• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 242: Hiểu con không ai bằng cha

0 Bình luận - Độ dài: 2,873 từ - Cập nhật:

Đừng thấy Ryuuen có vẻ giỏi khiêu khích người khác mà lầm, điều đó không có nghĩa là cậu ta kiên nhẫn trong chuyện này. Thực ra, ở một vài khía cạnh, cậu ta cũng giống hệt Sudou, đều là dạng thiếu niên bất hảo nóng nảy, chỉ là cách làm của cậu ta âm hiểm hơn mà thôi.

“Thằng khốn! Mày dám ra tay!”

Bất ngờ bị đá một phát, Sudou liền bốc hỏa ngùn ngụt. Dù đã kịp dùng tay đỡ nhưng cậu ta đâu thể coi như không có chuyện gì xảy ra, lập tức muốn xông lên ăn thua đủ.

“Sudou-kun! Bình tĩnh lại!”

May là Hirata phản ứng nhanh nhất, vội vàng kéo cậu ta lại.

“Bây giờ đối phương sai rành rành, nhưng nếu cậu đánh trả thì sẽ trúng bẫy của họ đấy!”

“Lắm lời! Cùng lắm thì bị phạt chung!”

Thấy Sudou sắp mất kiểm soát, các bạn nam khác cũng chạy tới giúp can ngăn.

Chỉ riêng điểm này đã cho thấy thiếu sót của Ryuuen. Khi cậu ta nổi giận, cả lớp không một ai dám đứng ra ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn sự việc ngày một tồi tệ hơn.

“Hehe, quả là thú vị thật.” Sakayanagi nhìn Hikigaya đầy hứng thú, “Cậu hiểu Ryuuen-kun thật đấy, lại có thể đoán được cậu ta sẽ cố tình nhắm vào cậu bạn tóc đỏ kia.”

“Cũng không khó lắm, dù gì thì cậu ta cũng chỉ có vài mánh khóe đó thôi.”

Lớp B gần như chẳng có học sinh nào đủ sức đối đầu trực diện với Sudou, thế nên trong hai hạng mục đầu, Ryuuen đã cho những học sinh thể thao kém nhất lớp ra làm tốt thí. Nhưng cậu ta không thể làm ngơ trước Sudou, nên chắc chắn sẽ dùng đến những thủ đoạn tương tự như trong vụ ẩu đả lần trước. Chỉ cần đoán được đại khái Ryuuen sẽ làm gì, việc phản đòn cũng không có gì khó khăn.

“Nói ra cũng hơi tiếc nhỉ. Cậu bạn tóc đỏ đó... là Sudou-kun phải không? Phản ứng nhanh thật đấy.”

“...Không sao, vẫn còn cơ hội mà.”

Dù Sakayanagi không nói rõ, nhưng Hikigaya biết điều “đáng tiếc” mà cô ta ám chỉ là gì. Đó là việc Sudou đã kịp đỡ được cú đá của Ryuuen.

Tốc độ phản ứng của gã này đúng là phi lý...

“Nếu là Hikigaya-kun, chắc cậu sẽ không đưa tay ra đỡ đâu nhỉ?” Sakayanagi tủm tỉm cười.

Hikigaya không khỏi lườm cô ta một cái: “Đỡ cái gì, tôi lăn ra đất ăn vạ ngay tại chỗ luôn ấy chứ.”

“Hehe, quả không hổ là cậu.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, cuối cùng giáo viên trên sân cũng đã can thiệp. Dù Ryuuen đã có hành vi phạm quy rõ ràng, nhưng vì hiện trường vốn đã rất ồn ào, cộng thêm việc thi đẩy gậy rất dễ xảy ra xô xát. Và quan trọng nhất, Sudou không bị thương.

Vì vậy, cuối cùng Ryuuen chỉ bị cảnh cáo nghiêm khắc và bị tước hết điểm số tích lũy từ ba cuộc thi trước, chứ không bị đuổi khỏi sân.

Haiz… chỉ có thể nói là Hikigaya đã không lường trước được điều này. Xem ra mấy trò ăn vạ thế này vẫn nên tự mình thực hiện thì mới chắc ăn.

Tuy hơi tiếc một chút, nhưng được xem một vở kịch hay thế này cũng đáng, ít nhất thì đám người lớp D đang rất hả hê. Hiếm khi có dịp thấy Ryuuen bẽ mặt, cảm giác còn vui hơn cả việc thắng trận.

Dĩ nhiên, sau vụ này chắc chắn cậu ta sẽ tìm mọi cách để trả thù điên cuồng trong các trận đấu sau. Nhưng nghĩ lại, kể cả không chọc vào Ryuuen, gã đó vẫn sẽ giở đủ trò bẩn thỉu vô liêm sỉ, nên ngay từ đầu trông mong vào sự may mắn đã là điều không thể.

Lịch thi đấu của đại hội thể thao rất dày đặc. Các nam sinh năm nhất chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lại chuẩn bị cho trận kéo co tiếp theo. Cùng lúc đó, các nữ sinh năm nhất cũng đang thi đấu ném bóng. Đó là môn đồng đội chỉ dành cho nữ, ôn hòa hơn nhiều so với môn đẩy gậy. Chỉ cần cố gắng ném được càng nhiều bóng vào rổ càng tốt.

Hơn nữa, cảnh các bạn nữ ném bóng cũng rất đẹp mắt. Mấy chú thỏ trắng tung tăng nhảy nhót… Ừm, do ánh mắt bên cạnh có phần đáng sợ, Hikigaya quyết định tốt hơn hết là không nên nghĩ bậy.

Chẳng mấy chốc trận đấu kết thúc, các giáo viên làm trọng tài bắt đầu kiểm đếm điểm số.

“Tổng cộng năm mươi tám quả, đội Đỏ chiến thắng.”

Nghe tin phe mình thắng, các nữ sinh lớp A dưới sự dẫn dắt của Ichinose vui mừng vây quanh cô ấy chúc mừng… đúng là đoàn kết theo đúng nghĩa đen luôn. Thật lòng mà nói, trong trận đấu này, cô ấy nổi bật về mọi mặt.

Còn Kamuro thì đứng tại chỗ thở dài có chút bực bội, trông vẻ không cam tâm cho lắm. Chuyện này cũng đành chịu, lớp B không có ai đứng ra lãnh đạo, còn lớp C thì Sakayanagi vắng mặt, việc thua liên minh AD là điều hiển nhiên.

“Hikigaya-kun, Kamuro-san có vẻ buồn lắm kìa, cậu có muốn qua an ủi cô ấy không?” Sakayanagi đột nhiên cười tươi hỏi.

…Con nhỏ này chắc chắn là cố ý.

“Tôi dù gì cũng thuộc đội Đỏ, sao có thể chạy sang đội Trắng được. Hơn nữa hai bên còn bị ngăn cách mà.” Hikigaya bực bội đáp.

“Vậy ư?” Sakayanagi giả vờ ngạc nhiên, “Nhưng cậu bị thương nên không thể thi đấu mà, nói đúng ra thì cậu chẳng thuộc đội nào cả, chỉ đến xem thôi. Kể cả có qua đó hỏi thăm thì giáo viên cũng không ngăn cản đâu.”

“...Cậu tưởng đây là đi thăm hàng xóm đấy à.”

“Hehe, hay là cậu đang ngại ngùng?”

Vớ vẩn! Đương nhiên là ngại rồi! Con nhỏ tóc trắng chết tiệt này phiền phức quá đi mất!

Hikigaya quay mặt đi, quyết định bơ luôn cô ta.

Sakayanagi cũng chẳng bận tâm, tự mình chuyển chủ đề: “Mà nói mới nhớ, mọi người ở lớp A thật sự rất quý mến Ichinose-san nhỉ. Cảm giác như chỉ cần có Ichinose-san ở đó, những người còn lại sẽ cố gắng hết mình vậy.”

