• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 298: Kế hoạch tám trăm triệu

0 Bình luận - Độ dài: 3,034 từ - Cập nhật:

Nói đến nước này rồi thì, Hikigaya cảm thấy nếu mình còn tiếp tục giả ngốc thì có hơi bất lịch sự.

Cơ mà, cậu đúng là không ngờ Ryuuen lại nhìn thấu được cả những điều này... không, phải nói là trực giác của dã thú chăng.

Bảo sao lại có thể một mình sống sót trên đảo hoang cả tuần.

"Hơn nữa, tao nghĩ có lẽ không chỉ dừng lại ở đó đâu."

Ryuuen vẫn chưa phân tích xong, nói tiếp: "Hôm đó Ayanokouji tìm cựu hội trưởng hội học sinh đến chống lưng cho gã ta. Mày, vì đã đoán trước được việc này, nên cố tình gọi gã tóc vàng kia tới. Bề ngoài thì là để trấn áp anh trai của Suzune, nhưng thực chất là mày muốn nhân cơ hội này để gã tóc vàng tin rằng Ayanokouji đã về phe gã ta. Sau đó mày có thể lợi dụng Ayanokouji để đối phó với gã tóc vàng, để chúng nó tự cắn xé nhau, còn mày thì ngồi sau xem kịch, đúng chứ?"

"Cậu đừng có nói linh tinh." Hikigaya chối ngay, "Tôi làm sao biết Horikita-senpai sẽ có mặt ở đó. Tôi chỉ muốn Nagumo được tận mắt chứng kiến màn một chọi bốn đầy oai phong của Ayanokouji, để gã ta biết ai mới là người đàn ông mạnh nhất trường này."

"Hahaha, mày vẫn mặt dày như thế nhỉ?"

"Tôi không muốn bị chính cậu nói câu đó đâu... mà nói mới nhớ, cậu quen Nagumo à? Trông cậu có vẻ hiểu rõ về hắn ta thế."

"Sao nào? Mày nghĩ tao mù tịt về tình hình của các khối khác à?"

Ryuuen cười khẩy đầy vẻ khinh thường.

"Gã tóc vàng đó ở khối năm hai gần như là một tay che trời. Hơn nữa trong lễ nhậm chức, hắn còn thẳng tay vứt bỏ hết thành quả của hội học sinh tiền nhiệm. Dù hắn có tỏ ra mình là một người năng nổ, lạc quan, nhưng sau lưng là loại người thế nào, sẽ giở trò gì, tao nhắm mắt cũng đoán ra được."

Chậc chậc, Dragon Boy này đúng là đã có tiến bộ.

Điều khiến Hikigaya ngạc nhiên nhất là Ryuuen lại có thể đoán ra Ayanokouji bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.

Trong khi chính người trong cuộc còn chẳng hề hay biết...

Một chiến lược mà Ryuuen nhìn thấu.

Nhưng Ayanokouji lại chẳng thể thấy được.

Cứ cái đà này, có khi nên nhường luôn cái danh Kiệt Tác Tối Cao cho Ryuuen cũng nên.

"Rồi rồi, coi như cậu nói đúng đi... thế cậu muốn gì?"

"Hừ, nói chuyện với mày đúng là dễ thật."

Chẳng hiểu sao, Ryuuen bỗng lôi điện thoại ra khỏi túi, nhưng lại chẳng làm gì tiếp, chỉ cầm trên tay.

"Này Mắt Cá Chết, nếu mày bung hết sức, trong ba năm ở trường này mày có thể moi được nhiều nhất bao nhiêu điểm cá nhân?"

"Cách nói của cậu nghe khó chịu thật đấy..."

Tuy mồm nói vậy, Hikigaya vẫn nghiêm túc suy nghĩ.

Sau đó, cậu đáp: "Nếu chỉ tầm vài chục triệu, thì cứ như bây giờ, tìm cách dụ vài lớp ký hợp đồng là được. Nhưng một khi mục tiêu lên đến hàng trăm triệu, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ phức tạp."

"Vậy sao..."

Ryuuen đăm chiêu một lúc, rồi buông một câu bất ngờ đến tột độ.

"Thế, nếu là tám trăm triệu thì sao?"

"Tám trăm triệu... Cậu định chuyển cả lớp mình lên lớp A à?" Hikigaya hiểu ra ngay, không nhịn được buông lời trêu chọc, "Gì thế này, cậu lại âm thầm tính toán chuyện này cơ à? Chăm lo cho bạn học thế này chẳng giống cậu chút nào."

"Chỉ là chuẩn bị sẵn một phần thưởng tương xứng thôi."

Đúng là, ở ngôi trường này, cách duy nhất để người khác ngoan ngoãn nghe lời chính là hứa hẹn sẽ đưa họ lên lớp A.

Có lẽ Ryuuen cho rằng với thực lực của lớp C, rất khó để trực diện đánh bại các lớp khác, nên mới nghĩ ra một kế hoạch điên rồ đến vậy.

"Nghe cho rõ đây, Mắt Cá Chết. Lượng điểm cá nhân lưu thông mỗi năm là cực kỳ lớn. Tạm không tính những kẻ bị đuổi học, mỗi khối có một trăm sáu mươi người, ba khối là bốn trăm tám mươi người. Giả sử mỗi tháng có thể bòn rút từ mỗi người một trăm nghìn điểm, chỉ riêng việc đó đã được 48 triệu điểm. Kéo dài một năm sẽ là 576 triệu."

Nói đoạn, hắn chìa màn hình điện thoại về phía Hikigaya, trên đó ghi lại biến động điểm số của mười hai lớp trong năm nay.

Trong đó, khối năm ba sau hai năm rưỡi tích cóp, điểm lớp của lớp A và B đều đã vượt mốc một nghìn.

Nói cách khác, chỉ cần thao tác khéo léo, kế hoạch của Ryuuen chưa chắc đã là bất khả thi... mới là lạ.

Gã này mơ mộng hão huyền quá rồi!

"Tôi tạm không bàn đến tỷ lệ thành công." Hikigaya nghiêm túc nói, "Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi mục tiêu này, thì ngay từ đầu cậu đã hoạch định sai rồi. Ít nhất cậu không thể trở thành cái dạng ai thấy cũng ghét như bây giờ, mà phải trở thành một người được yêu mến như Ichinose."

"Hầy, mày đừng có đùa."

Ryuuen bĩu môi, có vẻ chẳng coi loại người như Ichinose ra gì.

Hikigaya biết tỏng hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể nói rằng tư duy của gã này vẫn chưa thay đổi triệt để.

"Tôi không đùa đâu. Tiền đề cho kế hoạch của cậu là phải nâng điểm của cả khối lên, vậy thì phải điều tiết trong các kỳ thi đặc biệt, cố gắng để cả bốn lớp cùng có lợi. Mà muốn làm được điều đó, 'uy tín' là thứ không thể thiếu."

Dù là người tốt, kẻ xấu hay người thường, ai cũng có xu hướng muốn hợp tác với người tốt.

Tuy thực tế không đơn giản như vậy, nhưng ít nhất vẫn có khả năng hợp tác.

Ngược lại, nếu đối phương là một tên vua cặn bã khét tiếng như Ryuuen, người thường thấy là đã muốn tránh xa, chẳng ai muốn dính dáng đến.

"Ngoài ra, nếu là tôi, để huy động một khoản tiền lớn như thế, tôi sẽ không chọn cách bóc lột các lớp khác, ít nhất là không thể lấy đi toàn bộ điểm cá nhân của họ. Làm vậy chỉ phản tác dụng, nguy cơ phát sinh những yếu tố bất ổn cũng rất cao, điểm này chắc cậu đã nếm trải rồi chứ?"

"Này, mày đừng nhắc lại chuyện đó nữa được không."

Nhắc đến vụ đó, Ryuuen cũng thấy tức anh ách.

Hắn từng bắt lớp D ký hợp đồng mỗi tháng nộp hai vạn điểm, nhưng cuối cùng chẳng thu được bao nhiêu, chính là vì lớp D vì nợ nần mà quyết định "nằm im mặc kệ".

Thực ra, sớm muộn gì Hikigaya cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề y hệt.

"Nhưng nếu không bóc lột các lớp khác, thì làm sao mà gom đủ số tiền đó được?" Ryuuen hỏi.

"Không, vẫn có thể." Hikigaya chậm rãi lắc đầu, "Đừng quên kỳ thi Người Được Ưu Đãi. Nếu cậu có đủ uy tín và thủ đoạn, cậu có thể khiến tất cả các nhóm đều đạt được kết quả một. Khi đó, tổng tài sản của khối năm nhất sẽ tăng vọt, và ít nhất cậu không cần lo lắng về vấn đề cốt lõi là 'mọi người đều không có tiền'."

Trừ Sakayanagi vắng mặt, chỉ một kỳ thi đặc biệt đã có thể tạo ra 85,5 triệu điểm cá nhân.

Dù số điểm này được phân tán cho cả khối, nó vẫn mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Dù gì thì, muốn xén lông cừu, thì trước hết cũng phải chăm bón cho cừu béo tốt đã.

Hơn nữa, không giống như hồi mới nhập học, bây giờ học sinh nào cũng hiểu tầm quan trọng của điểm cá nhân, chẳng mấy ai dám tiêu xài phung phí nữa.

"Tất nhiên, kỳ thi Người Được Ưu Đãi chỉ là ngoại lệ, nhà trường không thể lần nào cũng hào phóng như thế."

Ngừng một lát, Hikigaya đột nhiên nhìn thẳng vào Ryuuen.

"Thế nên tôi mới nói ngay từ đầu cậu đã sai... lẽ ra cậu phải tìm cách vào hội học sinh."

"Này này, không phải mày thực sự muốn mày trở thành một Ichinose thứ hai đấy chứ?" Ryuuen thấy hơi buồn cười, không nhịn được châm chọc.

"Cậu đừng coi thường cô ấy thì hơn, cách làm của cô ấy có nhiều điểm đáng để cậu học hỏi đấy." Hikigaya khuyên, "Ichinose đúng là một cô nàng ngây thơ, nhưng dù là việc kết giao rộng rãi hay tích cực tham gia hội học sinh, đó đều là những thủ đoạn cực kỳ xuất sắc. Vấn đề duy nhất của cô ấy là không nhận ra điều đó."

Cho dù tay đang nắm một vũ khí hùng mạnh, nhưng nếu không có ý định sử dụng thì cũng bằng không.

"Ryuuen, nếu cậu có thể trở thành hội trưởng hội học sinh, cậu sẽ có tư cách quyết định một phần nội dung thi cử. Theo tôi, đó là cách tốt nhất để kiếm được một khoản điểm khổng lồ." Hikigaya tiết lộ một bí mật mà cũng chẳng phải là bí mật.

Nếu không lầm, Nagumo có lẽ cũng đang nhắm đến điều này.

Chỉ cần có đủ điểm, hội trưởng hội học sinh có quyền thay đổi luật thi, rồi lại dùng chính nó để kiếm thêm nhiều điểm hơn.

Gã đã dùng điểm này để vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp cho khối năm hai, nhờ vậy mới có được sự ủng hộ của cả khối.

"Hahaha, thế thì còn gì bằng."

Chẳng hiểu sao, Ryuuen bỗng phá lên cười như lên cơn.

"Mắt Cá Chết, làm một thỏa thuận đi. Tao sẽ dẫn người của lớp C giúp cậu hạ bệ Nagumo. Đổi lại, sau khi mày trở thành hội trưởng hội học sinh, mày phải giúp tôi hoàn thành kế hoạch tám trăm triệu."

Gã đưa ra một đề nghị cực kỳ táo bạo.

"Thế nào, mày đâu có thiệt, đúng không? Đôi bên cùng có lợi thôi."

"...Đúng là không thiệt lắm."

Thú thật, Hikigaya có chút dao động.

Muốn lật đổ ách thống trị của Nagumo, chỉ dựa vào sức mình cậu là điều không thể, kể cả có thêm Ayanokouji cũng vậy.

Làm thế cùng lắm chỉ hạ được cá nhân Nagumo, chứ không phải cả một tập đoàn lợi ích.

Kịch bản lý tưởng nhất dĩ nhiên là có được sự trợ giúp của cả khối, để cả bốn lớp cùng tham gia vào cuộc chiến chống lại khối năm hai.

Nhưng giờ cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi, thực tế hơn cả là bắt đầu từ chính lớp của mình.

Chính vì nghĩ đến điều này, Hikigaya mới giúp lớp D vực dậy tinh thần, tiện thể đẩy Ayanokouji ra ánh sáng.

Dù cho trong lớp phần lớn là những cục tạ, nhưng nếu biết cách sử dụng, chưa chắc đã không có tác dụng.

Nếu có thêm sự giúp đỡ của lớp C, tỷ lệ thắng sẽ còn cao hơn nữa.

Chỉ có điều...

"Ryuuen, đổi yêu cầu khác đi." Hikigaya đề nghị, "Giúp cậu hoàn thành kế hoạch thì được thôi, nhưng tôi không muốn làm hội trưởng hội học sinh đâu. Chỉ riêng việc đó thì tha cho tôi."

"Mày hài thật đấy, không muốn làm hội trưởng mà lại đi đối đầu với Nagumo để làm gì?" Ryuuen có chút ngớ người.

"Kệ tôi đi, tóm lại là tôi không có hứng thú với cái ghế hội trưởng... hay là cậu làm đi?"

Hikigaya nảy ra một ý khá hay.

"Tôi có thể nhờ Horikita-senpai tiến cử cậu vào hội học sinh trước. Đến lúc đó cậu hạ được Nagumo, thì nghiễm nhiên trở thành hội trưởng, chẳng phải tốt sao."

Thực ra, cậu đã từng nghĩ đến chuyện này.

Nếu lúc đó người xin vào hội học sinh không phải là Ichinose và Katsuragi, mà là Ryuuen, có khi Horikita Manabu đã gật đầu rồi.

Một kẻ như Ryuuen sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước sự thống trị của Nagumo, chắc chắn sẽ chống đối đến cùng.

Tiếc là, trên đời này không có "nếu như".

May mà bây giờ cũng chưa quá...

"Đừng nói nhảm, sao tao lại có thể tham gia cái tổ chức của bọn học sinh gương mẫu đó được." Ryuuen nói với vẻ mặt chán ghét, "Mắt Cá Chết, mày đừng tưởng có thể lợi dụng tao dễ dàng thế. Lần trước tao thấy vui nên mới nghe theo mày thôi. Nếu muốn tao giúp, mày bắt buộc phải đồng ý trở thành hội trưởng hội học sinh, nếu không thì miễn bàn."

"...Vậy đổi sang một học sinh khác của lớp C đi, lúc đó cậu giật dây sau lưng, cũng tiện cho cậu mà, đúng không?"

Hết cách, Hikigaya đành đưa ra một phương án dung hòa.

Nhưng Ryuuen vẫn không chịu, từ chối thẳng thừng: "Không được, phải là mày."

"Cậu bị điên à..."

Hikigaya thật sự cạn lời. Cậu chỉ nợ Horikita Manabu một ân tình, lại không muốn môi trường học đường này ngày càng trở nên cá lớn nuốt cá bé, nên mới muốn lật đổ Nagumo.

Còn cái ghế hội trưởng, cậu có cho vàng cũng không thèm.

Ai muốn thì cứ việc mà làm!

"Thôi thôi, giờ bàn chuyện này còn sớm. Chúng ta cứ nói về kế hoạch tám trăm triệu của cậu trước đã."

Hikigaya vừa không muốn làm hội trưởng, lại chẳng muốn từ chối Ryuuen, nên đành tạm gác chuyện này sang một bên.

"Kế hoạch của cậu có một lỗ hổng cực lớn, không phải mấy chuyện vặt vãnh như tỷ lệ thành công đâu, mà là một vấn đề mà đám học sinh chúng ta không tài nào giải quyết được."

Nói đến đây, cậu bỗng đổi chủ đề.

"Còn nhớ lúc nộp đơn vào trường này, khẩu hiệu của họ là gì không?"

