• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 228: Suy nghĩ của Sakayanagi

0 Bình luận - Độ dài: 2,840 từ - Cập nhật:

Thật tình Hikigaya không thể ngờ có ngày mình lại đứng bàn chuyện thần tượng với một người xa lạ. Cũng may là ngày trước cậu từng nghe Zaimokuza thao thao bất tuyệt về mảng này, nếu không thì đúng là chẳng biết nói gì.

Còn chuyện mua máy ảnh... đừng nói là Hikigaya, đến cả gã nhân viên cũng quên béng mất.

Thậm chí còn phớt lờ cả Sakayanagi, người mới lúc nãy còn đang chủ động bắt chuyện...

Đây là cái gọi là fan cuồng thần tượng đích thực sao? Lại có thể nói liến thoắng nửa tiếng đồng hồ về những điều cần lưu ý khi fan đi cổ vũ, còn nhiệt tình hơn cả chào hàng. Cái vẻ mặt nghiêm túc giải thích đó khiến Hikigaya cũng ngại không dám cắt ngang. Cuối cùng, Sakayanagi không thể chịu đựng được nữa, đành phải viện một cái cớ để kéo cậu đi.

“Thiệt tình, Hikigaya-kun, cậu có thể nghiêm túc lên một chút được không?” Sakayanagi vừa day thái dương vừa lắc đầu thở dài.

“Chúng ta rõ ràng đến đây để tìm kẻ theo dõi, tại sao cậu lại quay sang làm thân với nghi phạm thế? Còn bỏ mặc tôi một mình, cậu không thấy như vậy là quá bất lịch sự sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn moi thông tin từ gã đó thôi.” Hikigaya vội giải thích.

“Nếu chỉ là moi thông tin, chẳng phải ngay từ đầu đã thành công rồi sao?” Giọng Sakayanagi có chút trêu tức. “Chỉ với một tấm ảnh mà gã nhân viên đó đã cắn câu ngon ơ... Mà nói mới nhớ, người đó cũng thật vô duyên, lại dám bắt chuyện với một quý cô đang đi cùng bạn nam, chẳng hiểu trong đầu hắn ta nghĩ cái gì nữa.”

Quý cô… ư?

Hikigaya liếc nhìn Sakayanagi, người chỉ cao đến ngực mình, và quyết định một cách khôn ngoan là không nên bình luận gì. Bởi có những giới hạn không nên vượt qua.

Tuy nhiên, có một chuyện cần phải làm rõ.

“Sakayanagi, cậu nhầm rồi. Tôi chỉ xác nhận gã ta là fan của Shizuku, chứ hiện tại vẫn chưa có bằng chứng nào cho thấy hắn là người gửi thư.”

“Hehe, Hikigaya-kun, cậu thật không thành thật chút nào. Bảo sao lại lừa được nhiều cô gái như vậy.” Tiếc là Sakayanagi chẳng hề tin lời cậu, còn tủm tỉm cười trêu chọc.

Mà cái câu cuối cùng là sao chứ? Cậu đã làm chuyện đó bao giờ!

Chẳng đợi Hikigaya phản bác, Sakayanagi chỉ thẳng ra: “Trong lúc nói chuyện ban nãy, cậu đã vô tình nhắc đến việc rất tò mò về tên thật của tiểu thư Shizuku. Gã nhân viên đó tuy không nói thẳng, nhưng vẻ mặt rõ ràng là tỏ ra mình ở một đẳng cấp cao hơn. Đừng nói là cậu không nhận ra điểm này nhé?”

“… Chuyện này đúng là có hơi kỳ lạ.” Cảm thấy không thể chối cãi được nữa, Hikigaya đành phải thừa nhận.

Theo suy luận của cậu, logic của chuyện này thực ra rất đơn giản. Gã nhân viên cho rằng mình và Hikigaya đều là fan của Shizuku, về mặt quan hệ này thì vị thế hai người là ngang nhau.

