Trong phút chốc, bầu không khí tại đó trở nên có phần kỳ quặc.
Như để xua tan đi bầu không khí khó chịu này, Matsushita chủ động xen vào: "À này, Horikita-san, cậu định làm gì cụ thể thế? Nếu không phiền, tớ cũng có thể giúp một tay nhé."
"Được không?" Horikita có chút ngạc nhiên nhìn cô bạn, "Dù rất cảm kích tấm lòng của cậu, nhưng sao cậu lại đột nhiên..."
"Vì tớ cũng không muốn cứ mãi ở cái lớp bét bảng."
Vừa nói, Matsushita vừa không kìm được mà thở dài một hơi.
"Bây giờ trong lớp người có thể trông cậy được cũng chỉ còn mỗi Horikita-san thôi. Hirata-kun trông thì có vẻ đáng tin cậy, nhưng thực chất lại chẳng được tích sự gì. Cậu phải biết Ike-kun bị đuổi học là vì tội chụp lén, thế mà gã đó lại vì chuyện này mà sống dở chết dở... đúng là không thể hiểu nổi."
Đến cuối cùng, cô thậm chí còn chẳng thèm che giấu vẻ khinh bỉ của mình.
Nếu chuyện này mà đến tai Karuizawa, chắc sẽ có một trận cãi vã to.
Dù sao thì hai người họ hiện tại vẫn chưa chia tay.
Tuy nhiên, nói thì quá đáng thật, nhưng lời của Matsushita cũng có phần có lý.
Dù nhìn theo hướng nào, Horikita cũng không phải là một lựa chọn đặc biệt tốt, ở nhiều mặt còn thua cả Hirata hay Kushida.
Nhưng có một điểm phải thừa nhận, đó là cô ấy có một sự kiên cường đáng nể.
Dù có bị đả kích bao nhiêu lần, Horikita vẫn không hề gục ngã, tâm lý vững vàng hơn hai người kia rất nhiều.
Đây là một điểm cực kỳ quý giá.
"...Tôi hiểu rồi."
Horikita trầm ngâm một lát rồi chấp nhận lời giải thích của Matsushita.
"Vậy thì, để tôi nói trước suy nghĩ của mình." Cô hắng giọng hai tiếng, sắp xếp lại câu từ, "Mặc dù đây là phán đoán chủ quan của tôi thôi, nhưng lúc đó tôi đã quan sát biểu cảm và vết thương của Kinoshita-san. Tôi cảm thấy nó không nghiêm trọng hơn tôi là bao, ít nhất là chưa đến mức phải nhập viện."
Nói rồi, cô còn liếc sang cánh tay đang bó bột của Hikigaya... mình bị lấy làm vật tham chiếu à?
"Thế nên tôi đoán, Ryuuen-kun sẽ lại giở trò cũ như lần trước."
"Ý cậu là vụ của Sudou?"
Hikigaya cũng nhớ lại.
Lần đó Sudou đã choảng nhau với đám tay chân của Ryuuen, nhưng cũng không nghiêm trọng, cùng lắm chỉ là trầy xước da.
Thế mà Ryuuen, để chiếm thế thượng phong trong buổi thẩm tra và đòi thêm tiền bồi thường, đã cố tình đánh đám tay chân của mình một trận rồi đổ vấy cho lớp D.
Vậy nên suy nghĩ của Horikita không phải là không có cơ sở, gã đó đã có tiền án về chuyện này.
"Đúng vậy, lần đó cũng nhờ có sự giúp đỡ của Hikigaya-kun, vậy mà tôi lại..." Horikita hơi cúi đầu, nhưng rồi vẻ mặt nhanh chóng trở nên kiên định, "Thế nhưng, lần này tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện nữa."
"Đừng để tâm, ngay cả Kiệt Tác Tối Cao cũng có lúc sảy tay, nói gì đến cậu." Hikigaya thuận miệng an ủi.
"Ể? Kiệt Tác Tối Cao là gì vậy?"
Horikita ngơ ngác hỏi, Matsushita bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.
May mà Hikigaya phản ứng nhanh, lập tức lấp liếm: "Không có gì đâu, chỉ là biệt danh trong anime thôi. Giống như Tà Vương Chân Nhãn [note76571] hay Tất Hắc Chi Dực/Dark Reunion[note76572] ấy, về bản chất là Chūnibyō, chỉ dùng để đùa cho vui thôi."
Cả hai đều không hỏi sâu thêm, thế là cho qua chuyện.
Nhưng nghĩ lại, cái danh xưng "Kiệt Tác Tối Cao" này nghe cũng hơi trẻ trâu thật, chỉ nói ra thôi cũng thấy ngượng mồm.
Mà nhắc mới nhớ, Ayanokouji trong đại hội thể thao lần này vẫn lười biếng như mọi khi, chẳng lẽ không định làm gì cho lớp sao... không, xét theo tác phong thường ngày của gã này, chắc lại đang ngấm ngầm giở trò gì đó rồi.
Ví dụ như lợi dụng Manabe, người đã bị cậu ta nắm thóp, để làm vài việc gián điệp chẳng hạn.
Nhưng như vậy thì chính Ayanokouji cũng có nguy cơ bị lộ... thôi, kệ xác cậu ta.
Hikigaya không muốn phí tế bào não cho gã đó, dù sao thì việc cậu cần làm là liên tục tấn công lớp B, ép bọn họ phải gây áp lực ngược lại với Ryuuen.
Đến lúc đó, "Kiệt Tác Tối Cao" sẽ chẳng còn là vấn đề nữa.
"Tóm lại, tôi nghĩ ở giai đoạn này Ryuuen-kun sẽ không hành động đâu. Chắc cậu ta sẽ đợi đến giờ nghỉ trưa mới ra tay với Kinoshita-san, rồi sau đó sẽ kiện tôi." Horikita đưa ra kết luận cuối cùng.
Lịch thi đấu của trường rất dày đặc, hơn nữa lại diễn ra trước mắt bao người, Ryuuen không thể nào dám mạo hiểm.
Tuy nhiên, buổi trưa có đến năm mươi phút nghỉ ngơi, mọi người đều sẽ đi ăn, đó chính là thời cơ tốt nhất.
"Thật không đấy." Matsushita nhíu mày, "Không tiếc cả việc làm hại bạn cùng lớp của mình... có cần phải làm đến mức đó không?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy khó hiểu vô cùng."
Những học sinh ưu tú như Horikita quả là khó mà hiểu được suy nghĩ của đám học sinh cá biệt.
Thế nhưng, sau khi bị gài bẫy vài lần, một số người rõ ràng sẽ thay đổi.
"Vậy nên tôi đoán, đến lúc đó Ryuuen-kun sẽ đòi tôi một khoản bồi thường khổng lồ. Vừa hay trong kỳ thi đặc biệt tôi đã nhận được năm mươi vạn điểm thưởng, chắc cậu ta cũng nhắm vào cái đó."
"Thì ra là vậy."
Lời của Horikita khiến Matsushita như bừng tỉnh.
Đúng là nếu có thể lấy được đủ tiền bồi thường, thì lớp B dù có tự phế đi một tướng cũng vẫn lời chán.
"Vậy cậu định làm thế nào để ngăn chặn chuyện này?"
"Thực ra đơn giản lắm." Horikita cười nhìn Hikigaya, "Cứ theo cách Hikigaya-kun đã từng chỉ cho tôi, trước khi Ryuuen-kun ra tay, mình sẽ đi trước một bước để xác nhận thương tích của Kinoshita-san. Chỉ là phần chi tiết cần phải điều chỉnh một chút."
Nói thì dễ, nhưng thực tế để làm được việc này lại vô cùng khó khăn.
Nhà trường đã cố tình tách riêng đội Đỏ và đội Trắng, trong thời gian nghỉ sẽ không có cơ hội tiếp xúc với nhau.
Lớp B thì khỏi phải nói, còn lớp C cùng đội Trắng cũng chẳng thể nghĩ ra ai lại đi giúp Horikita.
Chẳng lẽ là... một bên thứ ba không phải học sinh?
Trong lúc Hikigaya đang suy nghĩ, Matsushita đột nhiên áp sát, kín đáo dùng thân mình che khuất tầm nhìn của Horikita.
"Horikita-san, tớ hiểu ý cậu rồi." Matsushita bình thản nói, "Vậy có chỗ nào cần tớ giúp không? Đừng khách sáo, cứ nói đi."
"...Nếu vậy thì, tôi hy vọng cậu có thể đi dò hỏi một chút."
Horikita suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Nếu mọi chuyện diễn ra như tôi nghĩ, Kinoshita-san sẽ tự biến mình thành nạn nhân. Tôi muốn nắm được càng nhiều càng tốt những gì cô ấy nói với người khác."
"Hiểu rồi, cứ để đó cho tớ."
Với một người giao thiệp rộng như Matsushita, việc dò la tin tức hẳn không phải là chuyện khó.
Trong lúc họ nói chuyện, phần thi chạy vượt chướng ngại vật của khối ba đã kết thúc, tiếp theo là phần thi hai người ba chân của nữ sinh khối một.
"Horikita-san, cậu định làm thế nào?" Matsushita liếc nhìn chân của Horikita.
Dù nhân viên y tế đã sơ cứu và băng bó, nhưng xem ra việc tiếp tục thi đấu vẫn rất khó khăn.
"Không sao đâu, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Horikita lắc đầu, định đứng dậy thì bị Hikigaya cản lại.
"Tôi nghĩ cậu nên bỏ cuộc thì hơn. Với tình trạng của cậu bây giờ, cũng chẳng thể có thành tích tốt được đâu."
"Nhưng mà..." Horikita hơi do dự, nhưng vẫn từ chối, "Dù chỉ là điểm bét bảng, tôi vẫn muốn cố gắng giành lấy."
"Tại sao chứ? Dù sao lớp mình cũng đâu thể đứng nhất toàn khối được, phải không?" Matsushita thắc mắc.
Đối với lớp D, ngoài vị trí nhất toàn khối ra, các kết quả khác đều vô nghĩa, điều này đã được thông báo từ trước đại hội.
Horikita trả lời: "Biết đâu chỉ cần tôi kiếm thêm một điểm, lớp D có thể sẽ không đứng cuối cùng. Như vậy các lớp khác sẽ bị trừ nhiều điểm hơn một chút."
Xét theo bảng xếp hạng cá nhân trong lớp, Horikita, người liên tục bị Ryuuen nhắm đến, có lẽ sẽ đứng cuối bảng và mất hết thể diện.
Nói cách khác, lúc này cô không phải đang tỏ ra mạnh mẽ, mà là thực sự đang nghĩ cho tập thể.
"Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng vấn đề là kế hoạch của cậu chưa chắc đã thành công, đúng không?"
Hikigaya chỉ ra điều mà Horikita vẫn luôn lo lắng.
"Nếu vậy, cần phải tính đến trường hợp thất bại, xem nên giải quyết hậu quả thế nào, làm sao để giảm thiểu tổn thất."
"...Hikigaya-kun." Horikita ngơ ngác nhìn cậu, "Hành động còn chưa bắt đầu mà cậu đã nghĩ đến hậu quả thất bại rồi... chẳng lẽ lần nào cậu cũng hành động với tâm thế của một kẻ thua cuộc sao?"
"Đương nhiên rồi, ai bảo tôi là kẻ yếu cơ chứ." Hikigaya đáp không chút do dự.
"Kẻ yếu...?"
Horikita nhẩm lại hai từ này, cảm thấy thật khó tin.
Một người ngay từ đầu năm học đã được anh trai cô đánh giá cao và mời vào hội học sinh, lại còn liên tục chứng tỏ thực lực của mình trong mấy tháng qua như Hikigaya, dù nghĩ thế nào cũng không thể liên quan đến hai từ "kẻ yếu".
Thế nhưng, từ vẻ mặt và giọng điệu của cậu, hoàn toàn không cảm nhận được chút khiêm tốn nào.
Cậu ta thật sự nghĩ như vậy sao... đúng là một người kỳ lạ.
"...Tôi hiểu rồi."
Cuối cùng, Horikita vẫn chấp nhận đề nghị của Hikigaya.
Nếu Kinoshita bỏ các phần thi sau, còn Horikita lại cố chấp tham gia, điều đó sẽ tạo ra cảm giác chênh lệch lớn về mức độ nghiêm trọng. Chắc chắn Ryuuen sẽ lợi dụng điểm này để làm rùm beng lên.
Nếu kế hoạch của Horikita thật sự thất bại, sự chênh lệch này chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả buổi thẩm tra.
"Tuy nhiên, tôi và Kushida-san là một cặp trong phần thi hai người ba chân... lần này lại làm liên lụy đến cô ấy rồi." Horikita thở dài.
"Cậu ấy đã đồng ý giúp cậu rồi, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng thì cậu ấy sẽ hiểu thôi. Nếu không được thì cứ đền bù cho cậu ấy ở mặt khác là được."
"Đền bù..."
Chẳng hiểu sao, Horikita lại nhìn sang với vẻ mặt kỳ quặc, khiến Hikigaya thấy khó hiểu.
Hơn nữa... cảm giác có chút khó chịu.
Matsushita vội vã rời đi để chuẩn bị cho phần thi tiếp theo.
Hikigaya cũng thấy chẳng còn gì phải lo, bèn chào một tiếng rồi định quay đi, nào ngờ Horikita đột nhiên vươn tay níu lấy vạt áo cậu.
"Hả? Sao vậy?"
"Tôi chỉ... muốn cảm ơn cậu."
"Nhưng lần này tôi có làm gì đâu?"
"Không phải, là... là thay mặt Sudou-kun cảm ơn cậu." Horikita có vẻ hơi ngượng ngùng, quay đi chỗ khác và nói rất nhanh, "Tôi để ý rồi, trước trận đấu đồng đội, cậu đã nói chuyện với Sudou và đưa cho cậu ta một cặp tai nghe. Chắc là những trò vặt của Ryuuen-kun đều do cậu bày cách cho Sudou-kun hóa giải, đúng không? Nếu không cậu ta đã sớm mắc bẫy khiêu khích rồi. Đương nhiên, có thể cậu nghĩ tôi đang lo chuyện bao đồng, vì cậu chỉ giúp Sudou-kun thôi, nhưng cậu ta là át chủ bài của lớp mình. Sự có mặt của cậu ta dù thế nào cũng sẽ cổ vũ mọi người, mà tôi đã quyết tâm dẫn dắt cả lớp, nên việc tôi đứng ra cảm ơn cậu cũng là điều hiển nhiên."
Thật nể cô ấy, có thể nói một tràng dài như vậy mà không vấp chữ nào.
"...Biết đâu Sudou chỉ đang nghe nhạc thì sao?" Hikigaya lấp liếm.
"Nói ngớ ngẩn gì vậy, cậu ta làm gì có hứng thú đó." Horikita thẳng thừng phủ nhận.
Cô nàng này nói chuyện vẫn phũ phàng như mọi khi.
"Tóm lại, hãy để tôi bày tỏ lòng cảm ơn... và cả, cảm ơn cậu đã đặc biệt đến thăm tôi."
"...Chuyện nhỏ thôi."
Hikigaya cảm thấy hơi không quen với một Horikita như thế này, có vẻ quá khách sáo.
"Với lại, trong thời gian tôi nghỉ, ngày nào cậu cũng gửi vở ghi cho tôi. Người phải cảm ơn phải là tôi mới đúng."
Gần ba tuần không đến lớp, có vẻ Horikita lo cậu sẽ không theo kịp bài vở nên sau giờ học đều chụp lại vở ghi của mình rồi gửi qua. Nội dung trong đó lại còn được viết rất chi tiết.
Nhờ vậy mà bài vở của Hikigaya cuối cùng cũng không bị bỏ lại quá xa.
"Chỉ là tiện tay thôi... À mà, chữ tôi viết có dễ đọc không?"
"Ừm, chữ rất đẹp."
"Vậy... ảnh chụp có rõ không?" Horikita vừa nói đầu vừa cúi thấp dần, "Độ phân giải của điện thoại không cao lắm, tôi sợ chụp không được rõ... nếu có chỗ nào không hiểu, tôi có thể qua giảng cho cậu."
"Ồ, không cần đâu. Dù sao hết đại hội thể thao là tôi đi học lại rồi."
"..."
Horikita đột ngột ngẩng đầu, im lặng lườm cậu.
Đã bảo rồi, đừng có tùy tiện dùng chiêu lườm cháy mặt đó chứ...
Lỡ sức phòng thủ của tôi giảm thật thì sao!
"Này, hai người các cậu nhân lúc tôi không có ở đây, thì thầm to nhỏ gì thế?"
Đúng lúc này, một giọng nói âm u vang lên từ phía sau.
Hikigaya giật mình, theo bản năng quay lại thì thấy Kushida cũng đã đến.
Cô ta lại cố tình dọa người...
"Kushida-san." Horikita lập tức nói, "Xin lỗi cậu, tôi có lẽ không tham gia phần thi hai người ba chân được nữa rồi. Làm liên lụy đến cậu, tôi thật sự xin lỗi."
"Chuyện đó không quan trọng."
Kushida lao đến trước mặt Horikita, giọng điệu tỏ rõ sự mất kiên nhẫn.
"Tại sao Hachiman lại ở đây? Cậu hết sai tôi làm cái này đến cái nọ, trong khi bản thân lại ngồi đây nói chuyện vui vẻ với Hachiman của tôi!"
"...Hikigaya-kun không phải của cậu."
"Hả—?"
"Không, chuyện này để tôi giải thích sau." Horikita vội chuyển chủ đề, "Kushida-san, chuyện tôi nhờ cậu sao rồi?"
"Hừ, cậu nghĩ tôi là ai chứ."
Tuy đang trả lời Horikita, nhưng Kushida lại vênh mặt tự hào nhìn về phía Hikigaya.
"Bây giờ cả lớp A đều biết Kinoshita của lớp B bị ngã đến mức đầu rơi máu chảy, chân gần như gãy lìa lúc chạy bộ, nhưng vì sợ hãi uy quyền của ai đó mà không dám lên tiếng. Chắc là các giáo viên cũng sắp bị kinh động rồi."
"A, cảm ơn cậu nhiều. Chuyện này đúng là chỉ có cậu mới làm được." Horikita không tiếc lời khen ngợi.
Kushida cười đắc ý, rõ ràng rất thích nghe những lời này.
Horikita của trước đây còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, đối với một người khao khát được công nhận như Kushida, điều đó đương nhiên là không thể chịu đựng nổi.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.
"Thế nào hả Hachiman, cậu có nhìn ra chúng tôi đang làm gì không?"
"...Lợi dụng Ichinose?"
"Hehe, đúng rồi đó." Kushida thừa nhận một cách sảng khoái, "Dù sao Ichinose cũng là thành viên hội học sinh. Vì cô ta có thời gian rảnh chạy đến thăm cậu gần như mỗi ngày, vậy thì để cô ấy đi quan tâm các bạn học khác một chút cũng có sao đâu."
Bỏ qua cái mùi thuốc súng trong câu nói, những phần còn lại quả thật rất có lý.
Dù không cùng một đội, quan hệ giữa lớp A và B cũng rất tệ. Nhưng Ichinose là một cô gái tốt bụng, khi nghe tin đồn như vậy sẽ không thể ngồi yên, ít nhất cũng sẽ báo cáo cho giáo viên.
Nhà trường tuy cho học sinh rất nhiều quyền tự chủ và không can thiệp vào nhiều chuyện, nhưng riêng vấn đề an toàn thì luôn được đặt lên hàng đầu.
Giống như lần ở đảo hoang, Horikita đã phải cố chịu sốt mà không nói, chỉ vì sợ bị Chabashira-sensei phát hiện và buộc phải bỏ cuộc.
Lần này, nhà trường chắc chắn sẽ cử người đến kiểm tra tình hình.
"Nhưng mà này Horikita, kế hoạch này có thật sự hiệu quả không? Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần Ryuuen biết nhà trường đã xác nhận vết thương của Kinoshita, cậu ta có thể sẽ đổi ý và không đến tống tiền cậu nữa đâu." Kushida nêu ra nghi vấn.
"Đúng là tôi không thể phủ nhận khả năng này."
Horikita khẽ gật đầu.
"Chỉ là nếu vậy, lớp B sẽ chịu thiệt hại đơn phương, tôi không nghĩ Ryuuen-kun chịu nuốt cục tức này. Hơn nữa... trước đó tôi muốn hỏi, trong mắt Ryuuen-kun, cậu nghĩ tôi là người như thế nào?"
"Còn phải nói sao, đương nhiên là một con nhỏ đáng ghét, lập dị, tự cao tự đại rồi." Kushida đáp không chút do dự.
Cô ta cố tình dùng hai từ "đáng ghét"... đây cũng là một biểu hiện của mối quan hệ tốt đẹp sao?
"Cậu nói chuyện chẳng khách sáo chút nào."
Có lẽ vì đang có việc nhờ vả, Horikita cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Tuy nhiên, cậu nói đúng. Trong mắt Ryuuen-kun, tôi là một học sinh cô độc không bạn bè, không thể nào nắm bắt tình hình xung quanh ngay lập tức được. Nhà trường chỉ cử người đến xem xét tình hình của Kinoshita-san, nhưng chỉ cần cô ấy khăng khăng không cần điều trị thì nhân viên y tế cũng sẽ không ép buộc, đồng thời cũng sẽ không lưu lại hồ sơ. Về điểm này, tôi e là Ryuuen-kun sẽ không quá để tâm đâu."
"Vậy là cậu đang cược rằng gã Ryuuen đó sẽ lơ là?" Kushida càng nghe càng thấy không đáng tin.
"Đây không phải là một ván cược." Horikita lắc đầu, "Một khi vào buổi thẩm tra, lời của nhân viên y tế không thể dùng làm bằng chứng quyết định. Nhưng tôi sẽ dựa vào đó để tìm ra cách đánh bại Ryuuen-kun. Hơn nữa, lỡ có thất bại thì tôi cũng chẳng mất gì, nên cậu không cần phải lo lắng."
"Chậc, ai thèm lo cho cậu."
Kushida buông một câu tsundere kinh điển... không, chắc không phải là tsundere đâu.
Dù thế nào đi nữa, Hikigaya cảm thấy không cần phải can thiệp vào chuyện này thêm nữa.
Cứ để họ tự tung tự tác thôi.
"Thôi, cũng sắp đến giờ rồi, tôi đi trước đây."
Nói rồi, Hikigaya chẳng thèm để ý đến phản ứng của họ, tự mình rảo bước rời đi.
Kushida chậm một nhịp không kịp ngăn lại, đành trút hết cơn bực tức lên người Horikita.
"Này, Horikita-san." Kushida cười tươi, hai tay đặt lên vai cô, "Lần này tôi đã giúp cô nhiều như vậy, tính cả phần thưởng lần trước nữa, cô định cảm ơn tôi thế nào đây?"
"Ể? Phần thưởng lần trước?"
Horikita ngẩn người một lúc, rồi vội nói: "Khoan đã, lần trước tôi đã giúp cô rồi mà?"
"Đâu có, tôi có nhận được gì đâu." Kushida tỏ vẻ vô tội, xòe hai tay ra.
"Phần thi hai người ba chân buổi chiều, tôi còn chẳng có cơ hội ra sân nữa là."
"Không đúng, đó là do Hikigaya-kun tự mình..."
"Ủa? Chẳng lẽ Horikita-san là người nói không giữ lời à?" Kushida giả vờ kinh ngạc, cắt ngang lời giải thích của Horikita, "Nếu vậy thì, tôi cũng không cần phải giữ lời hứa nữa nhỉ... biết đâu tôi lại tiết lộ kế hoạch của cô cho Ryuuen-kun thì sao."
"Gừ...!"
Kushida trước mặt tuy đã quay lại với giọng điệu lễ phép, nhưng nếu mổ xẻ ra thì bên trong chắc chắn là một màu đen kịt.
"Tôi... tôi biết rồi. Đợi chuyện này xong tôi sẽ nghĩ cách."
"Hehe, tôi biết ngay Horikita-san là người giữ chữ tín nhất mà."
Kushida nhanh chóng trở lại với vẻ mặt tươi cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta có chút rùng mình.
"À phải rồi, hình như lúc nãy tôi thấy Matsushita-san từ đây đi ra... chẳng lẽ cô ấy đến cùng Hachiman à?"
"..."
"Này, sao cô không nói gì thế, rốt cuộc có phải không, mau nói cho tôi biết đi chứ."
"..."
Ngoài im lặng ra, Horikita thật sự không biết phải làm gì cho phải.
Cô chợt có một cảm giác.
Mấy người này có vẻ còn phiền phức hơn cả Ryuuen.
...
Quay trở lại khán đài, Sakayanagi đã đợi sẵn ở đó.
Thấy Hikigaya quay lại, cô mỉm cười vẫy tay: "Chào mừng trở về, Hikigaya-kun. Hóng được tin gì thú vị không?"
"Cậu thì sao?"
"Hehe, đừng dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của người khác chứ."
Nói vậy thôi chứ Sakayanagi vẫn cười vui vẻ trả lời, xem ra tâm trạng cô lúc này đang rất tốt.
"Nghe Masumi-san nói, cô gái tên Kinoshita đó cứ luôn miệng gọi tên Horikita-san... đúng như Hikigaya-kun đã đoán, quả nhiên là Ryuuen-kun đứng sau giở trò."
"Những gì tôi nghe được cũng tương tự."
"Vậy cậu có muốn nhờ Masumi-san làm nhân chứng không?" Sakayanagi chủ động đề nghị, "Yên tâm đi, chỉ cần Masumi-san đồng ý, tôi sẽ không cản đâu. Hơn nữa việc này chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều, đúng không?"
Đúng như Sakayanagi nói, đến lúc đó Ryuuen chắc chắn sẽ đổi trắng thay đen.
Việc Kinoshita gọi tên Horikita chỉ là lời nói một phía, nhưng việc Horikita quay đầu lại nhìn Kinoshita thì sẽ bị máy quay ghi lại rất rõ ràng.
Tuy nhiên, chỉ cần có lời chứng của Kamuro, tình thế sẽ đảo ngược.
Tiếc là, lần này là trận chiến của riêng Horikita.
Hikigaya đã quyết định không can dự, nên chỉ có thể từ chối khéo.
"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn làm phiền Kamuro. Hơn nữa, Horikita cũng chưa chắc đã thua."
"Cậu có vẻ rất tin tưởng Horikita-san nhỉ?"
"...Cậu nghe ra sự tin tưởng từ chỗ nào vậy?"
Dù sao thì Hikigaya cũng chẳng nghĩ vậy... cậu chỉ cảm thấy lần này Horikita sẽ không dễ dàng thua Ryuuen như vậy thôi.
"Đúng thế, chỉ dựa vào những hành động của Horikita-san từ trước đến nay, đúng là chẳng có gì đáng để tin tưởng cả."
Sakayanagi buông một câu cực kỳ thất lễ với giọng điệu đầy cảm khái.
"Thế nên tôi mới tò mò, phải chăng Ayanokouji-kun, người vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, mới chính là nguồn cơn cho sự tự tin của cậu?"
"..."
Càng lúc càng cảm thấy Sakayanagi nói chuyện thật viển vông.
Ảo tưởng sức mạnh cũng vừa thôi chứ.
Tuy nhiên, Hikigaya lười phản bác, chỉ đáp: "Đúng, đúng rồi đấy. Nếu Ayanokouji chịu nghiêm túc, một Ryuuen quèn nhằm nhò gì."
Tiếc là cứ lề mề mãi, "Kiệt Tác Tối Cao" dù có muốn thể hiện cũng chẳng còn cơ hội.
"Xem ra cậu vẫn còn nghi ngờ về thực lực của Ayanokouji-kun nhỉ." Sakayanagi khẽ lắc đầu, "Cũng phải thôi, dù sao cậu ta vẫn luôn che giấu thực lực mà. Nhưng tôi thì biết rất rõ cậu ta lợi hại đến nhường nào đấy."
Nói rồi, vẻ mặt Sakayanagi trở nên đầy hoài niệm.
"Dù không thể kể chi tiết cho cậu, nhưng tám năm trước, tôi đã từng gặp Ayanokouji-kun ở một nơi. Lúc đó, tôi đã tận mắt chứng kiến một Ayanokouji-kun vẫn còn là một đứa trẻ, với vẻ mặt vô cảm, lần lượt đánh bại hết kỳ thủ chuyên nghiệp này đến kỳ thủ chuyên nghiệp khác trên bàn cờ. Cậu ta mạnh hơn tất cả mọi người ở nơi đó. Đó cũng là lý do đã thôi thúc tôi học chơi cờ vua đấy."
Nghe đến đây, Hikigaya bắt đầu thấy hơi hứng thú.
Hóa ra cái tổ chức bí mật đó còn dạy cả chơi cờ à... chẳng lẽ họ định đào tạo ra kỳ thủ mạnh nhất thế giới?
"Vậy Ayanokouji chơi cờ giỏi thế, sao không theo con đường chuyên nghiệp?"
"Rất tiếc, không phải ai cũng có thể tự quyết định vận mệnh của mình."
"Thì ra là vậy..."
Xem ra không phải là đào tạo kỳ thủ chuyên nghiệp, mà chỉ đơn thuần là thu thập dữ liệu.
Đúng là lãng phí.
"Nhưng mà, có một chuyện tôi vẫn thấy lạ." Hikigaya vừa sờ cằm vừa nói, "Tôi tạm thời không bàn đến chuyện tại sao cậu lại nghĩ chơi cờ giỏi thì các mặt khác cũng giỏi... Cậu gặp Ayanokouji tám năm trước, vậy cậu dựa vào đâu để chắc chắn rằng trong suốt thời gian đó cậu ta vẫn luôn chơi cờ?"
Không đợi Sakayanagi trả lời, cậu nói tiếp: "Để tôi hỏi cậu trước, cậu có luyện tập mỗi ngày không?"
"Đương nhiên, chưa một ngày gián đoạn." Sakayanagi đáp với chút tự hào.
"Nhưng tôi không nghĩ Ayanokouji lại chăm chỉ như cậu đâu. Kể cả chỉ tính trong nửa năm từ khi nhập học đến nay, tôi cũng không cho rằng gã đó có lén lút luyện tập."
Nghỉ một hơi, Hikigaya tiếp tục: "Nếu vậy, dù cậu có thắng được cậu ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?"
Bất kể là môn thể thao chuyên nghiệp nào, cũng đều cần sự kiên trì luyện tập.
Một khi đã lười biếng trong thời gian dài, dù là thiên tài cũng không thể giữ vững phong độ, đó là quy luật của cuộc đời.
"..."
Sakayanagi dường như bị hỏi khó, hiếm hoi rơi vào im lặng.
Hikigaya mừng vì được yên tĩnh, cũng chẳng thèm để ý đến cô, tiếp tục xem thi đấu.
Hiện tại, phần thi hai người ba chân đã kết thúc, các môn thi buổi sáng chỉ còn lại hai mục cuối cùng là kỵ mã chiến và chạy 200 mét.
"Kỵ mã chiến à..."
Đây là một môn đồng đội, Hikigaya có cảm giác Ryuuen lại sắp giở trò vặt vãnh gì đó.
Kỵ mã chiến gồm bốn người một đội, ba người ở dưới làm "ngựa" khiêng một kỵ sĩ. Kỵ sĩ có nhiệm vụ giật băng đô trên đầu đối phương, đồng thời cũng phải bảo vệ băng đô của mình... à, ra là băng đô.
Dù kỵ mã chiến cho cảm giác rất kịch tính, nhưng với bao nhiêu người vây xem, những thủ đoạn mà Ryuuen có thể dùng cũng rất hạn chế.
Tiếc là, thứ mà Hikigaya không thiếu nhất chính là mấy trò tiểu xảo này.
Cậu liền lấy điện thoại ra, chỉ thị cho Sudou bôi bột magiê dùng trong môn kéo co – tức là bột chống trơn – lên tay của mỗi kỵ sĩ.
Dù cuối cùng có thể đây chỉ là một hành động thừa thãi, nhưng cũng chẳng mất mát gì, coi như là mua thêm một lớp bảo hiểm.
Trận đấu bắt đầu. Bên lớp D, tổ hợp mạnh nhất không nghi ngờ gì là đội do Hirata làm kỵ sĩ, còn Ayanokouji, Sudou và Miyake làm "ngựa". Tổ hợp này có thể nói là một mình cân tất. Bên lớp A cũng có những đồng đội mạnh như Kanzaki và Shibata.
Về phía lớp B và C, cũng có không ít những kẻ đáng gờm.
Chỉ có điều, vì màn bán đứng đồng đội của Ryuuen trong môn kéo co, các nam sinh lớp C vẫn còn cay cú ra mặt, nên dù chung một đội vẫn coi lớp B như kẻ thù.
Hai bên trông thật nực cười khi cứ đề phòng lẫn nhau.
Theo Hikigaya thấy, đội Đỏ gần như đã nắm chắc phần thắng.
Quả nhiên, tiếng còi vừa vang lên, Sudou đã tăng hết tốc lực, xông thẳng về phía trận địa của địch.
"Mục tiêu là cái đầu của thằng chó Ryuuen! Xem tao húc bay chúng mày!"
Giọng nói đầy kích động của Sudou vang lên từ điện thoại, sau đó là cảnh cậu ta húc văng tất cả những đối thủ cản đường, cả người lẫn kỵ sĩ.
Này, này... thế này có phạm quy không vậy?
Nếu là ở trường học bình thường, hành vi hung hãn thế này tuyệt đối không được phép, nhưng ở Koudo Ikusei thì có vẻ vẫn nằm trong giới hạn cho phép.
Đúng là quá liều lĩnh.
Hikigaya một lần nữa thầm mừng vì mình bị thương, nếu không thì cũng đã trở thành trò tiêu khiển cho người khác rồi.
Nhưng so với các môn thi khác, kỵ mã chiến quả thật hấp dẫn hơn nhiều, ai nấy đều xem rất say sưa.
Cậu đột nhiên có chút hiểu tại sao các đấu trường La Mã ngày xưa lại được yêu thích đến vậy.
Tình thế trên sân gần như nghiêng hẳn về một phía. Dưới sự càn quét của Sudou, hết kẻ địch này đến kẻ địch khác đều bị cậu ta húc ngã.
Nói cũng lạ, theo luật thì dù có húc ngã kỵ sĩ cũng không được tính là đã giật được băng đô, mà chỉ coi như kỵ sĩ tự ngã và bị loại.
Nói đơn giản, đáng lẽ giật một băng đô được năm mươi điểm, nhưng cách làm của Sudou lại chẳng được điểm nào.
Tuy nhiên, việc số lượng kẻ địch giảm đi là một sự thật không thể chối cãi.
Việc này cũng có nét tương đồng với câu 'ẩn nấp chính là tiêu diệt toàn bộ kẻ địch'.
Chẳng mấy chốc, đội Trắng chỉ còn lại duy nhất đội của Ryuuen được bao bọc ở trong cùng, trong khi đội Đỏ vẫn còn sống sót đến bốn đội.
Bốn chọi một, kết quả đã quá rõ ràng.
"Này, này, thấy chưa! Trận này thắng chắc rồi! Khôn hồn thì đầu hàng đi!"
Sudou vênh váo khiêu khích Ryuuen, người vẫn giữ vẻ bình tĩnh dù đang bị bao vây.
"Này, mày tên Sudou phải không? Tao nhớ tên mày rồi đấy."
Ryuuen không những không dao động, mà dường như còn đang tận hưởng tình thế bị dồn vào chân tường này.
"Mày có vẻ được tên Mắt cá chết kia chiếu cố nhiều nhỉ, nhưng lần này thằng đó chẳng làm được gì đâu."
"Hả? Ai cơ?"
Nghe cuộc đối thoại qua điện thoại, Hikigaya không khỏi lấy tay che mặt.
Thật tình, Ryuuen... có thể đừng gọi cái biệt danh đó trước mặt người không quen được không?
Xấu hổ chết đi được!
"Chà, cái cảm giác nhìn xuống một con ngựa từ trên cao thế này thật là sảng khoái."
Ryuuen, với tư cách là kỵ sĩ, từ trên cao khiêu khích Sudou, và nó có hiệu quả ngay lập tức.
"Hừ, ngồi trên ngựa thì có gì hay ho."
"Ể— nếu mày không phục, có gan thì solo đi."
"Gì?"
"Nếu mày không thể thắng tao nếu không chơi trò lấy đông hiếp yếu thì cũng đành chịu, nhưng đàn ông chân chính chỉ có solo thắng mới là có ý nghĩa. Chả trách mày bị Suzune coi thường."
"Mày nói gì...!"
Thấy Sudou dễ dàng mắc câu, cái miệng của Ryuuen cứ liến thoắng không ngừng, nhanh chóng khiêu khích Sudou đến mức la lối đòi solo.
Đầu óc của gã này vẫn đơn giản như mọi khi...
Tuy nhiên, cả Hirata lẫn các học sinh lớp A là đồng đội đều không cố ngăn cản Sudou, chỉ cổ vũ cậu ta nhất định phải thắng.
Dù sao thì họ cũng nghĩ phe mình đang có ưu thế lớn, chơi trội một chút cũng chẳng sao.
Và Ryuuen rõ ràng cũng nghĩ vậy, đến tận bây giờ vẫn không bỏ qua bất kỳ cơ hội lật kèo nào.
Phải công nhận rằng, cái tinh thần không bao giờ bỏ cuộc dù trong nghịch cảnh này quả thực đáng khen.
Hikigaya thậm chí còn có chút mong chờ Ryuuen có thể lật kèo thành công.
Thế nhưng, gã này vẫn luôn không làm người khác thất vọng ở khoản làm người khác thất vọng.
Chỉ sau vài hiệp, Ryuuen đã ngơ ngác bị Hirata giật mất băng đô.
Trận đấu kết thúc.
Ủa, không có bản lĩnh thì ra vẻ làm gì chứ...
"Hahaha! Uổng công mày lải nhải nãy giờ! Kết quả chỉ có thế thôi à!"
Lần đầu tiên, Hikigaya cảm thấy lời của Sudou lại có lý đến vậy.
Đúng là không có thực lực thì nên khiêm tốn một chút.
Ngay sau đó, Sudou, trong lúc đang vẫy chiếc băng đô của Ryuuen để ăn mừng chiến thắng, đột nhiên lại la lên: "Này, mày đã làm gì thế hả! Sao trên này nó dính dính nhớp nháp, ghê chết đi được!"
"Hả? Ai biết, chắc là sáp vuốt tóc thôi."
"Mày phạm quy!"
"Bớt nói nhảm đi, ai biết có phải mày tự bôi lên để đổ tội cho tao không."
"Mày nói gì! Đừng tưởng ai cũng như mày!"
Đối mặt với tiếng gầm của Sudou, Ryuuen chẳng thèm để ý, thay vào đó lại nhìn vào lòng bàn tay của Hirata, người làm kỵ sĩ.
Trên đó có một lớp bột trắng.
Ryuuen lập tức hiểu ra, cười khẩy một tiếng: "Hừ, bọn bây về nói lại với tên Mắt cá chết, bảo hắn ta cứ chờ đấy."
"Đã bảo là không quen biết rồi!"
"..."
Hikigaya bị Sudou làm cho đau cả đầu, bèn dứt khoát ngắt kết nối.
Dù sao thì mục cuối cùng là chạy 200 mét, cũng không cần cậu phải làm gì nữa.
Mà nghĩ lại, gã Ryuuen đó đúng là chứng nào tật nấy, ngoài giở trò vặt ra thì chẳng biết làm gì khác.
Dù việc bị nhìn thấu có hơi phiền một chút...
Tuy nhiên, Hikigaya không hối hận.
Cậu vì bị thương mà không thể tham gia đại hội, nói cho đúng thì cũng đã gây phiền phức cho cả lớp, nên chỉ có thể bù đắp ở những mặt khác.
Đương nhiên, tiện thể xem Ryuuen bẽ mặt cũng khá... thực ra cũng chẳng có gì vui.
Trò bẩn trong môn đẩy gậy, cố tình buông tay khi kéo co, và cả lần bôi sáp vuốt tóc trong trận kỵ mã chiến này nữa, tất cả đều là những hành vi phi thể thao nằm trong vùng xám.
Mấy thủ đoạn trẻ con này đúng là nhàm chán đến tột cùng.
Hikigaya gần như đã chán ngấy việc phải đối đầu với Ryuuen rồi, thật mong lần này Horikita có thể khiến gã ta ngoan ngoãn hơn một chút.
Chỉ tiếc, đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Dù Horikita có thắng một cách thuyết phục, Ryuuen cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua.
Ý chí của gã này có thể nói là ưu điểm duy nhất của gã.
May mà tiểu thư Haruno đã thay đổi kế hoạch, Hikigaya không cần phải bận tâm đến chuyện của Ayanokouji và cả lớp nữa, sau này cũng không cần phải cố ý giao du với Ryuuen.
Kỳ lạ... tại sao mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, trong lòng lại dấy lên một cảm giác là lạ?
Trong lúc Hikigaya đang trầm tư, phần thi chạy 200 mét cuối cùng cũng dần đi đến hồi kết.
Đến đây, chín môn thi đấu tập thể của đại hội thể thao đã kết thúc, chỉ còn lại bốn môn thi tiến cử vào buổi chiều.
"Haizz— cuối cùng cũng được ăn cơm rồi."
Hikigaya vươn vai, đang định đứng dậy thì chợt nhớ ra một chuyện.
Từ lúc bắt đầu trận kỵ mã chiến, Sakayanagi đã rất im lặng... cô ta không sao chứ?
"Này, này, Sakayanagi?" Hikigaya huơ tay trước mặt cô, "Đừng suy tư nữa, đến giờ ăn trưa rồi đấy."
"...Hikigaya-kun."
Sakayanagi dừng lại một chút, như thể đang khởi động lại.
"Cậu có muốn dùng bữa trưa cùng tôi không? Masumi-san sẽ vui lắm đấy."
"Thôi, khỏi."
Xem ra cô ta đã hoạt động bình thường trở lại... đúng là lo bò trắng răng.
Với lại, ăn cơm cùng học sinh lớp khác dưới bao nhiêu ánh mắt soi mói?
Đây là kiểu tra tấn gì vậy!
Hơn nữa, Hikigaya đã sớm chọn được địa điểm ăn cơm rồi.
Nói đến đây phải khen trường Koudo Ikusei một câu. Dù ngôi trường mục nát này có nhiều điểm tệ hại, nhưng riêng khoản hào phóng thì là thật.
Nhà trường đã đặc biệt đặt những hộp bento cao cấp từ nhà hàng bên ngoài, phát miễn phí cho tất cả mọi người.
Học sinh có thể ăn ở nhà ăn như mọi khi, hoặc ăn ở khu vực được chỉ định trên sân vận động. Riêng các lớp học thì không được sử dụng, nên phải tìm chỗ khác.
Có lẽ vì là đại hội thể thao, không ít học sinh khối một đã nhân cơ hội này để làm thân với các anh chị khóa trên và cùng nhau ăn trưa. Đây cũng là một cơ hội hiếm có.
Thật khâm phục khả năng xã giao của bọn họ...
Hikigaya tuy cũng quen biết vài senpai, nhưng cậu không có cái bản lĩnh đó. Sau khi nhận bento, cậu một mình thong thả đi về phía sau thư viện.
Đó là nơi tuyệt vời nhất mà cậu đã gần một tháng không ghé qua.
Đúng vậy, chính là nhà hàng!
Haizz, giá mà lúc này có một lon cà phê MAX thì đúng là chân ái.
Nhưng dạo gần đây cậu cũng đã quen với vị của các loại cà phê khác, nên cũng không sao.
Ngay khi Hikigaya định tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi, một giọng nói không đúng lúc vang lên.
"Yo, hậu bối đây mà, sao lại ngồi ăn cơm một mình cô đơn ở đây thế?"
"..."
"Bên cạnh cậu chẳng phải luôn có một đống con gái vây quanh sao, hay là bị đá rồi?"
"...Kiryuuin-senpai."
Hikigaya nghiến răng nói ra tên của người vừa đến.
Tại sao không thể để cậu yên một mình một lúc chứ?
Cả ngày hôm nay đã đủ ồn ào rồi


0 Bình luận