"Vớ vẩn, đương nhiên là nhớ." Ryuuen nhếch mép cười khẩy, "Nào là 'mọi học sinh sau khi tốt nghiệp đều có thể chọn trường hoặc công việc mình yêu thích', cuối cùng toàn là nói phét. Nhưng đối với tao thì thế lại càng vui."

"Có ai hỏi cảm nhận của cậu đâu... tóm lại, như cậu nói đấy, cái trường nát này ngay từ đầu đã nuốt lời, chẳng có chút uy tín nào."

Hikigaya chỉ ra điểm mấu chốt.

"Vậy thì vấn đề là, họ nói tốt nghiệp từ lớp A sẽ được ưu đãi, nhưng ai dám đảm bảo đó là sự thật?"

Đã lừa dối một lần, thì khó tránh sẽ có lần thứ hai.

Niềm tin một khi đã mất, nó sẽ sụp đổ và không thể nào cứu vãn.

"Hơn nữa, nếu tất cả học sinh lớp A đều đòi vào Đại học Tokyo/Todai, mấy đứa giỏi được miễn thi thì không nói làm gì, nhưng mấy đứa điểm số lẹt đẹt dưới trung bình, Todai có thật sự chịu nhận không?"

Đây cũng là điều mà Hikigaya luôn trăn trở.

Dù trường Koudo Ikusei này do chính phủ chống lưng, nhưng Todai là một trường đại học danh tiếng thế giới, không thể chuyện gì cũng răm rắp nghe theo được.

Tiếp đó, kể cả có vào được Todai, nhưng nếu học không theo nổi rồi không tốt nghiệp được, thì cũng chỉ là phí thời gian.

"Kệ chứ, tao chẳng quan tâm." Ryuuen nhún vai, "Tao chỉ hứa đưa bọn chúng lên lớp A, còn nhà trường có thực hiện lời hứa hay không là việc của họ."

"Đồ ngốc, sao cậu không nghĩ xa hơn một chút?"

Hikigaya thở dài thườn thượt.

"Cứ cho là cậu chẳng vi phạm luật lệ gì mà vẫn gom được tám trăm triệu điểm đi, nhưng đừng quên là mọi quy tắc ở đây đều chỉ dành cho học sinh... à không, đừng nói tám trăm triệu, tin không, chỉ cần cậu có một trăm triệu thôi, nhà trường sẽ tìm đến 'nói chuyện' với cậu ngay, có khi họ còn vô hiệu hóa toàn bộ số điểm của cậu mà chẳng cần lý do gì sất, cùng lắm thì bịa đại một cái tại trận."

Nếu kế hoạch của Ryuuen thật sự thành công, sẽ có tám mươi học sinh tốt nghiệp với tư cách lớp A.

Điều đó chắc chắn sẽ làm giảm giá trị của "mác" lớp A, và ban giám hiệu sẽ can thiệp một cách vô lý cho mà xem.

Nói cho cùng, quyền giải thích sau cuối vẫn thuộc về nhà trường.

Quyền lực của ngôi trường này không bị học sinh hay phụ huynh giám sát, các thế lực xã hội cũng không thể can dự. Vậy nên đối với một nhóm yếu thế như học sinh, họ chẳng phải muốn nhào nặn thế nào cũng được sao?

Nói khó nghe thì là—mày làm gì được tao?

"Hahaha, sao thế Mắt Cá Chết, mày sợ rồi à?"

"...Không, tôi chỉ nhắc cậu thôi, để đến lúc đó cậu khỏi phải chửi đổng."

Đối mặt với sự chế nhạo của Ryuuen, Hikigaya không thèm tranh cãi.

Những chuyện thế này, chưa trải qua thì sẽ không bao giờ hiểu được.

"Thôi đi, mày nghĩ nhiều làm gì, dù sao đó cũng là chuyện của sau này."

Ryuuen vừa nói vừa đứng dậy, chìa tay về phía Hikigaya.

"Một lời thôi, làm hay không?"

"..."

Không trả lời, Hikigaya chỉ nắm lấy bàn tay đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận