Vài ngày ngắn ngủi sau hội thao, hội học sinh cũng đúng hẹn nghênh đón một cuộc bầu cử thay đổi nhân sự.
Gọi là bầu cử cho sang, chứ thực ra cũng chỉ là một vở diễn qua loa.
Khối năm hai vốn dĩ làm gì có học sinh nào đủ sức đối chọi với Nagumo Miyabi, còn đám năm nhất thì miễn bàn, đến giờ vẫn chưa có một gương mặt nào đủ tầm để được cả khối tín nhiệm, nói chi đến việc thâu tóm cả khối như Nagumo.
Ngay cả một Ichinose cũng chỉ giỏi ngoại giao chứ chẳng hề có uy quyền.
Xét trên phương diện này, Nagumo đúng là một nhân tài kiệt xuất, từ năm nhất đã đủ thực lực để đối đầu với Horikita Manabu.
Lễ bàn giao quyền lực giữa hai nhiệm kỳ hội học sinh được tổ chức tại nhà thi đấu, và tất cả học sinh đều bị buộc phải tham dự.
Nếu Hikigaya không phải là thành viên hội học sinh, và quan trọng hơn là không phải đang đứng chình ình trên sân khấu, thì có lẽ cậu đã sớm gật gù thiếp đi như phần lớn đám đông trước cái sự kiện vừa nhàm chán vừa hình thức này.
Thế nhưng, lúc này cậu chỉ muốn lặng lẽ dõi theo sân khấu cuối cùng của hội trưởng Horikita.
Nghĩ lại vẫn thấy thật phi lý, không ngờ mình lại có ngày dính dáng đến hội học sinh một lần nữa.
Rõ ràng khi còn ở trường Soubu, cậu đã hạ quyết tâm sống một cuộc đời cấp ba bình lặng.
Nếu không có tiểu thư Haruno… à không, dù tiểu thư Haruno không nhúng tay vào, thì hội trưởng Horikita sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cậu.
Dĩ nhiên, có nhận lời hay không lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Trong lúc Hikigaya đang miên man với những suy nghĩ của riêng mình, người dẫn chương trình trên sân khấu đã cất lời.
“Và bây giờ, xin trân trọng kính mời hội trưởng Horikita có đôi lời phát biểu cuối cùng.”
Theo lời mời, Horikita Manabu khoan thai bước đến trước micro đã được chuẩn bị sẵn.
“Gánh vác hội học sinh trong khoảng hai năm, tôi vừa tự hào, vừa vô cùng cảm kích. Xin cảm ơn tất cả.”
Dứt lời, anh lặng lẽ lùi về.
Giọng anh vẫn dửng dưng như mọi khi, bài phát biểu thì ngắn cũn cỡn, cứ như thể chỉ đang kể lể một chuyện vặt vãnh.
Quả đúng là phong cách của hội trưởng Horikita… à không, bây giờ phải gọi là Horikita-senpai.
Nghi thức vẫn chưa xong, hay nói đúng hơn, màn kịch chính bây giờ mới bắt đầu.
“Hội trưởng Horikita, xin cảm ơn những đóng góp của ngài. Tiếp theo, xin mời tân hội trưởng, Nagumo Miyabi lớp A năm hai, lên phát biểu.”
Được xướng tên, vị tân hội trưởng Nagumo Miyabi tiến ra trước sân khấu, nở một nụ cười rạng rỡ với đám học sinh bên dưới.
Hai đời hội trưởng, hai phong cách đối lập một trời một vực. Và rõ ràng, kẻ kế nhiệm dễ dàng chiếm được cảm tình của đám đông hơn.
Ít nhất là trên bề mặt.
“Tôi là Nagumo, đến từ lớp A năm hai. Hội trưởng Horikita, xin cảm tạ sự chỉ dạy nghiêm khắc nhưng cũng đầy nhiệt huyết của ngài. Được kề vai sát cánh cùng một vị hội trưởng đã phát huy năng lực lãnh đạo đến mức thượng thừa, tôi xin nghiêng mình bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc.”
Nói rồi, Nagumo cúi gập người về phía Horikita Manabu, sau đó quay lại đối diện với mọi người.
“Có lẽ hơi đường đột, nhưng sau khi nhậm chức hội trưởng Trường trung học Koudo Ikusei, điều đầu tiên tôi làm chính là thay đổi toàn diện: từ nhiệm kỳ, cơ cấu bổ nhiệm cho đến phương thức tổng tuyển cử của hội học sinh.”
Anh ta khựng lại một nhịp, như thể ban phát cho mọi người chút thời gian để nuốt trôi thông tin.
“Bầu cử các năm trước diễn ra vào tháng Mười hai. Hội trưởng Horikita đã đẩy lên tháng Mười, tôi cho rằng đó là một thử nghiệm đáng giá. Tuy nhiên, tôi nhận thấy hội học sinh nhiệm kỳ mới cần phải bước sang một trang mới. Tôi muốn nhiệm kỳ của hội trưởng và các thành viên sẽ là vĩnh viễn, kéo dài cho đến tận ngày tốt nghiệp.”
Nghe đến đây, Hikigaya không kìm được một tiếng thở dài ngao ngán.
Horikita Manabu sắp xếp như vậy là để thế hệ kế cận có thời gian làm quen công việc, chuẩn bị tâm thế tốt nhất để đón lứa học sinh mới vào năm sau.
Còn cách làm của Nagumo thì hoàn toàn ngược lại, phơi bày trần trụi tham vọng độc chiếm quyền lực đến tận giây phút cuối cùng.
“Hơn nữa, tôi sẽ bãi bỏ chế độ tổng tuyển cử và giới hạn số lượng thành viên, kiến tạo một cơ chế cho phép tuyển dụng nhân sự bất cứ lúc nào. Nói cách khác, chỉ cần là nhân tài kiệt xuất và cần thiết, bất cứ ai cũng đều có thể gia nhập. Nếu trong nhiệm kỳ, kẻ đó tỏ ra bất tài, hội sẽ tiến hành biểu quyết đa số để tống cổ.”
Đây là một bài diễn văn điển hình cho thói đạo đức giả.
Nagumo vẫn còn chút liêm sỉ, biết rằng việc xóa bỏ bầu cử sẽ chuốc lấy thị phi, nên đã khôn khéo chừa lại một lối thoát.
— Đấy, các người không vừa lòng thì cứ việc lật đổ tôi.
Tuy nhiên, lời lẽ đó nghe thì bùi tai đấy, nhưng thực tế chỉ là chuyện viển vông.
Kẻ có não đều hiểu, người đặt ra luật lệ chỉ dùng nó để xiềng xích kẻ khác, chứ đời nào lại tự đeo gông vào cổ mình.
“Lấy đây làm phát súng mở màn, tôi xin tuyên bố với toàn thể học sinh và giáo viên, cùng các thành viên của hội học sinh tiền nhiệm — để kiến tạo nên một ngôi trường mới, việc đầu tiên tôi làm là đập tan hoàn toàn cái hình mẫu cũ kỹ mà các thế hệ hội học sinh đã cố công gìn giữ.”
Nagumo dõng dạc tuyên bố, giọng điệu đanh thép.
Mọi công trạng của hội học sinh trước đây bị phủi sạch, báo hiệu một quyết tâm cải tổ triệt để của anh ta.
“Tôi cam đoan với các bạn, một cuộc đại biến động sắp sửa diễn ra. Kẻ mạnh sẽ bay cao, người yếu sẽ rơi rụng. Tôi sẽ biến ngôi trường này thành một đấu trường thực thụ của chủ nghĩa thực lực chí thượng. Rất mong được mọi người chỉ giáo.”
Khi âm tiết cuối cùng vừa dứt, cả nhà thi đấu chìm vào thinh lặng chết chóc.
Nhưng ngay lập tức, gần như toàn bộ học sinh năm hai vỡ òa trong tiếng hò reo cuồng nhiệt, biến không khí trở nên hỗn loạn.
Nhìn đám senpai đang hân hoan tột độ ở dưới, Hikigaya chỉ biết câm nín.
Không ngờ số kẻ ngây thơ ở khối năm hai lại đông hơn mình tưởng.
Rốt cuộc đám người này đang phấn khích vì cái gì cơ chứ?
Gã Nagumo kia đã nói toạc ra rồi, kẻ mạnh thì đi lên, kẻ yếu thì bị vùi dập. Mà theo quy luật phũ phàng của xã hội, những kẻ bất tài luôn chiếm đại đa số.
Lẽ nào các senpai đều tự huyễn hoặc rằng mình thuộc phe có thực lực?
Thật là... thảm hại.
Đầu óc họ chưa một lần lóe lên ý nghĩ rằng, mình sẽ chẳng bao giờ là kẻ hưởng lợi từ những luật lệ mới này.
Sự thật là vậy, học sinh xuất chúng có thể dựa vào đó để lên lớp A, nhưng phần đông vẫn phải dựa vào sức mạnh tập thể mới mong có ngày thành công.
Đáng buồn thay, những kẻ biết mình là ai chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Haiz… Horikita-senpai đúng là đã để lại một cục nợ trời ơi đất hỡi.
Hikigaya thấy hành động của Nagumo vô cùng bỉ ổi, nhưng cũng phải công nhận là gã rất cáo già.
Gã đã vẽ ra một chiếc bánh lớn cho tất cả, nhưng lại không đưa ra một tiêu chuẩn cụ thể, khiến ai nấy cũng ôm mộng rằng mình có suất.
Hiện tại, có lẽ ban giám hiệu vẫn đang giữ thái độ nghe ngóng.
Nhưng thời gian sẽ bào mòn tất cả, e rằng khối năm nhất cũng sẽ dần xuôi theo, rồi đến lứa học sinh mới năm sau, và cuối cùng nó sẽ đóng đinh thành “truyền thống” của trường Koudo Ikusei.
Đến lúc đó, ngoài lớp A, các lớp khác sẽ chẳng còn khái niệm hợp tác, thậm chí bạn cùng lớp cũng trở thành kẻ thù đề phòng lẫn nhau.
Nói cho công bằng, Hikigaya lại chẳng ghét điều này.
Cậu vốn dị ứng với cái triết lý “hòa thuận với tất cả mọi người”.
Tuy nhiên, Koudo Ikusei lại là ngôi trường mà Komachi có thể sẽ đặt chân đến trong tương lai.
Dù ngôi trường hiện tại đã đủ mục ruỗng, học sinh phải chà đạp lên nhau để tiến vào lớp A, nhưng chí ít trong nội bộ lớp học vẫn còn sự đoàn kết, vẫn còn chút hơi ấm tình người. Cách làm của Nagumo sẽ chỉ thổi bùng ngọn lửa đấu tranh, và số nạn nhân gục ngã cũng sẽ tăng lên.
Vì một cuộc sống học đường bình yên cho em gái, và cũng vì lời trăn trối của Horikita-senpai.
Hikigaya thấy mình buộc phải hành động.
Thế nhưng, việc chỉ đơn thuần hạ gục Nagumo trong các bài kiểm tra chẳng có mấy ý nghĩa.
Bởi vì gã đại diện cho một hệ tư tưởng, một hệ tư tưởng gắn chặt với lợi ích của đám đông.
Vì vậy, phải lật đổ Nagumo ngay khi gã còn tại vị, phải nghiền nát lý tưởng của gã ra tro bụi, để không một ai còn dám nuôi dưỡng cái ảo mộng điên rồ đó nữa.
Còn về cách làm cụ thể… xem ra chỉ có thể ra tay từ đám lâu la của Nagumo.
Bao gồm Gouwaki và Tonokawa đã gặp hôm trước, giờ họ đã là thư ký và kế toán. Cả Kiriyama cũng đã nhận ghế phó hội trưởng, có lẽ việc anh ta hoàn toàn đầu hàng Nagumo chỉ là chuyện sớm muộn.
Một khi bè lũ của Nagumo bị đá khỏi trường, những kẻ khác chắc chắn sẽ phải cân nhắc lại… Khoan đã!
Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?!
Hikigaya giật bắn người. Sao mình lại có thể nghĩ đến một chuyện tày đình như vậy?
Rõ ràng còn chưa nói với họ một lời, vậy mà đã tùy tiện lên kế hoạch tiễn họ về vườn.
Nhưng đây quả thực là đòn chí mạng để khống chế Nagumo…
Không đúng! Vấn đề không nằm ở đó!
Hikigaya không khỏi tự vấn lương tâm.
Chỉ vì muốn Komachi có một cuộc sống học đường màu hồng, liệu cậu có thực sự được quyền định đoạt số phận của những người khác?
Hửm… thật sự không được quyền sao?
Đúng lúc cậu đang chìm trong mớ bòng bong, điện thoại khẽ rung lên một tiếng.
Mở ra xem, không ai khác ngoài Chabashira-sensei.
“…”
Hikigaya nheo mắt lại, săm soi dòng chữ trên màn hình.
Nội dung cực kỳ ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn thông báo chủ tịch hội đồng quản trị muốn gặp cậu.
Thế nhưng, một dự cảm đen tối bỗng trỗi dậy trong lòng.
Nếu không có gì bất ngờ, đây chắc chắn là tin dữ.
…
“Xin lỗi, Chabashira-sensei, đã để cô phải chờ.”
Hikigaya nhận được tin nhắn ngay sau khi buổi lễ kết thúc, nhưng vì kẹt lại dọn dẹp nên cậu đã đến trễ.
May là Chabashira-sensei cũng hiểu chuyện, không trách móc gì, chỉ khẽ gật đầu với cậu.
“Theo tôi.”
Cô không giải thích gì thêm, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Tuy nhiên, Hikigaya lại thoáng thấy một nét bất an trên gương mặt cô.
“Sensei, cô có chuyện gì à?” cậu cố tình chọc ngoáy. “Sao em cứ có cảm giác… cô đang đứng ngồi không yên thế nhỉ?”
Chabashira-sensei khẽ hừ một tiếng: “Lo cho thân em trước đi, em thì bình chân như vại nhỉ? Nên nhớ, em đang bị chính chủ tịch hội đồng quản trị triệu tập đấy.”
“Thì sao chứ? Kẻ làm sai có phải em đâu.”
“… Haiz.”
Chabashira-sensei đột ngột buông một tiếng thở dài.
“Hikigaya, tôi khuyên em đừng có lạc quan tếu… lần này gọi em chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Vâng, em biết.”
“Em biết?”
“Tất nhiên,” Hikigaya đáp tỉnh bơ. “Nếu là tin tốt, người ta đã gọi Manabe, gọi Ayanokouji, gọi Karuizawa, chứ đời nào lại đến lượt em. Thế nên chỉ có thể là tin dữ thôi.”
Nói rồi, cậu chêm thêm một câu.
“Hơn nữa, sensei chắc đã sớm đoán em sẽ thất bại, vậy mà thái độ của cô lại kỳ lạ thế này. Hẳn là cô biết chuyện nội bộ gì đó, đúng không?”
“…”
Chabashira-sensei bỗng cảm thấy hoàn toàn bó tay với cậu học trò trước mặt.
Nếu đã biết là không thể thành công, tại sao lại chấp nhận điều kiện của cô?
Chẳng lẽ chỉ vì muốn níu kéo một tia hy vọng hão huyền?
“Hikigaya, em đừng có suy diễn,” Chabashira-sensei giải thích. “Tôi chỉ biết chủ tịch từng nói, Ayanokouji là một học sinh cực kỳ đặc biệt, ưu tú và phải được bảo vệ bằng mọi giá. Ngoài ra tôi không biết gì hơn.”
“Hehe, đúng là đặc biệt thật.”
Hikigaya không kìm được một nụ cười mỉa mai.
“Nếu không đặc biệt thì cậu ta đã chẳng làm ra cái chuyện khốn nạn như vậy.”
Dù sao đi nữa, cùng lắm thì Hikigaya cũng chỉ nghĩ đến việc khiến người khác bị đuổi học, còn Ayanokouji thì đã hành xử như một con quái vật vô nhân tính.
Kẻ như vậy không thuộc về nơi này. Quay về chốn cũ để tiếp tục làm Kiệt Tác Tối Cao của mình thì sẽ tốt cho tất cả.
“… Tóm lại, tôi chỉ có thể nói rằng chủ tịch có khả năng sẽ bao che cho cậu ta. Đến lúc đó cậu… à mà thôi, cậu tự chuẩn bị tinh thần đi.”
Chabashira-sensei vốn định nhắc Hikigaya về giao kèo giữa hai người, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào trong.
“Không sao hết, vết thương này của em vẫn chưa lành hẳn đâu.”
Nói đoạn, Hikigaya giơ cánh tay phải lên.
Lớp bột đã được tháo, vết thương đang hồi phục tốt, chỉ là tạm thời chưa thể cầm vật nặng và việc viết lách vẫn rất khó khăn.
Chabashira-sensei nhìn động tác của cậu, cau mày hỏi: “Em định dùng nó để uy hiếp chủ tịch hội đồng quản trị à?”
“Uy hiếp? Không, em thích gọi đó là một cuộc thương lượng hơn.”
Nói thì nói vậy, nhưng thực lòng Hikigaya không muốn dùng đến chiêu bài này.
Cậu giúp Sakayanagi là hoàn toàn tự nguyện, chẳng có lý do gì để dùng nó làm công cụ tống tiền.
Thứ thực sự có thể buộc chủ tịch phải nhượng bộ là một con át chủ bài khác, chỉ là không tiện vạch ra ở đây.
“… Cậu học sinh này quả là không thể xem thường.”
Chabashira-sensei lắc đầu, không bình luận gì thêm.
Có lẽ trong thâm tâm cô, một học sinh sở hữu khí phách như vậy mới đủ sức đối đầu với những con quái vật ở các lớp khác.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trước cửa văn phòng. Chabashira-sensei tiến lên gõ cửa.
“Thưa chủ tịch, tôi đã đưa em Hikigaya Hachiman đến.”
“Mời vào.”
Một giọng nói ấm áp và có phần quen thuộc vọng ra từ bên trong.
“Xin làm phiền ạ.”
Chabashira-sensei từ từ đẩy cửa, và cậu ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông trạc tứ tuần đang ngồi trên chiếc sofa ngay chính giữa.
Dù chỉ mới gặp một lần, Hikigaya vẫn có ấn tượng khá đậm nét về vị chủ tịch này.
Chủ yếu là vì phong thái của ông và cô con gái Sakayanagi là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
“Chào cậu, Hikigaya-kun. Lần này đã làm phiền cậu rồi.”
Chủ tịch Sakayanagi mỉm cười gật đầu với Hikigaya, rồi hướng mắt về phía người còn lại.
“Vất vả cho cô rồi, Chabashira-sensei.”
“Vậy tôi xin phép đi trước. Mời ngài cứ tự nhiên, tôi xin thất lễ.”
Chabashira-sensei hiểu ý, lập tức quay gót rời đi.
Khi cánh cửa vừa khép lại, trong phòng chỉ còn lại Hikigaya và chủ tịch Sakayanagi.
“Hikigaya-kun, mời cậu ngồi.”
“… Xin thất lễ.”
Hikigaya vừa ngồi xuống chiếc sofa đối diện, vừa ráo riết tính toán nước đi cho cuộc đối thoại sắp tới.
Ngay cả khi ông ta có ý định bao che cho Ayanokouji, thì chắc cũng phải dựa trên một nền tảng cảm thông nào đó.
Nếu đã vậy, cứ xoáy thẳng vào điểm này mà khai thác thôi.


0 Bình luận