Năm nhất học kỳ 2
Chương 310: Đến ngày đó, cậu phải ngăn tớ lại đấy
0 Bình luận - Độ dài: 3,193 từ - Cập nhật:
Hikigaya thừa biết, thực chất Kamuro chỉ cố tình nói vậy mà thôi.
Cô ấy nhận ra Hikigaya đang nhắm vào Nagumo nên đã chủ động đứng ra giúp theo dõi. Chỉ là với tính cách của Kamuro, cô ấy không tiện nói thẳng ra nên mới phải vòng vo tam quốc như thế.
Haiz, thật chẳng ra thể thống gì.
Dù luôn miệng nói không muốn phiền hà người khác, nhưng rốt cuộc thì Hikigaya vẫn phải dựa dẫm vào họ.
Lần này lại còn đi làm nũng với Kamuro... Đúng là một thằng tồi.
Thế nhưng, không thể phủ nhận rằng, sâu trong thâm tâm, cậu lại không khỏi cảm thấy một niềm vui len lỏi vì điều đó.
… Con người, quả là một tạo vật phức tạp.
Nhắc mới nhớ, hình như lần gần nhất cùng Kamuro đến quán Tenkaippin là chuyện từ tít mùa hè. Thời gian đúng là thấm thoắt thoi đưa.
Hikigaya nghĩ ngợi một lát, rồi quyết định không làm theo lời Kamuro là vào quán đợi trước, mà đứng nấp ở gần đó âm thầm canh chừng.
Chẳng phải không tin tưởng gì, nhưng không đời nào có chuyện cậu sai người khác đi làm, còn mình thì ung dung ngồi chén một mình được.
Cậu đâu phải là Sakayanagi…
Tóm lại, cứ tạm đổi chỗ đã.
Bước vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, Hikigaya tiện tay vớ lấy một cuốn tạp chí, rồi vừa vờ đọc, vừa phóng tầm mắt sang quán cà phê đối diện.
Chỉ thấy Nagumo và Igari đang trò chuyện có vẻ sôi nổi. Nhưng xét theo khoảng cách giữa hai người, có lẽ đây không phải một mối quan hệ mập mờ hay thân mật. Hơn nữa, cử chỉ của Nagumo từ đầu đến cuối đều giữ một sự tôn trọng nhất định, khác hẳn với vẻ ngoài lêu lổng thường thấy của hắn.
Nếu chỉ đơn thuần là đi cưa cẩm… chắc hắn sẽ không tỏ ra nghiêm trang đến vậy.
Tiếc là Hikigaya chẳng có kinh nghiệm gì về mảng này, mọi thứ đều chỉ là phỏng đoán theo cảm tính.
May mà phía Kamuro có vẻ khá suôn sẻ. Cô nàng mua một ly cà phê rồi ngồi xuống chiếc bàn ngay cạnh Nagumo, cúi đầu vờ lướt điện thoại để nghe lén, hoàn toàn không bị phát hiện.
Hy vọng cô ấy nghe được thông tin gì đó hữu ích.
Nhắc đến chuyện này, trước đây Kamuro cũng từng theo dõi Hikigaya, đúng vào hôm sinh nhật của tiểu thư Haruno.
Tuy lần đó không chụp được mặt của tiểu thư Haruno, nhưng bộ dạng của Hikigaya thì đã bị ghi lại trọn vẹn. Sau đó, Sakayanagi đã dùng bức ảnh đó để ép cậu vào một vụ cá cược vô lý, rồi sau khi thắng lại yêu cầu cậu đi xử lý Katsuragi.
Nhưng xét cho cùng, Katsuragi thì mất tư cách tranh cử, còn Sakayanagi cũng vì thế mà có lúc bị tụt xuống lớp C… Ha ha, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Những ký ức xưa cũ bất chợt ùa về khiến Hikigaya suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Trong khi đó, cuộc nói chuyện của Nagumo kết thúc khá chóng vánh. Cô gái năm ba tên Igari Momoko rời đi trước, còn Nagumo, sau khi lướt điện thoại một lúc, cũng bước ra khỏi quán.
Rốt cuộc họ đã bàn chuyện gì mà lại nhanh đến thế?
Thấy Kamuro cũng đứng dậy rời đi, Hikigaya vội đặt cuốn tạp chí xuống rồi đuổi theo.
Nhưng chẳng hiểu sao, bước chân của cô nàng nhanh một cách lạ thường, phải chạy mới mong đuổi kịp... mà đột nhiên chạy giữa nơi công cộng thì lại quá gây chú ý.
Hay là gọi cô ấy một tiếng…?
Không được, thế thì càng gây chú ý hơn!
Bất lực, Hikigaya đành phải lén lút bám theo sau Kamuro như một kẻ biến thái, mãi cho đến khi tới cửa tiệm ramen mới dừng lại.
… Sao lúc này lại thấy ngượng ngùng thế nhỉ?
Cậu đành chai mặt bước đến sau lưng Kamuro, nhẹ nhàng cất tiếng: “Kamuro, vất vả cho cậu rồi.”
“Á?!”
Kamuro rõ ràng là giật bắn cả mình, cả người gần như nhảy dựng lên.
Khi đã nhìn rõ người vừa đến, cô có phần bực bội nói: “Cậu đừng có như ma quỷ dọa người khác thế được không? Với lại chẳng phải tớ đã bảo cậu vào quán giữ chỗ trước rồi sao?”
“À thì… một mình tớ ngại vào lắm.” Hikigaya ngập ngừng đáp.
“Quán ramen thì có gì mà ngại, cậu có phải con gái đâu!” Kamuro tỏ vẻ hết nói nổi rồi xua tay. “Thôi bỏ đi, vào trong rồi tính. Lát nữa tớ sẽ kể hết những gì nghe được cho cậu.”
Thế nhưng, một vấn đề mới lại nảy sinh.
Chẳng lẽ đây chính là đẳng cấp của quán Tenkaippin trứ danh sao? Ngay cả ở đây mà cũng chật kín người.
“Xin lỗi cậu, biết thế tớ đã nghe lời cậu đến giữ chỗ trước.”
Hikigaya gãi đầu, ái ngại nhìn Kamuro.
“Hay là chúng ta qua quán khác nhé?”
“… Cũng được, ở đây đông người thế này, nói chuyện bất tiện.”
Kamuro không có ý kiến gì, chỉ là vẻ mặt lộ rõ sự tiếc nuối.
Xem ra cô ấy thật sự rất mê món ramen ở đây.
“Hay thế này đi, coi như để tạ lỗi, lần sau có dịp tớ sẽ mời cậu.” Hikigaya đề nghị.
“… Hứa thật nhé?”
“Chắc chắn rồi.”
Được Hikigaya đảm bảo, tâm trạng của Kamuro khá lên ngay lập tức… cô nàng này dễ dỗ thật đấy.
Thật đáng lo cho tương lai của cô ấy.
Cả hai tìm một nhà hàng gia đình vắng khách gần đó. Sau khi gọi món xong, Kamuro bắt đầu kể lại những gì mình nghe được.
“Họ đang nói về một gã tên là Ishikura.”
“Ishikura?”
Điều này làm Hikigaya có chút ngạc nhiên.
Theo trí nhớ của cậu, toàn trường có hai học sinh tên Ishikura. Một người là nữ sinh cùng lớp với cậu.
Người còn lại là một nam sinh lớp 3-B.
Hikigaya từng gặp anh ta ở câu lạc bộ bóng rổ. Anh ta không chỉ là đội trưởng mà còn là thủ lĩnh lớp 3-B, một học sinh cực kỳ ưu tú.
Nếu không có gì bất ngờ, hai người họ đang bàn về vị Ishikura-senpai này.
Nhưng lạ ở chỗ, nếu Nagumo thực sự muốn liên thủ với lớp 3-B để chống lại Horikita Manabu, chẳng phải tìm thẳng Ishikura, thủ lĩnh của lớp, sẽ hợp lý hơn sao?
Kể cả khi hắn muốn giăng bẫy thông qua một nữ sinh, thì việc bàn bạc về Ishikura với Igari là sao?
Nghĩ mãi không ra, Hikigaya đành hỏi tiếp: “Họ đã nói cụ thể những gì?”
“Cũng chẳng có gì đặc biệt.” Giọng Kamuro nghe có vẻ chán nản. “Cái cô Igari đó hình như có tình ý với Ishikura cùng lớp, nên Nagumo cứ hỏi han mãi về chuyện đó… Chán phèo.”
Nếu là một cô gái bình thường, chắc hẳn sẽ rất hứng thú với mấy chuyện tình cảm phiếm này… quả không hổ là Masumi-san!
“Ừm, còn gì khác nữa không?” Hikigaya vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
“Hết thật rồi.”
Kamuro chán nản chống cằm, ánh mắt lờ đờ.
“Tớ thấy họ chỉ tán gẫu vớ vẩn thôi, chẳng phải mưu tính gì đâu. Không ngờ trực giác của cậu cũng có lúc sai.”
“Hử? Chẳng phải chính cậu đã nói ‘tên hội trưởng hội học sinh đó toát ra mùi âm mưu’ hay sao?” Hikigaya nghiêng đầu hỏi lại.
“Im, im đi! Cậu đừng có mà suốt ngày nhại lại lời tớ!”
Ngay lúc Kamuro sắp nổi điên vì ngượng, đồ ăn được mang ra đã kịp thời cứu lấy mạng nhỏ của ai đó.
“À, suýt nữa thì quên mất một chuyện.”
Kamuro vừa đưa một thìa cơm cà ri vào miệng, vừa nói giọng ngọng nghịu: “Trước khi gã tóc vàng đó đi, tớ có liếc trộm vào màn hình điện thoại của hắn. Hắn đang kiểm tra điểm cá nhân, trên đó hiện con số hơn mười triệu điểm đấy. Chẳng biết đâu ra mà lắm tiền thế.”
“Hơn mười triệu à… Hửm? Mười triệu?”
Hikigaya đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Khoan đã, cậu có chắc là chỉ có từng đó không?”
“Chắc chắn, tớ đã đếm số không rất kỹ.” Kamuro nói, rồi nhìn Hikigaya với vẻ cảm thán. “Mà cậu cũng mạnh miệng thật đấy, lại còn nói ‘chỉ có từng đó’… nhưng cũng phải, trong khối năm nhất này, cậu là người giàu nhất rồi còn gì.”
“Không, vấn đề không nằm ở đó.”
Một chục triệu điểm nghe thì có vẻ nhiều. Một học sinh bình thường dù có nhịn ăn nhịn uống suốt ba năm cũng khó mà tích góp được con số đó.
Nhưng đối với Nagumo, kẻ đang thao túng cả khối năm hai, thì con số này lại quá ít ỏi.
Nên biết rằng, kể cả không tính mười triệu điểm từ ông Chủ tịch, bản thân Hikigaya hiện cũng đã có mười lăm triệu, mà cậu mới chỉ bóc lột được một lớp rưỡi mà thôi.
Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Lẽ nào Nagumo đã đưa một phần điểm cho người khác giữ hộ… Không thể nào.
Chẳng cần nghĩ nhiều, Hikigaya đã tự bác bỏ ý nghĩ này.
Với tính cách đa nghi của gã đó, hắn sẽ không bao giờ làm thế. Tiền bạc cứ phải ở trong tay mình mới là an toàn nhất.
Hơn nữa, làm vậy cũng chẳng cần thiết, vì điểm cá nhân đâu thể bị đánh cắp được.
Thấy Hikigaya cứ đăm chiêu suy nghĩ, Kamuro không chịu nổi nữa, đành lên tiếng khuyên: “Thôi đi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Đang là nghỉ đông mà, cho cái đầu của cậu nghỉ ngơi chút đi.”
“… Cũng phải.”
Hikigaya nghe lời ngay, chủ yếu là vì cậu thật sự nghĩ không ra.
Chẳng lẽ Nagumo đã nướng hết số điểm đó vào việc gái gú rồi?
“Với lại, cậu cứ lo chuyện người khác, còn chuyện của cậu thì sao rồi?”
“Chuyện của tớ?”
“Chẳng phải cậu định cho Sakayanagi nghỉ học sao?” Kamuro bất ngờ nhắc đến chuyện đó. “Hôm ấy cậu tỏ ra nghiêm túc lắm, làm tớ cũng tin là thật. Vậy mà đến giờ tớ chẳng thấy cậu có động tĩnh gì cả.”
“Không, là có đấy chứ.”
Hikigaya không muốn giấu giếm Kamuro, và cũng không thấy cần phải làm vậy.
“Nói cho đúng thì, tớ không cần phải làm gì cả, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi ngoại cảnh thay đổi là được.”
“Tớ không hiểu.”
“… Rồi cậu sẽ hiểu thôi.”
Các kỳ thi đặc biệt từ trước đến nay, từ bài thi giữa kỳ đầu tiên cho đến kỳ thi trên đảo hoang hay kỳ thi Người ưu đãi, gần như không thể khiến một học sinh bình thường bị đuổi học.
Nói đơn giản, các kỳ thi cho đến giờ vẫn chưa đủ độ tàn khốc.
Ngay cả kỳ thi Paper Shuffle nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chỉ cần hiểu rõ mục đích phân bổ của nó thì việc tránh bị đuổi học cũng rất dễ dàng.
Nếu các kỳ thi cứ mãi ở mức độ này, thì việc khiến Sakayanagi nghỉ học chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tuy nhiên, có hai sự kiện sắp tới sẽ thay đổi cục diện này.
Thứ nhất, dĩ nhiên là cuộc cải cách của Nagumo. Hắn muốn tạo ra một ngôi trường tuân thủ triệt để hơn chủ nghĩa thực lực chí thượng, nên chắc chắn sẽ tìm cách tăng số lượng học sinh bị đuổi học trong các kỳ thi.
Trớ trêu thay, Hikigaya lại phải tìm cách ngăn cản hắn.
Nhưng trước khi ngăn cản, có lẽ cũng nên lợi dụng một chút cơ hội này.
Thứ hai, theo lời tiểu thư Haruno, Chủ tịch Sakayanagi có thể sẽ bị gài bẫy và phải từ chức. Người được cử đến thay thế rất có thể sẽ là người của White Room.
Mục tiêu của White Room đã quá rõ ràng: đưa Ayanokouji trở về.
Chỉ có điều, vì trường Koudo chịu sự giám sát của chính phủ, họ chắc chắn không thể dùng biện pháp mạnh, nếu không đã chẳng phải đi đường vòng phức tạp như vậy.
Nói tóm lại, vị quyền chủ tịch chỉ có thể lợi dụng các quy tắc của trường để khiến Ayanokouji bị đuổi học, và vì thế rất có khả năng ông ta sẽ đưa ra những kỳ thi vô cùng phi lý.
Những kỳ thi mà dù bạn có tài giỏi đến đâu cũng có thể bị đuổi học.
Ngược lại, đây cũng chính là cơ hội để loại bỏ Sakayanagi.
Dù chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng hiện tại Hikigaya không cần phải làm gì cả, chỉ cần âm thầm chờ đợi thời cơ.
Một thợ săn tài giỏi luôn là người kiên nhẫn nhất.
“Này… thực ra tớ luôn có một thắc mắc.”
Đúng lúc này, Kamuro đột nhiên nhìn cậu một cách nghiêm túc.
Ánh mắt chăm chú của cô nhìn thẳng vào mắt Hikigaya, như thể không muốn bỏ sót bất kỳ một phản ứng nhỏ nào.
“Hôm nghe cậu nói muốn cho Sakayanagi nghỉ học, tớ đã nghĩ… có phải cậu còn lý do nào khác không?”
“… Gì cơ?”
“Không, không có gì.”
Ngay sau đó, cả hai rơi vào im lặng.
Họ nhìn nhau không một chút biểu cảm, rồi đồng loạt cúi đầu xuống tiếp tục bữa trưa.
Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì?
Vừa không hiểu rõ, lại vừa có cảm giác mơ hồ… Điều duy nhất Hikigaya có thể chắc chắn là, đây không phải là điều cậu muốn nghe.
Rồi Kamuro đột ngột đổi chủ đề.
“À phải rồi, tớ nghe nói kỳ thực tập của Yukinoshita-sensei sẽ kết thúc vào học kỳ ba, có phải bây giờ cô ấy đã về rồi không?”
“… Chắc vậy.”
Tim Hikigaya thoáng run lên, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình thản.
Thế nhưng, lần này Kamuro lại tỏ ra nghiêm khắc một cách lạ thường.
Cô không hề có ý định buông tha cho cậu dễ dàng.
“Hikigaya, thật ra… tớ vẫn luôn muốn xin lỗi cậu.”
Kamuro đột nhiên đặt chiếc thìa xuống, cúi đầu thật thấp.
“Ngay ngày đầu nhập học, cậu đã giúp đỡ khi tớ làm chuyện dại dột, cũng không hề lên mặt dạy đời. Ngay lúc đó tớ đã thấy cậu là một người rất tốt… Thế mà tớ không những không báo đáp, lại còn giúp Sakayanagi chụp ảnh cậu chúc mừng sinh nhật Yukinoshita-sensei… Xin lỗi, đã gây rắc rối cho cậu.”
“Không có chuyện đó!” Giọng Hikigaya bỗng trở nên quả quyết. “Tớ đã nói rồi mà, cậu chỉ bị Sakayanagi uy hiếp nên mới phải làm thế. Không có lý do gì để tớ trách cậu cả.”
“Vậy là cậu trách Sakayanagi, đúng không?”
“Hoàn toàn không. Lần đó tiểu thư Haruno không bị chụp chính diện, còn tớ thì chẳng bận tâm đến mấy chuyện này.”
“… Thật sự không bận tâm sao?”
Kamuro đưa ra một câu hỏi thật khó trả lời.
“Nếu cậu thật sự không bận tâm, vậy tại sao lại chấp nhận vụ cá cược của Sakayanagi? Cậu biết rõ mình không thể thắng cô ta trong môn cờ vua mà, đúng không?”
“Đó là vì…”
“Cậu không thể chấp nhận được việc Sakayanagi có khả năng gây nguy hiểm cho Yukinoshita-sensei mà cậu yêu quý, phải không?”
“…”
Hikigaya nhớ ra rồi.
Ngay cả trước khi Sakayanagi nhắc đến chuyện ở trường Sobu, cậu đã cảm thấy vô cùng tức giận với cô ta.
Nếu không, cậu đã chẳng vô thức bật ghi âm… Ra là vậy, ngay từ lúc đó, mình đã nghĩ đến chuyện báo thù rồi.
—Mình đúng là một kẻ hèn hạ.
Khi xác nhận được điều này, Hikigaya lại cảm thấy một sự sảng khoái đến lạ.
Đây có lẽ chính là cái gọi là học đi đôi với hành nha.
“Tớ nói trước, tớ và tiểu thư Haruno không có mối quan hệ như cậu nghĩ đâu.”
“Ừ, cái từ ‘yêu quý’ của tớ cũng không có ý đó.”
“Dù chỉ là tớ đơn phương nghĩ vậy, nhưng trong lòng tớ, cô ấy cũng quan trọng như Komachi.”
Dù tiểu thư Haruno không cần sự giúp đỡ, nhưng nếu một người thân quan trọng bị đe dọa, thì việc Hikigaya cần làm chỉ có một.
Dù bị coi là kẻ tọc mạch, dù người trong cuộc sẽ không bao giờ biết…
Động cơ ban đầu của cậu vốn chỉ là sự tự thỏa mãn xấu xí, vậy nên dù có dùng thủ đoạn nào cũng không sao… phải không?
“Komachi… là em gái cậu à?” Kamuro nhíu mày. “Cái đồ siscon nhà cậu đúng là hết thuốc chữa. Cậu đừng có suốt ngày nhắc đến tên em gái mình như thế được không, người ta ghét cho đấy.”
“Kệ tớ.”
“Ý tớ là em gái cậu sẽ ghét cậu đấy.”
“Thật á…”
Thấy Hikigaya lập tức tiu nghỉu, Kamuro không khỏi dở khóc dở cười.
Rồi, vẻ mặt cô lại trở nên dịu dàng.
“Như vậy là được rồi. Tớ không quan tâm cậu định làm gì Sakayanagi, nhưng tớ mong cậu ít nhất hãy biết rõ mình đang làm gì.”
“… Ừm.”
“Nhưng nếu một ngày nào đó cậu cảm thấy hối hận… thì hãy đến tìm tớ. Tớ sẽ là một người lắng nghe đúng nghĩa, cậu cứ coi tớ như một cái thùng rác cũng được.”
“… Cảm ơn.”
Vấn đề cũ vừa được giải quyết, vấn đề mới lại nảy sinh.
Hikigaya không nghĩ rằng mình muốn loại bỏ Sakayanagi chỉ đơn thuần vì muốn trả thù, nhưng cũng không thể phủ nhận đó là một trong những lý do quan trọng. Vô số những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu cậu.
Và Kamuro… lại đang dung túng cho cậu.
Cứ thế này mình sẽ trở thành một kẻ vô dụng mất…
Trong quán vắng tanh, nhưng lòng Hikigaya lại xáo động không yên.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi tự lúc nào, phủ một lớp trắng mỏng trên mặt đất.
“… Kamuro.”
“Hửm?”
Kamuro quay lại, thấy Hikigaya trước mặt có vẻ do dự hơn bao giờ hết.
Sau một hồi im lặng, cậu khẽ thở dài, rồi chậm rãi nói: “Nếu tớ có làm gì quá đáng… đến ngày đó, cậu nhớ phải ngăn tớ lại đấy.”
“Ể?”
Sững người chưa đầy một giây, Kamuro liền mỉm cười đầy quả quyết.
“Ừm, cứ giao cho tớ.”


0 Bình luận