại gần.
“Hóa ra Hachiman thiếu tiền à, không sao đâu, sau này có tiệc lớp cậu cứ đi cạnh tớ, lúc đấy trước mặt mọi người, tớ sẽ trả luôn phần của cậu.”
“Ể? Ờ, cái đó…”
“Hoạt động của hội học sinh thì tham gia, mà hoạt động của lớp thì lại không – trên đời này làm gì có chuyện đó, đúng không nào?”
“…Đúng vậy ạ.”
Trước áp lực khủng khiếp ấy, Hikigaya chỉ biết cứng đờ người gật đầu.
“Tuyệt quá, vậy quyết định thế nhé.” Kushida mỉm cười mãn nguyện, “Yên tâm đi, có tớ ở đây sẽ không để cậu buồn chán đâu. Với lại, tiệc hôm qua ngay cả ‘cái cô’ Horikita kia cũng tham gia đấy. Cậu mà cứ không đi mãi, lỡ mọi người lại tưởng cậu còn đáng ghét hơn cả Horikita thì sao.”
“Kushida-san, phiền cậu đợi một chút.”
Đúng lúc đó, Horikita bưng đĩa bánh kem đã cắt sẵn đi tới.
Cô vừa đặt chiếc đĩa nhỏ xuống bàn, vừa lườm Kushida, giọng có phần bực bội: “Xin hỏi ‘cái cô Horikita kia’ là sao? Tôi rất muốn biết rốt cuộc nó có ý nghĩa gì.”
“Hehe, cậu nghĩ nó có ý gì, thì nó chính là ý đó thôi.”
Kushida cười khẩy một tiếng rồi quay mặt đi, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, cô lại quay lại.
“À phải rồi, nghe nói tên Sudou kia mời cậu cùng đón Giáng Sinh mà nhỉ? Phòng cậu ta cũng ở tầng này đấy, cậu qua đó luôn đi.”
“Điên à mà đi!”
Xem ra dù quan hệ hai người đã dịu đi, nhưng cãi nhau vẫn là chuyện thường ngày… Chắc đây cũng là minh chứng cho một mối quan hệ tốt đẹp nhỉ?
Mà nói đi cũng phải nói lại, không ngờ Horikita lại chịu đi dự tiệc lớp.
Nếu là cô của ngày xưa, chắc sẽ cho rằng đây là một việc lãng phí thời gian.
Nhưng giờ cô đã quyết tâm dẫn dắt cả lớp, nên có những chuyện dù phiền phức đến mấy cũng phải làm.
Người lãnh đạo không cần phải thân thiết với tất cả mọi người, nói đúng hơn là quá thân thiết lại không tốt. Nhưng những sự kiện vào các dịp lễ lớn thế này, ít nhất cũng nên có mặt, tiện thể ghi dấu ấn sự hiện diện.
Hiểu được điều này cho thấy Horikita quả thực đã trưởng thành hơn.
“Thôi nào, thôi nào, hôm nay là Giáng Sinh đấy, hai cậu bớt lời lại đi, ăn chút bánh đã.” Matsushita đứng bên cạnh khuyên giải.
Cô cầm chiếc dĩa nhỏ, tao nhã cắt một miếng bánh, rồi xiên lên.
Sau đó, cô đưa tay trái ra đỡ bên dưới, rồi đưa miếng bánh đến tận miệng Hikigaya.
“Nào, Hachiman-kun, a~”
“K-không cần đâu, tớ tự ăn được rồi.”
“…Sao thế?” Matsushita liền sầm mặt lại, “Chẳng lẽ ‘a~’ của Kiryuuin-senpai thì được, còn ‘a~’ của tớ thì không được à!”
“Đây là trò quấy rối công sở kiểu gì vậy! Vả lại cậu có phải sếp của tớ đâu.” Hikigaya dở khóc dở cười.
Với cả, cậu và Kiryuuin đâu có giống như lời Matsushita nói, kiểu như một cặp tình nhân đang ngọt ngào đút cho nhau ăn.
Nếu phải miêu tả, nó giống như con ngỗng Pháp bị ép ăn thì đúng hơn!
Từ đầu đến cuối làm gì có ‘a~’ nào!
“Hachiman, cái cô Kiryuuin kia là sao nữa!” Kushida lập tức tra hỏi.
“Không phải, là tớ bị chị ấy ép đi cùng.” Hikigaya bất lực đáp, “Cậu cũng biết tính khí của người đó mà. Một thằng con trai nhu nhược như tớ thì làm sao mà chống cự lại được.”
“Ừm, cũng đúng nhỉ?”
Kushida gật gù ra vẻ đã hiểu… này, cậu ít nhất cũng phải phản bác lại một chút chứ?
Dù sao đi nữa, ít nhất thì hiểu lầm cũng đã được hóa giải.
Nhưng ngay khi tình hình sắp ổn thỏa, Matsushita lại hắng giọng nói: “Ai biết cậu nói thật hay giả, tớ thấy lúc đó cậu trông có vẻ hưởng thụ lắm mà. Nhưng cũng phải thôi, vì Hachiman-kun là một tên M chính hiệu mà.”
…Tiểu thư Matsushita?
Đùa gì thì đùa, có những lời không thể nói bừa được đâu nhé!
Hikigaya tức sôi máu, thấy Matsushita còn định mở miệng nói linh tinh, cậu liền không nhịn được xiên một miếng bánh rồi nhét vào miệng cô.
“Được chưa, ăn nhanh đi, ăn xong thì về phòng mình đi.”
“Ể?!”
Ai ngờ Matsushita lại đứng hình tại chỗ, ngậm miếng bánh trong miệng mãi không nuốt, trong khi hai má đỏ bừng lên trông thấy.
Ủa, cậu đỏ mặt cái quái gì vậy!
Nhớ lại hành động vừa rồi của mình, Hikigaya hoàn toàn chẳng thấy có gì mờ ám, chỉ là một trò đùa giỡn bình thường.
Vậy mà không chỉ Matsushita, mà cả Kushida và Horikita cũng im phăng phắc nhìn cậu chằm chằm.
Lạ thật… mình có làm gì quá đáng lắm sao?
“Hachiman-kun thật là…”
Matsushita cuối cùng cũng nuốt được miếng bánh xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ rực.
“Nhét cả một miếng to như thế vào… quá đáng lắm đó nha? Với con gái là phải nhẹ nhàng một chút chứ.”
“Này, cậu đừng cố tình nói mấy câu gây hiểu lầm thế chứ!”
“Hehehe, vui ghê, tớ đã muốn thử nói câu thoại này từ lâu rồi.”
Có lẽ rất hài lòng với phản ứng của Hikigaya, Matsushita liền thay đổi vẻ e thẹn ban nãy, cười khoái trá đầy đắc ý.
Chậc, cô nàng này… thôi kệ.
“Haiz, các cậu đừng trêu tớ nữa.” Hikigaya uể oải phẩy tay, “Cũng muộn rồi, mau về đi. Thích thì cứ mang bánh đi cũng được.”
“Hả? Có thể mang Hachiman-kun về sao?”
“A, thế tớ cũng muốn.”
“Tớ nói là bánh kem với cà phê!”
Trước một Hikigaya đang bốc hỏa, Matsushita và Kushida chẳng hề nao núng, cứ người một câu trêu chọc cậu thỏa thích.
Khỉ thật… sao mình ở trước mặt họ lại chẳng có tí trọng lượng nào thế này?
Rõ ràng đám lớp khác đứa nào cũng sợ cậu chết khiếp.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu nhỉ?
Ngay lúc Hikigaya đang hoài nghi nhân sinh, Horikita ho khan hai tiếng để thu hút sự chú ý.
“Xin lỗi, tuy có vẻ các cậu đang nói chuyện rất vui, nhưng cho phép tớ xen ngang một chút. Tôi có chuyện nghiêm túc cần bàn.”
“Gì? Ý cậu là bọn tớ không nghiêm túc à?”
“Tùy cậu nghĩ, giờ tớ không rảnh đôi co với cậu.”
Horikita lờ đi lời phản đối của Kushida, nhìn Hikigaya với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
“Hikigaya-kun, ngay sau buổi thẩm nghị hôm đó tôi đã muốn hỏi cậu rồi, nhưng tiếc là cậu phải ở lại giải quyết công việc, nên tớ không tìm được cơ hội.”
“Nếu có thắc mắc về kết quả thẩm nghị, cậu có thể gửi ý kiến lên hội học sinh, chúng tôi sẽ xem xét xử lý.” Hikigaya đưa ra một câu trả lời mẫu.
Tiếc là Horikita chẳng hề hài lòng với câu trả lời này.
“Xin đừng dùng mấy lời đó để đối phó với tớ.” Cô nhìn chằm chằm vào Hikigaya, “Điều tớ muốn hỏi không phải là hội học sinh, mà là vấn đề của chính cậu.”
“Trong chuyện này, thái độ của tớ chính là thái độ của hội học sinh.”
Hikigaya tất nhiên biết Horikita muốn hỏi gì, nhưng cậu không muốn kéo thêm người khác vào chuyện này.
“Tớ chỉ có thể nói rằng, chuyện này còn liên quan đến nhiều khía cạnh khác. Cậu có biết cũng chỉ thêm phiền phức, chẳng có lợi gì cho lớp cả.”
“…Vậy à.”
Trầm ngâm một lát, Horikita đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
Ngay khi Hikigaya tưởng cô định về, ai ngờ cô lại ngồi phịch xuống giường cậu.
“Trước khi cậu nói ra sự thật, tôi sẽ ngồi đây không đi.” Horikita quả quyết, “Dù sao thì giờ giới nghiêm chỉ áp dụng cho nam sinh ở tầng nữ, chứ không có quy định nào cho nữ sinh cả. Tôi có ở đây đến sáng cũng chẳng có vấn đề gì đâu.”
“Này, Horikita, cậu có ý gì thế!”
Chưa đợi Hikigaya lên tiếng, Kushida đã đứng ra chặn trước.
“Dù gì cậu cũng là con gái, cứ lì ra ở phòng con trai không về, còn biết xấu hổ không! Sớm biết thế lúc nãy tớ đã không cho cậu vào!”
“Kushida-san, trước khi nói câu đó, cậu xem lại mình đi đã?”
Horikita lắc đầu bất lực, nhưng cô không tranh cãi thêm, mà tiếp tục chĩa mũi dùi về phía Hikigaya.
“Bây giờ tớ đang nói chuyện nghiêm túc. Trong buổi thẩm nghị hôm đó, thái độ của Hikigaya-kun hoàn toàn thiên vị lớp C, nhất là đối với cô Shiina kia… haiz, tớ nói ra còn thấy ngại, cậu tự hỏi cậu ta đi.”
“Shiina… à, cái cô gái xấu bụng mà trông cứ ngơ ngơ ấy à!”
Không ngờ ấn tượng của Kushida về Shiina lại là thế này… cũng chuẩn phết.
“Hachiman, rốt cuộc là sao!” Kushida lớn tiếng, “Hôm đó tớ nghe cậu và cô ta bàn chuyện chuyển lớp, cậu nói chỉ hỏi bâng quơ thôi, tớ vẫn luôn tin cậu đấy!”
“Khoan đã, cậu la lớn thế làm gì.”
May mà trường Koudo Ikusei lắm tiền nhiều của, nên cách âm của ký túc xá cũng cực kỳ tốt, nếu không thì chắc chắn sẽ bị hàng xóm phàn nàn rồi.
“Tớ đã nói rồi mà, thật sự chỉ là hỏi vu vơ thôi.”
“Hừ, không có lời giải thích hợp lý thì tớ cũng không về.”
Kushida chẳng tin lời Hikigaya chút nào, rồi cũng ngồi xuống cạnh Horikita.
“Ahaha, nếu các cậu không về thì tớ cũng ở lại luôn.”
Ngay cả Matsushita cũng hùa theo, bưng đĩa bánh kem ngồi xuống bên trái Horikita, còn nháy mắt với Hikigaya.
“Dù sao thì tớ phải ở lại để ngăn các cậu phạm lỗi chứ, đúng không nào?”
“…Đúng cái đầu cậu ấy.”
Với lại, đừng có tự tiện ăn uống trên giường người khác chứ!
Hikigaya bị màn phối hợp này làm cho ngớ cả người, cảm thấy hôm nay khó mà yên thân được.
Không được, lúc này phải đổi hướng suy nghĩ.
Nếu họ không đi… thì mình đi?
Ai ngờ ý nghĩ đó vừa lóe lên, Kushida đã đột ngột đứng dậy, chộp lấy cánh tay Hikigaya.
“Hachiman, cậu đừng hòng trốn!”
Hả? Cậu có thuật đọc tâm hay là nhà tiên tri vậy?
Hikigaya choáng váng, sao lại bị nhìn thấu được chứ?!
Sự đã đến nước này, xem ra không nói rõ ràng thì không xong rồi.
Nhưng cậu cũng biết, cả Horikita và Kushida đều không thực sự nghĩ rằng cậu sẽ phản bội lớp.
Đặc biệt là Horikita… có lẽ cô ấy đã nhận ra điều gì đó.
Quá trình thẩm nghị hôm đó tuy có vẻ thiên vị lớp C, nhưng người đưa ra quyết định cuối cùng không phải là Hikigaya, mà là hội trưởng hội học sinh.
Chính vì không hiểu tại sao hội trưởng lại đưa ra một kết quả thiên vị như vậy, nên Horikita mới bất an đến thế. Và việc Hikigaya cố tình phớt lờ tin nhắn của cô càng như đổ thêm dầu vào lửa.
…Đây có được gọi là gieo gió gặt bão không?
“Được rồi, nếu các cậu đã muốn biết đến vậy, thì tớ sẽ nói sơ qua một chút, về những chuyện đằng sau… nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?”
Sắp xếp lại lời thoại trong đầu, Hikigaya chậm rãi lên tiếng.
“Horikita, lúc đó cậu đã hỏi tôi, đúng không? Tại sao anh trai cậu lại có mặt ở sân thượng hôm đó.”
“…À, phải.”
Horikita thoáng sững người, rồi vội gật đầu.
“Tôi biết vụ ở sân thượng có lẽ là do Ayanokouji-kun đứng sau giật dây, nhưng anh hai đã đóng vai trò gì trong đó? Tôi không nghĩ anh chỉ tình cờ có mặt ở đấy, nhưng tôi lại càng không hiểu tại sao Ayanokouji-kun lại gọi anh ấy đến.”
“Thực ra ý đồ của Ayanokouji rất đơn giản.” Hikigaya vừa nói vừa bất giác mỉm cười, “Cậu ta định sau khi hạ gục đám lớp C xong, vì sợ chúng nó lật lọng, nên đã gọi Horikita-senpai đến làm nhân chứng… chỉ là cậu ta không ngờ, tên Nagumo kia cũng sẽ bám theo ngay sau đó.”
“Lúc đó cậu cũng nói, hội trưởng Nagumo là do cậu gọi đến… chuyện này thì liên quan gì đến buổi thẩm nghị?” Horikita hỏi tiếp.
“Muốn hiểu được điều này, thì trước hết phải nắm được một tiền đề lớn.”
Vốn dĩ Hikigaya không muốn Horikita dính vào chuyện này, dù sao chỉ riêng việc của lớp đã đủ khiến cô bận tối mắt rồi.
Tuy nhiên, cho cô biết một chút chắc cũng không sao.
“Từ trước đến nay, Nagumo luôn xem Horikita-senpai là đối thủ cần phải đánh bại. Vì thế, gã sẽ không từ một thủ đoạn nào… kể cả với những người không liên quan xung quanh, chỉ cần bị Nagumo xem là phe của Horikita-senpai, thì tên đó cũng sẽ ra tay không chút nương tình.”


3 Bình luận
Nên đổi thành:"Nếu phải miêu tả, nó giống như con ngỗng Pháp bị ép ăn thì đúng hơn!"
Câu này kể ra tác giả cũng ít nhiều biết về cách làm gan ngỗng của Pháp nhờ!
Tiện phết nhề:))