• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 270: Mỗi người một hướng

0 Bình luận - Độ dài: 2,653 từ - Cập nhật:

Việc Ichinose sở hữu một lượng điểm cá nhân khổng lồ là sự thật, và ngoài học sinh lớp A ra, cũng không ít người biết chuyện này.

Trước đây trong vụ ẩu đả của Sudou, cô ấy đã bị Ryuuen chơi xỏ, nên bí mật này mới bị lộ ra.

Tuy nhiên, số điểm đó không phải đến từ một nguồn bất chính nào cả.

Nói đúng hơn, cách làm của cô ấy còn quang minh chính đại hơn bất cứ ai, một điều mà các lớp khác tuyệt đối không thể làm được.

Dù trên tờ giấy này có ký tên Ryuuen, nhưng Hikigaya chỉ cần liếc qua là biết đây là một màn vu khống.

Đúng là gã đó làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng gã cũng chẳng đến mức ngớ ngẩn điền cả tên mình vào… làm vậy thì đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Nhìn là biết đây không phải phong cách của Ryuuen.

Ga thích ẩn mình trong bóng tối để giở trò với đối thủ hơn là đường đường chính chính đặt nghi vấn thế này.

Loại trừ Ryuuen, những người khác ở lớp C cũng không đáng nghi. Họ không thể tự ý hành động, và càng không dám mạo danh Ryuuen.

Vậy thì chỉ còn lại những học sinh lớp D có mặt lúc đó.

Hirata, Kushida, Horikita, Sudou và Yamauchi, mấy người này đều không đủ khả năng làm ra chuyện này.

Hay nói chính xác hơn, họ sẽ không bao giờ nghĩ đến những chuyện như vậy.

Dùng phương pháp loại trừ, kẻ có thể làm ra chuyện thất đức thế này chỉ có thể là gã đó mà thôi.

Nhưng… tại sao?

Thật lòng mà nói, nếu không phải ngay từ đầu đã biết bộ mặt thật của Kiệt Tác Tối Cao, Hikigaya khó mà nghi ngờ cậu ta được.

Một phần là do cậu ta ngụy trang quá giỏi, đến giờ hầu hết mọi người vẫn nghĩ Ayanokouji chỉ là một học sinh chạy nhanh.

Phần khác là vì những việc cậu ta làm quá khó đoán, không ai hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Giống như việc Ayanokouji xúi giục bọn Manabe bắt nạt người khác rồi chớp thời cơ quay phim lại. Bề ngoài thì có vẻ như để cài gián điệp vào lớp C, nhưng thực chất đó lại là một cái bẫy nhắm vào Ryuuen.

Và Ryuuen có lẽ đến giờ vẫn nghĩ rằng mình đã tóm được điểm yếu của X.

Chuyện lần này cũng thế, nhìn sơ qua chẳng thể nào đoán được mục đích.

Dù là Ichinose bị vu khống, hay Ryuuen bị mạo danh, cả hai đều sẽ không chịu tổn thất gì đáng kể.

Hikigaya thậm chí còn tự hỏi liệu mình có đang đổ oan cho Kiệt Tác Tối Cao không… Chắc không phải đâu nhỉ?

“Này, Ryuuen đến rồi kìa.”

Đúng lúc đó, có người thấy Ryuuen bước vào từ cửa.

Thấy gã xuất hiện, đám con trai lớp A lập tức hùng hổ xông tới.

“Ryuuen! Mày giở trò gì thế!”

“Hả? Tự dưng nói gì vậy.”

“Đừng giả ngu! Là cái thư này này! Mày còn rải thứ này khắp nơi!”

Ryuuen có vẻ không hề hay biết, nhưng đám học sinh lớp A với thành kiến sẵn có nào đâu có tin, họ cho rằng gã chỉ đang giả vờ.

…Không ổn rồi.

Hikigaya thầm lắc đầu. Dù cho Ryuuen có tai tiếng đến mức nào, cũng không nên trực tiếp chất vấn như vậy.

Chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Thế nhưng đám học sinh lớp A lại hành động như thể đã vứt bỏ não đi, chỉ biết mù quáng bênh vực Ichinose.

So với sự thật, họ dường như chỉ muốn trút giận.

Tất nhiên, Ichinose vốn là mỹ thiếu nữ được yêu thích nhất khối, việc được các bạn học, nhất là các bạn nam, vây quanh là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng ở trường Koudo Ikusei, đây chưa chắc đã là chuyện tốt.

Biết đâu một ngày nào đó, chính điều này sẽ biến cô ấy thành điểm yếu của cả lớp.

Ryuuen xem xong lá thư, nhún vai cười: “À, ra là chuyện này. Sao, thú vị chứ?”

“Thú vị cái gì! Chuyện gì nên làm, chuyện gì không, phải biết chứ!”

“Thế thì chứng minh đi, chứng minh rằng ‘Ichinose không dùng thủ đoạn bất chính để kiếm điểm’.”

“Cái này…”

Trước sự khiêu khích của Ryuuen, đám học sinh lớp A ngập ngừng.

Không phải họ cũng nghi ngờ Ichinose, mà vì chuyện này liên quan đến chiến thuật của lớp họ, không thể tùy tiện hé lộ.

Mà Ryuuen cũng không hề phủ nhận… xem ra Ayanokouji đã nắm thóp được tính cách của hắn rồi.

Chính vì thích những trò kích thích, hắn mới ám ảnh với thân phận thật của X đến vậy. Cũng vì thế mà dù có kẻ mạo danh, nhưng vì chuyện này quá thú vị, hắn sẽ chẳng dại gì mà phủ nhận.

Đúng lúc đó, Ichinose cũng nghe tin và chạy tới.

Ryuuen cầm lá thư hỏi: “Sao nào, Ichinose, cô chứng minh được không?”

“Dù tớ có nói gì ở đây, chắc Ryuuen-kun cũng không tin đâu, phải không?”

“Ừ, dù sao thì việc này có bất chính hay không là do nhà trường quyết định.”

“Cũng phải.”

Nói rồi, Ichinose hiên ngang nhìn những người xung quanh.

“Mọi người, xin lỗi nhé, tớ có vẻ đang bị nghi ngờ vô cớ. Nhưng xin hãy yên tâm, hôm nay tớ sẽ báo cáo với giáo viên để chứng minh tất cả chỉ là hiểu lầm của Ryuuen-kun.”

“Ồ? Cô định chứng minh thế nào đây?”

“Tớ sẽ trình bày chi tiết với nhà trường, cả số điểm tớ đang có và cách thức tớ nhận được chúng. Như vậy cậu hài lòng chưa?”

“Sao không nói thẳng ở đây luôn?”

“Chẳng lẽ tớ nói ở đây thì Ryuuen-kun sẽ tin tớ sao?”

“Tất nhiên là không. Con người vốn là lũ dối trá, một loài sinh vật bẩn thỉu. Nói dối với chúng dễ như hít thở vậy.”

Nghe những lời cãi cùn của Ryuuen, Hikigaya thật sự nuốt không trôi.

Thằng du côn nào đây?

Nói thẳng ra, Ryuuen là cái thá gì mà có quyền can thiệp vào mấy chuyện này?

Có bằng chứng thì đã đành, đằng này chỉ là mấy mẩu giấy vớ vẩn, người ta chẳng cần phải bận tâm.

“Vì vậy, báo cáo để nhà trường làm chứng thì sẽ không thể nói dối được nữa.”

Ichinose vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Khi đó tớ có thể sẽ bị điều tra. Nếu tớ thật sự dùng thủ đoạn bất chính, mọi chuyện sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, phải không?”

“Ai dám chắc cô sẽ báo cáo với nhà trường?”

Mặt Ryuuen đúng là dày thật, chỉ giỏi bắt nạt một người hiền lành như Ichinose.

Nếu là Hikigaya, cậu thừa sức mỉa mai cho hắn phải chạy mất dép.

“Vậy để Ryuuen-kun đi báo cáo cũng được, cứ như trong thư viết ấy.” Cuối cùng Ichinose cũng nhẹ nhàng phản pháo.

“Hehe, xem ra cô tự tin lắm. Vậy tôi sẽ chờ xem kết quả.”

Ryuuen cười một cách giả tạo rồi lách qua đám đông, tiến về lớp học của mình.

Haiz… gã này đúng là khó ưa.

Nhưng Ichinose cũng thật là ngây thơ.

Cách đối đáp của cô ấy có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng thực chất lại bộc lộ sự yếu đuối.

Đính chính tin đồn thì không sai, nhưng đồng thời phải phản công lại kẻ bịa đặt, phải kiện lên nhà trường mới đúng.

Dù có thể nhà trường sẽ không xử lý, vì chuyện này chưa gây ảnh hưởng lớn, cùng lắm chỉ cảnh cáo Ryuuen vài câu.

Nhưng thái độ đó là cần thiết, tuyệt đối không thể để kẻ khác nghĩ rằng làm chuyện xấu mà không phải trả giá.

Tuy nhiên, có khuyên Ichinose về chuyện này cũng vô ích.

Sai lầm thời cấp hai đã tạo cho cô ấy một tâm lý chuộc tội.

Dù bị đối xử tệ bạc đến đâu, cô ấy cũng sẽ chọn cách cho qua, cộng thêm bản tính quá lương thiện, cô ấy sẽ không bao giờ truy cứu.

Hikigaya có linh cảm sớm muộn gì Ichinose cũng sẽ ăn quả đắng vì chuyện này, nhưng cậu chẳng biết phải làm sao.

Trong kỳ thi này, cậu đã nợ cô ấy một ân tình. Dẹp tan tin đồn này cũng không khó.

Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời.

Trừ khi Ichinose tự mình phản kháng, nếu không những chuyện tương tự sẽ còn tiếp diễn.

Quan trọng nhất, với thái độ nhu nhược lần này, biết đâu lần sau sẽ có chuyện còn quá đáng hơn đang chờ cô ấy.

Hikigaya chỉ mong rằng mình đã nghĩ quá nhiều.

“Ây da, chẳng phải là Hikigaya-kun đó sao, chào buổi sáng nhé.”

Đúng lúc đó, có người gọi tên cậu.

“Mà vở kịch hay cũng hết rồi, sao còn đứng ngẩn ra đây thế?”

“Sakayanagi… cô đến từ bao giờ?”

Người đứng trước mặt chính là Sakayanagi, nhỏ tiểu quỷ tóc trắng. Lúc này, cô ta đang nở một nụ cười như vừa được xem kịch vui.

Chắc là đã chứng kiến từ đầu đến cuối rồi.

“Hehe, đến lâu rồi.” Sakayanagi cười vui vẻ. “Lời của Ryuuen-kun lúc nãy khá thú vị đấy. Thái độ của gã ta cứ như thể chắc chắn Ichinose-san đang sở hữu một lượng điểm khổng lồ vậy.”

“Ai mà biết được…?!“

Một tia sáng lóe lên trong đầu Hikigaya.

Cậu dường như đã đoán ra mục đích của Kiệt Tác Tối Cao.

Từ lời của Sakayanagi, có thể thấy cô ta không nghi ngờ Ichinose dùng thủ đoạn bất chính, nhưng lại rất hứng thú với việc Ichinose có nhiều điểm.

Đây mới là mấu chốt.

Nói đơn giản, Ayanokouji muốn dùng Ichinose làm lá chắn, chuyển hướng sự chú ý của Sakayanagi khỏi cậu ta.

Dù chỉ là tạm thời, nhưng chỉ cần dụ được Sakayanagi ra tay tấn công, cậu ta có thể thu thập đủ thông tin. Một nước cờ không bao giờ lỗ.

Cách này… cũng hay đấy chứ.

Tiếc là, Hikigaya cũng có cùng suy nghĩ, và đối thủ mà cậu nhắm cho cậu ta không phải là hạng tầm thường như Sakayanagi.

Dù sao cũng là Kiệt Tác Tối Cao mà, phải là người đàn ông có thể thao túng cả khối mới xứng tầm đối thủ chứ.

“Sakayanagi, cho cô một lời khuyên.”

Hikigaya quyết định thăm dò vài câu, tiện thể châm thêm dầu vào lửa cho một người nào đó.

“Lúc cô đang dòm ngó lớp A, nhớ cẩn thận sau lưng đấy… Với lại, nếu rảnh thì nhớ kèm cặp cho Kamuro tử tế vào.”

Bình thường thì không cần phải lo về thành tích của học sinh lớp B.

Nhưng lần này thì chưa chắc. Mà Hikigaya cũng chẳng quan tâm đến người khác, chỉ cần Kamuro qua môn là được.

“Cậu thật bất lịch sự. Thành tích của Masumi-san không đến nỗi tệ như vậy đâu, chỉ là có vài môn hơi đáng lo một chút thôi.”

Sakayanagi cũng đáp lại bằng những lời chẳng mấy dễ nghe.

“Với lại, không phải tôi coi thường các cậu ở lớp D, nhưng lần này người ra đề chắc là Horikita-san với Hirata-kun chứ gì. Tôi không nghĩ họ đủ sức làm khó học sinh lớp tôi đâu.”

“Đúng là cơ hội thắng không nhiều.” Hikigaya cũng không phủ nhận. “Nhưng ngoài họ ra thì sao? Nên nhớ lớp D còn có người mạnh hơn đấy.”

“Cậu đang nói đến Ayanokouji-kun à?”

Nói rồi, Sakayanagi khẽ thở dài.

“Tiếc thật, qua lần tiếp xúc trước, tôi thấy cậu ta hiện giờ sẽ không tung hết sức đâu.”

“Ồ? Tự tin thế cơ à? Cẩn thận bị đánh cho không kịp trở tay đấy.”

Bị Hikigaya khiêu khích thẳng thừng như vậy, Sakayanagi thoáng ngạc nhiên, rồi nở một nụ cười không chút sợ hãi.

“Thế à? Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem.”

“Ừ, cứ chờ xem.”

Kết quả lần này, chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người phải sốc nặng.

Đa số học sinh vừa phiền muộn vì chuỗi ngày học hành lặp đi lặp lại, vừa lo sốt vó cho ngày phán xét đang ngày một đến gần.

Paper Shuffle không giống các kỳ thi trước. Đề do trường ra còn cân nhắc đến mặt bằng kiến thức chung, chỉ cần ôn tập chăm chỉ là có thể qua.

Nhưng đề do học sinh lớp khác ra thì lại khác, dù có ôn thế nào cũng thấy bất an.

Trong hoàn cảnh này, nhiều người thậm chí còn ước thời gian trên lớp kéo dài hơn, một điều không tưởng vào ngày thường.

Nhưng cũng có người lại thấy thời gian trôi quá chậm.

Người đó chính là Ayanokouji. Cậu đang ngày càng mong đến buổi học nhóm sau giờ tan trường.

Ban đầu, cậu nhận lời Horikita một cách khá miễn cưỡng. Nhưng không ngờ sau một thời gian tiếp xúc, cậu lại thấy hợp với nhóm này đến lạ. Họ cũng không sai vặt cậu như Yamauchi.

Ở cùng họ rất thoải mái.

Gần đây họ còn lập một nhóm chat riêng, tối nào cũng trò chuyện rôm rả.

Điều này trước đây cậu không thể nào tưởng tượng được.

Thế nhưng, có chuyện vui thì cũng có chuyện phiền.

Giờ giải lao sáng hôm đó, khi Ayanokouji đang nói chuyện với Miyake, một thành viên trong nhóm, thì Chabashira-sensei đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp.

Cô không vào trong mà chỉ đứng ở cửa gọi: “Hikigaya, cô có chuyện muốn nói, em ra đây một lát.”

“…”

Hikigaya không nói gì, cúi đầu lẳng lặng đi theo.

Cả lớp nhìn theo với ánh mắt khó hiểu.

Đây không phải là lần đầu. Từ tuần trước, Hikigaya đã thỉnh thoảng bị gọi đi đột ngột, có khi còn đang trong giờ học.

Ban đầu mọi người còn tưởng cậu ta gây ra chuyện gì nên bị gọi lên tra hỏi. Nhưng nếu đến cả giờ học cũng bị gián đoạn, thì rõ ràng phải là chuyện khẩn cấp.

Chuyện này khiến không khí trong lớp có chút bất an.

“Kiyotaka, nếu tớ nhớ không nhầm, Hikigaya là cộng sự của cậu đúng không?”

“Ừm…”

“Chắc không sao đâu nhỉ? Điểm thi của cậu ta lúc nào cũng tốt mà.”

Nói thì nói vậy, nhưng Miyake không giấu được vẻ lo lắng.

Ai cũng thấy bộ dạng của Hikigaya bây giờ không hề ổn chút nào.

Hirata, Kushida và Matsushita đã hỏi cậu ta nhiều lần, Horikita cũng thỉnh thoảng hỏi bóng gió, nhưng lần nào cũng bị cậu ta lảng đi.

Có lần bị hỏi dồn quá, cậu ta còn suýt nổi cáu.

May mà cuối cùng cậu ta đã kiềm chế được, nhưng sự thật vẫn là một ẩn số.

Ayanokouji đã lờ mờ nhận ra sự khác thường của Hikigaya từ tháng trước.

Lúc đó cậu không để tâm lắm, nhưng giờ thì không thể lạc quan như vậy được nữa.

Lỡ như chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái của Hikigaya, khiến cậu ta thi trượt thì sao… Đây không phải chuyện đùa.

Cộng sự cùng sinh cùng tử sẽ bị đuổi học cùng nhau, không có ngoại lệ.

Ngay lúc Ayanokouji định tự mình hành động, thì Hikigaya, người bị Chabashira-sensei gọi đi, lại biệt tăm cho đến tận lúc tan học.

Này… có chuyện gì vậy?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận