• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 304: Giáng Sinh tồi tệ nhất

0 Bình luận - Độ dài: 4,017 từ - Cập nhật:

“Ừm hừm, đúng là hàng giới hạn có khác, ngon ghê… Hử? Cậu không ăn à? Tuyệt lắm đó.”

Kiryuuin vừa tấm tắc khen, vừa hăm hở thưởng thức ly sundae to như ngọn núi nhỏ trước mặt, đồng thời còn thúc giục Hikigaya mau nếm thử.

Vì là phiên bản giới hạn cho các cặp đôi nên một phần cũng đủ cho hai người. Có điều, cảm giác như một mình cô nàng cũng có thể xử lý gọn ghẽ.

“Thôi khỏi, cậu ăn một mình đi.”

Hikigaya lạnh lùng đáp, rồi lẳng lặng nhấp ly cà phê đã gọi riêng.

“Ể? Sao trông cậu như đang hờn dỗi thế… À.” Kiryuuin đấm nhẹ vào lòng bàn tay, như thể vừa nghĩ ra điều gì. “Cậu sợ tôi chê nước bọt của cậu chứ gì? Yên tâm, tôi không để tâm đâu, ai bảo cậu là kouhai đáng yêu của tôi cơ chứ.”

“…Này Kiryuuin-senpai.”

Dù biết tỏng cái tính tự luyến của cô nàng này, nhưng nghe đến đây Hikigaya vẫn thấy hơi khó chịu.

“Senpai nói ngược rồi thì phải? Là tôi đang chê senpai đấy!”

“Sao lại thế? Tôi là một mỹ thiếu nữ cơ mà!”

“Mấy lời như vậy đừng tự mình nói ra chứ!”

Đúng là đồ mặt dày, đây là lần đầu tiên Hikigaya gặp một người tự khen mình như thế… à không, hình như cũng không phải lần đầu.

“Thôi được rồi, đùa cậu chút thôi, tại ai bảo cậu cứ xị mặt ra từ nãy đến giờ.”

Kiryuuin xua tay, ra vẻ đã nhìn thấu hết mọi chuyện.

“Tôi biết tỏng rồi, cậu đang lo cho cô bé lúc nãy, phải không? Chà, chẳng có gì to tát đâu, mấy cô nhóc như vậy dễ dỗ lắm, lát nữa về mua cho cô bé món quà nào đó là được.”

“…Senpai có thể đừng nói như thể tôi là một gã tồi không?” Hikigaya trông bất lực thấy rõ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, vị senpai mặt dày này đúng là cái đồ cố tình trêu ngươi!

Tuy lúc nãy Matsushita chẳng nói chẳng rằng đã đi cùng bạn mình, nhưng chính vì thế nên mới càng đáng sợ.

Trước giờ, mối quan hệ giữa cậu và Matsushita đâu phải như vậy… thế thì tại sao cô ấy lại giận chứ?

——Chẳng lẽ Matsushita có ý với mình…

“Mà nhắc mới nhớ, cô bé đó đâu phải cô em ngực khủng lần trước nhỉ?”

Kiryuuin đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hikigaya, còn thò ngón tay ra chọc má cậu.

“Hì hì, cậu cũng đào hoa gớm, cẩn thận có ngày bị xiên đấy.”

“Đồ ngốc, đừng gọi cô ấy như thế.”

“Hả? Dám ăn nói với senpai thế à!”

Nếu nói về thái độ với senpai, Hikigaya thấy Kiryuuin là người cuối cùng có tư cách dạy dỗ mình.

Nhưng nhắc đến Kushida, cậu lại sực nhớ ra một chuyện.

Lần đó cậu đã thật sự tin rằng Kushida thích mình, còn tự phụ cho rằng nên dập tắt ý nghĩ đó của cô ấy từ trong trứng nước… khốn kiếp, chỉ nghĩ lại thôi đã thấy xấu hổ muốn chết.

Thế nên, tuyệt đối không được hiểu lầm thêm lần nào nữa! Tinh thần của Hachiman không chịu nổi đâu!

“Tóm lại, tôi xin trịnh trọng tuyên bố, dù là Matsushita hay Kushida, tôi và họ đều không có quan hệ yêu đương.”

“Thật á! Cô em ngực khủng đến giờ vẫn chưa tỏ tình với cậu à?” Kiryuuin có vẻ vô cùng ngạc nhiên.

“Làm gì có chuyện đó… Với lại, tôi đã bảo đừng gọi cô ấy như thế rồi mà.” Hikigaya trách.

“Hì hì, không sao, không sao.” Kiryuuin cười đầy ẩn ý. “Con trai gọi thế có thể bị tính là quấy rối, chứ con gái với nhau thì chẳng vấn đề gì. Mà cậu thật sự chẳng có gì với em ấy à? Sao tôi thấy cậu có vẻ quan tâm em ấy lắm mà?”

“Tôi không chỉ quan tâm cô ấy, mà còn đang muốn quan tâm cả senpai đây này.”

Hikigaya bực bội liếc xéo một cái.

“Này senpai, khóa đặc huấn của chị sao rồi? Chung sống với tiểu thư Haruno có vui không?”

“Haiz, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

Chẳng ngờ Kiryuuin lại thở dài thườn thượt, một cảnh tượng thật hiếm thấy.

“Ả Haruno đó lừa tôi rồi, mấy hôm trước cô ta mới bảo học kỳ ba sẽ không tới nữa, kỳ thực tập đã kết thúc… Lạ thật, chẳng lẽ mình bị cô ta lợi dụng không công rồi sao?” Kiryuuin vuốt cằm, vẻ mặt đầy hoài nghi nhân sinh.

Để đáp lại công huấn luyện, sau này trong việc hạ bệ Nagumo, cô cũng cần góp một tay.

Chỉ có điều, Hikigaya chưa bao giờ có ý định để Kiryuuin phải thực hiện lời hứa đó.

Vì cậu biết tỏng Haruno sẽ trở về, sở dĩ cậu không nói ra, chỉ là vì…

Dù đó là một hy vọng hão huyền, nó vẫn rất quan trọng.

Tuy nhiên, giờ đây có lẽ không cần phải tiếp tục nữa, cái cớ để từ bỏ đã xuất hiện rồi.

“Kiryuuin-senpai, vì tiểu thư Haruno đã về rồi, chuyện kia bỏ qua được không?” Hikigaya bình tĩnh khuyên nhủ.

“Hừ, mơ đẹp quá nhỉ!” Kiryuuin đột nhiên chộp lấy cổ tay cậu, vờ vịt hung dữ. “Dù ả đàn bà xấu xa đó đi rồi, cậu cũng đừng hòng trốn thoát! Sau này chính cậu sẽ làm bao cát cho tôi!”

“…Nếu senpai muốn tôi tiếp chiêu thì cũng được thôi, nhưng thế đâu giúp chị mạnh lên được. Hay là tôi dùng điểm để bồi thường nhé?”

“Này, này, sao cậu lại tưởng thật thế.”

Kiryuuin chán nản buông tay, có vẻ không muốn bàn thêm.

Nhưng Hikigaya không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy, cậu nghiêm túc nói: “Ban đầu tôi nghĩ với tài năng của senpai, chỉ cần cố gắng là chắc chắn sẽ làm được. Nhưng giờ huấn luyện viên duy nhất cũng đi rồi, tài năng đến mấy cũng thành vô dụng… cứ mãi chấp niệm báo thù không phải là chuyện tốt đâu.”

“Sao thế, cậu đang quan tâm tôi à?”

Tiếc là, dù nói thế nào đi nữa Kiryuuin cũng không bắt lời, chỉ nhìn cậu với ánh mắt nửa cười nửa không.

“Không, tôi chỉ… thôi vậy.”

Đến nước này thì cũng chẳng cần giấu giếm nữa, Hikigaya quyết định lật bài ngửa.

“Senpai xem thông báo trên diễn đàn rồi chứ? Nếu chưa thì xem ngay đi. Tôi cho rằng dù chị có nỗ lực đến đâu cũng không thể là đối thủ của Ayanokouji đâu, tốt nhất là nên từ bỏ sớm đi.”

“Đúng là vậy thật.”

“Thế nên… hả?”

Trước khi nói câu này, Hikigaya đã nghĩ Kiryuuin sẽ khó chịu hoặc xem thường, nhưng cậu không tài nào ngờ được cô ấy lại đồng ý nhanh gọn đến thế.

“Tôi không ngờ Ayanokouji lại có thể một mình cân bốn, trong đó còn có gã lai da đen của lớp C. Chỉ đối phó với gã đó thôi đã đủ khiến tôi mệt bở hơi tai rồi.”

Kiryuuin thẳng thắn thừa nhận sự bất lực của mình.

“Nhưng tôi tò mò một chuyện, tôi đâu có nói đối tượng báo thù là Ayanokouji, phải không? Sao cậu biết được thế, kouhai?”

“…Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn.”

“Hì hì, cũng hơi ngớ ngẩn thật.” Kiryuuin cười rất tươi. “Vậy để tôi hỏi kỹ hơn chút nhé, cậu nhận ra chuyện này từ lúc nào?”

Hikigaya khẽ thở dài, đáp: “Hôm chị đưa thẻ SD cho tôi qua lễ tân, tôi đã thấy có gì đó không ổn rồi. Sau đó chị lại nhắc đến chuyện đặc huấn để báo thù, cộng thêm việc tôi biết bộ mặt thật của Ayanokouji, gộp tất cả các manh mối lại thì suy ra sự thật cũng không khó.”

“Ra là vậy… dù biết trước khả năng quan sát và suy luận của cậu, nhưng vẫn có chút ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

Kiryuuin thẳng thắn tỏ vẻ thán phục, rồi mỉm cười.

“Xem ra, chuyện Ayanokouji vì ghen tuông mà để lộ năng lực vẫn luôn che giấu, kẻ đứng sau giật dây thực chất là cậu, phải không?”

“Không, tôi chỉ đẩy một tay thôi.”

“Hì hì hì, quả nhiên cậu vẫn đáng sợ hơn.”

Nói rồi, Kiryuuin đột ngột đứng dậy, rướn người ghé sát vào tai Hikigaya.

“Này kouhai, đừng nói là cậu thích tôi nên mới xử lý Ayanokouji nhé?”

“Không phải.”

“Tôi có thể cho cậu một cơ hội đấy? Có muốn hẹn hò thử không?”

“Không muốn.”

“Ha ha, bị từ chối trong một nốt nhạc luôn!”

Kiryuuin cười phá lên một cách cường điệu, rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Nếu tôi là một thiếu nữ bình thường, giờ này chắc đã khóc hu hu rồi.”

“Thế à, may mà senpai không phải.”

Đúng như Hikigaya đã nghĩ, cô nàng này chỉ đang trêu cậu cho vui thôi. Cái đồ cố tình trêu ngươi này đúng là hết thuốc chữa…

Không cam lòng bị trêu chọc mãi, Hikigaya quyết định phản công: “Kiryuuin-senpai, thực ra thì tôi đúng là mong senpai từ bỏ việc báo thù, nhưng chỉ là không muốn chị một mình đi tìm Ayanokouji gây sự thôi, làm vậy chẳng khác nào đi nộp mạng.”

“Xét tình hình hiện tại thì đúng là vậy.” Kiryuuin cũng không phản bác. “Nhưng ngoài đánh đấm ra, tôi chẳng nghĩ được cách nào khác. Vốn dĩ giao lưu giữa các khối đã ít, mấy kỳ thi như hội thao thì lại thuần túy so kè thể chất, tôi hoàn toàn không tự tin mình sẽ thắng.”

Hikigaya lắc đầu: “Không, ý tôi là, nếu một mình chị không đối phó được, sao không tìm đồng đội?”

“Đồng đội?”

“Đúng vậy, trong manga hay có cảnh đó mà. Nhân vật chính trước khi đi đánh trùm cuối, bao giờ cũng sẽ đi tìm những người đồng đội đáng tin cậy.”

Dù Hikigaya cố tình khơi gợi chủ đề mà Kiryuuin hứng thú, cô nàng có vẻ vẫn không cắn câu, còn làm ra vẻ mặt ‘tôi không dễ bị lừa đâu’.

“Cậu nhóc nói nãy giờ, chẳng lẽ định lừa tôi đi thống lĩnh lớp 2-B à?”

“Chẳng lẽ senpai không làm được sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Kiryuuin nói một cách hùng hồn. “Dù tôi là một thiên tài văn võ song toàn, nhưng không có là không có. Tôi chẳng có chút năng lực lãnh đạo nào, cũng chẳng có tí tài năng kết giao bè bạn nào sất. Thực tế thì từ trước đến giờ, tôi chưa từng có ai mà mình có thể thật lòng gọi là bạn… nhưng mà.”

Cô nàng đột nhiên cười tủm tỉm nhìn Hikigaya.

“Nếu cậu mà học cùng lớp với tôi, biết đâu tôi lại nguyện ý làm quân sư cho cậu đấy.”

“…Senpai tha cho tôi đi.”

Hikigaya sững người một lúc, rồi lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Chính tôi còn lười quản chuyện lớp mình, hơn nữa cái giả thiết này cũng vô nghĩa.”

“Hì hì, nói cũng phải.”

Dù là học vượt hay ở lại lớp, ngôi trường này đều không cho phép.

“Mà này, senpai còn nhớ mình từng nói gì với tôi không?”

“Hử? Tôi nói gì cơ?”

“Chính là ‘ở đâu cũng được, quan trọng nhất là phải bước đi bước đầu tiên’, là chị nói đúng không?”

Hikigaya bắt chước lại y hệt lời Kiryuuin nói ở hội thao lần trước, đến cả vẻ mặt nghiêm túc cũng không sai một li.

“Ờ, thì…”

“Lúc đó senpai lên lớp ra dáng lắm, tôi còn thấy hơi cảm động cơ.”

“Đâu, lúc đó thực ra…”

“Còn bảo tôi đừng hối hận, dù không giỏi cũng phải cố mà thay đổi, sao đến chuyện của mình thì lại hành xử kiểu khác thế?”

Hikigaya mặc kệ khuôn mặt ngày một đỏ ửng của Kiryuuin, mặc sức chế giễu.

Và rồi, cậu nhanh chóng phải nhận lấy sự trừng phạt.

“Tên kouhai hỗn xược này, không thấy ly sundae sắp chảy hết rồi à!”

“Gì chứ, có chảy đâu… ực?!”

Không cho Hikigaya một cơ hội từ chối, Kiryuuin cầm thìa điên cuồng đút kem vào miệng cậu, như thể muốn bịt miệng cậu lại cho xong.

Cái bà chị tóc trắng chết tiệt này, nói không lại là giở trò. Chơi không đẹp gì cả!

“Haiz, dạ dày mình… khó chịu quá.”

Bị Kiryuuin hành cho mấy tiếng đồng hồ, Hikigaya không chỉ bị nhồi cho nửa ly sundae siêu to khổng lồ mà sau đó còn bị ép mời đi ăn thịt nướng.

May cậu vẫn là một học sinh cao trung đang tuổi ăn tuổi lớn, chứ không thì cái màn băng hỏa giao tranh (đang nhắc A Song of Ice and Fire của Trò chơi vương quyền) này đúng là hơi khó đỡ.

Lúc này trời đã tối hẳn, Hikigaya lôi điện thoại ra xem, thấy đã gần bảy giờ.

Lại quậy đến giờ này… mà thôi, Giáng Sinh hiếm có mà, chắc cũng không sao.

Ngoài ra, còn một vấn đề quan trọng hơn nhiều.

Trên màn hình điện thoại, ngoài thời gian và thời tiết, còn có gần một trăm tin nhắn chưa đọc.

Làm sao bây giờ… đáng sợ quá.

Hikigaya bất chợt rùng mình, bước chân đang hướng về ký túc xá cũng dừng lại.

Chẳng hiểu sao, cậu có linh cảm.

Nếu bây giờ về, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Vốn dĩ thì cũng chẳng sao, chỉ cần chạy về phòng khóa trái cửa, rồi cuộn tròn trong chăn giả chết là xong.

Dù sao cũng đang nghỉ đông, chẳng cần ra ngoài… hử? Có người hỏi sau khai giảng thì sao ư?

Cái đó còn phải hỏi à. Dĩ nhiên là để sau khai giảng tính tiếp!

Nhưng vấn đề là, Kushida đang giữ chìa khóa dự phòng phòng cậu…

Hikigaya cũng đã thử đòi lại mấy lần, nhưng lần nào cũng bị cô nàng khéo léo lảng đi, đến cuối cùng thì cô ấy còn chẳng thèm giả ngây giả ngô nữa.

Tóm lại là không trả.

“…Thôi kệ, Giáng Sinh hiếm có mà, cứ đi dạo một vòng xem sao.”

Nếu là ngày thường, Hikigaya tuyệt đối sẽ không lượn lờ bên ngoài vào một ngày lễ sặc mùi tình yêu như thế này, chắc chắn sẽ bị mấy quả bom choáng từ các cặp đôi xung quanh làm cho mù mắt.

Nhưng bây giờ thì… thôi, mù thì mù.

Dù sao thì đám đó sau đêm nay cũng sẽ “nổ tung” thôi!

Vừa nghĩ vẩn vơ, Hikigaya vừa đi một vòng quanh trung tâm thương mại, và nhận ra rằng chẳng có cửa hàng nào mà một kẻ độc thân có thể ưỡn ngực hiên ngang bước vào.

Nói đúng hơn là chỉ lượn lờ ngoài cửa thôi cũng đã cần rất nhiều dũng khí rồi.

Giáng Sinh đáng sợ là ở chỗ đó, cùng với Lễ Tình Nhân, chúng được mệnh danh là ngày tận thế của hội độc thân.

“Matsuei-san, cậu làm cái trò gì thế!”

Đúng lúc đó, một giọng nói giận dữ vang lên từ bên cạnh.

Hikigaya nhìn theo hướng âm thanh, thấy một nhân viên mặc đồ ông già Noel đang đứng cạnh quầy hàng, cúi gằm mặt chịu mắng. Trên bàn là những chiếc bánh kem được trang trí đẹp mắt.

Còn bà cô trạc bốn mươi đang mắng anh ta, hẳn là chủ cửa hàng.

Tuy không rõ chuyện gì, nhưng nhìn chiếc bánh kem bị rơi nát dưới đất, chắc mẩm là do cậu nhân viên gây họa.

“Cháu vô cùng xin lỗi, tiền bánh xin cô cứ trừ vào lương của cháu ạ!”

Cậu nhân viên tên Matsuei cúi đầu thật sâu xin lỗi, nhưng bà chủ có vẻ vẫn chưa nguôi giận.

“Đây không phải chuyện tiền nong! Matsuei-san, cậu còn chưa học hết cấp ba, lẽ ra tôi không nên thuê cậu. Tôi đã được người ta nhờ vả lắm mới đồng ý đấy.”

“Vâng ạ, cháu vô cùng cảm ơn cô đã nhận cháu vào làm!”

“Nếu cậu còn làm việc cẩu thả như thế, dù có nể mặt người khác, tôi e là cũng không giữ cậu lại được đâu.”

“Sẽ không đâu ạ! Cháu hứa sẽ không tái phạm nữa!”

Bà cô mắng một hồi lâu rồi mới bỏ đi, để lại cậu nhân viên một mình trông quầy.

Chứng kiến màn kịch này, Hikigaya chỉ biết lắc đầu.

Thiệt tình, đã là ngày lễ thì cũng nên rộng lượng một chút chứ?

Trung tâm thương mại được trang hoàng lộng lẫy, không khí Giáng Sinh tràn ngập khắp nơi, khách hàng ai nấy đều đang vui vẻ tận hưởng.

Đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm hỏng tâm trạng của người khác chứ… cẩn thận bị khách hàng phàn nàn đấy.

Mà nói đi cũng phải nói lại, đến cấp ba cũng không học sao?

Thường thì dù học dốt đến mấy, vẫn sẽ có trường cấp ba nhận, như vậy thì đi xin việc cũng dễ hơn chút.

Những người không học cấp ba, một là tự họ không muốn học, như mấy kiểu hikikomori, có người cả chục năm không bước chân ra khỏi nhà.

Hai là do gia đình khó khăn… haiz, cố lên vậy.

Hikigaya cũng chẳng thể lo chuyện bao đồng, chỉ đành thầm cầu cho cậu nhân viên tên Matsuei kia mọi sự suôn sẻ.

Ngoài ra, có chỗ nào để giết thời gian không nhỉ?

Lượn một vòng quanh trung tâm, cuối cùng Hikigaya quyết định vào hiệu sách giết thời gian, đó có lẽ là nơi ít cặp đôi nhất.

Dĩ nhiên, thường thì không ai khuyến khích việc này, vì sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng.

Nhưng cậu đã quyết định đọc xong sẽ mua sách, thế thì chẳng sao cả.

Cậu đọc một mạch đến gần chín giờ, rồi mới cầm sách ra quầy thanh toán.

Một lát nữa hiệu sách cũng đóng cửa rồi.

Giờ giới nghiêm của ký túc xá là tám giờ tối, dù là Kushida cũng không thể nào mò sang phòng con trai vào giờ này được… chắc vậy.

Dù sao đi nữa, cậu cũng không thể ở lại đây thêm.

“Mời quý khách ạ, có muốn mua bánh kem Giáng Sinh không ạ!”

Ngay khi Hikigaya vừa bước ra khỏi hiệu sách, một tiếng rao hàng lanh lảnh vang lên bên cạnh.

Là cậu nhân viên bị mắng lúc nãy. Anh ta đang hăng hái mời chào khách qua đường, nhưng trên quầy vẫn còn lại ba chiếc bánh chưa bán được.

Không thể nào… giờ này rồi mà còn chưa dọn hàng sao?

Nhìn cảnh tượng đó, Hikigaya không khỏi thấy nao lòng.

Dù với đám Riajuu chết tiệt kia, cuộc vui về đêm mới chỉ bắt đầu, nhưng những người làm công khổ sở vẫn phải đi làm trong ngày lễ.

Dù sao thì, cũng nên để họ về sớm một chút chứ.

Nghĩ vậy, Hikigaya bèn bước tới.

“Xin lỗi, cho hỏi còn bánh kem không?”

“Còn ạ! Giá là mười nghìn yên… à, ở đây phải gọi là điểm cá nhân thì đúng hơn.”

Cậu nhân viên cười có chút e dè, xem ra là người mới, vẫn chưa quen với ngôi trường kỳ lạ này.

Mà cái bánh kem vớ vẩn này dám hét giá mười nghìn? Định nhân dịp Giáng Sinh mà đi cướp à! Đó phải là việc của Lễ Tạ Ơn chứ!

Haiz… đã lỡ hỏi rồi, chẳng lẽ giờ lại nói không mua. Thế thì mặt mũi của Hikigaya biết giấu vào đâu.

“Vậy lấy cho tôi cả ba cái đi.”

“Vâng… ể? Cả ba ạ?”

“Đúng vậy.” Hikigaya tỉnh bơ gật đầu, nói thêm, “Tôi sắp mở tiệc lớn, ba cái còn sợ không đủ.”

“Hì hì, vậy để tôi gói lại cho ngài ngay ạ.”

“Không cần đâu, cho tôi cái túi là được, dù sao cũng ăn ngay thôi.”

“À, vâng.”

Dưới ánh mắt có phần kinh ngạc của cậu nhân viên, Hikigaya nhanh chóng trả tiền rồi cầm bánh rời đi.

Lạ thật, ánh mắt của cậu ta là sao nhỉ?

Chẳng lẽ mình bị lộ rồi… không, không thể nào!

Hikigaya điên cuồng lắc đầu trong tâm trí, vì nếu thế thật cậu sẽ xấu hổ đến chết mất, nên chắc chắn là không bị phát hiện.

Chắc chắn, diễn xuất của Hachiman là hoàn hảo!

“Xin lỗi, làm ơn đợi một chút!”

Đúng lúc này, một tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, thì ra là cậu nhân viên lúc nãy… chuyện gì vậy, mình làm rơi gì à?

“Cái này, nếu không chê thì xin ngài nhận cho ạ?”

Anh ta hai tay dâng lên một hộp nhỏ, bên trong là mấy lon cà phê đen.

“Đây là quà của cửa hàng ạ, ngài đã mua rất nhiều đồ ở chỗ chúng tôi, xin hãy để chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn.”

“Ờ, không cần…”

“Với lại cà phê này rất hợp với bánh kem của tiệm chúng tôi, xin ngài nhất định hãy nếm thử.”

“…Thôi được, cảm ơn cậu.”

Thịnh tình khó từ, Hikigaya đành nhận lấy.

“Vậy tôi xin phép đi trước ạ.”

Cậu nhân viên cúi gập người chào, rồi quay lưng chạy đi.

Nhưng đi được nửa đường, anh ta đột nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ.

“À đúng rồi, còn một câu nữa, chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!”

“…”

Nhìn bóng lưng đang khuất dần, Hikigaya chìm vào trầm tư.

Thật sự… thật sự luôn… thật sự mà nói…

Có khi nào mình bị lộ rồi không…?

Á á á, muốn chết quá đi mất! Ghét thế chứ, sao mình lại phải ra vẻ làm gì! Cái này hoàn toàn không hợp với hình tượng của mình mà!

Nếu không phải đang ở ngoài, cậu dám chắc mình sẽ lăn ra đất ăn vạ, rồi đâm đầu chết cho xong.

Ghét thật… đây đúng là Giáng Sinh tồi tệ nhất rồi.

Với tâm trạng não nề, Hikigaya lảo đảo bước về phòng.

Cậu vừa rút chìa khóa định mở cửa, thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong… hử?

“Hachiman, sao giờ này mới về thế? Đi chơi với Ichinose-san vui không?”

“Không phải Ichinose-san đâu, là cái chị senpai xinh đẹp tên Kiryuuin ấy. Hai người ở trong quán, anh một thìa em một thìa, vui vẻ ăn ly sundae giới hạn cho cặp đôi cơ mà.”

“Hikigaya-kun, điện thoại của cậu hỏng rồi à? Hay là cố tình bơ tin nhắn của tớ thế? Hửm?”

Nhìn ba cô gái với bộ mặt đằng đằng sát khí trước mắt, Hikigaya thoáng thấy một chữ ‘Nguy’ to tướng lơ lửng trên đầu.

Cậu đờ đẫn đứng tại chỗ một lúc, rồi từ từ giơ chiếc túi trong tay lên.

“À thì… mọi người có muốn ăn bánh kem không?”

=======

Ghi chú: nhân viên tên Matsuei (松荣) trong chap này, chắc là Matsuo Eiichirou (松雄荣一郎) con trai quản gia Matsuo của Kiệt Tác Tối Cao. Theo lời của cha Kiệt Tác Tối Ca thì bị các trường học từ chối, quản gia Matsuo thì đã tự tử. Theo lời kể của Nanase Tsubasa trong nguyên tác ở năm hai thì đã chết, nhưng chết lúc nào, có chết thật không hay chỉ là Nanase chém gió thì ở truyện gốc vẫn chưa rõ.

Update: Trong vol 2 năm 3 của truyện gốc, góc nhìn của Nanase thì Matsuo Eiichiro đang là người thực vật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận