Vốn dĩ Hikigaya không muốn dính dáng gì vào chuyện này, ít nhất là về mặt nổi, cậu không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với đám Tokitou.
Nhưng giờ đã bị Nagumo réo tên, cậu cũng chỉ đành bước ra từ trong bóng tối.
Phiền thật, chẳng muốn làm gì cả... Haiz, thôi kệ.
Dù sao cũng không phải chuyện gì cũng có thể thuận lợi như mình tưởng, xảy ra vài sự cố nho nhỏ cũng là điều có thể chấp nhận được.
Chỉ là phải đối phó với một tên phiền phức.
“Hikigaya?!”
Thấy cậu xuất hiện, Tokitou vừa kinh ngạc vừa la toáng lên: “Đừng có đùa! Sao cậu ta lại ở đây! Tôi đếch cần loại người này giúp đỡ!”
“Sao thế, hai cậu có xích mích à?” Nagumo tò mò nhìn sang Hikigaya.
“Thực ra thì, cũng không hẳn là xích mích?” Hikigaya gãi gãi gáy, đáp một cách không chắc chắn, “Bọn tôi chỉ nói với nhau vài câu trong kỳ thi ưu đãi viên, lúc đó cậu ta hình như thấy tôi coi thường mình, nên mới ngứa mắt tôi... có phải vậy không nhỉ?”
Đến cuối câu, cậu còn cố tình quay sang xác nhận với Tokitou.
Nhưng hành động này dường như đã chọc giận gã.
“Thằng khốn này mày giỡn mặt ai đấy!”
Tokitou gầm lên rồi xông tới, vươn tay định túm cổ áo Hikigaya.
Thiệt tình... tha cho tôi đi mà.
Khẽ thở dài, Hikigaya lách người sang một bên né đòn.
“Này này, cậu cũng là dân bất hảo à?” Giọng cậu đầy vẻ bất lực, “Tuy lần đầu gặp cậu tôi đã có cảm giác này rồi, nhưng tỷ lệ bất hảo ở lớp C các cậu cao quá đấy chứ? Để tôi đếm xem nhé, cậu này, Ryuuen, Ishizaki, Albert, Komiya, Kondo, Ibuki——”
Cậu vừa nói vừa bẻ ngón tay, suýt nữa thì dùng hết cả hai bàn tay.
“——Cuối cùng còn có Manabe ở đằng kia nữa… Lạ thật, lớp các cậu bị làm sao thế? Chẳng lẽ dân bất hảo cũng hút nhau à?”
“Khoan đã! Tôi không phải bất hảo!” Manabe đột nhiên lớn tiếng phản đối.
Hikigaya liếc cô ta một cái rồi thản nhiên nói: “Chắc cô quên mất hành vi côn đồ của mình trên du thuyền rồi nhỉ, có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không?”
“Hả? K-không phải mà…”
Nghe vậy, Manabe lập tức xìu ngay.
Chuyện cô ta và bạn bè hành hung Karuizawa, hầu hết cả lớp đều không biết, cùng lắm họ chỉ biết cô ta bị lớp D nắm thóp nên mới phải phản bội lớp mình.
Theo lý mà nói, tên mắt cá chết trước mặt này cũng không thể biết chuyện mới phải… chẳng lẽ cậu ta cùng hội với Ayanokouji?
Người khác có thể không biết sự thật, nhưng Manabe dù gì cũng từng bị X uy hiếp, nên vẫn luôn để ý đến những chuyện liên quan, vì thế sau khi biết vụ trên sân thượng, cô ta đã lập tức xâu chuỗi các bên liên quan lại với nhau.
Mà thôi, chắc học sinh nào đầu óc nhanh nhạy một chút cũng có thể đoán ra được.
Thấy Manabe cúi gằm mặt không nói gì, Hikigaya cũng lười nói thêm.
Nói đi cũng phải nói lại, cô nàng này cũng dễ đối phó phết, dọa một câu đã tịt ngòi.
Rõ ràng ăn mặc như một cô nàng gyaru… có lẽ cũng giống Karuizawa, đều thuộc tuýp thùng rỗng kêu to.
Điều đáng khen nhất là cô ta nhận thức rõ được chênh lệch thực lực đôi bên, không kháng cự hay ngụy biện vô ích.
Ít nhất cũng hơn tên Tokitou không biết tự lượng sức mình kia.
Haiz, mong sao cho bọn ngốc trên đời này ít đi một chút.
“Tokitou, nhân cơ hội này tôi giải thích rõ với cậu luôn.” Hikigaya nghiêm túc nói, “Lúc thi ưu đãi viên, tôi không hề ra vẻ, những gì tôi nói đều là thật, và càng không hề coi thường cậu.”
“Tao đếch quan tâm mày nghĩ gì.” Tokitou tỏ vẻ khinh bỉ.
“Từ từ, tôi chưa nói xong.”
Ngừng một lát, Hikigaya nói tiếp: “Bởi vì từ đầu năm học đến giờ cậu chẳng có thành tích nào, nên nói cho chính xác thì phải là tôi chưa bao giờ để cậu vào mắt mới đúng.”
“Mày nói gì!”
Tokitou lập tức giơ nắm đấm, hoàn toàn quên mất mình vừa nói gì.
Bởi vậy mới nói dân bất hảo phiền phức thật…
Ngay lúc Hikigaya đang nghĩ cách để gã im lại, Nagumo đột nhiên vươn tay, tóm chặt lấy cổ tay gã.
“Buông ra!”
“Thôi nào, yên lặng chút đi.”
Nagumo hơi dùng sức, đẩy Tokitou lảo đảo.
“Đừng nhầm lẫn thứ mình thực sự muốn, kẻ thù thật sự của cậu là Ryuuen cơ mà?”
“…Chậc.”
Đối mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm của hội trưởng, Tokitou chép miệng, cuối cùng cũng chịu im.
“Thế mới phải chứ.” Nagumo cười hài lòng, “Đúng là Hikigaya đôi khi nói chuyện rất khó nghe, nhưng thực lực của cậu ấy là hàng thật giá thật, giữ quan hệ tốt với cậu ấy không có hại đâu.”
“Nhưng! Tên đó và Ryuuen quan hệ mờ ám, tôi không tin gã ta sẽ giúp, thậm chí còn có thể đi mách lẻo!” Tokitou hét lên.
Này này, nói to thế làm gì.
Hikigaya thực sự bó tay với gã này, xem ra sau này còn khổ dài dài.
“Hikigaya, có đúng vậy không?”
Ánh mắt Nagumo cũng hướng về phía cậu.
“Ừm thì, quan hệ giữa tôi và Ryuuen khá phức tạp, nếu phải nói thì tôi là chủ nợ của lớp C chăng… không đúng, phải là chủ nhà trọ? Hay là người thu thuế?”
Vốn dĩ Hikigaya không muốn nhắc đến bản hợp đồng với lớp C, nhưng đến nước này thì chắc không giấu được nữa.
Nếu đoán không nhầm, cái tên não phẳng Tokitou này thể nào cũng sẽ chủ động kể cho Nagumo nghe.
Quả nhiên, ngay giây sau gã đã nói: “Mày còn dám nhắc đến chuyện đó, chỉ vì mày mà lớp tao đã bị tổn hại biết bao nhiêu!”
“Ồ? Chuyện gì thế?” Nagumo tỏ vẻ hứng thú.
Tokitou liền giải thích sơ qua về bản hợp đồng.
Nghe xong, Nagumo có vẻ hơi ngạc nhiên: “Hikigaya, không ngờ cậu lại ngấm ngầm làm chuyện này, cậu còn có năng lực hơn tôi tưởng đấy.”
Dù chuyện này càng ít người biết càng tốt, nhưng nếu lỡ bị lộ ra ngoài thì cũng chẳng sao.
Thậm chí, Hikigaya còn hơi ngạc nhiên vì đến tận bây giờ Nagumo mới biết.
Phải biết rằng, Kiryuuin-senpai chỉ dựa vào khả năng quan sát và trực giác đã sớm phát hiện ra chuyện này, trong khi Nagumo, người nắm trong tay cả khối năm hai, lại phải nhờ đến sự trùng hợp mới biết được.
Xem ra tài năng giữa hai người vẫn có một khoảng cách rất lớn.
“Không có gì, chỉ là đối thủ quá ngốc thôi.” Hikigaya thản nhiên đáp.
“Hừ!”
Chắc vì cảm thấy mình cũng bị mỉa mai, Tokitou hơi tức lên, rồi chỉ ra một cách gay gắt: “Nếu mày thật sự muốn giúp xử lý Ryuuen, thì chuyện đó với mày dễ như trở bàn tay còn gì! Chỉ cần lợi dụng điều khoản trong hợp đồng là được!”
“Được thôi.” Hikigaya đồng ý không chút do dự, “Chỉ cần cậu chịu đứng ra làm người vi phạm hợp đồng, thì không thành vấn đề.”
“T-tại sao lại là tao!”
“Đương nhiên là vì cậu đề xuất mà?”
Hikigaya nhìn Tokitou với vẻ mặt kỳ quặc, khiến gã lập tức chột dạ.
Thực ra lý lẽ ở đây rất đơn giản, tuy vi phạm hợp đồng có thể khiến Ryuuen bị đuổi học, nhưng kẻ cố tình làm vậy không khác gì đang hãm hại bạn học, đến lúc đó có khi lại bị chỉ trích ngược.
Nói cho cùng, Tokitou vừa không có năng lực lại chẳng có quyết tâm, chỉ giỏi võ mồm suốt ngày.
Chả trách Ryuuen chẳng thèm để mắt đến.
“Haha, tôi thấy cách đó không ổn lắm, hay là đổi cách khác đi.” Nagumo cười giảng hòa.
“Trước khi bàn tiếp, còn vấn đề khác!” Tokitou vẫn không buông tha, chỉ vào Hikigaya, “Kể cả gã ta là người của anh, nhưng dù sao gã ta cũng là người lớp D, tôi không thể tin gã ta được!”
“Thế thì cậu sai rồi.”
Nagumo khẽ lắc đầu.
“Nếu hôm thẩm nghị cậu cũng ở đó, cậu sẽ hiểu Hikigaya đứng về phía lớp C. Nếu không thì với cái lý do vớ vẩn đó, cậu nghĩ hội học sinh lại dễ dàng chấp nhận vậy sao?”
“Hội trưởng Nagumo, tôi chỉ tin vào lời giải thích đó vì bên lớp D không đưa ra được bằng chứng xác thực thôi.” Hikigaya phản bác.
“Haiz, trước mặt tôi còn giả vờ làm gì.” Nagumo cười đầy ẩn ý, “Tôi nhìn ra đấy nhé, cậu và cô bạn tên Shiina kia thân nhau lắm đúng không? Chỉ là em gái của Horikita-senpai lườm cậu ghê lắm đấy, tôi khuyên cậu nên cẩn thận thì hơn.”
“…Vậy sao? Tôi có thấy gì đâu?”
Nói vậy thôi chứ Hikigaya cũng hơi chột dạ.
Nói cho đúng thì trong buổi thẩm nghị đó, cả hai bên đều không có bằng chứng, chỉ có thể để hội học sinh quyết định xem lời của bên nào đáng tin hơn.
Và cậu, người biết rõ sự thật, lại chọn cách giả ngơ… thế nên đến giờ cậu vẫn không dám đọc mười mấy tin nhắn mà Horikita đã gửi.
Nghĩ thôi đã thấy rợn người.
“Tóm lại, Hikigaya sẽ không phải kẻ thù của các cậu, điểm này tôi có thể bảo đảm.”
Được Nagumo hết lời bảo lãnh, Tokitou cuối cùng cũng tạm thời hạ cảnh giác.
Mà ai thèm gã tin chứ!
Hikigaya sắp bị Nagumo làm cho phát điên rồi, bao giờ tên này mới chịu vào vấn đề chính đây?
“Như tôi vừa nói, dùng cách hãm hại để hạ bệ Ryuuen là không nên, ra tay với bạn học thì chính mình cũng gặp vạ.”
Ai biết rõ về Nagumo đều hiểu, đây hoàn toàn là nói dối không chớp mắt.
Gã chính là kẻ thích ra tay với bạn học nhất.
“Vậy nên thay vì hãm hại Ryuuen, sao không thử một hướng khác… ví dụ như, xử lý Ayanokouji, kẻ đã đánh bại Ryuuen, trước.”
Cuối cùng, cái đuôi cáo của Nagumo cũng lòi ra.
Ryuuen hiện tại không phải là đối thủ đáng để gã bận tâm, chỉ là một cái cớ mà thôi.
Vòng vo một hồi để lôi kéo Tokitou, chẳng qua là để biến gã thành công cụ đối phó Ayanokouji, hơn nữa còn là loại công cụ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Dĩ nhiên, trong chuyện này cũng có phần công lao của Hikigaya.
Bởi chính cậu đã cố tình ám chỉ rằng Ayanokouji có thể đã ngấm ngầm liên lạc với Tokitou để thao túng cả lớp C.
Nagumo chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn.
Và quan trọng nhất, có thể ra tay trước Ayanokouji, hẳn trong lòng gã cũng có chút hả hê.
“Anh nói Ayanokouji, nhưng mà…”
Tokitou lộ vẻ do dự, dù ngốc đến mấy gã cũng biết tên “vua đấm” đó không phải dạng vừa.
Dù ghét Ryuuen thế nào, gã cũng phải công nhận tên đó đánh đấm rất giỏi, huống hồ lúc đó còn có cả Ishizaki, Ibuki và Albert, bốn người xông lên mà vẫn thua.
“Đúng vậy, Ayanokouji có thể là một thiên tài, nhưng đôi khi thắng bại không phụ thuộc vào năng lực. Cách để đánh bại cậu ta thì có rất nhiều.”
Giọng Nagumo đầy sức mê hoặc.
“Thử nghĩ mà xem, Ryuuen làm mưa làm gió trong lớp bị Ayanokouji đánh cho sấp mặt, lớp C cũng vì thế mà bị các lớp khác coi thường. Lúc này, cậu đứng ra đánh bại Ayanokouji, không chỉ báo được thù, mà còn trở thành người hùng của lớp. Còn Ryuuen, chẳng cần cậu phải nói, chính gã cũng tự thấy mất mặt mà từ bỏ vị trí lãnh đạo thôi, đúng không?”
Nếu không xét đến thực tế, lời đề nghị này quả thực rất hấp dẫn.
Tokitou lập tức tỏ vẻ xiêu lòng, và Manabe cũng vậy.
Dù sao thì cô ta cũng bị Ayanokouji hại cho khốn khổ, có cơ hội báo thù thì dĩ nhiên không muốn bỏ qua.
Chỉ có điều, cô ta bình tĩnh hơn Tokitou một chút, vẫn còn đang cân nhắc lợi hại.
Lúc này, Nagumo bồi thêm một câu: “Để tỏ thành ý, tôi sẽ nói cho các cậu một tin tốt. Trong trường có một loại kỳ thi đặc biệt, mỗi lớp bắt buộc phải bỏ phiếu loại một người. Mặc dù học sinh năm nhất chắc chưa gặp phải, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc. Nếu các cậu không thể kiểm soát lớp học, thử nghĩ xem lúc đó ai sẽ là người bị đem ra thí mạng?”
“Hả… thật sự có kỳ thi vô lý như vậy sao?”
Manabe và Tokitou nhìn nhau, vẻ mặt đều không thể tin nổi.
“Tin hay không thì tuỳ, tôi thì rất có thành ý đấy.” Nagumo nhún vai.
“Hội trưởng Nagumo, anh là học sinh khóa trên mà?” Hikigaya đột nhiên lên tiếng, “Nói cho chúng tôi những chuyện này có ổn không? Chẳng lẽ nhà trường không có lệnh cấm tiết lộ?”
“Haha, không sao, dù gì ở đây cũng chẳng có camera.”
Nghe Nagumo nói vậy, Manabe và Tokitou lại càng có vẻ tin hơn.
Bởi vì trước đây, theo lệnh của Ryuuen, họ thường xuyên đi hỏi các senpai về những kỳ thi đặc biệt, nhưng dù có nhờ vả hay mua chuộc thế nào cũng chẳng được tin tức gì.
Điều đó không có nghĩa là hệ thống giám sát của trường không có kẽ hở, mà chỉ là các học sinh lớp trên thấy không đáng để mạo hiểm.
Ngược lại, một người như Nagumo lại dám tuỳ tiện tiết lộ, điều đó càng khiến người ta cảm thấy gã có khí phách hơn hẳn.
Gã gần như đang nói rằng —— cứ việc đi mách lẻo với giáo viên, tôi chẳng thèm quan tâm.
Thấy Tokitou có vẻ đã xuôi, Nagumo liền nói: “Nghe cho kỹ đây, ngay sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, trường sẽ lập tức tổ chức một kỳ thi đặc biệt, đó là một hoạt động ngoại khóa quy mô lớn có cả ba khối tham gia.”
“Thật sao? Cả chuyện này anh cũng biết?”
“Haha, tôi không chỉ biết, mà một phần luật lệ của kỳ thi còn được xây dựng dựa trên đề xuất của tôi đấy.”
Giữa ánh mắt kinh ngạc của Tokitou và Manabe, Nagumo chậm rãi trình bày kế hoạch của mình.
Nhưng đối với Hikigaya, đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Tên này bề ngoài thì có vẻ muốn nhắm vào Ayanokouji, nhưng thực tế không phải vậy. Hành động của gã cùng lắm chỉ là thăm dò, mục tiêu thực sự là một người khác.
Và còn một điều nữa… Hikigaya cảm thấy Nagumo vẫn còn đề phòng mình.
Kỳ thi đặc biệt sắp tới có lẽ sẽ là một bài kiểm tra, phải tìm cách đối phó cho tốt.
Dĩ nhiên, những điều này thì không cần phải nhắc cho Tokitou biết.
Hiện tại Hikigaya và Ryuuen đã là đối tác chiến lược, vậy nên những phần tử bất ổn như Tokitou và Manabe, giải quyết sớm ngày nào thì yên tâm ngày đó.
Hơn nữa, để thực hiện kế hoạch tám trăm triệu, chiếc ghế hội trưởng hội học sinh là điều bắt buộc.
Lẽ ra khi sang học kỳ hai, hội trưởng tiền nhiệm đã phải chủ động rút lui để người kế nhiệm có đủ thời gian làm quen.
Thế nhưng dưới sự cải cách của Nagumo, tên này lại định chiếm giữ cái ghế đó cho đến tận lúc tốt nghiệp.
Không sớm tống cổ gã đi thì thật là thiên lý bất dung.
Vậy nên, nhân cơ hội này, gài cho Nagumo vài tên đồng đội tạ mới được.


0 Bình luận