Đúng là tai bay vạ gió mà.
Ayanokouji vừa thầm cảm thán, vừa phân tích tình hình trước mắt.
Thảo nào Hikigaya cứ như biến thành người khác, lại đi kể chuyện riêng tư trước mặt người lạ. Hóa ra đó không phải là tâm sự, mà là cố tình nói cho cậu nghe.
Nếu không có cơ hội lần này, có lẽ cậu ta sẽ giấu nhẹm chuyện đó cho đến tận ngày thi. Đến lúc đó thì không thể cứu vãn được nữa.
“Hiki! Cậu không thấy mình quá đáng lắm sao! Làm vậy sẽ hại cả Kiyopon bị đuổi học đấy!”
“Ừ… Tôi rất xin lỗi.”
Dù Hasebe vẫn chưa bỏ cuộc, nhưng về cơ bản cũng chẳng có tác dụng gì. Thái độ của Hikigaya lúc này là kiểu ‘tôi biết mình sai, nhưng tôi vẫn cứ làm’, không phải ai cũng có thể lay chuyển được cậu ta.
“Xin lỗi thì được ích gì! Làm ơn hãy suy nghĩ lại đi!”
“…Không được.” Hikigaya chậm rãi nhưng kiên quyết lắc đầu.
“Đủ rồi đấy! Cậu cũng ích kỷ quá rồi!” Hasebe lớn tiếng chỉ trích, “Dựa vào đâu mà Kiyopon phải vì cậu mà bị đuổi học theo chứ! Chúng tôi đã khó khăn lắm mới tìm được những người bạn tâm đầu ý hợp, còn lập thành một nhóm! Nếu Kiyopon đi rồi, nhóm Ayanokouji chẳng phải chỉ còn hữu danh vô thực sao!”
“Nhóm Ayanokouji?”
Hikigaya liếc nhìn mọi người một lượt, rồi một nụ cười nửa miệng hiện lên trên mặt.
“Ra là vậy, cũng học đòi người khác chơi trò bạn thân à.”
“Cái gì?! Cậu đang chế giễu chúng tôi đấy à?”
“Không hề.” Hikigaya lập tức quay mặt đi.
Nói vậy chứ, rõ ràng là đang chế giễu… khiến Hasebe tức điên lên. Dù nhóm mang tên Ayanokouji, nhưng mọi hoạt động thường ngày đều do cô khởi xướng, không khí sôi nổi trong nhóm cũng do một tay cô vun đắp. Có thể nói, người không muốn nhóm tan rã nhất ở đây chính là Hasebe.
Chỉ tiếc rằng sự trân trọng tình bạn của cô không được Hikigaya thấu hiểu, mà còn nhận lại một tràng mỉa mai: “Này, cậu làm gì mà phải kích động thế? Ayanokouji không còn ở đây thì sau này đổi tên là được thôi... Nhóm Hasebe thì sao nhỉ?”
“Đây không phải là vấn đề tên gọi!”
“Theo tôi thấy, đây chính là vấn đề tên gọi.”
Hikigaya dứt khoát đáp lại, khí thế lập tức lấn át Hasebe.
“Tôi thừa nhận hành động của mình rất ích kỷ. Nếu là Ayanokouji phàn nàn thì tôi không nói gì, nhưng một người bạn quen chưa đầy tháng như cậu, thật sự trân trọng tình bạn đến thế sao?”
Không đợi Hasebe trả lời, cậu ta nói tiếp: “Cứ cho là cậu thật sự trân trọng tình bạn đi, vậy cậu có nghĩ mình đủ năng lực và quyết tâm để bảo vệ nó không? Nếu không thì chỉ là lời nói suông thôi, tốt nhất đừng nói nhiều thì hơn.”
“Cái gì! Sao tự dưng lại quay sang mắng tôi?!”
Hasebe ngơ ngác chỉ vào mặt mình.
“Với lại, cậu dựa vào đâu mà dám chắc tôi không có? Tôi cực kỳ yêu quý nhóm này, nhất định sẽ bảo vệ đến cùng!”
