“Hikigaya-kun, chào buổi sáng.”
“...Chào buổi sáng.”
Vốn dĩ, đây chỉ là một lời chào buổi sáng hết sức bình thường.
Đối với Hikigaya, dù vẫn chưa quen với việc này cho lắm, nhưng kể từ khi nhập học, cậu quả thực đã quen biết vài người chủ động chào mình.
Vấn đề là... tại sao trong số đó lại có cả một cô bạn không hề quen biết?
Tất nhiên, nói là không quen biết cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất Hikigaya biết đối phương là học sinh năm nhất.
Nhưng chắc chắn không thể gọi là thân quen, cùng lắm chỉ ở mức độ từng thoáng thấy ở đâu đó mà thôi.
Kỳ lạ hơn nữa là suốt quãng đường đi, cậu còn cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người... lẽ nào là do cánh tay đang bó bột sao?
Hikigaya vừa vờ như không để tâm, vừa trở về lớp học mà cậu đã vắng mặt một thời gian.
Kể từ khi bị thương, đây là ngày đầu tiên cậu đi học lại, hy vọng mọi người vẫn chưa quên tên cậu.
...Không, có lẽ họ vốn dĩ chưa bao giờ nhớ đến.
May mắn là khi bước vào lớp, đa số mọi người chỉ liếc nhìn cậu với ánh mắt tò mò, chứ không có ai tiến đến hỏi những câu như ‘cậu là ai? sao lại vào lớp chúng tôi?’.
Thế này thì cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi đi ngang qua bàn của Matsushita, cậu lại thấy cô bạn đang nhìn mình chằm chằm, dường như có điều gì muốn hỏi.
Sau vài giây đắn đo, Hikigaya quyết định tốt nhất là cứ lờ đi.
Chắc cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.
Tuy nhiên, cậu thì nhịn được, nhưng đối phương thì có vẻ không muốn nhịn.
“Hikigaya-kun, cậu không có gì muốn nói với tớ à?”
Matsushita khẽ phồng má, trông có vẻ hơi giận.
Việc này khiến Hikigaya ngớ người ra, cậu nhớ là gần đây mình đâu có đắc tội gì với cô bạn này.
“Ừm, chào buổi sáng?”
“Ừ, chào buổi… Không phải! Tớ không định nói cái này!”
Thiệt tình, cô nàng này sao sáng sớm đã tính khí thất thường thế nhỉ?
Chẳng lẽ bị tụt huyết áp sao?
“Cậu nói vậy chứ tớ thật sự không biết mà.” Hikigaya bất lực đáp.
“...Cuộc thi mượn đồ.”
“Hả?”
Dù đã được gợi ý, Hikigaya vẫn tỏ vẻ không hiểu.
Nhắc đến cuộc thi mượn đồ, chẳng phải nó diễn ra ở nửa sau của đại hội thể thao sao?
Lúc đó cậu đang bận ba hoa với một cô tóc trắng nào đó, hoàn toàn không có thời gian theo dõi cuộc thi, nên chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu đang trốn tránh hiện thực đấy à?”
Matsushita như thể đọc được suy nghĩ của Hikigaya, vừa lườm cậu vừa châm chọc.
Haizz... nếu được, mình muốn trốn tránh cả đời luôn cho rồi.
Hikigaya thầm than, hôm qua cậu vừa bị Kushida tra hỏi mấy lượt, Horikita lại còn ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Thật ra hai người đó cũng không sao, nhưng phía Matsushita thì e rằng...
Thấy không trốn được nữa, Hikigaya đành phải căng da đầu nói: “Chuyện đó à, có nguyên nhân sâu xa lắm.”
“Nguyên nhân gì?”
“Tóm lại là rất phức tạp, nói một sớm một chiều không rõ được.”
“…”
Nghe mấy lời nói vòng vo này, Matsushita không nhịn được mà liếc xéo Hikigaya.
Sau đó, cô nghiêng người tựa vào bàn, một tay chống cằm, che đi ánh mắt của những người xung quanh rồi nói thầm với Hikigaya bằng khẩu hình.
“Hikigaya-kun, cậu cũng không muốn người khác biết chuyện cậu hẹn hò với Yukinoshita-sensei đâu nhỉ?”
“?!”
Hikigaya giật mình, cô nàng này sao ngày càng xấu tính thế?
Lại còn dám uy hiếp người khác!
“Không phải, cậu nghe tớ giải thích đã.” Hikigaya vội vàng thanh minh, “Đó không phải là hẹn hò, tớ quen Yukinoshita-sensei từ hồi cấp hai rồi, chỉ là bị cô ấy ép đi chúc mừng sinh nhật thôi. Cậu tuyệt đối đừng nói cho ai biết đấy.”
Tệ thật rồi... đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
Vài tháng nữa, tiểu thư Haruno sẽ trở lại trường đại học, lúc đó cô ấy phủi mông đi là xong, còn Hikigaya thì chạy đằng trời!
“Hì hì, phải làm sao đây ta〜”
Nụ cười đầy ẩn ý của Matsushita khiến tim Hikigaya đập thình thịch.
“Haizz, thật ra tớ cũng có thể giúp cậu giữ bí mật.” Matsushita thở dài, “Nhưng cậu đừng quên, lúc đó còn có một người khác nữa đấy. Cô ấy có nói ra hay không thì tớ không biết đâu.”
“Người khác?”
Hikigaya nghe vậy thì sững người, rồi chợt nhận ra.
Đúng rồi!
Lúc đó còn có một cô bạn khác hình như tên là Satou!
Nghĩ lại thì, nếu không phải cô ta chủ động đến bắt chuyện, thì đã chẳng có chuyện này xảy ra!
...Không không không, phải bình tĩnh.
Trong ấn tượng của Hikigaya, Satou là một cô nàng gyaru không ham học hành, nói thẳng ra thì cũng gần như là đồ ngốc.
Có khi người ta đã quên béng chuyện từ học kỳ trước rồi... miễn là không ai nhắc lại.
Nghĩ vậy, Hikigaya cố tình hỏi: “Này Matsushita, cậu nghĩ Satou còn nhớ chuyện đó không? Chắc là cô ấy quên rồi nhỉ?”
“Ai biết đâu, hay để tớ đi hỏi giúp cậu nhé?” Matsushita cười như không cười đáp.
“Thôi, đừng bao giờ làm thế.”
Hikigaya đã nhìn thấu rồi, cô bạn xấu tính này rõ ràng đang trêu tức cậu, cố tình doạ cậu cho vui.
Hết cách, một thư ký hội học sinh đường đường phải muối mặt dỗ dành cho tiểu thư Matsushita vui lòng.
Chỉ có điều hiệu quả xem ra không được tốt cho lắm.
“Này Hikigaya-kun, thật ra cậu cũng không cần phải căng thẳng đến thế đâu.” Matsushita liếc cậu một cái, “Tuy Yukinoshita-sensei rất nổi tiếng, nhưng trong mắt học sinh, cô ấy cũng được công nhận là một đóa hoa trên đỉnh núi cao. Dù có tin đồn gì đi nữa thì cũng chẳng ai tin chuyện giữa hai người là thật đâu.”
“Đúng, đúng, đúng, tớ chưa bao giờ có suy nghĩ gì về phương diện đó với cô ấy cả.” Hikigaya vội gật đầu lia lịa.
“Vậy à... Thế còn Yukinoshita-san thì sao? Cậu nghĩ gì về cô ấy?”
Chẳng hiểu sao Matsushita đột nhiên lại nhắc đến Yukinoshita... rốt cuộc là có ý gì đây.
Hikigaya đáp với vẻ mặt bất lực: “Cậu chuyển chủ đề nhanh quá đấy, với lại cậu thừa biết hoàn cảnh của Yukinoshita rồi còn gì, một kẻ như tớ làm sao mà xứng với cô ấy được.”
“…”
Lẽ ra câu nói này chẳng có vấn đề gì, hồi cấp hai cậu vẫn thường dùng nó để dập tắt không ít hiểu lầm.
Vậy mà Matsushita nghe xong không những không nói gì, mà còn quay ngoắt đi, không thèm để ý đến cậu nữa, trông có vẻ không vui.
...Cô nàng này chắc chắn bị tụt huyết áp rồi.
May thay, đúng lúc này tiếng chuông bắt đầu giờ sinh hoạt chủ nhiệm vang lên, cuối cùng cũng giải thoát Hikigaya khỏi tình huống khó xử này.
Chabashira-sensei vẫn đến lớp đúng giờ như mọi khi, nhưng lần này cô không bước lên bục giảng mà chỉ đứng nép sang một bên như đang chờ đợi điều gì.
Giữa lúc cả lớp đang bối rối, Horikita đột nhiên bước lên, trên tay còn cầm một thứ gì đó.
A, sắp công bố rồi sao?
Hikigaya dĩ nhiên biết tỏng mọi chuyện, xem ra Horikita không thể chờ đợi thêm để chia sẻ tin tốt này với cả lớp.
“Trước khi buổi sinh hoạt hôm nay bắt đầu, tớ muốn xin mọi người vài phút... Trước hết, cho phép tớ được gửi lời xin lỗi đến tất cả các bạn.”
Nói rồi, Horikita cúi đầu thật sâu.
“Trong đại hội thể thao, tớ không những không giành được thành tích gì, mà còn sập bẫy của Ryuuen-kun và phải bỏ dở các phần thi sau đó. Vì vậy, tớ đã trở thành gánh nặng cho cả lớp, thành thật xin lỗi.”
Thấy cô ấy như vậy, rất nhiều học sinh đều xôn xao.
“Đừng nói vậy mà Horikita, đó đâu phải lỗi của cậu, tất cả là tại tên Ryuuen khốn kiếp đó!”
“Đúng đó, với lại ít nhất chúng ta cũng về thứ ba, cũng không có nhiều người trong nhóm cuối bảng của khối đâu. Chiến thuật cậu vạch ra đã thành công mỹ mãn rồi!”
Mọi người nhao nhao an ủi Horikita. Dù bình thường họ có hơi khó chịu với thái độ của cô, nhưng suy cho cùng cũng không có mâu thuẫn gì lớn, hơn nữa lần này cô đúng là không có lỗi.
Do tiếng xấu của Ryuuen trong toàn khối, nên dù không có bằng chứng rõ ràng, chỉ cần Kushida – người có mối quan hệ cực tốt với mọi người – thuận miệng nói rằng vụ va chạm giữa Horikita và Kinoshita có chút đáng ngờ, thì mọi người sẽ tự động nghi ngờ Ryuuen.
Đây là phương án dự phòng trong trường hợp không thể buộc Ryuuen thỏa hiệp, và cuối cùng phải nhờ đến hội học sinh phân xử.
Về top 10 cuối khối, lớp D chiếm tới ba suất, đó là Horikita, Hikigaya và Kouenji. Tuy nhiên, vấn đề của ba người này không nằm ở năng lực, học lực của họ đều không tồi, nên dù bài kiểm tra có bị trừ mười điểm cũng chẳng đáng bận tâm.
Đợi lớp học dần yên tĩnh lại, Horikita nói tiếp: “Tuy nhiên, lần này chúng ta không phải là không có thu hoạch.”
Cô giơ bản hợp đồng ra cho mọi người cùng xem.
“Ryuuen-kun đã không hoàn toàn đạt được mục đích. Để đền bù, cậu ta đã hủy bỏ bản hợp đồng trước đây với lớp chúng ta... Tất cả những điều này là nhờ có sự giúp đỡ của Kushida-san. Chính cậu ấy đã thuyết phục Ryuuen-kun nhận lỗi, nếu không thì chuyện này đã không thể giải quyết được.”
“Ể?!”
Kushida trông có vẻ cực kỳ ngạc nhiên... không, đây chắc không phải là diễn.
Nói cách khác, Horikita đã tự ý đẩy phần lớn công lao cho Kushida mà không hề bàn bạc trước.
Sau một thoáng kinh ngạc, cả lớp lập tức vang lên những lời tán dương không ngớt.
Tuy ngoài mặt Kushida tỏ ra rất khiêm tốn, nói rằng mình thực ra chẳng làm được gì nhiều, nhưng trong lòng cô nàng chắc chắn đang sướng rơn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, Horikita đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Hikigaya cho rằng với tính cách của cô, có lẽ đây không phải là hành động để lấy lòng Kushida, mà cô thật tâm tin rằng Kushida xứng đáng nhận công trạng lớn nhất.
Nhưng nếu đây thật sự chỉ là một nước cờ để lôi kéo đồng minh, thì có lẽ lớp này quả thực có khả năng vươn lên lớp A.
Dù vậy, tất cả những chuyện này tạm thời vẫn chưa quan trọng.
Ít nhất thì hiện tại, lớp D đang bùng lên một sức sống chưa từng có.
Dù vẫn đang ở mốc không điểm, nhưng giờ đây họ cuối cùng đã thoát khỏi vũng lầy tăm tối, và trước mắt dường như le lói một tia sáng.
Đó là ngọn lửa mang tên hy vọng.
Lập lòe, nhưng ấm áp.
Thế nhưng, chỉ cần có ai đó khẽ thổi một hơi, lớp D có lẽ sẽ lại chìm vào bóng tối.
Hikigaya hiểu rất rõ hành động của mình có ý nghĩa gì.
Một khi kế hoạch thành công, người bị đuổi học thứ hai chắc chắn sẽ khiến tình hình của lớp càng thêm tồi tệ, thậm chí có thể suy sụp không gượng dậy nổi.
Nhưng đó là chuyện chẳng thể tránh khỏi.
Một khi đã là một phần của tập thể, thì phải chấp nhận gánh vác cả những mặt tiêu cực của nó.
Dù rằng tùy trường hợp, những "nợ xấu" cũng có thể tăng giá trị, như Sudou đã lập công lớn trong đại hội thể thao, nhưng phần lớn sẽ chỉ gây ra những tổn thất không thể bù đắp, như Ike với hành vi quay lén, hay là...
Giữa lớp học tràn ngập tiếng cười vui vẻ, chỉ riêng Hikigaya lặng lẽ ngồi một mình trong góc.
Tiếp theo, phải tìm cơ hội ghé thăm lớp C thôi.


0 Bình luận