Giọng điệu của cô ta nghe khá là kỳ lạ, không giống khen ngợi mà càng giống đang châm chọc. Ngụ ý không gì khác ngoài việc chỉ cần hạ gục Ichinose, những người còn lại sẽ tự động tan rã. Tuy rằng nói vậy cũng không phải hoàn toàn vô lý…

“Hikigaya-kun, cậu không nghĩ vậy sao?”

“...Ừ, may mà lớp cậu không giống họ, thiếu ai cũng chẳng sao cả.”

Đối mặt với lời mỉa mai của Hikigaya, Sakayanagi chỉ cười không đáp. Có vẻ cô ta rất tự tin rằng người bị thiếu đó chắc chắn không phải là mình… mong là vậy.

Hikigaya vừa thầm rủa cho Sakayanagi, vừa tiếp tục theo dõi trận đấu trên sân. Các nam sinh năm nhất đang chuẩn bị cho trận kéo co, luật chơi cũng rất đơn giản, đội nào thắng hai hiệp trước sẽ giành chiến thắng.

“Kéo co hai bên không có cơ hội chạm vào nhau, đối phương chỉ có thể dùng thực lực để phân thắng bại. Lần này chắc không cần phải lo lắng quá đâu.”

Giọng của Hirata vang lên từ điện thoại, có lẽ cậu ta đang an ủi Sudou. Đúng là khổ cho cậu ta… Chỉ có điều, gã này quả thực quá ngây thơ.

“Sao vậy, Hikigaya-kun?” Sakayanagi để ý thấy sắc mặt cậu có chút lạ, tò mò hỏi, “Cậu thấy lời đó không đúng à? Dù là Ryuuen-kun, trong tình huống này cũng chẳng làm được gì đâu.”

Do Sakayanagi nằng nặc yêu cầu, điện thoại đã được bật loa ngoài nên cô ta cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi.

“Ừm, đúng là không thể giở trò vặt được.”

Hikigaya từng cùng đội tennis đi thi đấu giải lớn, một trong những quy định là không được ăn đồ ăn bên ngoài, nước uống cũng phải tự mang theo, chính là để phòng đối thủ bỏ thuốc xổ hay những thứ tương tự. Vì lẽ đó, đại hội thể thao lần này có các biện pháp phòng bị rất đầy đủ, với khả năng của Ryuuen cũng khó mà tìm ra kẽ hở.

Nhưng ngay sau đó, Hikigaya nói thêm: “Tuy nhiên, tất cả những điều đó chỉ đúng với điều kiện là Ryuuen muốn giành chiến thắng.”

“Ý cậu là cậu ta không muốn thắng…”

Sakayanagi lộ vẻ đăm chiêu, rồi nhanh chóng mỉm cười.

“Thì ra là vậy… Hehe, Ryuuen-kun đúng là một đứa trẻ to xác ngang bướng mà.”

“Tôi thấy cậu không có tư cách nói cậu ta đâu.”

“Cậu nói vậy thất lễ lắm đấy.”

Trong lúc hai người nói chuyện, trận kéo co trên sân đã bắt đầu.

“Hò—dô! Hò—dô!”

Vừa hô vang khẩu hiệu quen thuộc, liên minh AD vừa khí thế hừng hực kéo dây. Dù lúc đầu có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng chỉ vài giây sau, lá cờ ở giữa đã nghiêng hẳn về phía đội Đỏ.

Chẳng bao lâu, tín hiệu kết thúc vang lên, trọng tài tuyên bố liên minh AD chiến thắng.

“Hahaha! Dễ như bỡn! Quá đơn giản!”

Sudou vênh váo hét về phía Ryuuen.

“Thấy chưa nhóc con! Dùng thực lực thì chúng mày chẳng là cái thá gì cả!”

Dù chỉ là lời khiêu khích trẻ con, nhưng nó đã thành công chọc tức một bộ phận học sinh lớp C.

“Ryuuen, cứ thế này thì chúng ta không thể thắng được.” Katsuragi, với tư cách đại diện lớp, đến nói chuyện với cậu ta. “Theo lập trường của cậu, chắc cậu cũng không muốn thua một cách dễ dàng như vậy đâu nhỉ?”

Kể từ khi Hirata trở lại, lớp A và D đã nối lại liên lạc, ít nhất là đảm bảo được sự hợp tác ở mức cơ bản. Các nam sinh của hai lớp được xếp xen kẽ theo chiều cao, giúp cho sợi dây được chịu lực đều. Ngược lại, đội hình của lớp B và C có thể nói là lộn xộn, chỉ đơn giản là chia theo từng lớp.

Học sinh lớp C nắm đầu dây, xếp theo thứ tự từ cao đến thấp. Khi kéo co, bên có vị trí cao hơn sẽ chiếm ưu thế. Trong tình huống lớp B không hợp tác, họ thực sự đã làm tốt nhất có thể.

Tuy nhiên, lớp B không những không hợp tác mà thậm chí còn phá đám. Vài học sinh đã cố tình chen vào hàng của lớp C, khiến đội hình bị xáo trộn từ giữa, nên việc họ thua cũng không có gì lạ.

“Ít nhất cũng phải quản lý người của lớp cậu cho tốt.”

Katsuragi khuyên nhủ như vậy, nhưng Ryuuen lại làm như không nghe thấy.

“Này, bọn mày đổi vị trí đi, mấy đứa lùn lên đứng trước.”

Theo lệnh của Ryuuen, học sinh lớp B nhanh chóng sắp xếp lại đội hình. Cậu ta cho những học sinh thấp nhất đứng đầu, rồi xếp dần theo thứ tự cao dần. Đây quả thực là một cách sắp xếp nghiệp dư.

“Thắng chắc rồi! Lũ này đúng là chẳng hiểu gì sất!”

Bao gồm cả Sudou, phần lớn học sinh hai lớp AD đều tỏ thái độ xem thường, cứ như thể chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng bất ngờ thay, lần này cuộc chiến lại còn căng thẳng hơn lần trước. Hai bên giằng co một lúc lâu, dù có ra sức kéo thế nào, vị trí của lá cờ ở giữa vẫn không hề thay đổi.

“Này, chúng mày giữ cho chắc vào, đứa nào mà thua dễ dàng thì cứ đợi tao xử riêng.”

Ryuuen thản nhiên đưa ra lời cảnh cáo, và nó thực sự có hiệu quả. Một lực rất mạnh đã từ từ kéo sợi dây về phía họ.

Đây là một trận kéo co gần như ngang tài ngang sức. Nhưng ý chí của đội Trắng rõ ràng mạnh hơn một chút. Cuối cùng, sợi dây trong tay liên minh AD từ từ bị kéo đi, và họ đã thua một trận.

“Chuyện quái gì thế này!”

Vì trận đầu thắng quá dễ dàng, những học sinh cứ ngỡ trận thứ hai cũng sẽ ổn thỏa bắt đầu càu nhàu. Tuy nhiên, dưới sự xoa dịu của Hirata và Kanzaki, những lời phàn nàn này nhanh chóng lắng xuống.

Chẳng mấy chốc, liên minh AD đã sắp xếp lại đội hình và lấy lại tinh thần. Ở phía bên kia, dù lớp B và C không hợp tác, nhưng sức mạnh của họ quả thực không thể xem thường.

“Tốt lắm, chúng mày làm khá đấy. Tiếp theo cứ làm như vừa rồi là được, dạy cho cái lũ rác rưởi bên kia cứ tưởng mình thắng được một bài học.”

Ryuuen hoàn toàn không có ý định điều chỉnh lại, đội hình vẫn lộn xộn như cũ. Chỉ cần đối thủ không còn khinh địch như lần trước, khả năng họ giành chiến thắng gần như bằng không.

Thấy cảnh này, Hikigaya lập tức bật mic lên: “Này Sudou, bảo Hirata cẩn thận Ryuuen và đồng bọn giữa chừng buông dây đấy.”

“Hả? Là sao?”

“Cậu đừng hỏi vội.” Hikigaya có chút mất kiên nhẫn nói, “Sắp hết giờ nghỉ rồi, cậu mau đi tìm Hirata, tiện thể báo cho Kanzaki luôn.”

Ban đầu đây chỉ là phỏng đoán, nhưng khi thấy Ryuuen không có động tĩnh gì ở hiệp thứ ba, cậu gần như đã có thể chắc chắn.

Quả đúng như dự đoán, khi trận quyết đấu cuối cùng bắt đầu, lúc đầu hai bên vẫn đang ra sức hợp tác kéo dây, tình thế vô cùng giằng co. Dưới tiếng hò hét đầy quyết tâm của Sudou, lá cờ trắng bắt đầu nhích nhẹ về phía liên minh AD.

Nhưng đúng lúc này, lớp B đột nhiên đồng loạt buông tay.

Trận đấu kết thúc theo một cách không ai có thể ngờ tới.

Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, các học sinh lớp A và D, những người đáng lẽ phải ngã sõng soài, lại có hơn một nửa đứng vững được, chỉ một số ít bị ngã xuống đất. Nhưng vì đã có chuẩn bị tâm lý từ trước nên không ai bị thương nặng.

Ngược lại, chính lớp C, cùng đội với lớp B, lại là những người ngã một cách thảm hại. Xem ra làm đồng đội của Ryuuen còn đáng sợ hơn cả làm kẻ thù của cậu ta.

“Hehehe, đúng là một kiệt tác.”

Nhìn biểu cảm như hóa đá trên mặt Ryuuen, Sakayanagi không nhịn được mà bật cười.

“Vừa thua trận, vừa chẳng được vui, Ryuuen-kun có vẻ vẫn chưa… à, hình như cậu ta nhận ra rồi.”

Đúng như lời cô ta nói, Ryuuen đang nhìn chằm chằm về phía khán đài này với vẻ mặt vô cảm, sau đó nhếch mép cười một cái rồi quay người bỏ đi.

Chà, vẫn bị phát hiện rồi sao?

“Lạ thật, cậu nói xem tại sao cậu ta lại nhìn về hướng này?” Sakayanagi rõ ràng biết rồi còn hỏi.

“Tất nhiên là vì gã đó là một tên loli… là vì cậu xinh đẹp.”

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Sakayanagi, cậu đành phải chữa cháy.

“Hehe, cảm ơn lời khen.”

Sakayanagi làm bộ làm tịch cảm ơn… con nhỏ này cũng phiền phức thật.

“Tuy nhiên, cậu đúng là hiểu rõ Ryuuen-kun thật đấy. Mọi hành động của cậu ta đều bị cậu đoán trúng, lẽ nào đây chính là cái gọi là ‘hiểu con không ai bằng cha’?” Sakayanagi cười tủm tỉm nói ra những lời vô cùng đáng sợ.

“Này…”

Cái này không phải chuyện đùa đâu. Nếu thực sự có một đứa con như Ryuuen, Hikigaya thà ở vậy cả đời còn hơn.

Thực ra, chỉ cần nhận thức rõ bản tính bỉ ổi và thân phận độc tài của Ryuuen, việc suy đoán ra suy nghĩ của cậu ta cũng không khó. Nếu là những nhà lãnh đạo được học sinh yêu mến như Hirata hay Ichinose, họ đương nhiên sẽ đặt lợi ích của lớp lên hàng đầu. Nhưng với kiểu độc tài như Ryuuen và Sakayanagi, họ quan tâm đến sở thích cá nhân hơn là lợi ích của lớp, nên đôi khi sẽ có những hành động mà người ngoài không thể hiểu nổi. Chỉ khi đặt mình vào vị trí của họ, người ta mới có thể hiểu được logic đằng sau đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận