Vừa ra khỏi văn phòng, Hikigaya đã trông thấy bóng dáng Chabashira-sensei ở cách đó không xa.
Vốn chẳng muốn bận tâm, nhưng xui là cô ấy cũng đã để ý đến cậu, rồi cứ thế bước thẳng lại gần.
"Chuyện sao rồi... dù muốn hỏi thế, nhưng chỉ cần nhìn mặt em là tôi đoán được rồi."
Chabashira-sensei khẽ thở dài, buông những lời khó nghe.
"Từ trước đến giờ em luôn là một học sinh khiến tôi không tài nào hiểu nổi, chẳng biết em nghĩ gì trong đầu, nhưng giờ mặt em rõ ràng đã sầm lại một mảng, xem ra kể cả sứ giả công lý như em cũng đành phải cúi đầu trước thực tại thôi."
Nói đến cuối, giọng cô bất giác nhuốm một nét tự giễu cợt.
"...Cô đừng gọi em như thế được không." Hikigaya tỏ rõ vẻ ghê tởm. "Nếu em thật sự quan tâm đến công lý, thì gã Ryuuen đó đã bay khỏi trường này từ lâu rồi."
Đúng như Chabashira-sensei đã hỏi trước đó, dù là đánh lộn hay bắt nạt hãm hại, những chuyện Ryuuen gây ra còn tệ hơn Ayanokouji chứ chẳng kém cạnh gì.
Dĩ nhiên, Hikigaya không nói dối.
Một mặt, cậu thực sự không tự tin đối phó được với Ayanokouji, nên mới không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Nhưng ngoài lý do đó, nguyên nhân thực sự lại được chôn sâu tận đáy lòng, bị Hikigaya cố tình lờ đi, không muốn nghĩ tới.
Thế nhưng, sau cuộc nói chuyện với Chủ tịch Sakayanagi, cậu buộc phải đối mặt với nó.
Đó là, Ayanokouji là một sự tồn tại vượt ngoài lẽ thường.
Lớn lên trong một cơ sở bí mật, từ nhỏ đã trải qua huấn luyện phi nhân tính, và kẻ trùm cuối đứng sau không chỉ là một nhân vật tầm cỡ có tai mắt khắp nơi, mà thậm chí còn là cha của chính Ayanokouji.
Một chuyện siêu thực như vậy cứ thế bày ra trước mắt Hikigaya.
Nếu không phải chính tai nghe tiểu thư Haruno kể lại, có lẽ cậu sẽ chỉ nghĩ đây là một tình tiết ngớ ngẩn trong cuốn light novel nào đó.
Nhưng giờ đây, mọi bằng chứng đều chỉ ra rằng cái tình huống đậm mùi thuyết âm mưu này lại là sự thật.
"Sensei." Hikigaya đột nhiên hỏi, "Cô nói xem, giữa trộm cắp và hành vi của Ayanokouji, bên nào nghiêm trọng hơn?"
Dù không hiểu cậu định nói gì, Chabashira-sensei vẫn thành thật trả lời: "Nếu xét theo luật pháp, chắc chắn là vế trước rồi. Hành vi của Ayanokouji chỉ miễn cưỡng được xem là bắt nạt, dù nó gây cảm giác rất tệ, nhưng cậu ta dù sao cũng không gây ra tổn thương thể chất."
"Phải nhỉ?.."
Hikigaya lại một lần nữa chắc chắn rằng, mình chẳng phải sứ giả công lý gì sất.
Dù Ichinose phạm tội trộm cắp, cậu vẫn không tránh khỏi cảm thông vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt của cô ấy. Thậm chí Kamuro chỉ vì muốn tìm cảm giác mạnh mà đi ăn cắp, cậu cũng chẳng hề né tránh tiếp xúc.
Chỉ riêng Ayanokouji...
Xét theo những giá trị chung của xã hội, những gì Ayanokouji phải chịu đựng rõ ràng đã vượt quá giới hạn đạo đức.
So với đó, chuyện những học sinh bị bắt nạt kia chỉ là vấn đề nhỏ.
Tuy nhiên, cũng giống như việc chẳng mấy người Nhật quan tâm đến những đứa trẻ chết đói trên thế giới.
Hikigaya, một người bình thường lớn lên trong môi trường bình thường, những thứ như "White Room" thật quá xa vời.
Đầu óc cậu cơ bản là không thể xử lý nổi tình huống này, việc duy nhất có thể làm là tìm cách loại bỏ kẻ khác biệt đi, cho khuất mắt rảnh nợ.
Có lẽ chính vì nhận ra điều này, cậu mới thấy tức giận với con người vô dụng của mình đến thế.
"Hikigaya, đừng nghĩ ngợi nhiều quá."
Thấy cậu im lặng hồi lâu, Chabashira-sensei dường như sợ cậu nghĩ quẩn, hiếm hoi lên tiếng khuyên một câu.
"Rồi sẽ có ngày em hiểu ra thôi, thế giới này vốn không công bằng, có những người sinh ra đã được hưởng những ưu đãi mà người khác không tài nào tưởng tượng nổi."
"...Đạo lý này tôi hiểu từ lâu rồi."
Đúng vậy, Hikigaya cực kỳ ghét việc Chủ tịch Sakayanagi bao che cho Ayanokouji, điểm này cậu không phủ nhận.
Nhưng cậu còn ghét hơn chính bản thân mình, bất lực không thể thay đổi được gì tận gốc rễ.
Mọi chuyện xảy ra bây giờ, cứ như thể đang lặp lại chuyện của hai năm trước.
Ngoài việc trơ mắt đứng nhìn, chẳng làm được gì.
Thế nhưng, cậu có thể làm gì được chứ?
Chẳng lẽ lại học đòi mấy cậu học sinh cấp ba nào đó đi chống lại giới tài phiệt... thực tế đâu phải là hài kịch lãng mạn.
Bíp——
Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên một tiếng báo tin nhắn.
Vốn dĩ Hikigaya chẳng có tâm trạng đâu mà xem, nhưng tiếng chuông này hơi khác, là âm báo chuyên dụng của trường.
"Không mở ra xem thử à?" Chabashira-sensei nhắc.
"..."
Bất đắc dĩ, Hikigaya đành lôi điện thoại ra, và phát hiện đó là một tin báo chuyển tiền.
Nhà trường đã chuyển cho cậu trọn vẹn mười triệu điểm cá nhân.
"Phí bịt miệng à?" Chabashira-sensei mở to mắt, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. "Tôi biết Chủ tịch rất coi trọng Ayanokouji, những sắp xếp của ông ta đều là để khiến cậu ta quyến luyến ngôi trường này và muốn ở lại lâu dài... nhưng chịu chơi đến mức này thì đúng là hơi quá rồi."
"Hờ, sensei, cô cũng xem thường ngài Chủ tịch quá rồi đấy."
Hikigaya khẽ hừ một tiếng, chẳng tỏ vẻ gì là vui mừng khi nhận được một khoản tiền khổng lồ.
Phải biết, vì Ayanokouji mà Chủ tịch Sakayanagi thà chấp nhận rủi ro mất chức, so với đó thì chút điểm cá nhân này có là gì.
Sau đó, cậu lại thở dài: "Mà nói đi nói lại, đây có lẽ là nguyên nhân chính dẫn đến thất bại của em."
"Ý em là sao?" Chabashira-sensei tò mò hỏi.
"Ý là không phải người lớn nào cũng giống cô đâu, sensei." Hikigaya lơ đãng liếc cô một cái. "Trẻ con mới phân đúng sai, người lớn chỉ nhìn lợi hại. Câu này dùng để nói về cô thì không thể hợp hơn, chỉ tiếc là ngài Chủ tịch không thức thời như cô."
"...Sao tôi cứ có cảm giác em đang chửi tôi thế nhỉ?"
"Không hề, ở một góc độ nào đó thì có thể coi là lời khen đấy."
Thực ra, Hikigaya đã sớm đoán Chủ tịch Sakayanagi sẽ thiên vị, nên mới cố tình nhắc đến sự tồn tại phiền phức là cha của Ayanokouji, hy vọng ngài Chủ tịch sẽ biết khó mà lui, nhân cơ hội này vứt bỏ củ khoai nóng mang tên Kiệt Tác Tối Cao.
Ai ngờ ngài Chủ tịch lại hoàn toàn bất chấp lợi ích của bản thân...
Chuyện này quả thực đã dạy cho Hikigaya một bài học, nhắc cậu đừng tự cao tự đại cho rằng mình có thể nhìn thấu bất kỳ ai.
Nhân tiện, câu nói kia là sai, thí nghiệm về những tình huống khó xử về đạo đức của nhà tâm lý học Kohlberg đã sớm chứng minh điều đó. (Một tình huống nổi tiếng nhất: Heinz là một người đàn ông có vợ mắc một căn bệnh nan y. Một loại thuốc có thể cứu được cô, nhưng dược sĩ lại bán với giá rất đắt, gấp nhiều lần chi phí sản xuất. Heinz đã cố gắng vay tiền nhưng không đủ. Ông xin dược sĩ giảm giá hoặc cho trả góp, nhưng bị từ chối. Cuối cùng, Heinz đã đột nhập và ăn cắp thuốc để cứu vợ mình. Heinz có nên ăn cắp thuốc không? Nếu có/không, tại sao?)
"Quay lại chuyện chính thôi... Chabashira-sensei, cô còn nhớ giao kèo của chúng ta không?"
"À, dĩ nhiên rồi."
Chabashira-sensei thoáng sững người. Vốn cô đang định tìm cơ hội nhắc Hikigaya, không ngờ cậu lại chủ động đề cập.
Xem ra Hikigaya quả nhiên đáng tin hơn Ayanokouji nhiều, ít nhất là biết giữ lời.
Thế nhưng, chưa kịp để cô mừng, Hikigaya đã nói tiếp: "Vậy từ kỳ thi đặc biệt tới, phiền cô hỗ trợ em hết mình nhé?"
"Tôi hỗ trợ em?" Chabashira-sensei lập tức cau mày. "Em có nhầm không đấy? Phải là em tìm cách đưa lớp đi lên chứ, với cả tôi dù sao cũng là chủ nhiệm, không đời nào lại đi thiên vị giúp em được."
"Vậy thì sao? Cô nghĩ cứ ngồi không là được toại nguyện à?"
Hikigaya nói thẳng không chút nể nang, đến nước này cậu chẳng còn tâm trạng để giữ chút tôn trọng tối thiểu với một vài giáo viên.
"Em không biết tại sao cô lại ám ảnh với lớp A đến vậy, cũng chẳng có hứng thú muốn biết. Nhưng cô hẳn đã thấy tình hình của lớp D hiện tại, nếu cô thật sự muốn đạt được mục đích, dù là chủ nhiệm cũng phải nỗ lực và chấp nhận rủi ro gấp mấy lần giáo viên khác, nếu không thì mọi thứ chỉ là nói suông."
Dù lần này bị Chủ tịch ngăn cản, Hikigaya không định tha cho Ayanokouji dễ dàng như vậy.
Hết cách, cậu không muốn làm khó người tốt, nên đành để Kiệt Tác Tối Cao chịu khổ thêm chút nữa.
Nếu không thì cơn tức trong lòng thật sự không thể nào nguôi được.
Huống hồ, một đứa trẻ làm sai thì vốn dĩ nên bị trừng phạt cho ra trò.
Vì lẽ đó, sự trợ giúp của Chabashira-sensei là tối cần thiết.
"...Em rốt cuộc muốn tôi làm gì?"
Chabashira-sensei ngạc nhiên vì Hikigaya đột nhiên trở nên xông xáo như vậy, nhưng cô không lên tiếng mắng mỏ, mà nghiêm túc cân nhắc lời cậu nói.
Lớp D khóa này có không ít nhược điểm, nhưng cũng quy tụ nhiều nhân tài xuất sắc.
Nếu không cảm thấy có cơ hội lật kèo, cô đã chẳng liều mình đi đe dọa Ayanokouji.
Bây giờ xem ra đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Vậy nên, dù cậu ta có yêu cầu giúp đỡ gian lận trong kỳ thi đặc biệt, để nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, cũng phải nghĩ ra một cách vẹn toàn.
Dù gì thì rủi ro bị bắt gian lận cũng không phải chuyện đùa.
"Tạm thời chưa cần. Đợi đến lúc Paper Shuffle bắt đầu em sẽ tìm cô sau." Hikigaya hờ hững đáp.
"Khoan đã, tôi nhớ chuyện này còn chưa công bố cho khối năm nhất mà... à, là hội học sinh sao."
Chabashira-sensei lúc đầu hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra.
Học sinh năm nhất rất khó moi tin từ các anh chị khóa trên, một phần vì sợ bị trường phạt, phần khác là vì làm vậy cũng chẳng được lợi lộc gì.
Ở ngôi trường này lâu, đến cả học sinh cũng trở nên ngày một thực tế.
Nhưng vị thế của Hikigaya trong hội học sinh đã mang lại cho cậu không ít lợi ích và tiện lợi.
Dù chỉ nắm trong tay chút quyền lực nhỏ, nhưng nếu biết cách sử dụng, nó đủ để khiến người khác phải mở lời.
Ít nhất, việc biết trước thông tin kỳ thi đã giúp cậu chiếm ưu thế hơn phần lớn học sinh rồi.
"Nếu em đã biết về Paper Shuffle, thì cũng nên hiểu là tôi chẳng giúp được gì." Chabashira-sensei khuyên. "Nói đúng hơn, chính vì tôi là chủ nhiệm lớp D, nên càng không thể có được đề thi của các lớp khác. Tôi khuyên em tốt nhất đừng nuôi bất kỳ ảo tưởng nào về chuyện này."
"...Cô nói gì thế, sao tôi lại bắt cô làm chuyện đó được." Hikigaya tỏ vẻ cạn lời.
Cậu không thèm giở mấy trò đó. Dù có nhờ giáo viên giúp, cũng phải nằm trong khuôn khổ quy định, cùng lắm là lách luật một chút thôi.
"Tóm lại, em sẽ không ngốc như Ayanokouji, tự dưng đặt mình vào vòng nguy hiểm bị đuổi học đâu. Điểm này cô cứ yên tâm, dù gì em cũng là một người giỏi quản lý rủi ro."
Dĩ nhiên, nói là hoàn toàn không có rủi ro cũng không đúng.
Rủi ro lớn nhất chính là, một khi kỳ thi đặc biệt này thất bại, lớp D sẽ hoàn toàn mất đi chí tiến thủ, không bao giờ gượng dậy nổi ý chí phản kháng nữa.
Những điều này, tạm thời không cần phải nói cho Chabashira-sensei biết.
Dù sao thì, đến ngày đó, cô ấy sẽ tự khắc biết thôi.


0 Bình luận