Năm giờ tối, Hikigaya đến phòng gym đúng hẹn.
Thế nhưng, điều làm cậu ngạc nhiên là Horikita Manabu lại đến trễ, anh còn nhắn tin báo mình sẽ đến muộn một chút.
Chắc hẳn có việc gì đó đã làm anh ta trì hoãn.
May mà không lâu sau, Horikita Manabu đã xuất hiện, vai đeo một chiếc túi lớn.
“Xin lỗi, lớp tôi thảo luận hơi lâu, với lại tôi có ghé về ký túc xá lấy chút đồ.”
“Ồ, không sao đâu ạ.”
Dù có tò mò không biết trong túi là gì, nhưng đây cũng không phải chuyện của mình, tốt nhất là không nên hỏi.
Không ngờ Horikita Manabu lại chủ động lấy đồ ra, đưa tới trước mặt cậu.
“Cho cậu này.”
“Ể?”
Hikigaya ngẩn người, vô thức nhận lấy.
“Khoan đã… sao lại đột ngột như vậy ạ?”
“Không có gì, chỉ là cái này tôi không dùng tới, nghĩ cậu có lẽ sẽ thích nên mang đến.” Horikita Manabu thản nhiên nói, “Với lại hôm qua tôi đã gặp Yukinoshita-sensei, chuyện cậu nhờ đã xong rồi. Đợi lát nữa về tôi sẽ gửi hướng dẫn sử dụng cho cậu.”
“Ồ, vâng.”
Hội trưởng thật sự đã đi nhờ tiểu thư Haruno à… xem ra chuyện đặt máy nghe lén đã ổn.
Mà bên trong này rốt cuộc chứa thứ gì vậy nhỉ?
“Em mở ra xem được không ạ?” Hikigaya hỏi.
“Được.”
Được Horikita Manabu cho phép, Hikigaya cũng không khách sáo nữa. Cậu mở túi ra xem thì phát hiện bên trong là một chiếc máy chơi game NS.
…Hả?
Đây là điều mà Hikigaya chẳng thể nào ngờ tới.
Cậu có cảm giác không thật cho lắm, bất giác hỏi: “Hội trưởng, hôm nay anh sao vậy?”
“Tôi đã nói rồi, chỉ là không dùng tới mà thôi.” Horikita Manabu chậm rãi đáp, “Dù đã muộn hơn khá nhiều, nhưng nghĩ đến năm sau sẽ không còn cơ hội nữa, nên tôi muốn nhân dịp này tặng nó cho cậu… Sinh nhật vui vẻ.”
“A… cảm ơn anh.”
Hikigaya có chút kinh ngạc, không ngờ ngay cả Hội trưởng cũng biết sinh nhật cậu… là do tiểu thư Haruno vô tình nhắc đến sao?
Dù giờ đã là tháng chín, nhưng nhận được quà từ senpai vẫn rất vui, chỉ là món quà này thật sự quá bất ngờ.
Bởi rất khó tưởng tượng một người như Horikita Manabu lại chơi game hay những thứ tương tự.
“Không cần phải ngạc nhiên như vậy.”
Horikita Manabu dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, chủ động nói: “Hồi tiểu học tôi thường xuyên chơi cùng bạn bè, nhớ lúc đó vẫn là hệ máy WiiU thì phải… Suzune cũng hay tham gia lắm.”
Dù giọng điệu rất bình thản, nhưng đến cuối cùng vẫn ít nhiều để lộ ra chút ưu tư.
“Thật ra, đây là món quà Yukinoshita-sensei tặng tôi trước khi tốt nghiệp.” Horikita Manabu tiếp tục kể, “Lúc đó cô ấy nói là để chúc mừng tôi trở thành Hội trưởng Hội học sinh, nhưng sau này nghĩ lại, chắc cô ấy hy vọng tôi dùng thứ này để kết giao thêm bạn bè, đừng lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào công việc của Hội… Tiếc là trong ba năm qua, dù tốt hay xấu, trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến chuyện của ngôi trường này, ngoài việc mở máy lên thì gần như chưa từng động đến nó nữa.”
“Vậy ạ…”
NS chủ yếu là các dòng game tương tác, ví dụ như series Mario nổi tiếng toàn cầu, quả thật có thể dùng để vun đắp quan hệ bạn bè.
Nhưng nói ngược lại, những kẻ có khả năng kết bạn thì vốn dĩ đâu cần dựa vào thứ này!
Nhà Hikigaya cũng có một cái, nhưng cậu chỉ từng chơi cùng Komachi… cái hành vi của lũ hướng ngoại như mời bạn đến nhà chơi game thực sự quá xa vời với cậu.
Nghĩ đến đây, cậu đề nghị: “Hội trưởng, cơ hội hiếm có, hay là chúng ta chơi một ván nhé?”
“Được.”
Vốn chỉ định hỏi thử, không ngờ Horikita Manabu lại đồng ý ngay tắp lự.
Xem qua một lượt, cuối cùng Hikigaya chọn Mario Kart, rồi cắm thẻ game vào máy.
Cơ hội ngàn năm có một, dĩ nhiên phải hành cho ra bã cái tên siscon bốn mắt kiêu ngạo này mới được.
Cậu không tin chơi game mà mình cũng thua được!
Thế nhưng—
“Hội trưởng… anh mạnh quá đáng rồi đấy?”
“Chỉ là phát huy bình thường thôi.”
“…”
Phát huy bình thường cái gì chứ! Rốt cuộc làm thế quái nào mà bỏ xa được cả một vòng vậy!
Chậc chậc, cái giọng điệu kiểu ‘học bá thi được chín mươi chín điểm rồi bảo đây chỉ là thực lực bình thường’… gã này quả nhiên là anh trai của Horikita!
Ngay lúc Hikigaya suýt nữa thì hoài nghi nhân sinh, Horikita Manabu đột nhiên lên tiếng.
“Việc chuẩn bị cho đại hội thể thao có thuận lợi không?”
Nói vậy thôi, chứ chắc hẳn anh ta đã nghe được những gì em gái mình nói trong phòng thể chất, nên điều anh ta thật sự muốn hỏi là chuyện đó.
Dù Hikigaya cảm thấy kể cả mình không giải thích gì thêm, với đầu óc và khả năng thu thập thông tin của Horikita Manabu thì hẳn anh cũng nắm được tình hình, nhưng thôi thì anh đã hỏi, mình cứ nói qua vài câu vậy.
“Biết nói sao nhỉ, dẫu chưa biết cuối cùng sẽ thành công đến đâu, nhưng chỉ riêng việc Horikita chịu chủ động đứng ra thôi, đã khác xưa rất nhiều rồi.”
Về cơ bản, mọi việc lớn nhỏ của lớp D đều do Hirata sắp xếp, Kushida thì hỗ trợ bên cạnh với tư cách lớp phó.
Nhưng vì Ike bị đuổi học, Hirata rơi vào trạng thái suy sụp không gượng dậy nổi. Còn Kushida, cô ấy chắc nghĩ rằng lớp bây giờ là một mớ hỗn độn, nếu ép mình gánh vác thì chỉ thành bao cát trút giận, nên cứ giả ngơ mãi.
Trong tình huống đó, Horikita đã đứng ra để gắn kết cả lớp, thậm chí còn cúi đầu nhờ vả sự giúp đỡ của Kushida.
Bất kể là chuyện nào cũng đều là điều không thể tưởng tượng nổi vào hồi mới nhập học.
“Vậy sao? Suzune đã bắt đầu thay đổi rồi à…”
Vẻ mặt của Hội trưởng Horikita như đeo một lớp mặt nạ, nhưng Hikigaya cảm thấy có lẽ trong lòng anh ta đang thầm mỉm cười.
“Thật ra, Suzune của ngày xưa hoàn toàn khác với bây giờ, con bé là một đứa trẻ rất hay cười.”
“…Dù hơi khó hình dung, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể tưởng tượng ra.” Hikigaya ngẫm nghĩ rồi đáp.
Qua những cuộc trò chuyện thường ngày với Horikita, quả thật có thể cảm nhận được cô nàng không phải kiểu người nghiêm túc cứng nhắc, mà giống như đang kìm nén bản thân hơn.
“Từ hồi cuối cấp một, con bé đã bắt đầu bắt chước tôi. Bất kể tôi nói gì cũng đều tích cực hưởng ứng, như là bảo nó học hành cho tốt, bảo nó vận động nhiều hơn. Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi đi, nhưng sau này từ món ăn tôi thích, thứ đồ uống tôi thích, cuối cùng đến cả màu sắc tôi thích, gu ăn mặc cũng bắt đầu bắt chước theo, phương diện nào cũng thể hiện sự dựa dẫm quá mức vào tôi.”
“Oa… thật vậy ạ.”
Nghe Horikita Manabu nói xong, đến cả Hikigaya cũng thấy hơi chùn bước.
Brocon đến mức này thì coi như là bệnh rồi còn gì?
“Ừm, tuy đây chỉ là suy đoán của em thôi.” Hikigaya ngập ngừng nói, “Hội trưởng, bố mẹ nhà anh có phải thường ngày rất bận rộn không?”
“Đúng vậy, nhà tôi cả hai đều đi làm, gần như ngày nào cũng phải tăng ca.” Horikita Manabu gật đầu.
…Quả nhiên là vậy.
Hikigaya thầm thở dài. Trong một gia đình thiếu vắng sự quan tâm của cha mẹ, những đứa trẻ nhỏ tuổi thường sẽ coi anh chị mình là chỗ dựa tinh thần mới.
Ngày xưa Komachi cũng từng có lúc cảm thấy bị lạnh nhạt mà bỏ nhà ra đi.
May mà Hikigaya kịp thời tỉnh ngộ, sau giờ học không còn đi chơi với bạn bè nữa mà về nhà ngay để bầu bạn với Komachi, nhờ vậy mới tìm lại được nụ cười của em gái.
“Giờ nghĩ lại, Suzune trở nên như vậy đều là lỗi của tôi.”
Giọng của Horikita Manabu hiếm khi mang một nét cay đắng.
“Khi đó tôi muốn con bé sửa cái tật xấu ấy, nên đã cố tình phớt lờ, luôn dùng thái độ lạnh nhạt để đối xử với nó, nhưng cuối cùng chỉ phản tác dụng. Vì vậy, tôi đã nửa trốn chạy mà đăng ký vào ngôi trường này, hy vọng những ngày không có tôi ở bên, Suzune sẽ có thể thay đổi.”
“Thì ra là vậy…”
Xem ra Horikita chính vì cứ mãi đuổi theo bóng hình của anh trai nên mới có tính cách như ngày hôm nay.
“Hội trưởng, anh không cần phải tự trách mình quá đâu.” Hikigaya khuyên nhủ, “Dù sao thì lúc đó anh cũng chỉ là một học sinh cấp hai thôi đúng không? Đây vốn dĩ không phải là trách nhiệm của anh.”
Giáo dục con cái vốn là việc của cha mẹ, bắt một đứa trẻ khác thay thế thì thật quá vô lý.
“Tôi không muốn lấy tuổi tác ra làm cái cớ… ít nhất tôi cho rằng nếu là cậu, chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.”
“Không không, chuyện này đâu thể nói chắc được.”
“Không cần phải khiêm tốn, tuy thời gian chúng ta quen biết nhau không dài, nhưng tôi tự nhận mình khá hiểu cậu.”
“…”
Hikigaya thật sự rất muốn phủ nhận, nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích mà thôi.
Dù sao thì Hội trưởng đôi khi cũng khá cố chấp.
“Còn nhớ cái đêm tôi và Ayanokouji so chiêu không?”
“…Vâng.”
Tên này lại dám nói đó chỉ là so chiêu… nếu là người khác, sớm đã bị đánh gục rồi.
“Lúc đó, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Suzune, tôi đã hiểu ra, con bé trong hai năm qua chẳng thay đổi chút nào. Tôi đã vô cùng thất vọng về điều đó… không.”
Nói đến đây, Horikita Manabu khẽ cười tự giễu.
“Thật ra, người mà tôi thất vọng nhất, có lẽ là chính bản thân mình, một kẻ bất lực trước tình hình đó. Với tư cách là anh trai, lẽ ra tôi phải dẫn dắt con bé cho tốt.”
Dù được người khác ca tụng là một vị Hội trưởng Hội học sinh hoàn hảo không tì vết, nhưng về bản chất anh vẫn chỉ là một học sinh bình thường.
Hikigaya hiểu rõ điều này hơn ai hết.
“Thế nên mấy hôm trước ở bể bơi, thấy Suzune lại gần, tôi đã thật sự rất ngạc nhiên. Có lẽ đây cũng là do ảnh hưởng từ cậu.”
“Không, đó là quyết định của chính Horikita.”
“Dù vậy, nếu không có cậu, con bé đã không thể bước ra bước đầu tiên ấy.”
“…”
Hai người nhất thời im lặng.
Một lúc sau, Hikigaya như muốn lảng sang chuyện khác, nói: “Đúng rồi, nói mới nhớ Hội trưởng và Horikita hai năm không gặp, sao vừa gặp lại đã có thể khẳng định con bé không thay đổi vậy? Chắc chắn không phải vì nó bị xếp vào lớp D rồi, hay đó là trực giác đặc biệt của một người anh trai?”
“Đừng nói những lời kỳ quặc như vậy.” Horikita Manabu nói với vẻ đau đầu, “Đó chẳng qua là điều mà bất kỳ ai quen biết Suzune hồi nhỏ cũng đều nhận ra, con bé đó… thôi bỏ đi.”
Lời nói đến nửa chừng lại nuốt ngược vào trong.
“Về điểm này cứ tạm thời giữ bí mật đi, tôi định dùng nó để phán đoán xem Suzune có thật sự thay đổi hay không.”
“Gì vậy trời, thần bí quá đi, mà chẳng phải anh đã nói ra rồi còn gì.”
“…Có sao?”
Horikita Manabu nhíu mày.
Ngay lúc Hikigaya định nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Xin lỗi, làm phiền nhé.”
Người đến không thèm gõ cửa mà cứ thế hiên ngang bước vào, nhưng khi nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Kiryuuin-senpai…”
“Chào Hikigaya, quả nhiên là cậu đang đấu tập với Horikita ở đây… à, mà lại đến phòng gym để chơi game, đúng là có nhã hứng thật đấy.”
Kiryuuin cười chào một tiếng, nghe có vẻ như cô đã hỏi thăm ai đó về việc này.
“Tôi nghe cô bé Tachibana Akane trong Hội học sinh của các cậu nói đấy, may mà trước đây từng gặp mặt cô bé một lần.”
Thì ra là vậy… mà chị ấy gọi thẳng tên một thành viên Hội học sinh như thế, thật là…
Hikigaya thật ra có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng từ lúc bước vào, Kiryuuin-senpai này đã như một cơn bão táp, khiến người ta chẳng thể chen lời vào được.
“Cái đó…”
“À, hôm nay tôi không đến tìm cậu, nên không cần bận tâm đến tôi đâu.”
“…Ồ.”
Không biết có phải là ảo giác không, Hikigaya cứ cảm thấy thái độ hôm nay của Kiryuuin có chút là lạ… nhưng nghĩ lại thì bình thường cô ấy đã kỳ quặc sẵn rồi, nên có lẽ chỉ là cậu nghĩ nhiều thôi.
“Theo cách nói của cô, chẳng lẽ là đến tìm tôi?” Horikita Manabu thản nhiên hỏi.
Xem ra hai người này không hề xa lạ, chắc hẳn trước đây đã từng tiếp xúc.
“Chính xác, tôi hy vọng anh sẽ làm người đấu tập cho tôi.” Kiryuuin nói một câu kinh người.
Không chỉ Hikigaya, mà ngay cả Horikita Manabu cũng hơi sững người một lúc.
Chủ đề này nhảy cóc quá nhanh rồi…
“Khoan nói chuyện khác, cô muốn nói đến Karate hay Aikido, hay là thứ gì khác?”
“Mấy cái đó đều không quan trọng.” Kiryuuin giơ nắm đấm lên rồi siết chặt, “Chỉ cần là thứ có thể dùng để đánh nhau là được. Anh cứ yên tâm, tôi là thiên tài, sẽ nhanh chóng trưởng thành đến mức không cần anh nữa đâu, sẽ không tốn nhiều thời gian của anh.”
“…”
Ngay cả Hội trưởng Horikita, đối mặt với kiểu người này chắc cũng đành bó tay.
May mà Tachibana Akane không có ở đây, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ điên cuồng châm chọc.
Mà Kiryuuin-senpai rốt cuộc bị sao vậy… là bị kích động gì à?
Hikigaya nghĩ mãi không ra. Từ lần trước nhờ cô đi vạch mặt kẻ quay lén đến nay cả hai chưa hề liên lạc, mà cô lại không chịu nói rõ đã xảy ra chuyện gì, khiến người ta cứ mờ mịt.
Xét đến việc cuối cùng đã lấy được thẻ nhớ làm bằng chứng quan trọng, đáng lẽ mọi chuyện phải rất thuận lợi mới đúng.
“Kiryuuin, từ trước đến nay cô đều sống một cuộc đời lười nhác, tại sao lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này?” Horikita Manabu khó hiểu hỏi.
“Quả thật, hơn một năm qua tôi đều sống rất tự do, cũng rất hài lòng với cuộc sống học đường, chỉ là thỉnh thoảng tôi cũng muốn cố gắng một phen.”
“Chuyện của cô không thể chỉ tóm gọn trong một câu muốn cố gắng đơn giản như vậy được.”
“Vậy thì anh cứ coi như tôi làm vậy để không phải hối tiếc đi.”
Cuộc hỏi đáp này hoàn toàn không đi vào trọng điểm.
Horikita Manabu cũng nghe ra được ý thoái thác của Kiryuuin, bèn nói thẳng: “Vậy tôi đổi câu hỏi khác, cô dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ đồng ý?”
“Chẳng phải anh đang muốn tìm người đối phó với Nagumo sao?” Kiryuuin không chút do dự đáp, “Chỉ cần anh đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ giúp đỡ trong chuyện này. Thế nào? Đối với anh đây là một giao dịch không tồi đâu nhỉ.”
“Tôi không muốn đối phó với Nagumo, chỉ là không muốn cậu ta làm bậy.”
Tuy miệng nói vậy, nhưng giọng điệu của Horikita Manabu đã có phần lung lay.
Anh ta xoa cằm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Kiryuuin, về khoản đánh nhau tôi cho rằng cô không phải đối thủ của tôi, nhưng chênh lệch giữa chúng ta không lớn. Đặc biệt là về mặt kỹ thuật, cho dù tôi có dạy cho cô tất cả những gì mình biết, e là cô cũng sẽ không tiến bộ được bao nhiêu.”
“Hửm? Ý là từ chối à?”
“Không, ý tôi là đề cử một người thích hợp hơn.”
Nói rồi, Horikita Manabu đột nhiên nhìn về phía Hikigaya… không không không.
Nghĩ thế nào cũng không thể là mình được!
Ngay khi Hikigaya còn đang thấy khó hiểu, thì đã nghe Horikita Manabu nói thế này: “Hikigaya, cậu đi nhờ Yukinoshita-sensei thử xem.”
“…Hả?”
Chưa kịp để cậu định thần lại, Kiryuuin đã nhanh hơn một bước.
“Horikita, Yukinoshita mà cậu nói, chẳng lẽ là cô giáo thực tập mới đến của khối năm nhất?”
“Đúng vậy.” Horikita Manabu gật đầu, “Cô ấy thật ra cũng là cựu học sinh của trường này. Lúc cô nhập học thì cô ấy vừa hay rời đi, cộng thêm một vài hành động của cô ấy đã gây ra rất nhiều tranh cãi, đám học sinh năm ba chúng tôi cũng không muốn nhắc tới nhiều, e là cô chưa từng nghe qua về thành tích của cô ấy nhỉ.”
“Hehe, bị cậu nói như vậy hình như càng lúc càng thú vị rồi đấy.”
“Xem ra, cô không ngại để giáo viên làm người đấu tập.”
“Đương nhiên rồi, sao tôi lại để ý đến chuyện vặt vãnh đó được.”
Hai người dường như nhanh chóng đi đến thống nhất, nhưng trước đó, họ hình như đã quên mất một chuyện quan trọng hơn.
“Xin lỗi, cho em ngắt lời một chút.” Hikigaya xoa trán nói, “Cái đó, em đã đồng ý đâu ạ? Mà tại sao lại cứ phải là em đi nhờ, Hội trưởng tự mình đi không được sao!”
“Cậu đi thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”
“Lại còn tỷ lệ thành công…”
Cảm giác như tài năng nói dối của Hội trưởng ngày càng điêu luyện, khiến Hikigaya cũng phải kinh ngạc.
Chỉ có điều, cậu quả thật nợ Kiryuuin một ân tình… cho dù đối phương nói là giúp miễn phí, nhưng đó suy cho cùng vẫn là hai chuyện khác nhau.
“Em biết rồi, em sẽ đi nói thử xem sao.”
Bất đắc dĩ, Hikigaya đành phải nhận lời.
“Nhưng mà Kiryuuin-senpai, chị có thể cho em biết, điều gì đã khiến chị thay đổi như vậy không?”
“…Đàn em à, tôi phải cho cậu một lời khuyên.”
Sắc mặt Kiryuuin đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô nhìn chằm chằm vào mắt Hikigaya.
Bị ảnh hưởng, cậu cũng bất giác căng thẳng theo.
“Đó là… nếu muốn trở thành một người đàn ông tốt, thì đừng có tùy tiện đi hỏi han bí mật của phụ nữ nhé!”
“…”
“Hahaha! Hiểu chưa!”
“…Ồ.”
Không ngờ cuối cùng vẫn không chịu nói à…
Mà chị có thể đừng vừa cười vừa vỗ vai người khác được không? Đau lắm đấy!
…Haizz, thôi kệ.
Dù sao đi nữa, chỉ cần Kiryuuin chịu gia nhập hàng ngũ chống lại Nagumo, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhẹ gánh đi nhiều… nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hikigaya đột nhiên có chút không tự tin.
Kiryuuin và Kouenji đều là những nhân tố đầy bất định, nhờ họ làm việc cứ như bóc hộp mù vậy, vô cùng kích thích.
Hơn nữa, tại sao đối phương lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, vẫn luôn khiến Hikigaya canh cánh trong lòng.
Kết hợp với thái độ của Kiryuuin, cậu luôn cảm thấy chuyện này không thể không liên quan đến vụ quay lén.
Đôi khi, không muốn nói thẳng ra cũng đồng nghĩa với việc đã nói lên một vài điều.
Lẽ nào là… Ayanokouji?
Hikigaya lắc đầu, gạt phắt đi những suy đoán trong đầu.
Trước khi có bằng chứng rõ ràng, cậu không muốn tùy tiện nghi ngờ người khác… nhưng xét đến hành động của tên đó trên đảo hoang, lại thực sự không thể loại trừ khả năng ấy.
Ngoài ra, còn có hành động bất thường của bốn người Manabe lớp C trong kỳ thi ưu đãi.
Về chuyện này Hikigaya cũng đã từng suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui điểm đáng ngờ nhất, chính là trong số đó có ba người cùng chung nhóm Thỏ với Ayanokouji.
Họ đã làm gì, họ muốn che giấu điều gì có lẽ không quan trọng.
Quan trọng là họ đã dính líu đến ai.
E rằng chính vì đã sai hướng, nên phía Ibuki đến giờ vẫn không thu được kết quả gì… đương nhiên, cũng có thể là do bản thân cô ta không có năng lực cao siêu đến thế.
Dù sao thì biểu hiện của cô ta trên đảo hoang, khó mà được xem là lanh lợi, phải nói là bị đùa giỡn từ đầu đến cuối.
Xem ra… đã đến lúc tăng cường sự tiếp xúc giữa các lớp khác với Kiệt Tác Tối Cao rồi.
Hikigaya vốn muốn tránh tình huống này, bởi cách làm đó chẳng khác nào mặc định Ayanokouji là thủ phạm, như vậy kết luận rút ra rất có thể sẽ sai lầm. Nhưng dù là đảo hoang, kỳ thi ưu đãi hay bể bơi, những sự kiện này đều có mối liên hệ mật thiết với tên đó.
Nghĩ đến đây, cậu quyết định sau khi về sẽ nhắn tin cho Ibuki.
Chỉ có điều, trong tin nhắn sẽ không nhắc đến tên của Ayanokouji, mà là Karuizawa Kei.
Dù sao đi nữa, điều tra trực tiếp Ayanokouji có thể sẽ gặp rủi ro, quan trọng nhất là với đầu óc của Ibuki, rất có khả năng sẽ bị dẫn dắt ngược lại.
Vẫn nên bắt đầu từ một người bỗng dưng có quan hệ tốt với Ayanokouji thì hơn.


0 Bình luận