• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 250: Hành động lạ thường

0 Bình luận - Độ dài: 2,179 từ - Cập nhật:

Vốn dĩ, đây chẳng phải một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan gì.

Kể cả Ayanokouji có tìm đến trước đi nữa, thì Hikigaya cuối cùng cũng sẽ viện một cái cớ nào đó để ưu tiên giúp đỡ Shiina mà thôi.

Biết làm sao được, làm sao một Kiệt Tác Tối Cao có thể sánh bằng một cô gá mềm mại đáng yêu được chứ?

Tuy nhiên, chủ đề mà Shiina mang đến lại quá đỗi kỳ quặc.

Nào là chàng trai giàu trí tuệ... Muốn làm người ta xấu hổ chết đi được thì cứ nói thẳng ra đi!

Bất kể những tính từ đó có hoa mỹ đến đâu, thì thực chất nội dung cốt lõi chỉ gói gọn trong hai chữ.

——Đẹp trai.

Ngoài ra, tất cả chỉ là phù du.

Hikigaya dám chắc rằng nếu lúc đó mình mà bước lên sân khấu, thể nào cũng sẽ nhận về một tràng la ó ở phía dưới, rồi nó sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời mình.

Thật sự... thật sự rất muốn đấm chết cái tên ra đề bài này mà!

Haizz, dù chẳng muốn chút nào, nhưng bây giờ đành phải lấy cớ Ayanokouji đến trước để từ chối khéo yêu cầu của Shiina vậy.

Nhưng còn chưa đợi Hikigaya mở lời, vẻ mặt Shiina bỗng thoáng chút bất an, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nhé, Hikigaya-kun, hình như tớ đã làm khó cậu rồi... Dù gì chúng ta cũng không cùng một nhóm.”

“Không, không, không liên quan đến chuyện đó đâu.” Hikigaya vội vàng phủ nhận.

Mới sáng nay cậu còn công khai cổ vũ cho học sinh lớp khác, sao có thể để tâm đến chuyện nhỏ nhặt như khác nhóm được.

“Vậy là vì tớ đến sau à... Thực ra tớ cũng không muốn chen hàng đâu, nhưng lúc nãy tớ đứng cạnh xem một lúc, thấy cậu mãi chẳng động đậy gì, cứ tưởng cậu chưa nhận lời bạn học này, nên mới...”

“Làm gì có, tớ thật sự chưa nhận lời cậu ta mà.”

Nghe giọng nói có phần tự trách của Shiina, Hikigaya lập tức mềm lòng, chẳng còn hơi sức đâu mà bận tâm đến Ayanokouji nữa.

“Cậu ta tìm tớ chỉ để lách luật thôi, không cần để ý đến cậu ta làm gì.”

“Tuyệt quá.” Shiina tức thì hớn hở ra mặt, “Vậy cậu mau đi với tớ nào.”

Nói rồi, cô nắm lấy tay Hikigaya và định chạy đi.

...Hử?

Hikigaya chợt cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng cậu đã định từ chối Shiina cơ mà!

Sao mình lại bị dắt mũi nữa rồi?!

Cậu thử liếc mắt về phía Ayanokouji, nhưng đối phương chỉ lắc đầu, buông một câu ‘hết cách rồi’ và chạy biến, trông như là đi tìm trọng tài để đổi đề bài.

Cái tên không có chút kiên trì nào!

Bất lực, Hikigaya đành thả lỏng đầu óc, để Shiina kéo chạy về vạch đích, trong lòng chỉ không ngừng cầu nguyện cho cái mớ bòng bong này sớm kết thúc.

Chẳng ngờ khi đến nơi, đã có người đến trước họ một bước, mà lại còn là người quen.

“Kamuro...”

Sau giờ nghỉ trưa, Hikigaya quay lại hơi muộn, vừa ngồi xuống đã bị Ayanokouji gọi lại, nên ban đầu cậu không để ý có những ai đang thi.

Mà kể cũng lạ, một nhóm thi bốn người lại có tận ba người quen... thật quá trùng hợp.

Kamuro liếc cậu một cái, không nói gì, chỉ thấy ánh mắt cô có vẻ cứ dán chặt xuống dưới, trông hơi nghiêm khắc.

...Hửm?

Hikigaya bất giác nhìn theo, và phát hiện tay mình vẫn đang bị Shiina nắm chặt, khiến cậu giật mình vội rụt lại.

Toi rồi, không lẽ sắp có tin đồn quái gở nào sao...

Bản thân cậu thì sao cũng được, nhưng Shiina là con gái, gặp phải chuyện này chắc chắn sẽ rất phiền phức, nhất là khi đối phương lại là một kẻ có đôi mắt cá chết.

Nghĩ đến đây, Hikigaya lại thấy phiền muộn.

Lát nữa lên đó chắc chắn sẽ bị chế nhạo, làm sao người ta có thể nhìn ra chút tri thức nào từ đôi mắt cá chết được chứ.

Hay nói đúng hơn, chính vì thiếu tri thức nên có mắt cá chết ra như vậy, đúng không?

Ngay lúc đó, Kamuro nhận lấy micro từ Mashima-sensei và bắt đầu công bố đề bài.

“Em rút được chủ đề ‘Thứ có thể thay đổi hình tượng nhất’.”

...Ơ?

Toàn mấy chủ đề vớ vẩn gì thế này.

Hikigaya thật sự sắp bó tay rồi, sao họ không nghĩ ra được đề bài nào tử tế hơn một chút vậy?

Cơ mà, theo lý thì chắc cũng có đề bài tử tế, giống như bức tượng thạch cao mà Ayanokouji rút được... à mà thôi, muốn mang thứ đó qua cũng chẳng dễ dàng gì.

“...Lý do?”

Mashima-sensei nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay Kamuro, có vẻ chưa thể công nhận ngay được.

Chuyện này vốn rất chủ quan, dù chỉ là một chiếc kẹp tóc nhỏ cũng có thể được coi là thứ thay đổi hình tượng.

Có lẽ vì thế mà ban tổ chức mới cố tình sắp xếp phần thi này, nếu không may rút phải một món đồ khó nhằn, thì sẽ là lúc để thử thách tài ăn nói của thí sinh.

Trong ấn tượng của Hikigaya, Kamuro không phải là người hoạt ngôn, không biết cô ấy sẽ xử lý thế nào...

“Hả? Sao thế?”

Chẳng hiểu sao, Kamuro đột nhiên quay lại, ấn vai Hikigaya đẩy cậu ra trước mặt Mashima-sensei.

“Không có gì, cậu đứng yên đi.”

Kamuro không giải thích nhiều, chỉ cầm món đồ trên tay lên và đặt lên mặt Hikigaya.

Hóa ra là một cặp kính.

Không ngờ cô ấy lại chọn thứ này, chắc là mượn của bạn nào trong lớp... Hửm?

Hikigaya đột nhiên thấy có gì đó sai sai, tại sao mình lại phải đeo cái thứ quái quỷ này đứng đây chứ?

Mà nói đi cũng phải nói lại... hơi chóng mặt thật.

Tuy cậu sở hữu một đôi mắt cá chết, nhưng thị lực vẫn khá tốt, trong khi cặp kính Kamuro mang đến lại có tròng dày như đít chai.

Vừa đeo vào, trời đất đã quay cuồng.

“Thế nào, giờ được chưa ạ?”

Kamuro có chút đắc ý hất cằm về phía Mashima-sensei.

Thầy nhìn Hikigaya vài giây rồi gật đầu: “Đạt yêu cầu.”

...Đạt yêu cầu cái gì cơ?

“À, xong chưa ạ? Em tháo kính ra nhé.”

Hikigaya bị làm cho chóng mặt xây xẩm, chẳng còn tâm trí đâu để ý xem Kamuro đang giở trò gì, vừa nói vừa định gỡ cặp kính xuống.

Nhưng tay trái vừa giơ lên đã bị một đôi tay nhỏ mềm mại khác giữ lại.

“Hikigaya-kun, không được đâu.”

Người nói không ngờ lại là Shiina.

“Tháo kính phải dùng cả hai tay, nếu không sẽ dễ làm gọng kính bị lệch đấy.”

“À, đúng nhỉ?”

Nhắc mới nhớ, hồi ở tiệm kính, chị nhân viên đã nhiệt tình phổ cập kiến thức này.

Hikigaya thì trước nay chẳng bao giờ để tâm, nhưng cặp kính này không phải của cậu, mà là của Kamuro mượn.

Đồ của người khác thì đương nhiên phải cẩn thận rồi.

“Shiina, vậy phiền cậu...”

Hikigaya có chút ngượng ngùng định mở lời nhờ vả, nhưng chưa dứt câu đã bị giọng nói của Shiina từ micro át đi.

“Chủ đề em rút được là ‘Người đàn ông giàu tri thức’.”

“...”

Này, ít nhất cũng phải cho người ta chuẩn bị tâm lý chứ.

May là có lẽ Mashima-sensei cũng thương cảm cho hoàn cảnh của Hikigaya nên không hỏi lý do như lần trước, mà cho qua luôn bằng một câu “đạt yêu cầu”. Thậm chí dưới sân khấu cũng không có tiếng la ó hay chế nhạo nào.

Chỉ thỉnh thoảng nghe loáng thoáng vài tiếng “phản đồ”... chắc là ảo giác thôi nhỉ?

“Hikigaya-kun, cảm ơn cậu đã giúp nhé, giờ để tớ giúp cậu.”

Shiina cười tươi rói, đưa tay ra cẩn thận tháo kính cho cậu, rồi hai tay trịnh trọng đưa nó cho Kamuro.

“Kamuro-san, lần này cũng cảm ơn cậu nhiều, nhờ cậu mà tớ được thấy một khía cạnh khác của Hikigaya-kun đấy.”

“...Ừm.”

Trái ngược với nụ cười rạng rỡ của Shiina, Kamuro lại tỏ ra khá lạnh nhạt, chỉ ừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Sao trông cô ấy có vẻ không vui nhỉ?.. tại sao vậy?

Rõ ràng đã về nhất rồi cơ mà.

“Mashima-sensei, em đến nộp chủ đề ạ.”

Thật bất ngờ, Ayanokouji cũng đã về đến nơi, theo sau là Chabashira-sensei.

Tên này đổi chủ đề một lần mà vẫn về được thứ ba, không biết vận may của lớp A tệ đến mức nào mà để người ta vượt mặt trong tình huống này.

Mà sao cả giáo viên chủ nhiệm cũng ở đây thế này?

Chẳng lẽ chủ đề này còn liên quan đến cả giáo viên sao?

Ayanokouji cầm lấy micro, hít một hơi thật sâu rồi tuyên bố: “Em rút được chủ đề ‘Thứ sắp hết hạn sử dụng’.”

“...Hả?!”

Sau vài giây sững sờ, tất cả mọi người có mặt đều phụt cười.

Hikigaya đứng cạnh nghe mà phải cố nín hết sức, nhưng tiếng cười rộ lên từ phía dưới như có thể lây lan, khiến cậu vỡ trận ngay lập tức. Cậu đành phải trốn sau lưng Shiina để cô chủ nhiệm không nhìn thấy.

Còn mặt Chabashira-sensei thì đã đen như đít nồi, đang lườm Ayanokouji tóe lửa.

“...Lý do?”

Khóe miệng Mashima-sensei giật giật, linh cảm một trận cuồng phong bão táp sắp ập đến.

Nhưng Ayanokouji dường như chẳng hề hay biết, hùng hồn giải thích: “Bởi vì trông cô ấy đã có tướng không lấy được chồng rồi, nghe nói tối nào cô cũng bù khú say xỉn với Hoshinomiya-sensei, lại chẳng có nhiệt huyết với công việc, gần ba mươi tuổi đầu mà vẫn ôm mộng tưởng viển vông, hoàn toàn khớp với định nghĩa.”

Lời giải thích tỉnh bơ này càng khiến đám học sinh cười đến vỡ bụng.

“V-vậy à.”

Ngay cả một người điềm tĩnh như Mashima-sensei cũng sắp không giữ được bình tĩnh.

Thực ra thì, lời này cũng chẳng sai chút nào.

Dù gì cũng chẳng ai quy định “hạn sử dụng” chỉ áp dụng cho đồ ăn.

Thế nhưng, Mashima-sensei lại chần chừ mãi không dám gật đầu cho qua, chủ yếu là vì Chabashira-sensei cứ liên tục liếc xéo gây áp lực.

Điều này khiến thầy vô cùng phiền não.

Nên giữ vững đạo đức nghề nghiệp, hay là nên bảo toàn tính mạng đây...

Sau vài giây do dự, Mashima-sensei cuối cùng cũng lên tiếng.

“Xin lỗi... không phù hợp với chủ đề.”

Thầy ấy vậy mà lại khuất phục!

Ngay cả một người chính trực như Mashima-sensei cũng không địch nổi oán niệm của một gái già chưa chồng sao!

Hikigaya vô cùng đồng cảm, bởi cậu cũng từng nếm trải mùi vị này rồi, hồi cấp hai không ít lần phải chịu khổ, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy đau âm ỉ.

Hy vọng ai đó có thể sớm rước Hiratsuka-sensei đi... mà thôi, đừng miễn cưỡng.

Hikigaya đã không còn là Hikigaya của ngày xưa nữa, bây giờ cậu chỉ mong người ân sư của mình được hạnh phúc, không tìm được chồng tử tế thì cũng có sao đâu~

“Cái gì...?”

Ayanokouji đứng cạnh dường như cũng không ngờ Mashima-sensei lại chịu thua, cậu ngây người đứng đó.

Ngay sau đó, học sinh lớp A cuối cùng cũng lề mề về tới, thuận lợi hoàn thành phần thi.

Kết quả là Ayanokouji về bét.

Cái kết hài hước này khiến mọi người được một trận cười no nê, có thể xem là khoảnh khắc vui vẻ nhất của đại hội thể thao.

Chỉ là sau trận cười, một câu hỏi lại hiện lên trong đầu Hikigaya.

Tại sao?

Theo lý mà nói, Ayanokouji đâu phải kiểu người thích chơi trội?

Cậu ta thường ngày vẫn luôn sống kín tiếng, cố hết sức để không gây chú ý.

Chẳng lẽ lần này chỉ đơn thuần là muốn chọc tức Chabashira-sensei?

Dù bề ngoài không thể hiện, nhưng Hikigaya vẫn đoán rằng có lẽ Chabashira-sensei đang uy hiếp Ayanokouji, nếu không thì con cá mặn lười biếng đó đã chẳng đột nhiên xông xáo trên đảo hoang như vậy.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy... cậu ta sẽ không làm chuyện trẻ con như thế.

Dĩ nhiên cũng có thể là Hikigaya đã nghĩ nhiều, biết đâu Kiệt Tác Tối Cao chỉ nổi hứng nhất thời nên lôi Chabashira-sensei ra làm trò đùa.

Mà nói thật, đúng là cũng khá buồn cười thật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận