Đêm Giáng Sinh hôm qua, nhìn chung cũng khá là ý nghĩa.
Một mặt, cậu đã nắm được động thái của Sakayanagi, mặt khác thì tạm thời đạt được thỏa thuận hợp tác với Ryuuen, có điều sau đó thế nào thì còn phải tùy tình hình.
Ngoài ra thì bộ phim buổi sáng không được hay lắm, nhưng bản điện ảnh Pretty Cure buổi chiều lại cực kỳ xuất sắc, gà rán cũng rất ngon... Ài, hết rồi!
Khoảng thời gian bên Shiina dĩ nhiên rất vui, chỉ là không thích hợp để hoài niệm vào lúc này.
Hikigaya không muốn bản thân rơi vào trạng thái bồn chồn bất an, dẫu sao thì sắp tới cậu còn phải đối phó với vị "sếp" phiền phức.
...Haizz, phiền chết đi được.
Một ngày Giáng Sinh hiếm hoi, nếu có Komachi ở đây thì đã là chuyện khác, còn không thì cậu chỉ muốn một mình thảnh thơi trong phòng cho qua ngày.
Ai mà thèm đi Karaoke với đám senpai năm trên cơ chứ!
Dù những senpai đó không phải là không quen, hầu hết đều là thành viên Hội học sinh và cũng có chào hỏi qua lại, nhưng đây là lần đầu tiên tổ chức hoạt động tập thể kiểu này, hơn nữa bạn bè cùng lớp của Nagumo nghe đâu cũng sẽ đi cùng.
Thế này thì độ khó quá cao với Hachiman rồi còn gì?
“Ghét thật... muốn về nhà.”
“Hửm? Cậu đang nói gì thế?”
“Oái?!”
Ngay lúc Hikigaya đang chìm trong dòng suy nghĩ lẩm bẩm, một giọng nói bất chợt vang lên từ bên cạnh khiến cậu giật nảy mình.
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Ichinose.
Cô khoác một chiếc áo choàng hồng, quàng khăn và đeo găng tay trắng, trông vô cùng ấm áp.
“Này, cậu đừng có bất thình lình xuất hiện sau lưng dọa người như thế chứ.” Hikigaya càu nhàu.
“Hihi, xin lỗi xin lỗi nhé, tớ không cố ý đâu.” Ichinose mỉm cười chắp tay, “À phải rồi, lúc nãy tớ thấy cậu đứng đằng kia suy tư gì đó chăm chú lắm, trông nhập tâm ghê, bộ đang nghĩ về hoạt động Giáng Sinh sắp tới à?”
“Ừ, tớ đang nghĩ xem lúc nào thì được về.”
“Thiệt tình, khó lắm mới có dịp ra ngoài cùng nhau, đừng nói mấy lời mất hứng như vậy chứ.”
Chính vì đã khá thân với Hikigaya, Ichinose mới biết cậu không hề nói đùa.
“Cứ ru rú trong phòng mãi là người mọc rễ đấy, lần này cứ xõa hết mình đi! Hơn nữa cậu còn đến đợi sớm thế này, thật ra trong lòng đang rất mong chờ phải không?” Ichinose tự mình kết luận.
“Không, đến sớm mười lăm phút là phép lịch sự tối thiểu thôi.”
Trên thực tế, đừng nói là mong chờ, phải nói là hoàn toàn ngược lại mới đúng.
Cứ nghĩ đến việc phải ở cùng tên Nagumo, đặc biệt là khi có cả Ichinose, Hikigaya lại thấy khó mà đè nén được cảm giác ghê tởm dâng lên từ đáy lòng.
Tuy Nagumo muốn làm gì là chuyện của gã, Hikigaya cũng chẳng có tư cách xen vào, nhưng cái cảm giác ghê tởm về mặt sinh lý ấy là không thể tránh được.
Thật tình, cái thủ đoạn đó quá là hèn hạ.
Ngang ngửa với Ayanokouji.
Tên đó trên tàu đã xúi giục bọn Manabe bắt nạt Karuizawa, đợi đến khi Karuizawa suy sụp tinh thần thì gã lại xuất hiện như một vị cứu tinh.
Tương tự, Nagumo cũng lợi dụng Sakayanagi để tấn công vào quá khứ đen của Ichinose, cũng với ý đồ thừa nước đục thả câu.
Lạ thật đấy... sao đứa nào đứa nấy cũng một ruột như nhau thế này?
Chẳng lẽ toàn bộ lũ cặn bã ở Nhật Bản đều đổ về trường Koudo Ikusei hết rồi sao?
Đúng là nên để hai bọn họ tự cắn xé lẫn nhau, cho đỡ đi hại người khác.
“Hikigaya-kun, cậu không cần căng thẳng quá đâu.”
Thấy cậu cứ đứng im không nói, Ichinose lại tưởng cậu đang lo lắng về buổi gặp mặt sắp tới.
Cũng phải thôi, dù sao trong khối năm nhất chỉ có hai người họ tham gia, còn lại toàn là các anh chị năm hai.
Theo Ichinose, Hikigaya chắc chắn không quen với những tình huống thế này.
“Tớ tin các anh chị senpai đều là người tốt, mọi người chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu.”
“...Haizz.”
Tiếc là, lời an ủi của Ichinose chẳng có tác dụng gì.
Hikigaya khẽ thở dài: “Đừng nói ngây thơ thế, người đối xử tốt với tớ chắc chỉ có mình cậu thôi, những người khác không trêu tớ đã là may lắm rồi.”
Nói thẳng ra, phần lớn học sinh năm hai đều là chó săn trung thành của Nagumo.
Vì tương lai của bản thân, họ đã chọn cách khuất phục, nhưng sự ấm ức trong lòng đâu có vì thế mà tan biến.
Kẻ yếu khi phẫn nộ, hoặc là dùng đạo đức để trói buộc kẻ mạnh, hoặc là rút dao đâm kẻ yếu hơn mình.
Thế nên Hikigaya mới chẳng muốn dính dáng gì đến cái đám năm hai này... Hửm?
“Ể? Ể ể?!”
Chẳng hiểu sao, Ichinose đột nhiên tỏ ra luống cuống, hai tay ôm lấy má.
“Khoan đã...! Hikigaya-kun, đánh úp bất ngờ như thế là gian lận đó! Với lại, tớ cũng không hiền lành như cậu nghĩ đâu!”
“Nói gì thế, ai đánh úp cậu?” Hikigaya ngạc nhiên hỏi, “Với cả, cậu vốn rất hiền mà, ngay cả loại người như Ryuuen gặp khó khăn mà cậu còn dốc sức giúp đỡ, đúng không? Hay là tớ hiểu lầm rồi?”
Ichinose là một người tốt trước sau như một, chỉ riêng điểm này là chắc chắn.
“Hừ... Hikigaya-kun đúng là đồ ngốc!”
“Hả? Sao tự dưng tớ lại bị mắng?”
Cũng đâu đến mức chỉ được khen một câu mà đã ngại ngùng thế chứ, hay nói đúng hơn, những lời khen kiểu này Ichinose đáng lẽ phải nghe đến phát chán rồi mới phải.
Thế nên làm ơn cứ tỏ ra bình thường một chút, dùng mấy câu đối đáp theo khuôn mẫu cho qua chuyện là được rồi mà?
Cậu ấy làm thế này khiến cả Hikigaya cũng bắt đầu thấy khó xử theo.
“À, đúng rồi!”
Ichinose cũng nhận ra không khí có phần gượng gạo, bèn chủ động đổi chủ đề.
“Dạo này lớp cậu với lớp C có vẻ căng thẳng lắm nhỉ?.. Có sao không?”
“Không, đó chỉ là hành động cá nhân của Ayanokouji thôi.” Hikigaya nghiêm túc đáp, “Những người khác ở lớp D không hề tham gia, bản tường trình tớ đăng trên diễn đàn đã ghi rất rõ rồi.”
Chuyện này phải giải thích cho rạch ròi, để người khác hiểu lầm thì không hay.
“Ra là do cậu viết à, thảo nào đọc thấy thú vị ghê.”
“Đúng không? Tớ đã dồn hết tâm huyết vào đấy.”
Được Ichinose khen, Hikigaya không khỏi có chút tự mãn.
Để viết được một bài "tiểu luận" vừa hay, vừa khiến khán giả thích đọc, cũng là cả một nghệ thuật đấy.
Ichinose không khỏi cười khổ: “Nhưng mà như thế thì, so với một bản tường trình, nó lại giống tin tức lá cải hơn rồi.”
“Không sao, tất cả những gì tớ làm là để mang lại nụ cười cho mọi người mà.”
“Ahaha, dù cậu có nói hay đến vậy... thì rốt cuộc bao nhiêu phần trăm trong đó là thật? Cậu Ayanokouji đó, thật sự một mình hạ gục được cả đám Ryuuen sao?”
Không chỉ Ichinose, mà bất cứ ai có chút đầu óc cũng sẽ nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện.
Cũng may là lúc đó Hikigaya đã sắp xếp khá nhiều người đến hiện trường làm nhân chứng, nếu không sự thật có lẽ đã bị Ayanokouji bưng bít mất rồi.
Khi đó sẽ rơi vào cảnh dở khóc dở cười ‘kẻ tung tin chỉ cần một lời, người đính chính chạy gãy cả chân’.
Tóm lại, không một ai được phép nghi ngờ năng lực chiến đấu của Kiệt Tác Tối Cao!
“Cậu đừng không tin, lúc đó nhiều người đã thấy lắm, ngoài nhóm Hirata ra, Horikita-senpai và Hội trưởng Nagumo cũng tận mắt chứng kiến cả bốn tên trong nhóm Ryuuen nằm la liệt trên đất.”
Kể cả lứa học sinh mới năm sau, Hikigaya cũng sẽ cảnh báo tất cả thầy trò phải khắc cốt ghi tâm điều này.
“Người duy nhất còn đứng vững tại hiện trường chỉ có Ayanokouji, cậu ấy chính là quyền vương không thể tranh cãi.”
“Cậu đừng nói như thể họ đang tỉ thí võ đài thế chứ.”
Ichinose nghe vậy dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng đã nâng mức cảnh giác với Ayanokouji lên cao nhất.
Văn có thể đạt điểm tuyệt đối tám môn, võ có thể một mình địch bốn.
Dù không rõ tại sao trước đây Ayanokouji luôn giấu nghề, nhưng một khi cậu ta đã nghiêm túc, lớp D chắc chắn sẽ trở thành một đối thủ vô cùng đáng gờm.
Nói rồi, Ichinose lại có chút hào hứng: “Mà này, họ thật sự đánh nhau vì Karuizawa-san à?”
Cảnh giác thì cảnh giác, nhưng dù sao cô cũng là con gái, gặp phải chuyện thế này khó tránh khỏi tò mò hóng hớt.
“Còn Hirata-kun có sao không? Tớ nhớ cậu ấy mới là bạn trai của Karuizawa-san mà... Cậu ấy có nói gì không?” Ichinose dè dặt hỏi.
“Ờm, thực ra cậu ta cũng chẳng nói gì.” Hikigaya không biết phải trả lời sao cho phải.
Bề ngoài thì Hirata là nạn nhân trong vụ này, nhưng thực tế cậu ta và Karuizawa chỉ là người yêu giả.
Còn về việc cậu ta sẽ nói gì ư...
— Chẳng phải như vậy cũng rất tốt sao.
Chẳng phải như vậy cũng rất tốt sao
Ngoài câu đó ra, Hikigaya thật sự chẳng nghĩ ra được câu trả lời nào khác.
Hai người đứng tán gẫu ở cổng trung tâm thương mại, chẳng mấy chốc những người khác cũng lần lượt kéo đến. Ai cũng tò mò về chuyện của Ayanokouji, cứ xúm lại hỏi Hikigaya tới tấp.
Hikigaya đương nhiên chẳng từ chối ai, biết gì nói nấy.
Thậm chí chuyện không biết, cậu cũng phải bịa ra cho Ayanokouji.
“Xin lỗi mọi người, để các cậu phải đợi lâu.”
Người đến cuối cùng là Nagumo, đi bên cạnh gã là một cô gái trông như gyaru.
Hửm? Người đó là...
Nagumo chào hỏi qua loa, rồi nhìn về phía này.
“Mọi người đang bàn chuyện gì mà vui thế, kể tôi nghe với được không?”
“Thực ra là...”
“Thực ra là về chuyện của Ayanokouji ạ.”
Ichinose vừa định trả lời thì Hikigaya đã nhanh miệng hơn.
“Các anh chị senpai và Ichinose đều tò mò về chiến công anh dũng của Ayanokouji, nên mới tìm tôi là bạn cùng lớp để hỏi thăm thôi ạ.”
“Hehe, ra là vậy.”
Nagumo cười gật đầu, nhưng ánh mắt gã thì chẳng cười chút nào.
Chà chà, đúng là một gã đàn ông nhỏ mọn~
Hikigaya liếc mắt là đã đọc vị được suy nghĩ của gã, chẳng qua là đang cay cú vì Ayanokouji chiếm hết sự chú ý.
Đặc biệt là khi danh tiếng này còn có vẻ lấn át cả gã.
“Mấy đứa cũng phải biết chừng mực đấy.” Nagumo răn dạy, “Đừng có cậy mình là senpai rồi đi hỏi chuyện mấy đứa năm nhất. Ở trường này, thông tin rất quan trọng. Hikigaya cũng đừng tùy tiện tiết lộ chuyện lớp mình ra ngoài. Dù gì thì tôi với Honami cũng cùng khối, xem như là đối thủ đấy.”
“Vâng, Hội trưởng Nagumo nói chí phải ạ.”
Hikigaya ra vẻ thụ giáo gật gù, rồi nói giọng tự giễu: “Xem ra tôi hơi đắc ý quá rồi, dù lớp tôi có một nhân vật tầm cỡ như Ayanokouji, cũng không có nghĩa là chúng tôi đã nắm chắc phần thắng.”
“Đúng thế, chính là đạo lý đó, cậu hiểu được thì tốt.”
Miệng nói vậy, nhưng giọng Nagumo nghe vẫn có chút hậm hực.
Có điều, dù có sốt ruột đến mấy, gã cũng không thể ngay lập tức chứng minh mình không thua kém Ayanokouji, đành phải nuốt cục tức vào trong.
“Miyabi, cậu nói xong chưa? Hai đứa năm nhất kia còn chưa biết tớ là ai đâu.”
Đúng lúc này, cô gái đi cùng Nagumo lên tiếng, rồi chủ động chào hỏi.
“Chị là Asahina Nazuna, giống Miyabi, chị cũng học lớp 2-A.”
“Chào chị, Asahina-senpai. Mong được chị chỉ giáo thêm ạ.” Ichinose lịch sự đáp lại.
Nhưng Hikigaya lại cố tình nói: “Lần đầu gặp mặt... nói vậy có lẽ không đúng lắm. Asahina-senpai, chị còn nhớ chuyện hôm đó không?”
“Ý cậu là sao?”
Chưa để Asahina kịp lên tiếng, Nagumo đã sốt sắng hỏi.
“Haha, thật ra không có gì to tát đâu, Miyabi cậu đừng hỏi nhiều làm gì.”
Asahina cười gượng để lấp liếm, nhưng bộ dạng của cô lại càng khiến người khác chú ý.
Thực ra thì, đúng là chẳng có gì to tát thật.
“Asahina-senpai, hôm đó sau cú ngã trên đất bằng, chị không bị thương chứ ạ?” Hikigaya quan tâm hỏi.
“Ngã trên đất bằng?”
Nagumo ngẩn người, những người khác cũng đứng hình theo.
Rồi họ đồng loạt phá lên cười, ngay cả Ichinose cũng phải che miệng.
“Gì thế Nazuna, cậu đúng là hậu đậu thật, lại để đàn em năm nhất chê cười.” Nagumo vừa cười lớn vừa chỉ vào Asahina chế nhạo.
“Không phải! Tại hôm đó đất trơn thôi!” Asahina tức tối lườm Hikigaya, “Cái cậu này đáng ghét thật! Sao lại nói ra thế! Chị đã cố tình vờ như không quen cậu rồi mà!”
“Chỉ là tôi có một chuyện canh cánh trong lòng.”
Đã tiện có Asahina ở đây, không có lý do gì lại không hỏi.
“Senpai, cái bùa hộ mệnh chị đánh rơi hôm đó, Ayanokouji có đuổi theo trả lại cho chị không ạ? Cậu ấy bảo với tôi là đã đưa tận tay chị rồi.”
“À, ra cậu ấy là Ayanokouji à.” Asahina ra vẻ đăm chiêu, rồi cười đáp, “Cậu yên tâm, cậu ấy trả lại cho chị rồi. May mà có hai cậu nhặt được, chứ không có lá bùa đó bên mình, chị sẽ thấy bất an lắm.”
Chuyện đến đây đáng lẽ đã xong, nhưng Nagumo nghe vậy lại thấy có gì đó là lạ.
Hắn nhíu mày hỏi: “Khoan đã, sao chuyện này lại dính tới Ayanokouji?”
“Là thế này ạ, hôm đó tôi tình cờ đi về cùng Ayanokouji, rồi giữa đường gặp Asahina-senpai ngã... tóm lại là thấy senpai đánh rơi bùa hộ mệnh.”
Hikigaya vốn định nói “ngã trên đất bằng”, chỉ là ánh mắt Asahina lườm sang có hơi đáng sợ, nên thôi vậy.
“Sau đó Ayanokouji liền xung phong đi trả lại, nhưng con người cậu ấy thì... lần này tình cờ gặp senpai, nên tôi muốn xác nhận lại cho chắc thôi ạ.”
“Cái gì, thì ra chỉ có thế.”
Nagumo vờ như không có gì, cười một tiếng rồi vỗ tay thu hút sự chú ý.
“Thôi được rồi mọi người, chúng ta đến Karaoke trước đã, tới đó rồi nói chuyện tiếp.”
Thế là, cả nhóm bắt đầu đi về phía Karaoke.
Nhưng đi được vài bước, Nagumo cố tình kéo Hikigaya tụt lại phía sau, hỏi nhỏ: “Hikigaya, cậu không có gì giấu tôi đấy chứ?”
“...Gì ạ?”
“Đừng có giả ngốc.” Giọng Nagumo pha chút đe dọa, “Cậu bảo Ayanokouji chủ động nhận việc trả lại, tôi không tin cậu ta lại nhiệt tình đến thế đâu. Chắc chắn có gì đó mờ ám, kể lại toàn bộ tình hình lúc đó cho tôi nghe.”
Nghe đến đây, Hikigaya suýt nữa thì phì cười.
Ayanokouji dĩ nhiên không thể nào nhiệt tình đến vậy, cậu ta chỉ là "bị" nhiệt tình mà thôi.
“Tôi thấy cũng không có gì đặc biệt... nếu phải nói thì, lúc đó Asahina-senpai đang gọi điện cho Hội trưởng, chúng tôi có lỡ nghe được một chút.” Hikigaya cố tình nói lấp lửng.
“Gọi điện cho tôi?”
Nagumo xoa cằm suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên bừng tỉnh.
“Đợi đã, chẳng lẽ là cái hôm cậu nộp báo cáo tổng kết cho tôi?”
“Vâng... đúng là hôm đó ạ.”
Hikigaya giả vờ ra vẻ hồi tưởng, rồi chậm rãi gật đầu.
Hôm đó, Nagumo đã tỏ tình với Asahina qua điện thoại, chỉ là cô ấy không cho là thật, hoặc có thể nói là chưa quyết định, nên cứ thế cho qua.
“Thế nên cậu và Ayanokouji đều nghe thấy hết?”
“Dù sao thì tôi cũng chỉ nghe được một chút thôi.”
“Vậy là Ayanokouji biết mối quan hệ của tôi và Nazuna, nên mới đích thân mang đồ đến đưa?”
“...Khó nói lắm ạ.”
Câu trả lời của Hikigaya suýt chút nữa làm Nagumo tức hộc máu.
Cái gì gọi là khó nói?
Có cái gì mà khó nói!
Trong mắt Nagumo, Ayanokouji và Horikita Manabu chắc chắn là cùng một phe.
Hơn nữa, em gái của Horikita Manabu, Horikita Suzune, cũng đã đích thân có mặt trong buổi thẩm nghị hôm đó.
Cả hai anh em nhà này đều giúp Ayanokouji, sau lưng chắc chắn có mối liên hệ không hề nhỏ.
Xem ra, việc cậu ta mượn cớ trả bùa hộ mệnh để tiếp cận Asahina, rất có thể là có ý đồ khác.
Dù sao thì, tên đó còn một thân phận khác là X, kẻ giật dây lớp D từ trong bóng tối.
Người khác có thể không biết sự thật về vụ việc trên sân thượng, nhưng Nagumo sao lại không hiểu chứ. Sở dĩ gã đưa ra phán quyết như vậy, chỉ là không muốn để Horikita Manabu được toại nguyện mà thôi.
Nhưng gã không tài nào ngờ được, rằng mình đã sớm bị Ayanokouji cho vào tầm ngắm.


0 Bình luận