Chuyện Ayanokouji đạt điểm tuyệt đối ở cả tám môn là điều không thể tin nổi đối với hầu hết học sinh.
Với đầu óc của họ, lý do duy nhất có thể nghĩ ra chỉ có thể là gian lận mà thôi.
Tuy nhiên, điều đó là hoàn toàn vô căn cứ.
Chưa cần nói đến các giáo viên coi thi, mọi ngóc ngách trong lớp học đều được lắp camera giám sát, nếu thật sự có hành vi gian dối, nhà trường đã sớm vào cuộc điều tra.
Kể cả khi Ayanokouji có tài né được camera, nhưng trừ phi bị tố cáo tại trận và bị lục soát ra vật chứng, nếu không thì mọi khiếu nại đều sẽ bị bác bỏ.
Chỉ cần không bị bắt quả tang, thì đó không phải là gian lận.
Tiếc là phần lớn mọi người chẳng hiểu được cái đạo lý này, cứ luôn cho rằng suy nghĩ của mình là chân lý của vũ trụ.
Đúng như dự đoán, gã ngốc Yamauchi là người đầu tiên làm ầm lên: “Chabashira-sensei, kết quả này có vấn đề! Ayanokouji đó làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn được, chắc chắn là gian lận rồi!”
“Đúng đó, tớ nhớ bình thường cậu ta chỉ được khoảng năm mươi mấy điểm thôi mà?”
“Hay là đã giở trò gì mờ ám rồi?”
Dưới sự châm ngòi của Yamauchi, những tiếng xì xào nghi ngờ trong lớp bắt đầu nổi lên như ong vỡ tổ.
Này này, dù có nghĩ trong bụng thì cũng đừng nói thẳng toẹt ra như thế chứ.
Hikigaya nghe mà không nhịn được cười, cậu đã đoán trước được rằng dù Yamauchi có ghét cậu thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ nhắm vào Ayanokouji đầu tiên.
Cứ tưởng ai cũng là học sinh bỏ đi như nhau, ai ngờ Ayanokouji không chỉ chạy nhanh mà học hành cũng là một thiên tài.
E rằng tâm lý của Yamauchi lúc này sắp phát nổ đến nơi rồi.
Nghĩ lại thì hai người này trước đây từng là bạn bè… xem ra tình bạn của họ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Diễn biến này chẳng có chút kịch tính nào, phải nói là đã quá quen thuộc rồi.
“Được rồi, tất cả trật tự.”
Đối mặt với sự nghi ngờ của đám đông, Chabashira-sensei không hề nao núng.
“Cô hiểu suy nghĩ và tâm trạng của các em, nhưng kết quả của kỳ thi lần này không có bất kỳ vấn đề gì. Đây là kết quả đã được nhà trường xác nhận nhiều lần, mọi thắc mắc đều không được chấp nhận.”
Có nhà trường đứng ra bảo đảm, cả lớp dần im lặng.
Tuy nhiên, những nghi ngờ trong lòng đâu có dễ dàng tan biến như vậy.
“V-vậy còn Hikigaya thì sao!” Yamauchi vẫn cố chấp, “Tên đó có đi thi đâu, sao lại có điểm được!”
“Vết thương ở tay phải của cậu ta chưa lành, nên đã xin thi riêng tại phòng nghe nhìn.” Chabashira-sensei đáp.
“Cái gì?! Chuyện này trước giờ chưa từng nghe nói!”
“Đây vốn là trường hợp cá nhân, không cần thiết phải thông báo cho các em. Hơn nữa, nếu đã quan tâm đến vậy, sao không tự đi hỏi cậu ấy? Dù gì các em cũng là bạn cùng lớp mà?”
Bị Chabashira-sensei vặn lại, Yamauchi lập tức cứng họng.
Gây sự không thành, hắn chỉ đành bực bội ngồi xuống… đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Mà, chuyện đã đến nước này, Ayanokouji chắc chắn đã nhận ra mình bị gài bẫy.
Nhưng cậu ta chắc chắn không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại trở thành mục tiêu.
Nếu mục đích thật sự của Hikigaya là đuổi học cậu ta, thì cậu đã không tham gia kỳ thi, hoặc thẳng thừng hơn là gian lận trong thi cử để cả hai cùng bị loại.
Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể kết luận rằng Hikigaya muốn thăm dò thực lực của mình.
Để trở lại với cuộc sống học đường yên bình, Ayanokouji có lẽ sẽ dùng đến một vài thủ đoạn, ví dụ như loại bỏ Hikigaya.
Đáng tiếc là, ở giai đoạn này, cậu ta chưa có năng lực đó.
Thứ nhất, Ayanokouji với tư cách là X, hiện vẫn đang bị Ryuuen theo dõi gắt gao. Trước khi giải quyết Hikigaya, khả năng cao là cậu ta sẽ đi xử lý vấn đề với Ryuuen trước, nếu không một khi gây ra động tĩnh lớn sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Thứ hai, dù có hơi tự mãn, nhưng Hikigaya tự tin mình không phải là kẻ dễ bị hạ gục.
Nếu Ayanokouji nghĩ rằng chỉ cần vài mánh khoé vặt là có thể khiến cậu thôi học, thì cậu ta đã lầm to.
Tất nhiên, tên đó không ngây thơ đến vậy, nên chắc chắn sẽ chơi thật.
Nhưng nếu để giải quyết Hikigaya mà phải phơi bày thực lực của bản thân, thì đó là hành động đặt cái ngọn lên trước cái gốc, hoàn toàn vô nghĩa.
Tạm thời không thể nào tìm ra được một phương án vẹn toàn.
Cuối cùng, và cũng là quan trọng nhất.
Hikigaya đang nắm trong tay con bài tẩy có thể chắc chắn khiến Ayanokouji bị đuổi học.
Trận chiến trong tưởng tượng này, ngay từ đầu đã không hề tồn tại.
“Nếu không còn vấn đề gì, vậy thì cô sẽ báo cho các em một tin tốt.”
Chabashira-sensei một lần nữa thu hút sự chú ý của cả lớp.
“Kết quả của Paper Shuffle lần này, điểm trung bình của các em không chỉ vượt qua lớp C, mà ngay cả lớp B cũng thấp hơn các em bốn điểm.”
“Hả? V-vậy nghĩa là?”
Hầu như là theo phản xạ, cả lớp đều không thể tin vào thông báo này.
Nhưng Chabashira-sensei lại gật đầu một cách chắc nịch, và còn viết chi tiết tình hình lên bảng.
“Đúng vậy, kỳ thi lần này có thể nói là một chiến thắng toàn diện của các em. Các em đã làm rất tốt.”
“Ô-ô ô, sensei lại thẳng thắn khen chúng ta… Hả? Thật sự thắng lớp B rồi sao?”
Như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ, học sinh lớp D cuối cùng cũng nhận ra đây không phải là trò đùa.
Ngay lập tức, cả lớp học vỡ òa trong những tiếng reo hò phấn khích.
Bấy lâu nay, lớp 1-D luôn bị cả trường xem như đồ bỏ đi, nhưng giờ đây họ đã chiến thắng một tập thể tinh anh của lớp A cũ về mặt điểm số, một phen nở mày nở mặt.
Cảm giác sung sướng này chỉ người trong cuộc mới có thể thấu hiểu.
Tất nhiên, không phải ai cũng bị chiến thắng làm cho mờ mắt. Horikita vẫn đang đăm chiêu nhìn lên bảng, tay còn hí hoáy ghi chép gì đó.
Là người chịu trách nhiệm chính trong việc ra đề, cô ấy đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói một cách đơn giản, đề thi mà lớp B phải làm là đề khó nhất, độ khó gần như đã chạm nóc giới hạn của nhà trường, trong khi đó đề thi lớp D nhận được không ngoài dự đoán chính là đề dễ nhất.
Nghĩ theo hướng đó, thì tình hình hiện tại cũng không đáng để vui mừng đến vậy.
Giữa hai lớp vẫn còn một khoảng cách khổng lồ về năng lực học tập.
Tuy nhiên, nếu Horikita có thể dập tắt sự tự mãn của cả lớp và nhân cơ hội này khơi dậy hứng thú học tập cho họ, thì cũng không phải là chuyện xấu.
Bên cạnh đó, ngoài Ayanokouji đạt điểm tuyệt đối, Kouenji với điểm trung bình chín mươi sáu, do không có bạn cặp nên điểm số được nhân đôi, cũng đã góp phần nâng cao đáng kể điểm số cho lớp.
Bỏ qua ý muốn cá nhân, họ chính là những công thần lớn không thể chối cãi.
Chỉ có điều, cả hai dường như chẳng có ý định kể công… đúng là khiêm tốn thật.
Hikigaya vừa thầm cảm thán không hổ là Kiệt Tác Tối Cao, vừa liếc nhìn những thông tin chi tiết trên bảng.
Về cơ bản, kết quả không khác mấy so với dự đoán của cậu. Lớp C yếu nhất về học lực đã nhận một thất bại kép, bị trừ một trăm điểm lớp. Ngược lại, kết quả của lớp A và B lại có chút bất ngờ.
Lớp A đã thua với chênh lệch chỉ hai điểm.
Không… dùng từ “thua” có lẽ không hoàn toàn chính xác.
Dù không rõ đề của Sakayanagi khó đến đâu, nhưng chắc chắn không thể nào bì được với sự hợp tác của Horikita Manabu và Kiryuuin.
Nói cách khác, thất bại lần này không phải do kẻ thù quá mạnh, mà là do lớp A đã lơ là cảnh giác.
Chỉ trong một học kỳ đã thăng từ lớp B lên lớp A, một tình huống chưa từng có tiền lệ rất dễ khiến người ta ảo tưởng sức mạnh.
Điều tệ nhất là, lớp họ còn có Ichinose.
Ichinose có lòng bao dung cực lớn, trong hoàn cảnh bình thường có thể giải quyết ổn thỏa mọi mâu thuẫn, gắn kết cả lớp lại với nhau.
Nhưng mặt khác, chính sự bao dung có thể dập tắt mọi ý kiến trái chiều này lại khiến họ khó nhận ra, hoặc không muốn chỉ ra khuyết điểm của bạn bè.
Kể cả khi thất bại, có lẽ cũng chỉ kết thúc bằng một câu an ủi sáo rỗng ‘lần sau cố gắng hơn nhé’.
Lấy một ví dụ không mấy phù hợp, Ichinose giống như một người mẹ quá nuông chiều con cái. Mọi người đều nghĩ rằng chỉ cần đi theo sau cô ấy thì sẽ không có vấn đề gì, chẳng cần phải suy nghĩ những chuyện phiền phức.
Nếu cứ tiếp tục giữ mãi suy nghĩ ngây thơ đó, việc lớp A rớt hạng chỉ là chuyện sớm muộn.
Ngay khi Chabashira tuyên bố kết thúc buổi sinh hoạt, một nhóm học sinh dẫn đầu bởi Yukimura lập tức tiến đến chỗ Ayanokouji.
Dù chiến thắng trong kỳ thi là điều đáng mừng, nhưng những thắc mắc trong lòng họ vẫn chưa được giải đáp. Phải nói là, chính vì chiến thắng nên họ lại càng tò mò hơn.
“Ayanokouji, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Việc đổi cách xưng hô từ tên sang họ cho thấy nội tâm của Yukimura đang dao động dữ dội.
Cũng phải thôi, cậu ta đã dành cả tháng trời để dạy kèm cho Ayanokouji và những người khác, còn coi nhau là bạn, ai mà ngờ đối phương lại là một thiên tài có thể đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn.
Trong mắt Yukimura, cả công sức lẫn tình cảm chân thành của cậu ta đều đã bị chà đạp không thương tiếc.
“Xin lỗi Keisei, đợi một lát nhé, bây giờ tớ sẽ giải thích cho mọi người.” Ayanokouji đáp lại một cách thản nhiên như thường lệ.
Quả nhiên là đã có chuẩn bị.
Chỉ thấy cậu ta chủ động bước lên bục giảng, rồi rút điện thoại ra.
“Các cậu, tớ biết mọi người có rất nhiều thắc mắc về kết quả thi lần này của tớ. Nhưng trước khi đặt câu hỏi, xin hãy xem qua nhóm chat, tớ vừa gửi một thứ vào đó.”
“Hả? Gì thế?”
Hầu hết mọi người đều rất tò mò về sự thật, liền vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Hikigaya lười lấy điện thoại, liền ghé mắt sang bàn của Matsushita bên cạnh để xem ké.
Đó là một tập tin chứa đề thi của cả tám môn, và các câu hỏi trong đó trông có vẻ quen quen.
…À, ra là vậy.
Phải thừa nhận, đây đúng là một ý tưởng không tồi.
Hikigaya ngay lập tức hiểu ra ý đồ của Ayanokouji. Dù còn nhiều thiếu sót, nhưng để lừa bịp đám ngốc của lớp D thì cũng đủ rồi.
“Đây là… đề và đáp án của kỳ thi?” Hirata hỏi với vẻ mặt khó hiểu, “Ayanokouji-kun, cậu lấy nó ở đâu vậy? Đến giờ đề thi vẫn chưa được phát lại mà? Với lại, chữ X cuối cùng đó có nghĩa là gì?”
Ayanokouji lắc đầu: “Không, tớ đã nhận được tập tin này từ hai ngày trước khi thi.”
“Hả?!”
Cả lớp đồng loạt kinh ngạc.
Rồi họ lại nghe Ayanokouji nói tiếp: “Tuy nhiên, người đó đã liên lạc với tớ một cách ẩn danh. Dù tớ có cách để tìm ra danh tính thật của họ, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết được ký danh của người đó là X.”
“X…”
Nhờ ơn Ryuuen, học sinh lớp D ít nhiều cũng đã nghe về tin đồn của X, nhưng về cơ bản chẳng ai tin là thật.
Nếu thực sự có một nhân vật cao siêu như vậy, lớp họ đã không thể nào vẫn ở mức không điểm cho đến tận bây giờ.
Nhưng hôm nay, Ayanokouji lại đứng ra khẳng định X là có thật, thậm chí còn chủ động liên lạc với cậu.
“Chờ đã, tớ không hiểu!” Yukimura không nhịn được hét lên, “Ý cậu là, cái người tên X đó đã lấy được đề thi từ đâu đó rồi gửi cho cậu? Chuyện này quá vô lý rồi.”
“Đúng đó! Với lại nếu cậu đã có đề thi, sao không nói cho chúng tao!” Yamauchi cũng hùa theo.
“Vì tớ không chắc đó có phải là cái bẫy của kẻ thù hay không.”
Câu trả lời bình tĩnh của Ayanokouji lập tức dập tắt sự bất bình trong lớp.
“Hãy nghĩ kỹ xem, nếu đó là đề thi sai do lớp C gửi đến, và tớ lại vội vàng chia sẻ cho mọi người, lúc đó chắc chắn sẽ có người không ôn bài mà chỉ học thuộc đáp án. Điều đó có thể sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn… Nhưng tớ cũng không thể loại trừ khả năng X thật sự muốn giúp đỡ.”
Nói rồi, cậu ta nhìn về phía Yukimura.
“Keisei, tớ đã từng nói với cậu rồi đúng không, trí nhớ của tớ khá tốt.”
“À-à, đúng là cậu có nói vậy.”
“Vì vậy, tớ đã thử một phen, ghi nhớ hết những câu hỏi khó đó. Cuối cùng, sự thật đã chứng minh đó không phải là cái bẫy của lớp C. Tớ đạt được điểm tuyệt đối chỉ là nhờ vào sự giúp đỡ của X mà thôi.”
Lời giải thích của Ayanokouji khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời khó mà chấp nhận được.
Và chẳng bao lâu sau, đã có người lên tiếng phản bác.
“Này, cái cớ của cậu nghe giả trân quá đấy!” Karuizawa nói thẳng không kiêng nể, “Bỏ qua chuyện làm sao X lấy được đề thi của lớp C đi, nếu hắn ta đã có bản lĩnh đó, sao không tự mình thi lấy điểm tuyệt đối luôn đi!”
“Tớ nghĩ, là vì Ryuuen.”
“À… cũng phải, dù sao đó cũng là Ryuuen mà.”
Dù Karuizawa không nói rõ, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Bị Ryuuen để mắt tới không phải là chuyện đùa, vì vậy mọi người đều mặc định rằng ‘X sợ Ryuuen’.
Tuy nhiên, Karuizawa vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục tấn công: “Nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không ổn. Cậu nói trí nhớ của cậu rất tốt, vậy tại sao trước đây điểm số của cậu lại tệ như vậy?”
“Vì tớ ghét học.” Ayanokouji trả lời một cách nghiêm túc.
“Cái gì, cậu đang khoe mẽ đấy à?!”
Dù câu trả lời này khiến người ta hết sức cạn lời, nhưng nó lại có sức thuyết phục một cách kỳ lạ.
Kể cả có trí nhớ siêu phàm, nhưng nếu không chịu học, thì điểm số kém là điều đương nhiên.
Cứ như vậy, tâm điểm của học sinh lớp D dần chuyển từ ‘tại sao Ayanokouji có thể đạt điểm tuyệt đối’ sang ‘X rốt cuộc là ai’.
Trong lớp học vang lên những cuộc thảo luận sôi nổi.
Nhưng đối với một số người biết rõ sự tình, đây tất nhiên là một lời nói dối trắng trợn.
“Này, Hachiman-kun.” Matsushita nghiêng đầu, thì thầm vào tai cậu, “Những lời vừa rồi của Karuizawa-san, thực ra là đang giúp cậu ta che đậy, đúng không?”
“Chắc vậy.” Hikigaya khẽ dịch người ra, mặt không đổi sắc.
“Nếu thế thì…”
Matsushita liếc nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng hỏi ý kiến cậu.
“Có muốn tìm cách vạch trần họ không? Tớ có thể giúp một tay.”
“Thôi bỏ đi, hiện tại như vậy là đủ rồi.”
Hikigaya không hề do dự, lập tức lắc đầu từ chối.
Bản thân cậu thì sao cũng được, nhưng không cần thiết phải kéo Matsushita lún sâu vào chuyện này.
Thực ra, lời bào chữa của Ayanokouji có một lỗ hổng rất lớn.
Đối với các học sinh khác, dù có người đạt được điểm 100 tuyệt đối, cũng không thể nào nhớ được vanh vách từng chữ trong đề thi.
Vì vậy, họ đã không hề nghĩ đến khả năng tập tin đó được tạo ra sau khi kỳ thi kết thúc.
Nhưng bây giờ, Ayanokouji lại tự nhận mình có trí nhớ siêu phàm, điều đó ngược lại càng chứng tỏ khả năng ngụy tạo là có thật.
Việc vạch trần không khó, nhưng không cần thiết.
Hikigaya chưa bao giờ có ý định khiến Ayanokouji không thể trụ lại ở lớp D.
Cậu chẳng hề bận tâm đến những chuyện vặt vãnh này, nên dù cả lớp có bị tên đó lừa bịp thì cũng chẳng sao.
Dù có lôi X ra làm bình phong, nhưng tin đồn đó cũng chỉ quanh quẩn ở lớp C và D.
Những người khác trong trường chỉ cần biết một sự thật duy nhất: ‘Ayanokouji Kiyotaka đã đạt điểm tuyệt đối ở cả tám môn’… đặc biệt là Hội trưởng Nagumo.
Chẳng bao lâu sau, tin tức lấy hội học sinh làm trung tâm, lan truyền qua các câu lạc bộ, và đến tai tất cả các lớp của cả ba khối.
Cái tên Ayanokouji nhanh chóng nổi như cồn trong toàn trường.


0 Bình luận