• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 261: Thất bại hoàn toàn

0 Bình luận - Độ dài: 2,963 từ - Cập nhật:

“Không cần căng thẳng đâu, cậu cứ uống trà trước đi.”

Chủ tịch Sakayanagi chỉ vào tách hồng trà đã được bày sẵn trên bàn, gương mặt nở một nụ cười ôn hòa.

“À, cảm ơn ạ.”

Hikigaya cũng không khách sáo, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Có lẽ vì đã được pha sẵn, nhiệt độ của tách hồng trà lúc này vừa phải, dù là người có lưỡi mèo cũng có thể dễ dàng uống được.

Với lại… hương thơm này thật đúng là hoài niệm.

Chỉ không ngờ rằng giờ đây mình lại ở trong văn phòng, lại còn cùng ngài Chủ tịch thưởng thức một buổi trà chiều… không, nói là thưởng thức thì không bằng nói là một cuộc tra tấn thì đúng hơn.

Nhưng không thể phủ nhận, nhờ có tách hồng trà này mà cơ thể vốn hơi căng cứng của Hikigaya đã dần thả lỏng.

Đồng thời cũng nhận ra mình nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Tuy nhiên, người đối diện dường như lại không muốn để cậu được như ý.

“Hikigaya-kun, tay của cậu đỡ hơn chưa? Bác sĩ nói sao rồi?”

Để ý thấy cậu vẫn dùng tay trái để cầm tách trà, Chủ tịch Sakayanagi lộ ra vẻ mặt có phần lo lắng.

“Cảm ơn ngài đã quan tâm, bác sĩ nói chỉ cần hơn một tháng nữa là sẽ hồi phục hoàn toàn ạ.” Hikigaya đáp.

“Vậy thì tốt quá rồi, nếu cần gì thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào nhé.”

Chủ tịch Sakayanagi thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hiền hậu lại một lần nữa trở lại trên môi.

“Xin cho phép tôi được một lần nữa gửi lời xin lỗi, Arisu nhà tôi đã gây ra cho cậu nhiều phiền phức, không chỉ khiến cuộc sống thường ngày của cậu có nhiều bất tiện, mà còn làm cậu không thể tận hưởng niềm vui của đại hội thể thao. Tôi thật sự rất xin lỗi.”

“Không sao đâu ạ, ngài khách sáo quá rồi.”

Thú thật thì, Hikigaya chẳng hề quan tâm đến cái gọi là đại hội thể thao.

Ngược lại cậu còn thấy, trong khi các bạn học đang ra sức tranh đấu, thì mình lại được lười biếng ở một góc, cảm giác đó mới tuyệt vời làm sao.

“Mà nói đến Arisu thì con bé cũng không tham gia được nhỉ?” Giọng của ngài Chủ tịch bỗng thoáng một nét chua xót, “Hồi tiểu học và cấp hai, tôi đều dành thời gian đến tham gia các hoạt động ở đại hội thể thao. Dù lần nào Arisu cũng vui vẻ chào đón tôi, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp con bé nhìn các bạn trên sân vận động với ánh mắt có chút cô đơn và ghen tị… Mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy vô cùng tự trách.”

“…”

Hikigaya cũng không biết nên đáp lại thế nào, có lẽ cậu chỉ cần im lặng lắng nghe là đủ.

Mà kể cũng lạ, thật khó để tưởng tượng một người như Sakayanagi lại đi ghen tị với người khác.

Nhưng nếu nói điều đó hoàn toàn không thể xảy ra thì cũng không đúng, bởi ai mà chẳng mong muốn có một cơ thể khỏe mạnh.

Sakayanagi tỏ ra mạnh mẽ như vậy, một phần là do tính cách, phần còn lại có lẽ là để che giấu đi sự yếu đuối của bản thân.

Mà khoan đã… sao chủ đề lại lái sang Sakayanagi thế này?

Hikigaya chợt giật mình nhận ra, ngay từ đầu cuộc nói chuyện, thế chủ động dường như đã bị ngài Chủ tịch nắm giữ, hoàn toàn cuốn cậu vào nhịp điệu của ông ấy.

Cứ thế này thì không ổn.

“Xin lỗi Chủ tịch Sakayanagi, tôi muốn hỏi một chút ạ.”

Dù có hơi bất lịch sự, nhưng lúc này cậu không thể không cắt ngang cục diện này.

“Lần này ngài đặc biệt gọi tôi đến đây, chẳng lẽ chỉ để nói những chuyện này thôi sao?”

Hàm ý là đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.

Chủ tịch Sakayanagi hơi sững lại, rồi nở một nụ cười khổ: “Phải rồi, vậy chúng ta vào chuyện chính thôi… Thực ra chắc cậu cũng đoán ra rồi, lần này tôi tìm cậu là vì chuyện này.”

Nói rồi, ông đứng dậy, lấy một tờ giấy từ trên bàn làm việc đặt trước mặt Hikigaya.

Nét chữ trên đó quen thuộc vô cùng, chính là bản tóm tắt mà cậu đã đưa cho Chabashira-sensei.

“Có vấn đề gì sao ạ?” Hikigaya chậm rãi nói, “Lẽ nào nhà trường cho rằng tôi đang bịa chuyện hoặc vu khống, nên quyết định cảnh cáo tôi? Hay là xử phạt trực tiếp luôn?”

Nghe những lời này, tim Chủ tịch Sakayanagi chợt thắt lại.

Ông ngay lập tức hiểu rằng chuyện này e là không thể giải quyết êm đẹp được.

“Không, cậu hiểu lầm rồi. Nhà trường rất coi trọng tình hình này và đã lập tức tiến hành điều tra. Kết quả là…”

Ông dường như ngập ngừng, không biết có nên nói ra hay không, hoặc nên giải thích thế nào cho phải.

“Tóm lại, những gì cậu báo cáo về cơ bản là đúng sự thật. Chúng tôi đã tra ra tài khoản ẩn danh đó thuộc về một học sinh tên là Ayanokouji Kiyotaka. Chắc cậu không lạ gì cái tên này nhỉ?”

“Vâng, cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi.” Hikigaya đáp.

Chủ tịch Sakayanagi gật đầu, nói tiếp: “Còn về nạn nhân trong vụ việc, cô bạn tên Karuizawa Kei, cũng là học sinh lớp D các cậu. Vì vậy tôi đang nghĩ, liệu có phải là…”

“Xin lỗi, nhưng trước đó ngài có thể nghe tôi nói vài lời được không ạ?” Hikigaya đột ngột cắt lời.

“À, cậu cứ nói đi.”

“Nếu tôi không nhầm, nghe ý của ngài Chủ tịch, có vẻ như ngài đã mặc định Ayanokouji là thủ phạm rồi? Như vậy có hơi võ đoán không ạ?”

Trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Hikigaya nói một tràng: “Tất nhiên, tôi biết thẻ SIM mà nhà trường cấp đều được liên kết với từng học sinh, nhưng điều đó không thể chứng minh thủ phạm chắc chắn là Ayanokouji, đúng không? Biết đâu có một bên thứ ba đã lấy điện thoại của cậu ta để làm chuyện đó, còn bản thân Ayanokouji hoàn toàn không hay biết. Tức là không thể loại trừ khả năng cậu ta vô tội.”

“Chuyện này…”

“Vì vậy, tôi đề nghị nhà trường phải điều tra thật kỹ lưỡng, tuyệt đối không được làm oan người tốt.”

Những lời này của Hikigaya nghe qua thì như đang nói đỡ cho Ayanokouji, nhưng thực chất lại là bịt kín mọi đường lui.

Nếu thực sự điều tra đến cùng, liệu có thể có người bị oan không?

Nực cười. Nếu Ayanokouji dễ dàng bị người khác gài bẫy như vậy, cậu ta đã không xứng với danh xưng Kiệt Tác Tối Cao.

Lùi một vạn tỷ bước mà nói, giả sử Ayanokouji thật sự bị oan, và có một kẻ chủ mưu khác giấu mặt sâu hơn, thì việc trả lại sự trong sạch cho cậu ta cũng là một điều tốt.

Bởi lẽ, Hikigaya trước nay chưa bao giờ nhắm vào Ayanokouji, mà là nhắm vào những kẻ cặn bã vô đạo đức.

“…”

Lần này, Chủ tịch Sakayanagi im lặng một lúc lâu.

Với một người muốn bao che cho Ayanokouji như ông, có lẽ ông đang không biết phải đối phó với chiêu lấy lùi làm tiến này như thế nào.

Nếu là một người lớn khác, có lẽ họ đã dùng quyền lực của chức vụ Chủ tịch để ép cậu im lặng, yêu cầu Hikigaya không được đào sâu thêm nữa.

Trong mắt họ, một học sinh thì có là gì, chẳng phải muốn chèn ép thế nào cũng được sao.

Tất nhiên, nếu tình huống khó chịu đó thực sự xảy ra, Hikigaya cũng đã chuẩn bị sẵn để tất cả cùng không vui.

Kế hoạch C (PLAN C) ra đời chính là vì mục đích đó.

Nói một cách đơn giản, đó là làm bung bét mọi chuyện ra cho tất cả mọi người cùng biết, dùng áp lực dư luận để buộc nhà trường phải đưa ra một lời giải thích.

Tuy nhiên, Hikigaya không có ý định thực sự làm vậy, cũng không thấy cần thiết.

Chỉ cần ông Chủ tịch hiểu rõ điểm này, chắc chắn ông sẽ tự biết cân nhắc thiệt hơn.

Chiêu này cũng chỉ có thể thành công ở trường Koudo Ikusei.

Nếu là ở các trường khác, việc đuổi học một học sinh chỉ là chuyện một lời nói. Nhưng đây là một trường công lập do chính phủ điều hành, ngay cả Chủ tịch cũng không thể một mình quyết định, càng không thể một tay che trời.

Cũng như bây giờ, ông chỉ có thể nhẹ nhàng thuyết phục Hikigaya từ bỏ.

Thế nhưng, ngay sau đó, ông lại có một hành động không ai ngờ tới.

“Tôi vô cùng xin lỗi, Hikigaya-kun.”

Trước ánh mắt sững sờ của cậu, Chủ tịch Sakayanagi cúi đầu thật sâu.

“Tôi biết đây là một yêu cầu ích kỷ, nhưng liệu cậu có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra được không? Tôi sẽ có sự đền bù thỏa đáng.”

“Khoan đã… tại sao ạ?”

Hikigaya thực sự choáng váng.

Nếu ngài Chủ tịch xin lỗi vì Sakayanagi thì còn có thể hiểu được, dù gì đó cũng là con gái ông.

Nhưng Ayanokouji là gì của ông ấy chứ?

Có cần phải làm đến mức này không?

Chẳng lẽ… là con riêng?

Ngoài khả năng đó ra, Hikigaya thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

“Tôi biết bây giờ cậu đang rất bối rối.” Chủ tịch Sakayanagi cười khổ, “Đừng lo, tôi sẽ giải thích mọi chuyện. Nhưng trước hết, cho tôi hỏi, cậu nghĩ Ayanokouji-kun là người như thế nào?”

“…Đáng sợ.”

Dù không rõ ý định của đối phương, Hikigaya vẫn trả lời thật lòng.

“Đáng sợ sao… Phải rồi, hoàn toàn không thể phủ nhận.”

Câu trả lời này dường như không nằm ngoài dự đoán của Chủ tịch Sakayanagi, ngược lại ông còn chấp nhận nó với vẻ mặt đầy cảm khái.

“Những gì cậu nói lúc nãy thực ra rất đúng. Theo lý thì không nên kết luận vội vàng Ayanokouji là thủ phạm. Nhưng ngay khi nhìn thấy bản báo cáo điều tra, tôi đã biết chắc chắn là do cậu ta làm. Bởi vì đứa trẻ đó, từ khi sinh ra đã lớn lên trong một môi trường không hề có tình thương. Việc cậu ta làm ra những chuyện quá đáng như vậy không khiến tôi thấy lạ chút nào.”

Qua những lời này, có thể thấy ông ấy hiểu rất rõ bản chất của người nào đó.

“Tuy nhiên, tôi cho rằng đó không hoàn toàn là trách nhiệm của Ayanokouji-kun.”

Chủ tịch Sakayanagi nhìn thẳng vào mắt Hikigaya, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi luôn tin rằng, tính cách của một đứa trẻ phần lớn được hình thành bởi môi trường xung quanh. Và nơi Ayanokouji lớn lên, không thể chỉ dùng từ ‘tồi tệ’ để miêu tả, mà phải nói là dị thường và méo mó. Vì vậy, trong một cơ hội tình cờ, tôi đã đặc cách cho cậu ta vào trường này, chính là để cho cậu ta một cơ hội để thay đổi.”

Dù đã lược bỏ đi một vài chi tiết quan trọng, Hikigaya vẫn hoàn toàn hiểu được.

Quả nhiên, vị Chủ tịch này là một người tốt.

“…Tôi có thể hiểu được sự đồng cảm của ngài dành cho Ayanokouji.” Hikigaya lựa lời, nhẹ nhàng nói, “Nhưng việc làm của ngài có phải là không công bằng với những học sinh khác không? Ngài còn nhớ lần đầu chúng ta nói chuyện không? Khi đó ngài tưởng tôi đang thắc mắc tại sao Sakayanagi lại được vào lớp A, nhưng thực ra tôi muốn hỏi là tại sao Ayanokouji lại được tuyển vào một cách đặc cách.”

“Khoan đã? Ý cậu là…”

Chủ tịch Sakayanagi bỗng sững người.

Hikigaya không để tâm đến sự ngạc nhiên của ông, nói tiếp: “Đúng vậy, hoàn cảnh của Ayanokouji đáng thương thật, nhưng ngài mạo hiểm cho cậu ta nhập học, cho cậu ta cơ hội thay đổi, như vậy đã là quá đủ rồi, phải không? Bây giờ chính cậu ta không biết trân trọng cơ hội này, vi phạm quy định nghiêm trọng, có bị đuổi học cũng là tự chuốc lấy. Nếu ngài còn muốn bao che cho cậu ta thì thật quá đáng.”

“Cậu nói rất đúng, nhưng tôi vẫn…”

“Hơn nữa, Ayanokouji cũng là một củ khoai nóng, đúng chứ ạ?” Hikigaya cắt ngang lời ngài Chủ tịch một cách không mấy khách khí, “Ngay cả với địa vị của ngài, có lẽ cũng cảm thấy áp lực không nhỏ, vì cha của gã đó… phải không?”

Dù không nói thẳng, cậu tin rằng đối phương có thể hiểu ý mình.

Tuy nhiên, Chủ tịch Sakayanagi dường như đã hiểu lầm điều gì đó.

“Hikigaya-kun, chẳng lẽ cậu cũng từng được mời đến tham quan ‘White Room’ sao?”

“Hả?”

“Thì ra là vậy, thảo nào cậu lại biết nhiều đến thế.”

Ông dường như tự mình mặc định rằng Hikigaya cũng là một thiên tài được mời… không không không, làm gì có chuyện đó.

Dù sao thì cậu cũng thấy bản thân mình chẳng dính dáng gì đến hai từ “thiên tài”.

Mà khoan đã, cái gọi là “White Room” chính là tên của cơ sở bí mật đó sao?

Đúng là một cái tên dở tệ.

“Ngài cứ tùy ý suy diễn đi ạ.”

Hikigaya khẽ thở dài, không buồn giải thích.

“Dù sao đi nữa, ngài hẳn phải hiểu rõ những rủi ro trong đó.”

“Phải, ngay cả tôi có lẽ cũng khó lòng chống đỡ.” Chủ tịch Sakayanagi cười tự giễu, “Nói một câu mất mặt, nhưng thủ đoạn của vị giáo sư đó, chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã thấy sợ hãi rồi… Nhưng dù tôi không còn ở trường này, Ayanokouji-kun cũng sẽ không dễ dàng bị ông ta cho thôi học đâu. Vì vậy tôi vẫn muốn cố gắng thêm một chút.”

“…Ể?”

Nghe đến đây, Hikigaya không khỏi mở to mắt.

Theo lời tiểu thư Haruno, Chủ tịch Sakayanagi không hề đề phòng cha của Ayanokouji.

Nhưng thực ra ông biết tất cả, chỉ là ông đã chọn một mình gánh vác mọi chuyện.

Một người như vậy… thật không biết phải nói sao cho phải.

“Hikigaya-kun, xin hãy tha thứ cho sự tùy hứng của tôi.”

Chủ tịch Sakayanagi đột nhiên đứng dậy, rồi không chút do dự cúi gập người.

“Tôi biết việc làm của mình rất quá đáng, nhưng liệu cậu có thể cho Ayanokouji-kun một cơ hội được không? Tôi xin cậu.”

“…Lỡ như sau này lại xảy ra chuyện tương tự thì sao ạ?” Giọng Hikigaya đầy chua chát.

“Nếu vậy, tôi đảm bảo sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Khi đó, tôi sẽ chính thức từ chức.”

Đây không phải là những lời giả dối, nếu không thì ngay từ đầu ông đã chẳng cần phải gánh chịu rủi ro vì Ayanokouji.

“Tiếp theo, tôi muốn nói một điều hơi lạ một chút.”

Vừa nói, Chủ tịch Sakayanagi vừa nhìn Hikigaya bằng ánh mắt khó tả, như thể đang nhìn thấy chính mình của hai mươi năm về trước.

“Có lẽ đây chỉ là sự tự phụ của tôi… nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy cậu rất giống tôi. Vì vậy tôi nghĩ, dù cậu không đồng tình với cách làm của tôi, nhưng ít nhất cậu có thể hiểu cho tôi, đúng không?”

“Ư…!”

Hikigaya mấy lần mấp máy môi, nhưng không thể thốt nên lời.

Từ trước đến nay, cậu chỉ nghe kể về hoàn cảnh của Ayanokouji qua lời người khác, còn Chủ tịch Sakayanagi thì đã tận mắt chứng kiến.

Nếu đặt mình vào vị trí của ông, cậu không chắc mình có thể không động lòng trắc ẩn với Ayanokouji hay không.

Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng lần này… xem ra là thua toàn tập rồi.

Việc thực thi kế hoạch C không chỉ vạch trần Ayanokouji mà còn khiến quá khứ bị bắt nạt của Karuizawa bị phơi bày hoàn toàn. Vì vậy Hikigaya tuyệt đối sẽ không làm thế, cậu chỉ dùng nó để ép đối phương thỏa hiệp mà thôi.

Nhưng một khi Chủ tịch Sakayanagi đã nhìn thấu bản chất của cậu, thì kế hoạch C cũng chỉ là một viên đạn lép, mất hết tác dụng răn đe.

Chính vì thế… cậu lúc này chỉ cảm thấy toàn thân bức bối.

Một cơn giận vô danh cuộn trào trong lồng ngực, nhưng lại chẳng biết trút vào đâu.

Hikigaya hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén nó xuống.

“Tôi hiểu ý ngài rồi… Còn chuyện gì khác không ạ?”

“Xin lỗi, đã làm khó cậu rồi.”

“Nếu không còn gì, tôi xin phép đi trước.”

Dứt lời, Hikigaya không thể giữ được bình tĩnh nữa, lao thẳng ra khỏi cửa.

Phía sau, Chủ tịch Sakayanagi không nói một lời, chỉ lặng người nhìn cánh cửa trống không, một nét chua xót thoáng qua trên gương mặt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận