• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 239: Khai mạc đại hội thể thao

1 Bình luận - Độ dài: 3,024 từ - Cập nhật:

“Này này, cậu lại đối xử với người bị thương như thế đấy à.”

Nói thì nói vậy, chứ Hikigaya chẳng có chút cảm xúc sợ hãi nào, phần nhiều chỉ là đang cà khịa mà thôi. Kể cả có bị ăn đòn ở đây, người chịu thiệt cũng chỉ có thể là Ryuuen.

“Hừ, tên Mắt Cá Chết kia, tao thấy mày không muốn cả bàn tay còn lại rồi.” Ryuuen lạnh lùng hắng giọng.

“Chờ đã! Rốt cuộc là chuyện gì thế này!”

Người duy nhất đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ có Ibuki, nhưng cũng không thể trách cô nàng. Chỉ những ai biết rõ Hikigaya và X là người thế nào mới có thể hiểu được ẩn ý đằng sau chuyện này.

“Thật ra cũng chẳng có gì to tát.” Hikigaya cười khẩy, “Đại ca lớp cậu, Ryuuen-san, chỉ là không nỡ bỏ rơi đám đàn em của mình thôi. Tuy vẻ ngoài chẳng thể hiện chút nào, nhưng cậu ta thực sự rất quan tâm đến mọi người trong lớp đấy.”

“Chậc… Tao chỉ không muốn làm theo ý của một thằng như mày.”

Có lẽ vì bị nói trúng tim đen, Ryuuen thuận thế buông tay ra và ngồi lại chỗ cũ. Đương nhiên, cái miệng của cậu ta vẫn cứng như đá. Đây cũng là một kiểu tsundere chăng.

“Tao đã nói với lũ đó, chỉ cần tuân lệnh tao, tao sẽ đưa tất cả lên lớp A.” Ryuuen trừng mắt nhìn Hikigaya, “Thế nên tên Mắt Cá Chết, mày bớt mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đi. X cứ để tao xử lý, mày không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh mà xem.”

“Ồ? Cậu không thực sự nghĩ mình là nhân vật chính trong một bộ manga nhiệt huyết đấy chứ?” Hikigaya tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Bớt nói nhảm đi, tao chỉ làm theo cách của tao thôi.”

Thật không ngờ lại có thể nghe được từ miệng Ryuuen những lời như ‘tuyệt đối không bỏ rơi bất kỳ đồng đội nào’… mà không, cũng không quá bất ngờ. Ít nhất thì Hikigaya đã sớm đoán mình sẽ bị từ chối. Chỉ có điều, trường hợp của Ryuuen so với một vị dũng sĩ, lại giống một ông trùm xã hội đen có nguyên tắc hơn. Đàn em dưới trướng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thì dù có phạm lỗi cũng là chuyện nội bộ giải quyết, tuyệt đối không cho phép người ngoài xen vào.

“Này, rốt cuộc hai người đang nói gì vậy, giải thích cho tôi đi chứ!”

Ibuki có vẻ rất bực bội vì chỉ có mình cô nàng là người ngoài cuộc.

…Haiz, cô nàng này phiền phức thật.

“Cô cứ nghĩ lại hành động của tên Mắt Cá Chết từ trước đến nay là hiểu thôi.” Ryuuen dường như cũng hơi bó tay, nhưng vẫn giải thích, “Tuy không biết thằng này tại sao đột nhiên lại gây sự với X, nhưng nó chắc chắn đã tìm ra manh mối đủ để khiến X bị đuổi học. Chỉ là muốn có bằng chứng xác thực thì cần lớp chúng ta hợp tác.”

“Vậy tại sao cậu còn chưa nghe nội dung đã từ chối?”

Thắc mắc của Ibuki cũng dễ hiểu, riêng phần thưởng mà Hikigaya đưa ra đã đáng để nghe thử.

“Hờ, đó mới chính là vấn đề.” Vừa nói, Ryuuen vừa cười khẩy nhìn Hikigaya. “Nội dung cụ thể chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là tại sao tên Mắt Cá Chết không đi tìm thẳng người có thể cung cấp bằng chứng, mà lại tìm đến tao? Lại còn đưa ra một phần thưởng hậu hĩnh như vậy.”

“Hả? Ý cậu là…”

“Đúng thế, nó đoán chắc người đó sẽ không đời nào đồng ý, nên mới cần đến tao, người có quyền lực tuyệt đối trong lớp, để hỗ trợ. Còn về lý do tại sao người đó không đồng ý…”

Nói đến đây, một nụ cười đắc thắng hiện lên trên khuôn mặt Ryuuen. “Bởi vì bằng chứng đó không chỉ khiến X bị đuổi học, mà học sinh cung cấp nó cũng sẽ bị vạ lây. Vì vậy, có đưa ra cái gì cũng không thể mua chuộc riêng được, chỉ có thể dùng áp lực từ bên ngoài. Tao nói đúng không? Tên Mắt Cá Chết.”

“Ừm, chuẩn không cần chỉnh.”

Xem ra mình đã bị Ryuuen nhìn thấu hoàn toàn rồi. Nếu không phải bây giờ cử động không tiện, có lẽ Hikigaya đã vỗ tay tán thưởng cậu ta. Điểm đáng gờm nhất ở đây chính là Ryuuen hiểu rất rõ tình hình của bản thân. Cậu ta biết rõ người trong lớp chẳng mấy trung thành với mình, về lý thì không có ai là không thể bị Hikigaya mua chuộc. Chính vì biết điều đó, cậu ta mới có thể suy ngược ra sự thật.

“Ryuuen, cậu không thấy đây là một thương vụ quá hời sao?” Hikigaya thản nhiên nói, “Chỉ cần bỏ đi một học sinh vô dụng, là có thể tháo bỏ chiếc gông đang xiềng trên cổ lớp cậu. Hơn nữa tùy tình hình, tôi còn có thể xóa luôn khoản nợ ba mươi vạn kia cho cậu… Hay là, thật ra cậu không nỡ bỏ X, một đối thủ hiếm hoi chịu chơi cùng cậu?”

“Hờ, tao đã nói rồi, sẽ không để một thằng như mày được toại nguyện.”

Ryuuen cười lạnh một tiếng, rồi quay sang Ibuki. “Này, cô nghĩ sao?”

“Tôi…” Ibuki nhíu mày do dự vài giây, rồi hỏi: “Tại sao người cung cấp bằng chứng cũng sẽ bị đuổi học?”

“Hiển nhiên là vì tên đó cũng vi phạm nội quy trường học. Dù gì thì tên Mắt Cá Chết cũng là một thằng ngốc tuân thủ quy tắc, nó muốn đuổi học X chắc chắn cũng dựa trên logic tương tự thôi.” Ryuuen không hề che giấu sự khinh miệt trong giọng nói.

“Cậu nói ai là thằng ngốc…”

Trong mắt Hikigaya, những kẻ tự cho rằng mình có khả năng tùy ý phá vỡ quy tắc mới chính là những tên ngốc thật sự. Lỡ một ngày nào đó bị ‘nghiệp quật’, đến chết thế nào cũng chẳng hay. Ừm, đang nói đến Kiệt Tác Tối Cao đấy! Tên đó chắc vẫn đang hả hê vì thu nhận được một công cụ hữu dụng như Karuizawa, mà không ngờ rằng mình sắp bị chính cái bẫy do mình giăng ra tống cổ khỏi trường.

Điều duy nhất đáng tiếc là Ryuuen lại là một tên cứng đầu không chịu hợp tác. Xem ra vẫn phải tốn thêm chút công sức đây.

“Tóm lại, chuyện này miễn bàn. X là con mồi của tao, mày cứ đứng bên cạnh xem kịch là được.”

“Rồi rồi, vậy tôi chờ xem màn trình diễn của cậu.”

Miệng thì nói vậy, nhưng Hikigaya chẳng hề để tâm đến những lời hùng hồn của Ryuuen. Hiện tại lớp B đang trên đà đi lên, có khuyên thế nào cũng vô ích. Giống như một quốc gia vậy, chỉ cần kinh tế đang phát triển thần tốc, mọi vấn đề khác đều sẽ bị người dân bỏ qua, chỉ còn lại những lời ca tụng công đức. Nhưng ngược lại, một khi kinh tế suy thoái, vấn đề dù nhỏ nhất cũng sẽ bị thổi phồng lên gấp bội.

Lớp B cũng tương tự, cứ nhìn thái độ của Ibuki là biết. Dù cô nàng có ghét Ryuuen đến đâu, và cũng rất động lòng trước lời đề nghị của Hikigaya, nhưng cô nàng nhận định rằng ở giai đoạn này, nghe theo chỉ thị của Ryuuen vẫn có lợi hơn, nên sẽ không hành động tự tung tự tác. Những người khác cũng vậy. Bởi vì người đàn ông này đã thực sự dẫn dắt họ đến chiến thắng.

Tuy nhiên, chỉ cần sau này lớp B nếm trải một chuỗi thất bại thảm hại, quyền lực của Ryuuen chắc chắn sẽ suy yếu. Đến lúc đó, Hikigaya lại đưa ra điều kiện tương tự, tuy với tính cách của Ryuuen thì chắc chắn vẫn sẽ từ chối, nhưng Ibuki và những người khác vì lợi ích của lớp, chưa chắc đã không nảy sinh những suy nghĩ khác.

Dù sao thì mục tiêu của cậu chỉ là lấy được chiếc điện thoại của Manabe, không nhất thiết phải thông qua Ryuuen. Nói tóm lại… đã đến lúc để đám này đối mặt với thực tại rồi. Chiến thắng trong kỳ thi Người ưu đãi không phải là điều hiển nhiên đâu.

“A, Hikigaya-kun? Cả Ryuuen-kun và Ibuki-san nữa?”

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của Hikigaya. Quay lại nhìn thì ra là Shiina. Trông cô ấy có vẻ vô cùng ngạc nhiên trước tổ hợp khó tin này.

“Chào…”

Hikigaya vừa đưa tay lên định chào, thì đã thấy Shiina có vẻ hơi bực bội bước tới. Hở… chuyện gì thế này?

“Hikigaya-kun, cậu đã bị thương rồi mà, sao còn chạy lung tung ra ngoài vậy.”

“Không, cũng không đến mức đó chứ.” Cậu có phải búp bê sứ đâu mà chạm nhẹ là vỡ.

“Với lại, tại sao cậu lại lén lút thân thiết với Ryuuen-kun và Ibuki-san thế.” Shiina phồng má, hờn dỗi nói, “Dám giấu tôi đi chơi với người khác mà không rủ… quá đáng thật.”

“Ai thèm thân thiết với họ chứ…”

Hikigaya cảm thấy khả năng tưởng tượng của Shiina vẫn lợi hại như mọi khi. Chuyện này dù có nghĩ thế nào cũng không thể xảy ra được, đúng không? Mà nói đi cũng phải nói lại, bây giờ vẫn đang trong giờ học mà! Học sinh ngoan thì dù là tiết thể dục cũng phải đi học chứ!

“Khà khà khà, Hiyori, cậu đừng nóng vội, tên Mắt Cá Chết chỉ muốn tạo bất ngờ cho cậu thôi.” Lúc này, chẳng hiểu sao Ryuuen lại cười lên như một tên dở hơi. Lời nói ra cũng thật khó hiểu. “Nó nói là vào ngày đại hội thể thao, nó muốn đến tận nơi cổ vũ cho cậu đấy.”

“Hả?”

Hikigaya đứng hình ngay tại chỗ. Sao cậu không nhớ là mình đã từng nói câu đó?

“Đúng vậy đó.” Ibuki cũng hùa theo, “Cậu ấy bảo là hơi ngại, nên mới hỏi chúng tôi xem có nên không. Tôi đã bảo cậu ấy đừng suy nghĩ nhiều làm gì.”

Lũ người này… đừng có ở đó mà tự biên tự diễn chứ!

Nhưng chưa kịp phản bác, Shiina đã vui mừng reo lên: “Thật sao?! Hikigaya-kun, cậu sẽ đến thật chứ?”

“À… ừm, đúng vậy.” Hết cách, Hikigaya chỉ đành cắn răng đồng ý.

Cậu vốn định cả ngày ru rú trong ký túc xá, lười biếng cho qua chuyện, rồi tưởng tượng cảnh những người khác như lũ ngốc đang đổ mồ hôi trên sân vận động. Cái cảm giác đó phải nói là tuyệt cú mèo. Vậy mà giấc mộng đẹp của cậu đã bị Ryuuen và Ibuki phá tan tành! Hơn nữa, phải biết Hikigaya thuộc đội Đỏ, còn Shiina ở đội Trắng. Cậu bị thương không thể thi đấu đã đành, đằng này lại còn ra mặt cổ vũ cho thành viên đội đối thủ… Thôi, tốt nhất là không nên nghĩ nữa. Dù sao thì ngoài phiền não ra, có nghĩ thêm cũng chẳng giải quyết được gì.

“Hehe, tuyệt quá! Thật ra dạo gần đây tớ cứ lo lắng mãi, vì tớ không giỏi thể thao chút nào.” Shiina cười rạng rỡ với Hikigaya, “Nhưng giờ thì ổn rồi, chỉ cần có Hikigaya-kun cổ vũ, tớ nhất định sẽ đạt được thành tích tốt!”

“…Ừm, tớ tin ở cậu.”

Đáng tiếc, vật chất là khách quan, không thể thay đổi bởi ý chí con người. Chỉ có luyện tập không ngừng mỗi ngày mới có thể nâng cao năng lực thể thao, cũng giống như việc học vậy. Tuy nhiên, Hikigaya thấy bây giờ không cần phải dội gáo nước lạnh, nên mới… Mà này, hai cái tên đằng kia có thể ngưng cái điệu cười hi hi ha ha được không! Nói cho cùng, tất cả là tại các người đấy!

Bước sang tháng Mười, đại hội thể thao cuối cùng cũng khai mạc. Đối với một vài người, đây có lẽ sẽ là một ngày rất dài.

Toàn thể học sinh trong bộ đồng phục thể thao, diễu hành vào sân theo từng lớp như đã luyện tập. Dù chỉ là đi bộ bình thường, nhưng ít nhất ai nấy đều toát lên vẻ nghiêm túc. Ngay cả lớp 1-D cũng vậy, xem ra thời gian luyện tập vừa qua không phải là vô ích. Không phải nỗ lực vì chiến thắng của lớp, mà là để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt và điểm số bảo mệnh. Dù cách nói này quá thực dụng, nhưng Horikita quả thực đã đánh trúng vào điểm yếu của họ.

Trong lễ khai mạc, Fujimaki của lớp 3-A là người tuyên bố bắt đầu. Điều này khiến Hikigaya hơi ngạc nhiên, không ngờ ngay cả nghi lễ này cũng không phải do hội trưởng Horikita chủ trì.

Nhân tiện, xung quanh sân vận động có khá nhiều bóng dáng du khách, đó đều là những nhân viên làm việc trong trường. Dù là đại hội thể thao, trường vẫn không mở cửa cho người ngoài. Trường trung học Koudo Ikusei vẫn cấm người lạ vào, nhưng không có quy định nào cấm nhân viên nhà trường đến xem. Các du khách thỉnh thoảng mỉm cười và vẫy tay với học sinh.

Hikigaya tất nhiên cũng trà trộn vào khu vực khán đài. Cậu vốn không muốn gây chú ý nên đã trốn tít ở phía sau, nhưng không ngờ lại bị một kẻ không mời mà đến bắt gặp.

“Hi hi, Hikigaya-kun, tại sao lại đứng ở tít phía sau vậy? Phải lên phía trước một chút mới nhìn rõ chứ?”

“…Sakayanagi, sao cậu lại ở đây?” Hikigaya nhìn cô nàng tóc trắng ranh ma này với vẻ mặt cạn lời. Cô ta có bị thương đâu, dựa vào đâu mà cũng trốn ra đây lười biếng chứ!

Nói mới nhớ, cuộc thi này được tổ chức khá bài bản. Nhà trường đã đặc biệt lắp đặt camera ở vạch đích và nhiều vị trí khác. Nhờ vậy, kể cả khi hai bên về đích chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc, ban tổ chức vẫn có thể chấm điểm một cách chính xác. Về mặt an toàn cũng được chuẩn bị chu đáo. Không chỉ các giáo viên đang nghiêm túc quan sát học sinh, mà còn có rất nhiều nhân viên y tế. Thậm chí còn có một căn lều tạm được dựng lên, bên trong trang bị máy lạnh, máy nước uống và các thiết bị khác, có lẽ là để phòng trường hợp có người bị say nắng.

Dù đã sang tháng Mười, nhưng trời vẫn oi bức… a, muốn về ký túc xá bật điều hòa quá.

“Tại sao tôi lại không thể ở đây?” Sakayanagi cười tủm tỉm hỏi lại, “Nên biết rằng tôi và Hikigaya-kun giống nhau, đều không thể tham gia tất cả các môn thi, chúng ta đều là những người bạn đội sổ của khối. Hãy hòa thuận với nhau nhé.”

“Cậu có thể làm quân sư cho lớp mà.” Hikigaya chẳng hề muốn hòa thuận với cô ta chút nào. Thế nên, mau ngoan ngoãn trở về đội của mình đi!

Hai đội Đỏ và Trắng được ngăn cách bởi đường chạy trên sân, mỗi bên còn có một chiếc lều riêng, mục đích là để thành viên hai đội không tiếp xúc với nhau ngoài các trận đấu. Chỉ có hai người này là ngoại lệ, một người bị thương, một người đi lại bất tiện. Họ có thể tự do ra vào khán đài và quan sát toàn bộ sân đấu.

“Rất tiếc, tôi chẳng làm được gì cả.” Không ngờ Sakayanagi lại thừa nhận sự bất lực của mình một cách thẳng thắn đến vậy. “Đại hội thể thao lần này có thể xem là một bài kiểm tra năng lực thể chất của học sinh từ phía nhà trường, không liên quan đến các khía cạnh khác. Giở mấy trò vặt vãnh cũng chẳng thu được lợi ích gì lớn, ngược lại có khi còn lợi bất cập hại.”

Nói cách khác, ai giỏi thì người đó thắng. Lần này thuần túy là cuộc đọ sức về thể chất, không thể giở chiêu trò như ở đảo hoang hay trong kỳ thi Người ưu đãi được.

“Hikigaya-kun cũng hiểu mà, đúng không? Vốn dĩ cấu trúc của kỳ thi này là để tránh mọi người đấu đá lẫn nhau. Dù tôi có can thiệp cũng không thể thay đổi cục diện, nên chỉ đành trông cậy vào mọi người trong lớp đồng lòng nỗ lực thôi.”

Mười hai lớp từ ba khối tạo thành đội Đỏ và đội Trắng, mà phần lớn các môn thi lại được tổ chức riêng theo từng khối. Một học sinh dù có giỏi đến đâu cũng không thể trong tình huống này mà ảnh hưởng đến kết quả thi đấu của các khối khác. Sakayanagi hiểu rất rõ điều này. Dù cô ta có chỉ huy cả lớp, cuối cùng rất có thể cũng chẳng mang lại kết quả gì, mà khả năng phải đứng ra chịu trận thì lại rất cao.

Thay vì để mọi chuyện thành ra như vậy, chi bằng ngay từ đầu cứ lấy cớ đi lại bất tiện. Như thế dù có thua thảm hại đến đâu, cũng chỉ là trách nhiệm của cả lớp, không ai có thể đổ lỗi cho một người lãnh đạo như cô ta.

Cô nàng này quả nhiên là thông minh đến mức đáng sợ…

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân
Xem thêm