Tuy nhiên, thực tế lại không phải vậy. Chính vì gã ta biết Shizuku là Sakura, thậm chí biết cả số phòng, trong khi Hikigaya, cũng là một người hâm mộ, rõ ràng không thể “thân mật” với Sakura bằng gã ta được. Vì thế gã ta mới cho rằng vị thế của mình cao hơn những người hâm mộ khác.

Tất nhiên, người bình thường sẽ không đời nào đồng tình với suy nghĩ này. Tiếc là không ít fan lại như vậy, đu idol đến mức mất cả lý trí. Có một bài hát tên là ‘Dù thần tượng có kết hôn cũng chả liên quan dù chỉ 1mm đến cuộc đời bạn đâu’ chính là để mỉa mai hiện tượng này. [note75965]

“Nhưng, điều đó vẫn không thể chứng minh gã ta là người gửi thư quấy rối, đúng không?” Hikigaya vẫn cố vớt vát.

“Ồ? Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”

“Ờ, thì…” Trước câu hỏi vặn lại của Sakayanagi, Hikigaya ấp úng mãi mà chẳng thể đáp lời.

Gã nhân viên vừa hay lại là fan cuồng của Shizuku, Sakura vừa hay lại đến cửa hàng này mua máy ảnh, sau đó lại vừa hay nhận được thư của kẻ theo dõi… Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp đến thế!

Dù vẫn có một phần vạn khả năng gã ta vô tội, nhưng Hikigaya không ngây thơ đến mức tin vào sự may mắn đó. Hơn nữa, lúc nói về Shizuku, cảm xúc của gã đó thực sự quá khích. Nếu hỏi một người như vậy có thể có những hành động cực đoan không, câu trả lời chắc chắn là có.

“Thôi được, tôi cũng nghĩ gã đó chính là cái gọi là ‘fan cuồng’.”

“Fan cuồng?” Sakayanagi tò mò chớp mắt.

“Ừm…” Hikigaya ngẫm nghĩ một lát rồi giải thích, “Là loại fan thích xâm phạm đời tư của thần tượng, thậm chí còn theo dõi đến tận nhà, hoàn toàn không biết điểm dừng.”

“Ra là vậy, gã nhân viên đó trông đúng là loại cặn bã như thế.”

“Này, tôi cũng đâu có nói nặng lời đến vậy…” Suy cho cùng, đối phương cũng chỉ gửi nhiều thư thôi, không đến mức phải phán người ta án tử như thế.

“Hikigaya-kun, tôi khuyên cậu đừng nên có lòng thương hại với loại người đó.” Nói rồi, Sakayanagi lấy điện thoại ra, màn hình hiện lên trang blog cá nhân của Shizuku. “Cậu xem mấy dòng trên bảng tin nhắn đi, đúng là không thể nuốt nổi.”

“…”

Thực ra, Hikigaya đã để ý chuyện này từ tối qua. Sakura khá nổi tiếng, lượng fan đã hơn năm nghìn người. Hầu hết bình luận đều rất thân thiện, chủ yếu là mong cô quay lại làm người mẫu cho tạp chí ảnh.

Chỉ có điều, bình luận của một người lại đặc biệt chướng mắt.

[Em có tin vào định mệnh không? Anh thì tin đấy. Từ nay về sau, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.]

Chỉ đọc thôi đã thấy nổi da gà, không hiểu sao lại có thể mặt dày viết ra những lời như vậy. Dĩ nhiên, nếu chỉ là ảo tưởng của fan thì cũng chẳng sao. Nhưng gã này không chỉ ngày nào cũng bình luận như thế, mà còn ngày càng quá đáng hơn.

[Anh vẫn luôn cảm thấy khoảng cách của chúng ta rất gần.]

[Hôm nay em lại càng đáng yêu hơn đấy.]

[Em có nhận ra chúng ta đã giao mắt với nhau không? Anh thì có đấy.]

Đây không còn là ảo tưởng đơn thuần nữa, mà là khủng bố rồi. Hikigaya không hiểu tại sao Sakura không xóa những bình luận khó chịu này. Có lẽ cô muốn trân trọng người hâm mộ, hoặc có lẽ cô đã sợ đến mức không dám vào lại blog nữa. Nếu là cậu thì chắc chắn đã cho gã này một vé cấm cửa vĩnh viễn.

“Vừa rồi, trong lúc hai người đang có cuộc trò chuyện buồn nôn, tôi đã lướt xem blog của tiểu thư Shizuku một chút.” Sakayanagi cười khẩy. “Quả là đã thấy được nhiều thứ thú vị, và cũng khiến tôi càng nể phục Hikigaya-kun hơn, khi có thể vui vẻ nói chuyện ngay cả với hạng người như thế.”

Rõ ràng, tâm trạng của cô nàng bây giờ đang rất tệ. Ngoài ra điều kỳ lạ là, Hikigaya cứ có cảm giác mình hình như cũng bị lôi vào chửi cùng… Chắc là ảo giác thôi nhỉ?

“Kẻ cặn bã đã viết những dòng đó rõ ràng đang ở trong ngôi trường này.” Sakayanagi quả quyết kết luận. “Đó không phải là ảo tưởng, mà là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy thủ phạm vẫn luôn âm thầm theo dõi bạn Sakura.”

“… Ừ.” Về điểm này thì Hikigaya cũng đồng tình.

Hiện tại người duy nhất phù hợp điều kiện, chỉ có thể là gã nhân viên kia. Mà nói thẳng là thủ phạm thì có hơi quá không… Ít nhất cho đến giờ, đối phương vẫn chưa có hành động nào đặc biệt tồi tệ, Hikigaya cũng khó mà làm gì để đáp trả. Muốn giải quyết ổn thỏa vấn đề này, xem ra còn đau đầu hơn tưởng tượng.

“Hikigaya-kun, tôi có thể hỏi cậu định làm gì không?” Sakayanagi đột nhiên lên tiếng.

“Ừm… cũng có một vài ý tưởng.”

Qua cuộc trò chuyện, Hikigaya cảm thấy gã nhân viên kia thuộc loại có gan ăn cắp chứ không có gan chịu đòn, ngoài việc gửi thư ra thì chắc cũng không dám làm gì khác. Dĩ nhiên, như vậy cũng không tốt cho Sakura, vẫn phải tìm cách ngăn chặn hành vi này. Cậu quyết định dùng cách cũ, đó là mai phục.

Sảnh ký túc xá tuy có camera, nhưng không phải là không có góc chết. Gã nhân viên chỉ cần giả vờ đi phát tờ rơi quảng cáo là có thể dễ dàng nhét thư riêng vào hòm thư. Nhưng ngược lại, chỉ cần bắt được tại trận, rồi dùng những lá thư làm bằng chứng để thương lượng. Dưới sự đe dọa mất việc và mất mặt xã hội, chắc chắn gã đó sẽ phải ngoan ngoãn khuất phục.

Thế nhưng, sau khi nghe suy nghĩ của cậu, Sakayanagi lại tỏ vẻ bất mãn không thèm che giấu.

“Sao thế? Có vấn đề gì thì cứ nói thẳng.” Hikigaya không mấy để tâm, bởi trí tuệ của Sakayanagi không phải dạng vừa, biết đâu cô ấy lại có cách nào hay hơn.

“Không, về mặt lý thuyết thì đó đúng là một ý hay.” Sakayanagi khẽ lắc đầu. “Để đối phó với loại chuột nhắt chỉ biết bắt nạt con gái đó, dọa nạt là biện pháp hiệu quả nhất. Nếu cậu muốn, tôi có thể nhờ Hashimoto-kun và Kitou-kun hỗ trợ cậu.”

“Đã bảo là thương lượng rồi mà…” Cái gì mà dọa nạt chứ, đừng có nói cậu như thể dân anh chị vậy!

Ủa? Khoan đã, vậy thì rốt cuộc cô ấy bất mãn vì điều gì?

Dường như đọc được suy nghĩ của Hikigaya, Sakayanagi chủ động giải thích: “Cậu có nhớ tôi vừa nói gì không? Đừng có chút lòng thương hại nào với loại người đó… Hikigaya, cậu vẫn còn nhìn đời màu hồng quá đấy. Cách làm đó của cậu, cùng lắm cũng chỉ khiến gã kia không gửi thư nữa mà thôi.”

“Hả? Thế là đủ rồi còn gì?”

“Đương nhiên là không đủ.” Giọng Sakayanagi mang một khí thế không cho phép ai nghi ngờ. “Tôi tuyệt đối không cho phép loại người bẩn thỉu đó tồn tại trong ngôi trường của cha tôi. Chỉ riêng sự tồn tại của hắn thôi đã khiến tôi khó chịu rồi.”

“Ờ…” Sững người một lúc, Hikigaya vội phân bua: “Khoan đã, gã ta cũng đâu có làm gì ghê gớm, chỉ là gửi thư với chém gió trên mạng thôi. Dạy dỗ một chút để sau này không tái phạm nữa là được rồi, đúng không?”

“Bây giờ đã dám gửi thư cho học sinh, sau này hắn sẽ làm ra chuyện gì thì không ai dám tưởng tượng đâu.”

“Cách nói của cậu có hơi…” Có lẽ vì chuyện này dính dáng đến người cha mà cô kính trọng nhất, Hikigaya cảm thấy Sakayanagi còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cả bình thường. Bảo sao cậu không muốn cô ấy dính vào chuyện này.

“Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào? Đuổi việc gã ta à?”

“Đúng vậy. Loại người đó không xứng đáng ở đây.”

“Thế thì cậu cứ nói thẳng với ba cậu đi.” Hikigaya cố tình khiêu khích. “Đừng nói là cậu không làm được nhé. Dù trường có quy định không được liên lạc với gia đình, nhưng tôi không nghĩ cậu sẽ ngoan ngoãn tuân thủ đâu.”

“Hehe, quả không hổ là Hikigaya-kun, hiểu tôi thật đấy.” Sakayanagi chẳng hề xấu hổ về sự đối đãi đặc biệt mình nhận được, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận. “Nhưng tiếc là, nhà trường và cửa hàng chỉ là đối tác. Dù cha tôi có thể cứng rắn yêu cầu, nhưng với tư cách là con gái của ông, tôi không thể vô cớ gây sự như vậy. Hơn nữa, nếu không phải là bất đắc dĩ, tôi thực sự không muốn gây thêm phiền phức cho cha.”

“…”

Ngay lúc Hikigaya đang vắt óc suy nghĩ, Sakayanagi bỗng mỉm cười, giọng điệu cũng thay đổi.

“Tuy tôi rất muốn trừng trị tên thủ phạm đó, nhưng đây là chuyện nội bộ của lớp D, tôi là người ngoài cũng không tiện can thiệp quá sâu… Vậy nên cứ giao cho Hikigaya-kun giải quyết đi.”

“Ồ, ồ, cậu nghĩ thông được là tốt nhất rồi.” Tuy nói vậy, nhưng Hikigaya cảm thấy chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Sakayanagi không phải người dễ dàng bỏ cuộc, cô ta rất có thể đang có một kế hoạch khác.

Quả nhiên, cô ta nói tiếp: “Nhưng sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nên cậu tốt nhất hãy nhanh lên một chút. Nếu không được, tôi cũng có thể ra tay thuyết phục bạn Sakura kia giúp cậu. Nói đi nói lại, đó mới là cách đơn giản nhất, đúng không?”

Chỉ cần Sakura đích thân đứng ra tố cáo, gã nhân viên kia gần như chắc chắn sẽ bị đuổi việc.

“… Cậu làm được không?”

“Hehe, e là không được rồi.” Sakayanagi cười nhẹ. “Tôi không rõ bạn Sakura là người thế nào, nhưng nếu đã Hikigaya-kun không dùng cách này, chắc là vì không thể thuyết phục được cô ấy. Vậy thì một người ngoài lớp như tôi càng không thể khiến cô ấy mở lòng.”

Đúng vậy, năng lực của cô ta dù mạnh đến đâu cũng không phải là toàn năng. Một con thú nhỏ luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ như Sakura, đến cả Matsushita và Kushida là người quen mà còn chẳng hỏi ra được gì, thì nói gì đến Sakayanagi.

“Nếu đã chuyện này đã thống nhất, vậy chúng ta nói sang chuyện khác đi.”

“Chuyện khác?”

“Ừm, một chuyện mà tôi đã để ý từ lúc nãy.” Cách nói của Sakayanagi khiến Hikigaya dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhất là nụ cười trông giả trân không thể tả.

“Cậu lại lấy ảnh của bạn cùng lớp làm hình nền điện thoại, gu thẩm mỹ cũng không tệ nhỉ.”

“… Á!”

“Hành vi nông cạn này không đáng khen đâu. Nên nhớ, giá trị của một người phụ nữ không chỉ nằm ở một bộ phận nào đó… Hikigaya-kun, cậu có nghe tôi nói không đấy?”

“Giờ không rảnh.” Hikigaya có chút mất kiên nhẫn phẩy tay, vội vàng xóa hết những tấm ảnh của Sakura trong điện thoại. Cũng may được Sakayanagi nhắc nhở, chứ nếu quên mất, không chừng lại có rắc rối to. Dù ý định ban đầu của cô nàng không phải là thế.

“Ối chà, đã vội vàng phi tang bằng chứng rồi cơ à?” Sakayanagi che miệng, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lời này thật quá đáng!

“Bằng chứng gì chứ? Giả ngơ vui lắm sao?” Hikigaya bực bội đáp. “Với lại, mấy tấm ảnh đó đúng là rất đẹp, tôi có muốn lưu lại cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì hầu hết mọi người trên thế giới này đều là hội trọng ngoại hình mà.”

Nói rồi, cậu chỉ vào mình. “Cũng như tôi lúc đeo kính và lúc không đeo kính, cậu nghĩ người khác sẽ đánh giá tôi giống nhau sao?”

“… Ừm, đương nhiên là không.” Sakayanagi chống cằm ngắm nghía cậu một lúc, rồi đưa ra câu trả lời chắc nịch.

“Thấy chưa, cậu cũng nghĩ vậy… Này, cậu định làm gì?” Đối với điều này Hikigaya chẳng hề ngạc nhiên, cậu vốn chẳng bao giờ ảo tưởng.

Nhưng cậu còn chưa nói hết câu, Sakayanagi đã đột nhiên bước tới, vươn tay tháo kính của cậu xuống.

“Tôi thấy cậu của thường ngày vẫn tuyệt hơn đấy.”

“Hả?”

“Hehe, xin đừng nghĩ tôi đang nói dối.” Sakayanagi che miệng cười. “Tuy cậu luôn tự giễu đôi mắt cá chết của mình, nhưng trong mắt tôi, cái vẻ ngạo mạn phớt lờ tất cả mọi người xung quanh đó lại cực kỳ quyến rũ.”

… Nhỏ này đang nói nhảm cái gì thế?

Kết quả, ngoài việc chờ cô ấy tự phát ra tín hiệu cầu cứu, dường như chẳng còn cách nào khác.

Ghi chú

[Lên trên]
アイドルが結婚しても君の人生に1mmも関わりがない https://www.bilibili.com/video/BV1Yx411h7Jq/
アイドルが結婚しても君の人生に1mmも関わりがない https://www.bilibili.com/video/BV1Yx411h7Jq/
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận