• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 232: Vừa ngầu vừa khoáng đạt

0 Bình luận - Độ dài: 2,947 từ - Cập nhật:

Cuối cùng, Hikigaya vẫn phải lề mề đi ra mở cửa.

“Này, làm gì mà lâu thế! Gọi điện cũng không nghe máy!”

Không ngờ cửa vừa mở ra, đã bị Kamuro mắng cho một trận. Haizz, cũng hiểu được tâm trạng của cô ấy, chắc là mình đã để cô ấy chờ sốt ruột thật rồi.

Ngay lúc Hikigaya định xin lỗi, Kamuro lại hét lên: “Tớ suýt nữa thì tưởng cậu gặp chuyện gì trong phòng, còn định phá cửa xông vào rồi đấy!” [note75967]

“Không, có đến mức đó đâu… Ít nhất thì cũng phải xuống tìm bác quản lý lấy chìa khóa dự phòng chứ.”

“Đồ ngốc! Lỡ như chỉ vì lỡ mất chút thời gian đó mà hỏng việc thì sao!”

“……Xin lỗi.”

Dù cảm thấy Kamuro hơi làm quá, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô lý, nên thôi thì cứ lặng lẽ nhận lấy sự quan tâm này vậy.

“Đúng là hết nói nổi… Thôi bỏ đi, cho tớ vào nhanh lên, đồ nặng lắm.”

“À, ờ.”

Lúc này Hikigaya mới để ý, Kamuro đang xách hai cái túi to, chắc là đồ đến thăm… Chà, khách sáo quá rồi.

“Cho tớ dùng tủ lạnh chút, trời nóng quá, tớ sợ đồ bị hỏng.”

Vừa vào phòng, việc đầu tiên Kamuro làm là mở tủ lạnh, rồi cẩn thận xếp từng món đồ trong túi vào.

Thì ra là nước giải khát với cơm hộp siêu thị… Hử?

Có ai lại lấy mấy thứ này làm quà thăm bệnh không cơ chứ? Thường thì người ta phải mang hoa quả hay hoa tươi các kiểu chứ nhỉ…

Nhưng mà, thế này mới đúng là phong cách của Kamuro.

Nhớ lần đầu gặp nhau, cô ấy cũng mang mấy hộp cơm gà rán đến làm quà cảm ơn. So với những thứ màu mè hoa lá khác, cô ấy chú trọng tính thực dụng hơn nhiều.

Về điểm này, Hikigaya vô cùng cảm kích.

Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Kamuro quay lại đảo mắt một vòng quanh phòng, rồi ánh mắt cô dừng lại ở cốc trà và hộp cơm trên bàn.

Trong một thoáng, dường như cô ấy đã cau mày, nhưng rồi nét mặt đó nhanh chóng biến mất.

“Tay cậu sao rồi?”

Kamuro chuyển sự chú ý sang cánh tay đang bó bột của Hikigaya.

“Có ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày không?”

“Cũng có một chút, nhưng không sao cả, chỉ cần chú ý hơn một chút là được.” Hikigaya thành thật trả lời.

“Vậy thì tốt.” Kamuro khẽ gật đầu. “Có chuyện gì thì cứ gọi tớ, tớ sẽ chạy qua ngay.”

“Ừm…”

Luôn cảm thấy Kamuro có chút làm quá, chắc chỉ là khách sáo thôi… Mà không, cô ấy là người rất trọng nghĩa khí, nên chắc chắn không phải là lời khách sáo đâu.

Dù vậy, Hikigaya chưa bao giờ có ý định tùy tiện làm phiền người khác. Cậu không muốn bị người ta hiểu lầm là—

“Này cậu, lúc thế này thì đừng có cố chấp nữa, được không?”

Đúng lúc đó, Kamuro đột nhiên buông một câu.

“……Mà khoan, giờ vẫn đang là giờ học mà nhỉ? Chẳng lẽ Sakayanagi bắt cậu qua đây à?”

Hikigaya không biết trả lời sao, đành hỏi ngược lại.

“Liên quan gì đến cậu ta.” Kamuro bực bội đáp. “Tớ chỉ thấy tiết thể dục chán phèo nên muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, tiện đường ghé qua thăm cậu thôi.”

Tháng này hơi đặc biệt, giờ thể dục phần lớn là tự luyện tập, nói trắng ra là không ai quản, nên có trốn học cũng không bị trừ điểm.

“Với lại đừng có đánh trống lảng, đang nói chuyện của cậu đấy… Cậu ở một vài điểm cũng khá giống Sakayanagi.”

“Không không không, tớ với cậu ta không hề giống nhau.” Hikigaya vội xua tay.

Cho dù bây giờ cả hai đều đi lại bất tiện, nhưng Sakayanagi có cả mấy người hầu hạ, còn Hikigaya thì có chết cũng không làm được chuyện đó.

Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Kamuro thở dài: “Tớ thấy hình như cậu hiểu lầm gì đó rồi… Đúng là bình thường tớ hay bị Sakayanagi sai vặt như công cụ thật, nhưng chỉ giới hạn trong mấy việc theo dõi điều tra thôi. Còn mấy chuyện như giặt giũ nấu nướng, cậu ta chưa bao giờ nhờ tớ cả.”

“Đó là vì cậu không biết nấu ăn, đúng không?”

“……”

“Xin lỗi, mời cô nương nói tiếp.”

Bị ánh mắt sắc lẹm của Kamuro lườm cho một cái, Hikigaya lập tức giơ tay đầu hàng.

Xem ra mình lỡ lời rồi… Nhưng chuyện này cũng có sao đâu, khối con trai không biết nấu ăn mà.

“Tóm lại, nếu là cậu thì chắc sẽ hiểu.” Giọng Kamuro có chút bất đắc dĩ. “Sakayanagi không chỉ thích làm liều, mà lòng tự tôn còn cao đến đáng sợ. Thế nên sáng nay lúc nghe cậu ta kể lại chuyện đó, tớ chẳng ngạc nhiên chút nào. Con người đó chính là kiểu dám lấy thân mình ra để mạo hiểm.”

Đúng thật, nếu là lãnh đạo của lớp khác, chắc chắn họ sẽ không đích thân ra mặt.

Ví dụ như Ryuuen trong vụ ẩu đả của Sudou, đã phái đàn em đi để cố tình bị đánh. Ayanokouji cũng là loại người thích hoạt động trong bóng tối.

Chỉ riêng Sakayanagi là khác. Rõ ràng thân thể yếu ớt như vậy, nhưng lại thích chơi trội hơn bất cứ ai.

Hành động của cô ta có ngu ngốc không? Đối với người bình thường thì tất nhiên là có.

Cách tốt nhất là lợi dụng quyền lực của cha mình, sa thải thẳng tay tên nhân viên kia. Cái cớ “không tiện” chỉ là nói cho có lệ.

Dù gì cha cô ta cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị, đối tác kinh doanh đời nào lại đi đắc tội với ông chỉ vì một tên nhân viên quèn.

Nhưng nếu thật sự làm vậy, cô ta đã chẳng phải là Sakayanagi, mà là một tiểu thư nhà giàu kênh kiệu trong mấy cuốn tiểu thuyết rồi.

“Lần này tuy không có chuyện gì to tát, cậu bị thương cũng chỉ là tai nạn… Nhưng tớ cứ có cảm giác nếu cậu ta cứ thế này mãi, sớm muộn gì cũng có ngày phải trả giá đắt.”

Nói đến đây, mặt Kamuro lộ rõ vẻ phiền muộn.

Nghĩ lại thì, một số người già cũng từ chối được nhường ghế, vì điều đó làm họ cảm thấy mình vô dụng.

Sakayanagi từ nhỏ đã ốm yếu, có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự… Không, chính vì lòng tự tôn của cô ta quá cao, nên cô ta càng không muốn nhận sự thương hại của người khác, và càng muốn chứng tỏ bản thân.

“Kamuro, cậu…”

Hikigaya tò mò nhìn cô chằm chằm.

“Gì chứ, cái mặt của cậu trông ngứa đòn thật sự.”

“Không, tớ chỉ ngạc nhiên thôi, không ngờ cậu lại quan tâm đến Sakayanagi như vậy.”

“Hả? Cậu nói vớ vẩn gì thế!” Kamuro lườm cậu một cái cháy mặt. “Cậu ta đang nắm thóp của tớ, suốt ngày uy hiếp tớ làm việc cho cậu ta, tớ mặc xác cậu ta sống chết ra sao!”

“Ừ, ừ, tớ biết rồi.”

Hikigaya chẳng tin lời này chút nào, chỉ gật gù cho qua chuyện.

Nếu thật sự không quan tâm, thì đã chẳng nói những lời vừa rồi. Đây có phải là cái mà người ta gọi là tsundere không nhỉ?

“Đồ ngốc… người tớ lo lắng là cậu đấy!”

Kamuro ngập ngừng vài giây, cuối cùng cũng hét lên.

Câu nói này khiến Hikigaya ngơ ngác, cậu khó hiểu chỉ tay vào mặt mình.

“Hả? Cậu nói tớ á?”

“Chứ còn ai vào đây nữa!” Kamuro hơi quay mặt đi, nhưng đôi tai đỏ ửng của cô đã tố cáo tất cả. “Với cái tính của cậu, nếu thấy Sakayanagi làm liều thì chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn được, rồi lại bị kéo vào rắc rối cho xem.”

“Không không, cậu biết mà, lần này chỉ là tai nạn thôi, đúng không?” Hikigaya vội giải thích.

Kể cả đối phương có là một tên như Yamauchi, cậu vẫn sẽ xông vào.

May mắn là, Sakayanagi hiểu rõ điều này, nên chắc chắn sẽ không có hiểu lầm không đáng có nào xảy ra. Điều này làm Hikigaya cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Kể cả lần này là tai nạn, vậy lần sau thì sao?” Kamuro vặn lại.

“Ờ thì, tớ đâu có lý do gì để can dự vào chuyện của Sakayanagi đâu?”

“Nói cách khác, chỉ cần có lý do là cậu sẽ nhúng tay vào ngay.”

“……”

Hikigaya cứng họng, cảm giác như vừa bị đọc vị.

“Haizz, cậu nên tự biết mình một chút đi.” Kamuro chống nạnh, lắc đầu thở dài. “Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? ‘Vì thấy tôi bị tóm sẽ rất khó chịu, nên chạy đến xen vào chuyện người khác’? Cậu nghĩ đó là lý do à, rõ ràng là bịa đại ra đúng không.”

“Không, đó là lời thật lòng của tớ mà…”

“Thế thì cũng đủ tùy tiện rồi.”

Nói rồi, Kamuro lại thở dài.

“Sau này Sakayanagi chắc chắn sẽ không dừng lại đâu, thậm chí còn quá đáng hơn nữa. Tớ lo có ngày cậu ta sẽ gây sự đánh nhau với các lớp khác… Nhưng dù là cậu ta hay là cậu, chẳng ai khuyên nổi cả hai người, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.”

“……”

Hikigaya rất muốn nói rằng Kamuro lo xa quá rồi, nhưng lời đến đầu môi lại nuốt ngược vào trong.

Sự thật đúng là như vậy. Để giành lại vị trí lớp A, Sakayanagi không thể chỉ ngoan ngoãn thi đấu để chiến thắng đối thủ.

Giống như cuộc chiến giữa cô ta và Katsuragi, so với việc cống hiến cho lớp, tấn công kẻ thù chính trị mới là cách hiệu quả nhất.

Nghĩ đến đây, Hikigaya cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

“Này, Kamuro.”

“Gì?”

“Tiếp theo đây… tớ có một chuyện muốn nói với cậu.”

“Thì nói đi.”

Ban đầu Kamuro chẳng thấy có gì, nhưng thấy bộ dạng ấp úng của Hikigaya, cô cũng bất giác thấy hồi hộp.

“Khoan, khoan đã.” Cô vội kêu dừng, rồi dè dặt hỏi, “Cậu định nói… về chủ đề gì vậy?”

“Tớ cũng không rõ nữa… Chắc là một chuyện khá ghê tởm, và tự cho là đúng.”

“Ghê tởm? Tự cho là đúng?”

Không biết Kamuro đã nghĩ đến cái gì, chỉ thấy mặt cô bắt đầu ửng đỏ, rồi lại vội lắc đầu nguầy nguậy.

“Cậu đợi chút.”

Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, lặp đi lặp lại mấy lần.

“Rồi, nói đi!”

“……Phản ứng của cậu làm tớ hơi rén đấy.”

“Bớt nhảm đi, nói mau!”

Rõ ràng là Kamuro tự làm mình rối lên… Thật là vô lý.

Nhưng biết làm sao được, Hikigaya đã giữ chuyện này trong lòng quá lâu rồi, giờ cậu thực sự muốn tìm ai đó để giãi bày.

“Tớ muốn… tớ muốn Sakayanagi thôi học.”

Cậu hạ quyết tâm, cuối cùng cũng nói ra.

Thế nhưng, phản ứng của Kamuro lại có chút kỳ lạ.

“……Chỉ thế thôi à?”

“Đúng vậy, tớ nghiêm túc… Hả?”

Hikigaya cứ nghĩ ít nhất Kamuro cũng phải sốc một chút, nhưng cô nàng chỉ xoa trán thở dài.

“Tớ còn tưởng cậu định nói chuyện động trời gì… Chậc, tớ đúng là đồ ngốc khi lại đi trông mong vào cậu.”

Kamuro không chỉ tặc lưỡi một cách bất lịch sự, mà dường như còn đang cằn nhằn cậu nữa.

“Khoan đã, cậu không hỏi tớ lý do à?” Hikigaya không nhịn được hỏi.

“Chuyện này thì có gì mà phải hỏi.” Kamuro mất kiên nhẫn đáp. “Ai mà biết sau lưng cậu ta đã làm những chuyện trời ơi đất hỡi gì, bị người ta ghét cũng là đáng đời. Hơn nữa, quy định của trường này là vậy, bị đuổi học thì chỉ có thể tự trách mình không đủ năng lực.”

“Ờ…”

Dù Hikigaya biết thừa Kamuro trước giờ rất phóng khoáng, nhưng thế này thì cũng quá mức rồi?

“Nhưng nếu Sakayanagi thật sự bị đuổi học, lớp cậu có lẽ sẽ rất khó để quay lại lớp A.”

“Bớt lo bò trắng răng đi.”

Kamuro tỏ ra hoàn toàn không quan tâm.

“Nếu chỉ vì thiếu một người mà không thể thắng, thì chứng tỏ ba mươi chín người còn lại vốn chẳng có tư cách đó. Ngược lại, nếu chúng tớ thật sự có thực lực của lớp A, thì thiếu Sakayanagi cũng chẳng sao cả.”

“Kamuro…”

Hikigaya bất giác nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Khoảnh khắc này Kamuro thật sự quá ngầu, giá mà cậu có được một nửa sự khoáng đạt đó, chắc đã không phải đau đầu vì đủ thứ chuyện như bây giờ.

“Mà sao tự nhiên cậu lại có suy nghĩ này? Vì chuyện lần này à?”

“……Ừm.”

Sau một thoáng do dự, Hikigaya gật đầu.

“Tớ nghĩ các trường học bên ngoài hợp với Sakayanagi hơn. Với đầu óc của cậu ta, việc trở thành số một chẳng có gì khó, không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ ở đây làm gì.”

“Vậy à… Ra là cậu nghĩ như thế.” Kamuro xoa cằm, có vẻ đã hiểu.

Cơ chế của trường Koudo Ikusei đã định sẵn rằng thành tích học tập không đại diện cho địa vị. Giống như Yukimura, dù đứng thứ hai toàn khối nhưng ở lớp D vẫn mờ nhạt như thường.

Tất nhiên, kể cả ở ngoài đời, điểm số cũng không phải là tất cả, kỹ năng xã hội vẫn rất quan trọng.

Nhưng Sakayanagi chẳng thiếu thứ nào trong hai thứ đó. Hơn nữa, cô ta sẽ không phải cạnh tranh trong một môi trường áp lực cao với những kẻ bất hảo như Ryuuen, nên tự nhiên sẽ không có xung đột, chỉ có thể ngoan ngoãn đi học.

Đúng vậy, cái suy nghĩ này của Hikigaya chính là kiểu “vì tốt cho cậu” mà cậu vẫn luôn cảm thấy ghê tởm. Nhìn kiểu gì cũng thấy nó quá tự cho là đúng.

Cậu có là gì của Sakayanagi đâu, lấy tư cách gì mà quyết định tương lai của người khác?

Dù vậy, cậu vẫn không thể ngừng suy nghĩ như thế. Vụ việc lần này chỉ là giọt nước tràn ly.

“Tóm lại, tớ hiểu suy nghĩ của cậu rồi… Tớ chỉ có thể nói là, đừng bận tâm nhiều quá. Ghê tởm hay không ghê tởm, cái trường này đầy rẫy những kẻ như vậy. Cậu muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Nói đến đây, Kamuro ngừng lại một chút.

“Tất nhiên, dù gì tớ với cậu ta cũng cùng lớp, lại còn bị nắm thóp, nên đến lúc đó tớ vẫn sẽ nghe lệnh cậu ta thôi.”

“À à, đó là chuyện đương nhiên.”

Hikigaya chưa bao giờ có ý định lôi kéo Kamuro. Kể cả cô ấy có báo trước cho Sakayanagi cũng không sao.

Là ai cũng được, cậu chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Nói thì nói vậy, nhưng ngoài Kamuro ra, cậu thực sự chẳng tìm được ai khác để tâm sự.

Haizz… Đây có lẽ là cái gọi là tình huynh đệ chăng.

Từ nhỏ đến lớn Hikigaya chẳng có mấy đứa bạn thân là con trai, gặp chuyện cũng không biết nói với ai. Dù gì Komachi cũng là con gái, lại còn là em gái, nhiều lúc rất bất tiện.

Còn Zaimokuza… thôi bỏ qua cậu ta đi.

Hội trưởng Horikita thì là đàn anh, cảm giác vẫn khác so với khi ở cùng bạn bè đồng trang lứa.

Cuối cùng, không ngờ lại có thể cảm nhận được điều đó từ một người khác giới như Kamuro… Dù nghĩ vậy có hơi bất lịch sự với cô ấy, nhưng Hikigaya vẫn vô cùng cảm kích.

Lúc đó giúp đỡ cô ấy đúng là một quyết định sáng suốt.

Đúng lúc này, Kamuro đột nhiên lên tiếng: “Hikigaya, những gì cậu muốn nói đã nói xong hết rồi chứ?”

“Ừm, cảm ơn vì đã lắng nghe tớ.”

“Cảm ơn thì không cần… Chỉ là tớ cũng có vài chuyện muốn hỏi cậu.”

“Hả?”

Chẳng hiểu sao, Hikigaya đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Chỉ thấy Kamuro chỉ tay vào hộp cơm trên bàn, mặt lạnh tanh nói: “Thật ra tớ đã muốn hỏi từ lâu rồi. Hộp cơm đó là đồ làm tay đúng không? Lại còn là hộp màu hồng nữa, chẳng lẽ cậu tự làm bằng một tay đấy à?”

“……Màu hồng đâu có nghĩa chắc chắn là con gái tặng.”

“Tớ có nói là con gái à?”

Nói rồi, Kamuro bước tới một bước.

“Cứ tưởng tớ trốn học qua đây sẽ là người đầu tiên… Cậu cũng ghê gớm thật đấy nhỉ? Mà này, đồ người ta tặng sao cậu không ăn một miếng nào thế? Dở à?”

“……Hay là cậu muốn nếm thử?”

“Hảả——?”

“Xin lỗi, coi như tớ chưa nói gì.”

Khoảnh khắc ấy, trán Hikigaya vã mồ hôi lạnh.

Lạ thật… Cậu và Kamuro có thật sự là huynh đệ không vậy?

Ghi chú

[Lên trên]
chuyển "tôi" sang "tớ" cho thân
chuyển "tôi" sang "tớ" cho thân
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận