Cuối tháng Mười, học sinh trường Koudo Ikusei bước vào kỳ thi cuối kỳ của học kỳ hai.
Tuy chỉ là một bài thi viết thông thường, nhưng trượt môn đồng nghĩa với việc bị đuổi học. Vì thế, ngay cả lớp D, nơi quy tụ phần lớn học sinh kém, cũng không dám lơ là mà phải đối mặt với kỳ thi một cách nghiêm túc.
“Được rồi, tất cả về chỗ ngồi đi… Hửm? Hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường nhỉ?”
Hôm nay là ngày công bố kết quả, Chabashira-sensei vừa bước vào lớp đã cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Nói vậy cũng phải, dù sao kết quả thi cử liên quan đến chuyện trọng đại là đuổi học.
“Em nào em nấy mặt mày nghiêm trọng thế này, thật không nhận ra đây là lớp D nữa.”
Nghĩ lại mấy tháng trước, cả đám này còn mang bộ dạng chẳng biết căng thẳng là gì, Chabashira-sensei không khỏi buột miệng châm chọc.
Nhưng rồi cô mỉm cười: “Tất nhiên, tôi biết các em đang lo lắng điều gì, nhưng riêng lần này thì lo xa rồi, nên hãy thả lỏng một chút đi.”
“Ồ ồ! Ý cô là…!”
Cả lớp nhanh chóng hiểu ra ẩn ý, bầu không khí vốn có chút căng thẳng liền tan biến.
Đặc biệt là mấy học sinh có học lực không tốt, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, Chabashira-sensei lại dội một gáo nước lạnh.
“Đừng tưởng đỗ là xong chuyện nhé, đây chỉ là yêu cầu cơ bản đối với một học sinh. Hơn nữa, chắc các em cũng biết rồi, từ tuần sau sẽ có các bài kiểm tra nhỏ cho tám môn trong kỳ thi cuối kỳ II. Tôi khuyên các em nên căng thẳng một chút thì hơn.”
“Trời! Sao lại thế!”
Thi giữa kỳ vừa xong đã phải đối mặt với kỳ thi tiếp theo, điều này khiến không ít học sinh học kém cảm thấy khổ sở.
Do đại hội thể thao đã chiếm quá nhiều thời gian, lịch trình của học kỳ hai vô cùng dày đặc, không ai có thể thoát khỏi cuộc thanh tẩy này.
Ngoài ra, một vài học sinh thông minh cũng lờ mờ nhận ra gợi ý của Chabashira-sensei.
Trong kỳ thi giữa kỳ lần này, mọi người đều cảm thấy đề thi dường như dễ hơn, thậm chí có những câu chỉ ở trình độ cấp hai.
Học sinh kém có thể sẽ vui vì điều đó, nhưng những kẻ đầu óc nhanh nhạy, sau khi đã trải qua vài kỳ thi đặc biệt, sẽ chỉ bắt đầu nghi ngờ liệu nhà trường có đang ngấm ngầm giăng bẫy ở đâu đó hay không.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng dù là phàn nàn hay trầm tư, Chabashira-sensei cũng chẳng bận tâm, cô tự mình nói tiếp: “Sau đây là công bố kết quả thi giữa kỳ, hãy kiểm tra cho kỹ, đừng nhầm tên mình.”
“Có nhất thiết phải công khai điểm thi không ạ?”
“Tất nhiên rồi, đó là quy định của trường này.”
Chabashira-sensei phớt lờ lời phản đối, giữ thái độ công tâm.
Hầu hết các trường học, để giữ thể diện cho học sinh, sẽ không công khai điểm thi, cách làm thông thường là phát cho mỗi người một mẩu giấy nhỏ ghi kết quả.
Còn ở Koudo Ikusei, kết quả của tất cả mọi người được dán thẳng lên bảng đen, lại còn được xếp thứ tự rất chu đáo.
Trong tình huống này, những người có thành tích xuất sắc và những học sinh kém cỏi chắc chắn sẽ trở nên vô cùng nổi bật. Đặc biệt là nhóm sau, phần lớn sẽ cảm thấy khổ sở, dù những người xung quanh không có ý đó, họ vẫn sẽ tự diễn giải rằng mình đang bị xem thường.
Tất nhiên, phần lớn thời gian đó không phải là ảo giác.
Học dốt thì sẽ bị coi thường, dù bề ngoài có tỏ ra hòa thuận, nhưng sau lưng có thể sẽ bị đem ra làm trò cười.
“Sau khi tính trung bình tất cả các môn, điểm đỗ là bốn mươi ba điểm. So với lần trước có tiến bộ một chút, điểm này đáng khen.”
Chabashira-sensei hiếm hoi khen ngợi, khiến mọi người có chút không quen.
“Ngoài ra, điểm số được công bố sau đây cũng đã phản ánh kết quả của đại hội thể thao. Mặc dù có những em đã thể hiện xuất sắc trong hội thao và đạt điểm trên một trăm, nhưng tất cả đều được tính là một trăm điểm.”
Lớp D đã thể hiện khá tốt trong đại hội thể thao. Dù có ba học sinh nằm trong top mười từ dưới lên, buộc phải đạt điểm cao hơn những người khác mười điểm trong tất cả các môn, nhưng cả ba đều có lý do riêng và không cần quá lo lắng về học lực.
Nhưng dù không bị phạt, vẫn có không ít học sinh, như Sudou và Yamauchi, đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào tấm bảng.
Trượt là bị đuổi học ngay lập tức, chế độ này gây ra một áp lực khổng lồ.
Nếu ở một trường học bình thường, chắc chắn đã bị hội đồng giáo dục sờ gáy từ lâu.
Tuy nhiên, kết quả lần này lại có chút bất ngờ.
“Hả? Đây là… có nhầm không vậy?”
Cái tên đứng đầu danh sách lại là Hikigaya Hachiman.
Nhiều học sinh tỏ ra kinh ngạc, vì thứ tự công bố luôn bắt đầu từ những người có thành tích kém nhất, điều đó có nghĩa là Hikigaya lại là người đội sổ.
Mọi người đều đã nghĩ rằng vị trí đó phải thuộc về Sudou hoặc Yamauchi.
Nhân tiện, giữa hai người họ cũng bắt đầu có sự khác biệt.
Yamauchi vẫn như cũ, không chỉ đứng thứ hai từ dưới lên trong lớp, mà điểm tiếng Anh cũng vừa đủ điểm đỗ, suýt chút nữa là bị đuổi học. Ngược lại, Sudou lại vươn lên vị trí thứ mười lăm từ dưới lên, với điểm trung bình vọt lên sáu mươi.
Dù có yếu tố cộng điểm từ đại hội thể thao, nhưng xét đến biểu hiện của Sudou từ trước đến nay, đây quả là một thành tích đáng kinh ngạc.
“Thấy cả chưa! Lần này tôi đã thực sự đỗ rồi!”
Tìm thấy tên và điểm số của mình, Sudou vui sướng hét lên, thậm chí còn nhân cơ hội mỉa mai những người khác.
Trường Koudo Ikusei quy định điểm đỗ là trung bình của lớp chia hai, nhưng theo lẽ thường, phải đạt sáu mươi điểm mới được coi là đỗ.
“Á! Chết tiệt, không ngờ có ngày lại bị Ken cà khịa!” Yamauchi lẩm bẩm với vẻ mặt đầy cay cú.
Gần đây cậu ta gặp toàn chuyện không may: đầu tiên là bạn thân Ike bị đuổi học, rồi Sudou, một tên ngốc chỉ biết đến cơ bắp, lại có thành tích tiến bộ, và ngay cả Ayanokouji, người mà cậu ta tưởng cũng là một kẻ vô dụng, lại thể hiện tài năng chạy nước rút đáng kinh ngạc trong đại hội thể thao.
Cả lũ đều bết bát như nhau, mắc gì tụi bây lại âm thầm tiến bộ bỏ tao lại chứ!
Niềm an ủi duy nhất của cậu ta là lần này không phải đội sổ.
“Được rồi, xem kết quả xong cả rồi chứ? Tiếp theo, tôi sẽ nói về nội dung của bài kiểm tra nhỏ.”
Chabashira-sensei vỗ tay, thu hút sự chú ý của cả lớp.
“Mặc dù các bài kiểm tra nhỏ đều có một trăm câu hỏi và thang điểm một trăm, nhưng độ khó chỉ tương đương trình độ lớp chín. Nói cách khác, kỳ thi này chỉ nhằm xác nhận lại xem các em có nắm vững kiến thức cơ bản hay không. Ngoài ra, giống như kỳ thi học kỳ một, kết quả lần này sẽ không ảnh hưởng gì cả, thi bao nhiêu điểm cũng không sao.”
“Ồ ồ, thật không ạ! Tuyệt quá!”
Những học sinh vốn đang đau đầu vì kỳ thi lập tức reo mừng.
Tuy nhiên, Chabashira-sensei liền đổi giọng: “Nhưng tôi nói trước, kết quả của bài kiểm tra nhỏ không phải là vô nghĩa. Kết quả lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kỳ thi cuối kỳ của các em.”
Nghe vậy, những học sinh nhanh nhạy liền hiểu ra.
Xem ra, kỳ thi đặc biệt tiếp theo sắp bắt đầu.
“Quy định lần này là dựa vào kết quả của bài kiểm tra nhỏ để quyết định ‘ai trong lớp sẽ bắt cặp với ai’. Hai người sẽ cùng nhau tham gia kỳ thi cuối kỳ trong một mối quan hệ sinh tử.”
“Sinh tử?”
Nghe thấy từ ngữ có vẻ không liên quan gì đến thi cử, Hirata không khỏi hỏi lại.
“Đúng vậy, tôi lấy em làm ví dụ nhé.” Chabashira-sensei nhìn cậu ta và giải thích, “Điểm đỗ lần này khác trước, mỗi lớp đều được tính là sáu mươi điểm. Nếu có một môn không đạt, cả hai người sẽ bị đuổi học. Nhưng, điểm số này là tổng điểm của hai người. Giả sử Hirata và Yamauchi bắt cặp, dù Yamauchi bị không điểm, chỉ cần Hirata đạt sáu mươi điểm là ổn.”
“Gì chứ, thế thì dễ quá còn gì!”
Nói cách khác, mỗi người chỉ cần đạt ba mươi điểm là được. Đối với lớp D hiện tại, điều này không thành vấn đề, ngay cả khi hai người đứng cuối lớp bắt cặp với nhau cũng không sao.
“Đừng vội mừng, đó mới chỉ là điều kiện đỗ thứ nhất. Thực tế, còn có điều kiện thứ hai.”
“Hả? Sao lại có cả loại thứ hai nữa!”
Cách nói lúc tâng bốc lúc dìm hàng của Chabashira-sensei thật sự khiến người ta khó chịu.
Cô phớt lờ phản ứng của cả lớp, ung dung nói: “Kỳ thi lần này có thêm một tiêu chuẩn đuổi học mới, đó là đặt ra mức điểm đỗ cho tổng điểm. Tám môn học có tổng cộng tám trăm điểm. Nếu tổng điểm của hai người trong cặp không đạt mức đỗ, cả hai cũng sẽ bị đuổi học.”
“Xin hỏi mức điểm đỗ của tổng điểm là bao nhiêu ạ?” Hirata lập tức nhận ra có điều không ổn, vội vàng hỏi.
“Mức điểm đỗ của tổng điểm được quyết định theo toàn khối.” Chabashira-sensei khẽ lắc đầu, “Tôi chỉ có thể nói cho các em biết, những năm trước, mức điểm đỗ thường là khoảng hơn bảy trăm điểm. Nhưng năm nay, xét đến việc chưa có học sinh nào bị đuổi học vì không qua kỳ thi, có lẽ chỉ tiêu này sẽ lên đến tám trăm điểm cũng không chừng.”
“Tám… tám trăm?”
Những học sinh lớp D vốn nghĩ rằng bắt cặp với ai cũng được, giờ đây lại có suy nghĩ khác.
Cái gọi là “sinh tử” có nghĩa là cặp đôi chia sẻ điểm số sẽ phải cùng nhau gánh vác nguy cơ bị đuổi học.
Tám trăm điểm, hai người cộng lại là mười sáu môn, tức là mỗi môn phải đạt tối thiểu năm mươi điểm. Đây là một con số mà không phải ai trong lớp cũng dám chắc mình đạt được.
Ngay cả những học sinh giỏi như Horikita hay Yukimura cũng có thể bị bạn cặp kéo xuống và cùng bị đuổi học.
Nghĩ đến đây, cả lớp không khỏi hoang mang, bắt đầu tính kế làm sao để lấy lòng các học sinh ưu tú.
Chỉ cần tìm được một người bạn cặp giỏi, kỳ thi lần này chắc chắn sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiếc thay, chút mưu mẹo đó đã bị Chabashira-sensei dập tắt ngay lập tức.
“Báo trước cho các em, bạn cặp không phải do các em tự quyết định. Cách thức cụ thể sẽ được thông báo sau khi có kết quả bài kiểm tra nhỏ.”
“Chờ đã, thế này là sao ạ?” Sudou không khỏi lẩm bẩm, “Lỡ mà bắt cặp với đứa đội sổ thì toi à.”
“Ken! Sao cậu nói chuyện lại nhìn tớ!”
Yamauchi đỏ mặt tía tai gào lên, rồi chỉ tay về phía Hikigaya.
“Với lại tớ có đội sổ đâu, là thằng Hikigaya kia kìa!”
Cậu ta vốn định gỡ gạc chút thể diện, nhưng không ngờ lại phản tác dụng. Mọi người chỉ nhìn cậu ta với vẻ mặt như đang xem một trò hề.
Không ít nữ sinh còn chỉ trỏ, không hề che giấu sự khinh bỉ trên gương mặt.
Ayanokouji lặng lẽ quan sát phản ứng của lớp, rồi quyết định trêu chọc cô bạn ngồi cạnh một chút.
“Kể từ sau hội thao, Hikigaya dường như ngày càng được yêu mến nhỉ?.. Horikita, cậu nghĩ sao?”
“Sao cậu lại hỏi tôi?” Horikita lườm cậu ta một cái. “Thay vì lo chuyện tào lao, cậu nên đi khuyên bạn mình tiết chế lại thì hơn. Cứ thế này chỉ khiến cậu ta càng bị ghét trong lớp thôi.”
“Cậu ta thì nghe tôi làm sao được.”
“Cũng phải. Gần đây, những người bạn thân thiết của cậu như Yamauchi-kun cũng ít rủ cậu đi chơi hẳn. Cảm giác dạo này, dù là trưa hay sau giờ học, cậu toàn lủi thủi một mình nhỉ?”
“…”
Rõ ràng Horikita cũng luôn một mình, nhưng cô nàng lại có thể dùng chính điều đó để mỉa mai người khác mà không hề ngượng ngùng.
Ayanokouji vừa thán phục, vừa một lần nữa thấm thía tính cách của cô bạn này tệ đến mức nào.
“À mà, lần này cậu được sáu mươi tư điểm à.” Horikita đột nhiên đổi chủ đề. “Ayanokouji-kun, cậu vẫn như cũ, một sự tầm thường đến mức hoàn hảo. Cũng đến lúc cậu thể hiện bản lĩnh thật sự rồi chứ?”
“Tôi đã cố hết sức rồi mà.”
Từ giọng điệu của Horikita, Ayanokouji đoán rằng cô vẫn còn nghi ngờ về điểm số của mình.
Ít nhất là cho đến khi tận mắt chứng kiến, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng.
“So với tôi, cậu nên quan tâm đến điểm số của Hikigaya thì hơn. Lần này cậu ta đội sổ đấy.”
Ayanokouji vốn định chuyển hướng mũi nhọn, nhưng không ngờ lại có vẻ phản tác dụng.
“Tình hình của Hikigaya-kun khác với cậu. Cậu ấy bị thương ở tay chưa lành nên không kịp làm xong bài, lại còn bị trừ mười điểm từ đại hội thể thao. Lần này đỗ được đã là cố gắng lắm rồi.” Horikita bực bội nói. “Còn cậu thì sao? Chỉ đóng vai một tên hề, đến cả việc đối phó cũng qua loa. Nghe thôi đã thấy bực mình rồi.”
“Thế thì thật xin lỗi nhé.” Ayanokouji đáp lại với vẻ mặt hết nói nổi.
Dù những gì Horikita nói đều là sự thật, nhưng cái thái độ phân biệt đối xử này là sao chứ?
Thật quá đáng.
Lúc này, Hirata đột nhiên giơ tay.
“Thưa cô, cô nói bắt cặp hai người một, vậy lớp ta dư ra một người thì phải làm sao ạ?”
“Về điểm này, nhà trường đã có quy định. Tổng điểm của người đó sẽ được tính bằng điểm của chính mình nhân với hai. Nếu không đạt mức đỗ, người đó sẽ tự mình bị đuổi học.”
“Nhân hai?”
Hirata không phải không hiểu lời Chabashira-sensei, chỉ là cảm thấy cách nói này có chút lắt léo.
“Đừng nôn nóng, sau đây tôi sẽ có một thông báo quan trọng.”
Nói rồi, Chabashira-sensei chậm rãi đảo mắt quanh lớp, khiến ai nấy đều bắt đầu căng thẳng.
“Những năm trước, kỳ thi đặc biệt này, thường được gọi là Paper Shuffle, thường có từ một đến hai cặp bị đuổi học. Hơn nữa, phần lớn những người bị đuổi đều đến từ lớp D. Cả hai người có điểm dưới mức đỗ đều phải ra đi, không có ngoại lệ. Tôi không dọa các em đâu. Nếu không tin, có thể đi hỏi các anh chị khóa trên. Đã là học kỳ hai rồi, chắc các em cũng bắt đầu xây dựng được các mối quan hệ rồi nhỉ? Phải biết rằng có những người đã đi trước các em ngay từ đầu năm học.”
Chabashira-sensei là vậy, cách đưa ra gợi ý của cô thường mang tính châm biếm và công kích.
Tiếc là, phần lớn lớp D không hiểu, còn những người hiểu thì lại không muốn hành động.
“Ngoài ra, kỳ thi lần này còn kiểm tra các năng lực khác của các em. Đề thi cuối kỳ sẽ do chính lớp các em ra, sau đó bộ đề đó sẽ được giao cho một trong ba lớp còn lại. Tức là, các em sẽ tấn công một lớp khác. Lớp bị tấn công sẽ là bên phòng thủ. Kết quả cuối cùng sẽ được so sánh bằng tổng điểm của hai lớp. Lớp thắng sẽ nhận được năm mươi điểm lớp từ lớp thua. Ví dụ, lớp A tấn công lớp B, lớp D tấn công lớp A. Nếu lớp A tấn công thành công và phòng thủ cũng thành công, họ sẽ nhận được một trăm điểm lớp.”
“Ra là vậy, thảo nào phải nhân hai.”
Lần này thì Hirata đã hiểu ra.
Thiếu một học sinh đồng nghĩa với việc tổng điểm của lớp sẽ giảm đi mấy trăm điểm. Như vậy thì chẳng cần thi nữa, lớp D cứ trực tiếp nhận thua cho xong.
Nhà trường rõ ràng không muốn tình huống đó xảy ra, nên đã có biện pháp đối phó.
“Cuối cùng là về hình phạt trong kỳ thi. Vẫn như mọi khi, nghiêm cấm gian lận. Chỉ có điều, lần này không chỉ người gian lận mà cả bạn cặp cũng sẽ bị đuổi học theo.”
Dù Chabashira-sensei nói một cách thản nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì biện pháp này quá mức hà khắc.
Thông thường, ở các trường khác, khi có gian lận, học sinh đó sẽ bị điểm không, hoặc nhận cảnh cáo nghiêm trọng, nặng nhất cũng chỉ là đình chỉ học.
Xét đến việc ở đây chỉ cần không đỗ là đã bị đuổi, thì gian lận dĩ nhiên cũng không thoát khỏi số phận tương tự.
Nhưng kỳ thi lần này lại là chế độ cặp đôi… việc bị vạ lây này thật sự có chút quá đáng.
Chỉ có thể nói, đội ngũ pháp lý của trường Koudo Ikusei chắc chắn rất cao tay.
“Tám môn học, tổng cộng bốn trăm câu hỏi, các em phải hoàn thành trong vòng một tháng. Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ cần ra đề khó hoặc đề tủ là được. Các giáo viên chúng tôi sẽ kiểm tra đề thi một cách nghiêm ngặt và công bằng, đảm bảo mỗi câu hỏi đều nằm trong phạm vi năng lực của học sinh lớp mười.”
Lời của Chabashira-sensei đã giải tỏa phần nào thắc mắc của học sinh, nhưng vẫn có người tỏ ra lo lắng.
“Ra bốn trăm câu hỏi, thời gian có vẻ gấp quá ạ.” Hirata đã nhận ra vấn đề này.
Chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Mặc dù càng nhiều người ra đề thì càng nhàn, nhưng chất lượng chắc chắn sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Xét đến tình hình của lớp D, việc chia đều nhiệm vụ này là hoàn toàn không khả thi.
“Không sao, miễn là đề thi được nhà trường chấp nhận là được. Các em có thể tra mạng, hỏi ý kiến các anh chị khóa trên hoặc giáo viên. Tóm lại, nội dung không bị giới hạn.” Chabashira-sensei có vẻ tốt bụng an ủi. “Nếu vẫn không kịp, nhà trường sẽ đưa bộ đề đã chuẩn bị sẵn cho lớp đối thủ, chỉ là độ khó sẽ rất thấp. Các em nên suy nghĩ kỹ về điều này.”
Nói cách khác, nếu để tình huống đó xảy ra thì chẳng khác nào đầu hàng.
Vì vậy, bằng mọi giá phải hoàn thành trước hạn chót. Vừa phải lo học bài cho mình, vừa phải suy nghĩ, soạn đề thi cho lớp khác.
Đây chắc chắn là một nhiệm vụ vô cùng nặng nề.
“Còn nữa, nếu muốn chỉ định tấn công lớp nào, hãy cử một người trong lớp đến báo cáo với tôi. Nếu trùng với lớp khác, sẽ quyết định bằng cách bốc thăm. Hãy đến báo cáo với tôi vào ngày trước khi có bài kiểm tra nhỏ. Trước đó, hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Nói xong, Chabashira-sensei tuyên bố tan học.
Điều này có nghĩa là phần còn lại, học sinh phải tự mình suy nghĩ. Nhưng phần lớn vẫn còn đang trong trạng thái mông lung.
Tuy nhiên, lớp D vẫn có những học sinh sẵn sàng hành động.
“Ayanokouji-kun, chúng ta cần họp tác chiến. Phiền cậu đi gọi Hirata-kun nhé.”
“Rõ.”
Ayanokouji đáp gọn, rồi nói thêm: “Cậu có muốn gọi cả Hikigaya đến tham gia không?”
“…Tại sao lại phải gọi cậu ta?” Horikita có vẻ rất ngạc nhiên trước câu hỏi này.
“Làm gì có tại sao. Càng nhiều chiến lực đáng tin cậy càng tốt chứ sao?”
Thực ra, Ayanokouji muốn thăm dò mối quan hệ của hai người, nhưng không thể nói thẳng với Horikita, như vậy sẽ mất tác dụng.
May mắn là Horikita có vẻ đã tin lời cậu, và thực sự đã đi tìm Hikigaya.
Khi Ayanokouji thông báo xong cho Hirata và quay lại, Horikita cũng đã trở về, nhưng cô không dẫn Hikigaya theo.
Người đến lại là Kushida.
“Ayanokouji-kun, tớ tham gia cùng được không?”
“À, tất nhiên rồi.”
Đối với lớp D, Kushida là một chiến lực quý giá, nhưng lại không đáng tin cậy, đặc biệt là khi mối quan hệ giữa cô và Horikita có vẻ không tốt.
Ayanokouji tin chắc rằng trong kỳ thi tìm người ưu đãi, chính Kushida đã bán đứng thông tin của nhóm Rồng.
Chỉ là gần đây cô ta rất an phận, và cũng không còn gây mâu thuẫn gì với Horikita.
Dù không thể cho rằng mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết, nhưng vì cả hai đều không nhắc đến, Ayanokouji cũng không muốn đột ngột hỏi han.
Chỉ có họ mới biết rõ chi tiết, không thể chắc chắn lần này Kushida sẽ không gây rối.
Vì vậy, tốt nhất là nên có một yếu tố để kiềm chế.
“Horikita, Hikigaya nói sao?” Ayanokouji hỏi.
Horikita chỉ lắc đầu, nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của cậu.
Cho đến nay, Hikigaya quả thực đã giúp đỡ Horikita nhiều lần, nhưng có lẽ đó là vì nể mặt cựu hội trưởng hội học sinh, và cậu ta chỉ ra tay khi thực sự cần thiết.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì tốt.
Ayanokouji không muốn bị Chabashira-sensei tùy ý điều khiển, nên mới nghĩ đến việc đưa Horikita lên làm người lãnh đạo lớp D. Như vậy, cậu có thể hoàn toàn rút lui, và Chabashira-sensei cũng không cần phải bám riết lấy cậu nữa.
Chỉ là bây giờ, có vẻ như kế hoạch này không mấy hiệu quả.
Dù là Ryuuen hay Sakayanagi bất ngờ xuất hiện lần trước, những kẻ khó nhằn ở ngôi trường này còn nhiều hơn cậu tưởng.
Vì vậy, cần phải tăng cường lực lượng xung quanh Horikita. Chỉ dựa vào Hirata và Karuizawa thì hoàn toàn không đủ.
May mắn là sau một thời gian tôi luyện, bản thân Horikita cũng đã trưởng thành hơn. Ít nhất thì trước đây, cô không thể nào chủ động đi tìm người để họp tác chiến.
Cuộc thảo luận lần này cũng diễn ra rất suôn sẻ, chủ yếu xoay quanh ba điểm.
Thứ nhất, dựa vào gợi ý vòng vo của Chabashira-sensei, việc phân cặp sẽ được quyết định bởi kết quả bài kiểm tra nhỏ, cụ thể là người đứng đầu sẽ cặp với người đứng cuối.
Nếu không, với quy tắc thi cử như vậy, lớp D những năm trước không thể nào chỉ có một hai cặp bị đuổi học.
Về lý, như vậy thì không nên có ai bị đuổi học mới phải, vì điểm của học sinh giỏi và học sinh kém bù trừ cho nhau, đạt điểm đỗ hẳn không thành vấn đề.
Nhưng ở đây có một cái bẫy: trình độ của bài kiểm tra nhỏ rất thấp, chỉ tương đương lớp chín.
Nói cách khác, ngay cả học sinh kém cũng có thể đạt điểm cao, dẫn đến những tình huống bất ngờ.
Vì vậy, Horikita và mọi người quyết định sẽ giải thích điều này cho cả lớp trước bài kiểm tra nhỏ và can thiệp trước vào kết quả, đảm bảo những học sinh học kém không bị ghép cặp với nhau.
Thứ hai, nhiệm vụ ra đề thi sẽ do Horikita và Hirata phụ trách. Những học sinh giỏi khác sẽ tổ chức các buổi học nhóm, chỉ cần chuyên tâm ôn tập là được.
Về điểm này, Kushida có vẻ rất có kinh nghiệm, giao cho cô ấy chắc sẽ không có vấn đề gì.
Thứ ba, đối tượng tấn công được quyết định là lớp C, vì thành tích tổng hợp của họ là kém nhất.
Lớp D hiện đang rất cần một chiến thắng, không có lý do gì để mạo hiểm thách thức một đối thủ mạnh.
Buổi họp tác chiến này về cơ bản đã giải quyết được các điểm khó của kỳ thi chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Vấn đề còn lại là làm thế nào để thực hiện chúng một cách cụ thể.
Bộ sậu lãnh đạo của lớp D, vốn như một mớ cát rời rạc, cuối cùng cũng đã có chút hình hài.
Hirata và những người khác cảm thấy rất hài lòng. Sau đó, họ hoặc đi tham gia câu lạc bộ, hoặc về nhà thẳng, chào hỏi nhau rồi rời khỏi lớp.
Tuy nhiên, Horikita lại lấy cớ đi vệ sinh, không về cùng Ayanokouji, người cũng thuộc hội về nhà, mà rẽ sang một hướng khác, đi lên sân thượng.
“Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi.”
“Không sao… Bàn xong cả rồi à?”
Đứng trước mặt Horikita chính là Hikigaya, người đã đợi sẵn ở đây ngay sau khi tan học.
“Ừm, nhưng tôi không hiểu lắm.” Horikita hỏi thẳng vào vấn đề. “Hikigaya-kun, cậu nói có chuyện quan trọng về kỳ thi muốn bàn với tôi, vậy tại sao lại không tham gia buổi họp? Chắc chắn sẽ không có ai từ chối cậu, hay là cậu cũng muốn che giấu bản thân như Ayanokouji-kun?”
Hikigaya lập tức cau mày: “Cậu có thể đừng so sánh tôi với gã đó được không? Khó chịu thật đấy.”
“…Nhưng ngoài lý do đó ra, tôi cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.”
Horikita có cảm giác như đã nghe câu này ở đâu đó, nhưng cô chỉ khẽ thở dài, nói ra thắc mắc trong lòng.
“Đó là vì nếu để quá nhiều người biết thì kế hoạch sẽ mất tác dụng. Chỉ có một mình cậu hành động thì mới có thể thành công.”
“Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?”
“Thật ra rất đơn giản.”
Hikigaya khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Horikita.
“Tôi muốn cậu chọn lớp B làm mục tiêu tấn công lần này, và đừng nói trước cho ai trong lớp biết. Chỉ vậy thôi.”


0 Bình luận