Ibuki không do dự quá nhiều về chuyện này.
Thực tế, sau một đêm trằn trọc, cô đã không thể chờ đợi thêm mà gọi cho Hikigaya vào sáu giờ sáng hôm sau để đồng ý giao dịch.
Còn tại sao lại là sáu giờ…
Thôi thì, Hikigaya cũng lười phàn nàn, ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi cứ thế mà toi đời.
Qua điện thoại, hai người hẹn gặp nhau ở trường vào buổi chiều, lúc đó cậu sẽ gọi cả Chabashira-sensei đến. Việc Ibuki cần làm chỉ là thuật lại đúng sự thật những gì mình biết.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hikigaya sẽ hủy hợp đồng ngay tại chỗ.
Thỏa thuận xong, Ibuki cúp máy rồi lại nằm xuống giường, định ngủ bù một lát.
Nhưng không hiểu sao, cô cứ trằn trọc trên giường suốt mấy tiếng đồng hồ mà chẳng tài nào ngủ được.
“Chết tiệt! Rốt cuộc mình bị làm sao thế này!”
Ibuki bực bội vò rối mái tóc.
Rõ ràng tinh thần rất mệt mỏi, nhưng hễ nhắm mắt lại, đủ thứ suy nghĩ vớ vẩn lại thi nhau trỗi dậy.
Cứ ngỡ sau một đêm suy nghĩ và đã đưa ra câu trả lời, tảng đá trong lòng sẽ được gỡ bỏ. Nào ngờ bây giờ mọi chuyện lại trái với mong muốn, sự dằn vặt còn dữ dội hơn trước.
“Mà tại sao mình phải phiền não cơ chứ?!”
Không nghĩ ra, Ibuki bèn sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Giao dịch lần này vừa có lợi vừa có hại. Cái hại tất nhiên là có học sinh lớp C sẽ bị đuổi học.
Ít nhất theo lời Hikigaya, nhỏ Manabe đó khó mà thoát tội, còn hai đứa tòng phạm kia thì chắc sẽ không sao.
Lẽ nào sự bồn chồn này… là vì mình đang thương hại Manabe?
Không đời nào!
Ibuki bác bỏ ngay lập tức cái khả năng ghê tởm đó.
Trong lớp, cô vốn là một con sói đơn độc, còn Manabe là loại đàn bà nông cạn thích tụ tập bè phái, sau lưng nói xấu người khác.
Thật lòng mà nói, nếu nhỏ đó bị đuổi học, Ibuki chỉ thấy hả hê trong lòng.
Nhưng nếu không phải vì lý do đó, vậy thì chỉ còn lại… tiếc ba trăm điểm lớp?
Đây cũng là điều cô đã trăn trở suốt đêm qua.
Công nhận, ba trăm điểm không phải là con số nhỏ. Nhưng nếu dùng nó để trừ khử tên X phiền phức, thậm chí gỡ bỏ được cái gông nặng trĩu trên cổ lớp C, thì cũng là một món hời.
Đặc biệt là vế đầu…
Ibuki luôn có cảm giác, sự ám ảnh bất thường của Ryuuen với X sớm muộn cũng sẽ khiến cả lớp phải chôn cùng cậu ta.
Dù trước mắt có những đối thủ đáng gờm hơn như Ichinose hay Sakayanagi, cậu ta vẫn làm như không thấy, cũng chẳng giải thích với ai, chỉ độc đoán bắt cả lớp phải tuân lệnh.
Chính vì vậy, Ibuki quyết định lần này phải mượn sức Hikigaya để đưa lớp C trở lại đúng quỹ đạo.
Dù hành động này có thể bị xem là phản bội cũng chẳng sao.
“Hứ, phản bội cái gì chứ… mình với bọn họ vốn đâu phải cùng một giuộc.”
Ibuki thầm chế nhạo suy nghĩ kỳ quặc của chính mình.
Nghĩ lại, cô chẳng hòa hợp với ai trong lớp, đặc biệt là Ryuuen, kẻ đáng ghét nhất.
Nhưng phải thừa nhận, hiện tại người đủ tư cách lãnh đạo lớp C cũng chỉ có Ryuuen. Mà một kẻ cầm đầu như cậu ta cũng có giới hạn, cũng sẽ phạm sai lầm.
Để ngăn mọi chuyện đi đến bước đó, Ibuki cho rằng cần phải hành động trước.
Tất nhiên, tất cả chỉ vì mục tiêu lên lớp A của bản thân cô.
Chỉ có vậy.
“Vậy rốt cuộc mình đang bực bội cái quái gì thế!”
Loanh quanh một hồi lại quay về điểm xuất phát, điều này khiến Ibuki càng thêm phát điên.
Rồi cô vô tình liếc thấy đồng hồ trên tường, đã hơn mười hai giờ.
“...Thôi kệ, không ngủ nữa!”
Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ hẹn, quan trọng nhất là bây giờ chẳng có tâm trạng nào để ngủ.
Ibuki bèn thay đồ, đến trung tâm thương mại Keyaki, định bụng uống một tách cà phê cho tỉnh táo, tiện thể giết thời gian ở quán.
Nhưng cô nhanh chóng hối hận vì quyết định này.
“Ủa? Ibuki à! Sao cậu lại ở đây?”
“...Chậc.”
“Này, sao cậu lại quay mặt đi rồi còn tặc lưỡi thế!”
Ishizaki, tên ngốc này, chào hỏi Ibuki một cách tỉnh bơ, để rồi bị cô ghét bỏ ra mặt.
“Thấy cậu là đã thấy phiền rồi.” Ibuki nói thẳng không kiêng nể. “Đừng có tùy tiện bắt chuyện với tôi, lỡ bị người ta hiểu lầm là một phe thì sao.”
“Hả? Tụi mình là đồng đội mà.”
“Có mà mơ, đồ ngốc.”
Dù bị Ibuki buông lời cay độc, Ishizaki vẫn tỏ ra không bận tâm, hay đúng hơn là cậu ta coi như không nghe thấy gì, còn tự tiện ngồi xuống gọi một ly nước lạnh.
“Này, ai cho cậu tự tiện ngồi xuống đấy.” Ibuki gắt lên.
“Tại tôi hơi khát.” Ishizaki trả lời thành thật.
“...”
Câu trả lời này khiến Ibuki hài lòng, hài lòng đến mức chỉ muốn sút bay cái đầu của tên này!
Nhưng chưa kịp hành động, Ishizaki đột nhiên đứng bật dậy, vừa vẫy tay ra ngoài cửa sổ vừa hét: “Ê! Albert! Uống chung không!”
“Cậu ngốc à! Đừng có la lối trong quán!”
“Nhưng cậu cũng đang hét còn gì…”
Nhìn bộ mặt ấm ức của Ishizaki, Ibuki càng lúc càng muốn cho cậu ta một trận.
Phiền phức hơn nữa là Albert lại đi tới thật, im lặng ngồi xuống bên cạnh.
Cái quái gì đây… nói một câu xem nào!
“Chịu hết nổi, tôi về đây.”
Ibuki vừa định đứng dậy thì bị Albert ấn vai xuống.
Sau đó, cậu ta chỉ vào ly nước của cô.
“...Gì đây, bảo tôi đừng lãng phí, uống xong hẵng đi à?”
Trước câu hỏi của Ibuki, Albert vẫn im phăng phắc, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hết cách, đã gọi ra thì đành phải uống hết.
“À phải rồi, Ibuki.” Ishizaki như vừa để ý ra, hỏi: “Hôm nay là thứ Bảy mà, sao cậu còn mặc đồng phục?”
“Không phải việc của cậu.”
Muốn vào trường thì phải mặc đồng phục, dù Ishizaki có ngốc đến đâu chắc cũng liên tưởng được.
Có khi cậu ta còn đi mách lẻo với Ryuuen… thế cũng chẳng sao.
“Hay là cậu không có thường phục? Để tôi với Albert tư vấn cho.” Ishizaki nhiệt tình đề nghị.
“Vớ vẩn! Đồ ngốc!”
Ibuki không nhịn được mà chửi ầm lên.
“Với lại, ai thèm các cậu tư vấn! Trước khi nói câu đó thì tự đi mà soi gương, xem lại gu thẩm mỹ của mình đi!”
“Hả? Gu của tôi thì có gì không tốt!”
Phải nói rằng, gu ăn mặc của Ishizaki đúng là quê một cục, thế mà cậu ta vẫn tự thấy mình ổn.
Albert bên cạnh cũng chẳng khá hơn, mặc một chiếc áo phông in hình cờ các nước, đi trên đường ai cũng phải ngoái nhìn.
Tất nhiên là theo nghĩa tiêu cực.
Ibuki bỗng thấy não nề, sao mấy đứa con trai mình quen đứa nào cũng kỳ quặc, chỉ nhìn thôi đã thấy ngứa mắt.
“Ibuki-san, chào bạn.”
Đúng lúc này, có người bắt chuyện với cô, là Shiina cùng lớp.
“Chuyện gì?”
“Mình chỉ thấy tổ hợp này hơi lạ, nên không kìm được mà đến chào các bạn thôi.” Shiina mỉm cười trả lời.
“Là hai người họ tự tiện ngồi xuống.”
“Vậy à, thế cho mình tham gia với được không?”
“Tùy cậu.”
Nếu là một cô gái bình thường, đối mặt với Ishizaki và Albert trông như hung thần ác sát, chắc chẳng dám chủ động lại gần.
Nhưng Shiina dường như chẳng có khái niệm về chuyện này, ngay cả với Ryuuen cô ấy cũng giữ thái độ như vậy, quả là của hiếm trong lớp C.
Tuy nhiên, lớp này chẳng có mấy đứa đầu óc tốt. Mỗi khi thi cử, cô ấy và Kaneda là những chiến lực quý giá. Dù bình thường không tiếp xúc nhiều, Ishizaki và Albert chắc cũng rất nể cô ấy.
“Vậy mình làm phiền nhé.”
“Sao cậu cũng mặc đồng phục vậy?”
Shiina vừa ngồi xuống, Ishizaki đã hỏi ngay vấn đề mà cậu ta đang thắc mắc.
“Mình ở câu lạc bộ trà đạo, cuối tuần đôi khi cũng có hoạt động.” Shiina giải thích.
Khác với Ishizaki, cô ấy rất thông minh, chắc chắn đã sớm nhận ra điều bất thường ở đây.
Ibuki không hề nao núng, thậm chí còn nghĩ bụng nếu Shiina hỏi thẳng, cô sẽ nói thật.
Vậy mà, Shiina lại tỏ ra như không có gì, chỉ trả lời câu hỏi của Ishizaki về câu lạc bộ trà đạo, tuyệt nhiên không đả động đến bộ đồng phục.
Cậu ta cũng thành đồ ngốc rồi à?
“À, đổi chủ đề một chút nhé… Về Đại hội Thể thao lần này, mình thật sự xin lỗi, là mình đã làm liên lụy cả lớp.” Shiina đột nhiên cúi đầu.
“Không sao đâu, đâu phải lỗi của một mình cậu. Với lại chúng ta chỉ tạm thời tụt hạng thôi.”
Ishizaki vỗ ngực tự tin, chẳng biết lấy đâu ra.
“Chỉ cần Ryuuen-san giải quyết xong X, lớp ta chắc chắn sẽ đuổi kịp lại thôi!”
“Hờ, cậu nói câu đó mà không dùng não à?” Ibuki không khỏi châm chọc. “Hai chuyện đó thì liên quan quái gì đến nhau? Dù có hạ được X thì chẳng lẽ lớp A với lớp B tự động đầu hàng chắc.”
Ishizaki nghe vậy thì ngớ người, nhất thời không biết cãi lại thế nào.
Nhưng cậu ta vẫn gân cổ lên: “Dù-dù sao thì Ryuuen-san bảo gì tôi làm nấy, chắc chắn không sai đâu!”
“Chậc, suốt ngày Ryuuen-san, Ryuuen-san, cậu không thấy nghe phát tởm à?”
Bọn họ cứ như những con rối, hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ, cứ ngỡ nghe lời Ryuuen là sẽ được tất cả.
Nghĩ đến đây, Ibuki lại thấy tức điên, rồi đâm ra ghét cả chính mình.
Vì dẫu sao, cô cũng là một trong số họ.
“Mọi người đều là đồng đội, đừng cãi nhau nhé.”
Shiina nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng những lời đó lại nghe thật khó chịu.
“Nếu gặp khó khăn thì cùng nhau nghĩ cách, mình cũng sẽ giúp một tay.”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, với lại tôi không nghĩ Ryuuen sẽ cho cậu nhúng tay vào vụ của X đâu.”
“Đúng là chuyện này có lẽ mình không giúp được.” Shiina mỉm cười nói. “Nhưng mà sắp thi rồi đó, Ibuki-san. Mình nhớ hình như môn Quốc ngữ của cậu hơi đáng báo động thì phải?”
“Ực…!”
Ibuki cứng họng.
Nhìn chung, học lực của cô cũng không tệ, ít nhất là trong lớp C, nhưng vẫn có vài môn không phải sở trường.
Ishizaki bên cạnh cũng méo mặt: “A, lại thi nữa à… chán học thật.”
“Nhưng không học thì sẽ bị điểm liệt, rồi bị đuổi học đó. Lúc đó dù có hạ được X cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, phải không?”
“Ờ ha…”
Trước lý lẽ đanh thép của Shiina, Ishizaki đành ngoan ngoãn cúi đầu chịu thua.
“Tóm lại, có gì không hiểu cứ đến tìm mình nhé. Mình tin bằng chính sức mạnh của lớp C, chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn.”
“Tùy cậu.”
Ibuki lắc đầu, cô không chịu nổi cái không khí này.
Sức mạnh của chính mình? Cứ như đang chơi trò tình bạn trong phim vậy, sến súa quá.
Cô uống cạn ly cà phê còn lại rồi đứng dậy.
“Phù—Tôi uống xong rồi, tạm biệt.”
“Cậu về bây giờ à?”
“Bị các cậu làm phiền nãy giờ đủ rồi.”
Nghĩ lại, ban đầu cô đến đây để giết thời gian, ai ngờ tâm trạng càng lúc càng tệ.
Cứ thế này, có khi cô nổi điên lên thật mất.
Tốt nhất là nên chuồn đi trước khi mọi chuyện tệ hơn.
“À phải rồi, Ibuki-san, nghe nói sắp có phim hay chiếu đấy. Nếu cậu không ngại, lần sau chúng mình đi xem chung nhé?” Shiina đột ngột mời.
“Tôi không đi.”
“Vậy à, thế để khi khác có dịp vậy.”
“Đã bảo là không đi.”
Dù thỉnh thoảng có nói chuyện với Shiina, nhưng đến giờ Ibuki vẫn thấy cô bạn này hơi khó đối phó.
Mà có phim mới sao… về nhà phải tra thử mới được.
Mà dù có đi, cũng là đi một mình.
“Này, Ibuki.”
Đúng lúc đó, Ishizaki gọi cô lại.
“Lại gì nữa?”
“Nếu cậu có tâm sự, cũng có thể nói với bọn tôi mà.”
“Hả? Cậu đùa à?”
Ibuki bật ra một tiếng cười khô khốc.
“Ai thèm tâm sự với các cậu chứ, với lại cũng chẳng có gì để nói.”
Mới lúc nãy Ishizaki còn ngơ ngơ như bò đội nón, sao tự dưng lại nhạy bén thế này.
Không chỉ cậu ta, Albert vốn im lặng nãy giờ cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Còn Shiina thì dịu dàng nói: “Ibuki-san, lần sau rảnh chúng mình lại đi uống trà nhé.”
“...”
Ibuki chợt hiểu ra.
Cái đám này tự dưng chạy đến bắt chuyện, cứ như là để động viên cô vậy…
Cái quái gì đây.
Ghê tởm thật.
Nơi này khiến người ta không muốn ở lại thêm một giây.
Không thể chịu nổi bầu không khí này, Ibuki sải bước nhanh về phía trường học.
Thế nhưng, đến cổng trường cô lại dừng bước.
Ibuki ngước nhìn tòa nhà học, nơi cô và Hikigaya đã hẹn gặp ở phòng tư vấn học đường.
Nhìn lại đồng hồ, đã hơi trễ giờ.
Cô nắm chặt điện thoại, bỏ vào túi rồi lại lấy ra. Sau vài lần lặp lại, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm bấm số.
“...Hikigaya.”
“Ibuki? Cậu đang ở đâu? Khi nào đến được?”
Giọng đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột, cũng phải thôi, dù sao lần này còn hẹn cả giáo viên.
Chắc giờ này Hikigaya đang ở cùng cô chủ nhiệm trong phòng tư vấn.
Nghĩ đến cảnh đó, Ibuki bỗng thấy hơi buồn cười.
Có lẽ như vậy lại hay.
“Xin lỗi, chuyện này coi như bỏ đi.”
“Hả?”
Không đợi Hikigaya kịp phản ứng, Ibuki nói một tràng: “Tôi quyết định sẽ dựa vào sức mạnh của lớp mình. Với lại nghĩ kỹ thì, dựa dẫm vào người khác vốn không phải phong cách của tôi. Cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi. À, tôi vẫn giữ lời cũ, cậu đừng dính vào vụ của X nữa, cẩn thận tôi tung ảnh ra đấy.”
“Cái…”
“Vậy nhé, tạm biệt.”
Nói xong, Ibuki dứt khoát cúp máy.
Sau đó, cô thở ra một hơi thật dài, rồi vươn vai một cái đầy thoải mái, chẳng hề giữ ý.
Tự dưng thấy hơi buồn ngủ.
Về đánh một giấc đã.
...
Ở một nơi khác, trong phòng tư vấn học đường.
Hikigaya ngớ người nhìn màn hình điện thoại đã bị ngắt kết nối, định bụng gọi lại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu từ bỏ ý định đó, cảm thấy làm vậy cũng vô ích.
Dù sao thì Ibuki không phải người dễ thuyết phục.
Mà rốt cuộc nhỏ đó đang giở trò gì vậy?
Sức mạnh của lớp mình... Đây có phải thế giới manga shounen đâu!
Với lại nhỏ đó cũng đâu phải kiểu nhân vật đó!
Ngay lúc Hikigaya đang thầm oán thán, Chabashira-sensei ngồi đối diện đang lườm cậu cháy mặt.
“Này, Hikigaya, người kia của cậu khi nào mới đến?”
“À thì, nói sao nhỉ…”
“Cậu đừng có nói với tôi là không đến được đấy nhé.” Ánh mắt Chabashira-sensei tràn ngập sát khí. “Sáng sớm tôi đã nhận điện thoại của cậu, bắt tôi cuối tuần phải lết xác lên trường, còn bảo không đến sẽ hối hận. Tôi vì tin tưởng cậu nên mới đặc biệt gác lại chuyện quan trọng để chạy tới đây đấy.”
“...”
Lần này thì Hikigaya thật sự cứng họng.
Cậu biết làm gì bây giờ?
Cậu cũng tuyệt vọng lắm chứ!
“Khoan đã, Chabashira-sensei, em hỏi chút.”
Như ma xui quỷ khiến, hoặc do bị Kiệt Tác Tối Cao đầu độc, Hikigaya buột miệng hỏi.
“Chuyện quan trọng mà cô nói, không lẽ là… đi xem mắt ạ?”
Lời vừa thốt ra, cậu đã hối hận.
Toang rồi, mình vừa làm cái quái gì vậy?
Hỏi một câu thừa thãi thế không biết!


1 Bình luận