“…Vậy sao, để tôi cho cậu một ví dụ.” Giọng Hikigaya đột nhiên lạnh đi, “Theo tôi điều tra, trường này có một loại kỳ thi đặc biệt, đó là bỏ phiếu để đuổi học một người. Chỉ khi cả lớp đồng lòng thì quyết định mới được thông qua, để đổi lấy điểm lớp.” [note76725]
“Hả?”
Mọi người nghe xong đều ngớ ra, phản ứng đầu tiên là không tin.
“Sao có thể! Kỳ thi kiểu này quá vô lý! Nhà trường có thế nào cũng không ra đề thi như vậy được!” Hasebe lập tức phản bác.
“Không tin thì tự đi mà hỏi.”
Tuy nhà trường đã yêu cầu các anh chị khóa trên giữ kín miệng, nhưng cũng đâu phải là cấy chip vào người. Dùng điểm cá nhân hay mỹ nhân kế, muốn hỏi ra thông tin cũng không phải là chuyện khó. Chỉ là, học sinh bình thường hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Hikigaya nhìn Hasebe không chút cảm xúc: “Cứ coi như tôi đang giả thuyết đi. Nếu đến lúc đó, một người trong nhóm cậu bị chọn làm vật tế thần, cậu có dám chống lại áp lực của cả lớp, kiên quyết phản đối đến cùng không?”
“Tất nhiên rồi! Nhóm chúng tôi tuyệt đối không thể có ai bị đuổi học!” Hasebe trả lời không chút do dự.
“Suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời đi.” Giọng Hikigaya thoáng vẻ khinh miệt, “Kỳ thi loại này thường diễn ra vào cuối năm ba, và số điểm lớp nhà trường đưa ra sẽ được sắp đặt để những lớp cuối bảng có thể lật ngược tình thế. Nói cách khác, chỉ vì sự quyết định của riêng cậu mà có thể chôn vùi tương lai tươi sáng của cả lớp, bao gồm cả chính cậu. Cậu thật sự làm được việc thà bị mọi người căm ghét chứ nhất quyết bảo vệ bạn bè mình sao?”
“Cậu, cậu nói ghê quá, ai biết thật giả thế nào.”
Miệng thì vẫn còn cứng, nhưng Hasebe đã bắt đầu lung lay.
“Ghê ư? Đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận ra bản chất của nơi này à?”
Khóe miệng Hikigaya nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.
“Trường học này còn kinh tởm hơn cậu tưởng nhiều. Cứ mãi đắm mình trong làn nước ấm mang tên tình bạn, sớm muộn gì cũng chết đuối thôi, phải không?”
“Cậu… cậu đang nói linh tinh cái gì vậy!”
Xem ra Hasebe sắp nổi đóa đến nơi, nhưng Ayanokouji lại đồng tình với lời của Hikigaya. Trường trung học Koudo Ikusei này, về bản chất cũng chẳng khác gìWhite Room.
Cả hai đều cùng một ruột, đều tàn nhẫn và vô tình như nhau.
“Thôi đi, Haruka. Hikigaya cũng có nỗi khổ riêng, cậu ấy cũng không muốn tự dưng bị đuổi học đâu.”
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Miyake vội vàng can ngăn.
“Với lại, Hikigaya cũng nên dừng lại được rồi đấy?”
“Ừm… Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều.”
Hikigaya khẽ cúi đầu.
“Nghe cô ta mạnh miệng tuyên bố sẽ bảo vệ nhóm, lại làm tôi nhớ đến một kẻ đáng ghét ngày xưa… nơi này sẽ không còn một kẻ ngốc nào sẵn sàng hy sinh bản thân nữa đâu.”
Câu cuối cậu ta nói khá nhỏ, khiến người khác nghe không rõ.
“Tóm lại, tôi sẽ không thay đổi quyết định. Nếu Ayanokouji muốn phàn nàn hay chửi bới, tôi xin sẵn lòng lắng nghe. Còn những người khác thì xin miễn tiếp, tôi đi trước.”
Nói rồi, Hikigaya bỏ đi không một lời chào.
Nhóm Ayanokouji chìm vào im lặng, có lẽ họ cần chút thời gian để tiêu hóa những gì vừa xảy ra.
“Cái quái gì vậy… gã đó rốt cuộc đang nói cái gì thế!” Hasebe vẫn còn ấm ức, “Nếu thật sự có kỳ thi đó, người đầu tiên bị bỏ phiếu đuổi đi chắc chắn phải là cậu ta!”
Yukimura bất lực nói: “Bây giờ nói chuyện đó có ích gì không? Dù có thì cũng là chuyện của tương lai.”
“Này, Keisei, cậu rốt cuộc đang bênh ai đấy!”
“Tôi chỉ muốn cậu bình tĩnh lại. Chuyện cậu đang nói không phải là mấu chốt.”
“Đúng vậy, Keisei nói đúng.” Miyake đồng tình, “Bây giờ chúng ta nên nghĩ cách thuyết phục Hikigaya trước. Nếu không Kiyotaka cũng sẽ bị đuổi học theo.”
“Thuyết phục… này, Kiyotaka! Sao từ nãy đến giờ cậu cứ dửng dưng như không thế!”
Chẳng hiểu sao, Hasebe đột nhiên quay sang tấn công Ayanokouji.
“Vừa nãy cũng im re không nói một lời. Hay là cậu thực sự không quan tâm đến việc bị đuổi học? Nếu vậy thì chúng tôi lo lắng cho cậu chẳng phải thành ra một lũ ngốc à!”
“Ờ, sao có thể chứ, tớ đương nhiên không muốn bị đuổi học.”
Cậu chỉ đơn giản là biết mình có khuyên cũng vô ích, nên không muốn phí lời mà thôi.
“Quan hệ giữa tớ và Hikigaya không tốt lắm, hơn nữa tớ cảm thấy mình cũng không thể nói lại cậu ta.”
“Vậy là cậu định bỏ cuộc?”
“Không đâu, tớ định nhờ Horikita nói chuyện với cậu ta.”
“Vậy à… thế tớ cũng đi tìm Kikyō.” Hasebe thở dài, “Thật tình, tại sao Kikyō lại… Thôi, cứ qua được ải này đã rồi tính.”
“Hả? Tìm Kushida thì có tác dụng sao? Nhờ Hirata không phải tốt hơn à?” Miyake gợi ý.
“Đồ con trai chậm chạp câm miệng lại đi, giờ không có tâm trạng giải thích cho cậu!”
“Cậu nói ai chậm chạp…”
Yukimura mặc kệ hai người họ cãi nhau, đột nhiên nhìn sang Sakura.
“Airi, tôi nhớ trong kỳ thi ưu đãi, cậu, Hikigaya và Matsushita cùng một nhóm đúng không? Cậu có thể nhờ Matsushita hỏi thăm tình hình được không?”
“Ể?!”
Có lẽ không ngờ mình bị gọi tên, Sakura giật nảy mình.
“Matsushita-san thì… tớ chỉ mới nói chuyện với bạn ấy vài câu… nhưng tớ sẽ thử xem. Tớ cũng không muốn Kiyotaka-kun bị đuổi học.”
Xem ra Sakura cũng đang cố gắng vì nhóm. Ayanokouji rất cảm kích vì điều này, dù cảm thấy nó cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
Dù là Horikita, Kushida hay Matsushita, e rằng không ai có thể thuyết phục được Hikigaya. Rốt cuộc, họ đều là những người đứng ở phía được cho đi. Cuối cùng, có lẽ chính họ mới là người bị thuyết phục ngược lại.
Xem ra vẫn phải tự mình nghĩ cách thôi.
Thành thật mà nói, kỳ thi lần này dù Hikigaya có nộp giấy trắng, Ayanokouji vẫn tự tin mình sẽ không bị đuổi học. Chỉ cần điểm mỗi môn của hai người cộng lại đạt sáu mươi, và tổng điểm đạt tám trăm, thì chắc chắn sẽ qua. Nhưng nếu làm vậy, cuộc sống yên bình sau này của cậu sẽ tan thành mây khói.
Vì vậy, vẫn cần phải có biện pháp đáp trả.
Cứ như vậy, để cứu lấy đồng đội, nhóm Ayanokouji bắt đầu hành động.
…
Chuyện Hikigaya muốn bỏ học không hề bị lan truyền trong lớp D. Cậu ta vẫn đi học như bình thường, dường như có ý định lặng lẽ biến mất mà không kinh động đến bất kỳ ai. Những người còn lại biết chuyện cũng đều giữ kín như bưng. Trong thời điểm sắp thi cử, không cần thiết phải tạo thêm gánh nặng cho các bạn trong lớp.
“Này, Horikita, bên cậu sao rồi?” Ayanokouji hỏi cô bạn cùng bàn.
Nhưng Horikita chỉ lắc đầu, không đáp.
“Ít nhất cũng nói gì đi chứ? Hikigaya nói gì không?”
“Cậu ta nói ‘chỉ cần là vì Komachi, tôi ra sao cũng được’.” Horikita trông như đã buông xuôi, “Nhân tiện, cậu ta còn nói rất ghét Ayanokouji-kun lúc nào cũng mang bộ mặt đưa đám. Nếu làm liên lụy người khác có khi còn áy náy, chứ nếu là cậu thì coi như cậu đen thôi.”
“Vế sau là cậu tự bịa ra đúng không?”
“Chỉ một nửa thôi.”
“Một nửa à…”
Không ngờ tình hình còn tệ hơn cả tưởng tượng.
“Này Horikita, cậu chấp nhận dễ dàng vậy sao? Chẳng lẽ vì cậu cũng là em gái nên rất ngưỡng mộ có một người anh như thế? Cậu trở nên yếu đuối từ bao giờ vậy?” Ayanokouji cố tình khiêu khích cô.
Horikita lập tức lườm cậu một cái cháy mặt: “Vậy cậu muốn tôi làm gì? Không vừa lòng thì tự đi mà khuyên.”
“Chính vì làm không được nên mới phải nhờ cậu. Nếu tôi và Hikigaya thật sự bị đuổi học, lớp này sẽ không còn một tia hy vọng nào để lên lớp A nữa đâu.”
“Hừ, không phiền cậu lo. Dù sao đến lúc đó cậu cũng chẳng còn liên quan gì đến ngôi trường này nữa.”
Miệng nói vậy, nhưng Horikita chắc cũng hiểu rõ không thể để mọi chuyện đi đến nước đó. Bằng chứng là vẻ mặt cô cũng đầy phiền muộn.
“Tóm lại, hãy thử lại lần nữa đi.” Ayanokouji đề nghị, “Dù sao tuần sau cũng thi rồi. Mấy người phụ trách dạy kèm tập hợp lại, trao đổi tình hình các nhóm học, rồi gọi cả Hikigaya đến. Lần này không chỉ có con gái, để cả Hirata và Sudō cùng khuyên, biết đâu cậu ta sẽ đổi ý.”
“…Làm vậy có tác dụng thật không?” Horikita hoài nghi.
“Còn hơn là không làm gì, phải không?”
Cuối cùng cũng thuyết phục được Horikita, nhưng Ayanokouji cảm thấy thái độ của cô chỉ là còn nước còn tát. Cũng phải thôi, chính cậu cũng nghĩ rằng nó sẽ chẳng có hiệu quả gì. Tuy nhiên, chỉ cần Hikigaya chịu đến là được.
Mà nói đi cũng phải nói lại, bình thường Horikita cứng rắn là thế, đặc biệt là với cậu bạn cùng bàn vô hại của mình, sai bảo như nô lệ, còn thường xuyên dùng lời lẽ cay độc. Vậy mà lại yếu thế trước Hikigaya… đúng là phân biệt đối xử quá đáng.
Không lâu sau, điện thoại của Ayanokouji nhận được tin nhắn. Là từ Karuizawa.
[Tôi hỏi giúp cậu rồi, Hikigaya đúng là có một cô em gái. Hồi nghỉ hè đi cùng câu lạc bộ tennis, cậu ta không chỉ gặp mặt em gái mà còn trốn đội đi chơi riêng]
Đến chuyện này mà cũng điều tra ra được. Ayanokouji từng hỏi Sudō về chuyện ra ngoài trường thi đấu bóng rổ, nghe nói quản lý cực kỳ nghiêm ngặt. Tuy nhiên, đây là ngôi trường mà thực lực là trên hết. Chỉ cần trả đủ điểm, sẽ có được một vài đặc quyền. Chắc hẳn Hikigaya đã lợi dụng điều này.
Trước đây cậu cũng từng hỏi Chabashira-sensei về Hikigaya, nghe nói lúc phỏng vấn cậu ta đã cố tình trả lời vớ vẩn. Bình thường thì không thể nào được nhận, nhưng ngôi trường này khá đặc biệt. Xem ra cậu ta thật sự bị bố mẹ ép vào đây… ở một góc độ nào đó, hoàn cảnh của hai người có chút tương đồng.
Chỉ là, thứ họ muốn lại hoàn toàn trái ngược.
Còn chuyện Hikigaya tháng trước nhờ Kouenji giúp đỡ để không phải ghép cặp, cũng là để không làm liên lụy người khác sao? Lẽ nào cậu ta định một mình thi trượt rồi bị đuổi học?
Haiz… không ngờ chuyện xui xẻo thế này lại rơi trúng đầu mình.
Sự đã rồi, than vãn cũng vô ích, tốt nhất là nên tập trung suy nghĩ cách giải quyết. Đây là lối tư duy Ayanokouji đã được rèn giũa từ nhỏ, gạt bỏ những cảm xúc vô dụng và tập trung vào vấn đề trước mắt. Những thứ như oán trách, căm hận chỉ làm ảnh hưởng đến phán đoán, không giúp ích gì cho việc giải quyết vấn đề.
Sau đó, cậu ra chỉ thị cho Karuizawa.
Ayanokouji: [Chắc ngày mai Horikita sẽ liên lạc với cậu để tham gia một buổi họp]
Karuizawa: [Mấy giờ?]
Ayanokouji: [Chưa rõ, nhưng cậu nhất định phải đồng ý. Tôi có việc muốn nhờ cậu]
Sau khi đọc nội dung chi tiết, Karuizawa trả lời với vẻ khó hiểu.
Karuizawa: [Lại là chỉ thị kỳ quặc gì nữa đây? Cái này có giúp gì cho tình hình của cậu bây giờ không?]
Ayanokouji: [Có, chi tiết thì sau này tôi sẽ nói]
Lỡ như bị Hikigaya phát hiện ra điều gì thì phiền phức to. Dù Karuizawa rất giỏi ngụy trang, nhưng Ayanokouji không muốn mạo hiểm. Chỉ khi không biết gì, cô ta mới có thể diễn tròn vai một cô nàng chanh chua.
Karuizawa: [Vậy à, thế thì tớ không hỏi nữa]
Cô nàng nhanh chóng bỏ cuộc, nhưng rồi lại gửi một tin nhắn khác.
Karuizawa: [Gần đây tớ cứ suy nghĩ mãi, cũng có nói chuyện riêng với bạn Matsushita]
Karuizawa: [Hay là cậu thử nói chuyện thẳng thắn với Hikigaya xem sao?]
Ayanokouji: [Tại sao?]
Karuizawa: [Không phải cậu nói cậu ta là người giàu lòng trắc ẩn à? Người như vậy chắc sẽ không tùy tiện kéo người khác xuống nước đâu nhỉ]
Ayanokouji: [Biết rồi, tôi sẽ thử]
Sau khi trả lời qua loa Karuizawa, Ayanokouji cất điện thoại đi.
Đúng là cho đến bây giờ, cậu vẫn nghĩ như vậy. Nhưng ai cũng có những điều mà mình quan tâm đặc biệt, lòng trắc ẩn cũng có giới hạn của nó. Nếu phải chọn giữa ‘bị đuổi khỏi nhà’ và ‘kéo theo bạn cùng lớp bị đuổi học’, đa số sẽ chọn vế sau.
Dĩ nhiên, thế giới này có hàng tỷ người, chắc chắn sẽ có những người thà tự mình chịu khổ chứ không làm hại người khác. Nhưng không ai dám chắc Hikigaya là người như vậy.
Dù sao thì Ayanokouji cũng không dám đặt cược tương lai của mình, cũng chẳng có lý do gì để phải mạo hiểm.
Chỉ cần ngày mai mọi chuyện diễn ra suôn sẻ là được.


0 Bình luận