Câu hỏi của Horikita quả thật đã khiến Hikigaya phải lúng túng.
Không phải là tuyệt đối không thể nói, chỉ là một khi nói ra, có lẽ sẽ đối mặt với nguy cơ bị bại lộ.
Thế nhưng, hiện tại Hikigaya đang cần Horikita giúp đỡ, nên dù xét về tình hay lý, cậu cũng nên thể hiện chút thành ý.
Hơn nữa, cậu cũng muốn xem thử phản ứng của cô nàng sau khi nghe câu trả lời sẽ như thế nào.
Nghĩ vậy, Hikigaya gật đầu: “Ừm, cũng xem là vậy. Chủ yếu là tôi muốn thử xem khả năng kiểm soát điểm số của mình đến đâu.”
“...Chẳng lẽ cậu đang bắt chước Ayanokouji-kun à?” Horikita hỏi với vẻ mặt kỳ quặc.
Hikigaya nhún vai: “Tôi không làm vậy cho vui. Dù thế nào tôi cũng không nhàm chán đến mức đó.”
“Nhưng ngoài lý do đó ra... không lẽ cậu làm vậy là để chuẩn bị cho đợt phân cặp lần này sao?”
Horikita nói đến nửa chừng, một khả năng chợt lóe lên trong đầu cô.
Nhưng rồi, cô lại nhanh chóng tự mình bác bỏ nó.
“Nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lý. Lúc thi giữa kỳ, Chabashira-sensei còn chưa công bố thông tin về Paper Shuffle cơ mà.”
“Horikita này... thực ra tầm nhìn của cậu có thể thoáng hơn một chút đấy.”
“Ý cậu là sao?”
“Chẳng phải Chabashira-sensei đã nói, kỳ thi đặc biệt lần này năm nào cũng tổ chức sao?” Hikigaya nhắc nhở.
Dù dạo gần đây Horikita đã trưởng thành lên nhiều, nhưng cũng chỉ dừng ở mức hiểu ra rằng sức mạnh cá nhân có giới hạn, rằng cần phải học cách hợp tác với người khác, và đôi khi phải biết bao dung, nhượng bộ lẫn nhau.
Còn ở những phương diện khác, cô vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Ví dụ, khi giáo viên công bố một kỳ thi đặc biệt, việc học sinh nhanh chóng nắm bắt yêu cầu và đề ra đối sách là một cách làm phổ biến và đúng đắn.
Tuy nhiên, điều đó không đảm bảo chiến thắng.
Để lật ngược tình thế trong hoàn cảnh bất lợi, yếu tố quan trọng nhất chính là nắm trong tay nhiều thông tin hơn đối thủ.
“...Tôi hiểu rồi.”
Horikita không phải kẻ ngốc, thậm chí còn rất thông minh, nhiều khi chỉ cần gợi ý là thông suốt ngay.
“Nói vậy là, cậu đã có người muốn bắt cặp cùng rồi? Người đó lẽ nào là... Ayanokouji-kun?”
“Ừ, đúng vậy.” Hikigaya thừa nhận không chút do dự.
Cậu không ngạc nhiên lắm khi Horikita đoán ra được điều này.
Chỉ cần suy luận ngược một chút là ra. Với thành tích thường ngày của Hikigaya, dù có phải bắt cặp với người đội sổ cũng chẳng thành vấn đề.
Nếu lo vết thương ở tay ảnh hưởng đến điểm số, thì cứ nói thẳng với cả lớp là được, đâu cần bày vẽ lắm chuyện.
“Horikita, cậu không muốn chứng kiến thực lực thật sự của Ayanokouji sao?”
“Thực lực thật sự...” Horikita khẽ cau mày, “Tôi biết Ayanokouji-kun cố tình che giấu thực lực, nhưng nếu chỉ xét về học lực, thì vẫn chưa có bằng chứng nào cho thấy cậu ta học giỏi cả, đúng không?”
Quả thực, lời này không phải hoàn toàn vô lý.
Từ góc nhìn của Horikita, bằng chứng duy nhất về học lực của Ayanokouji là bài kiểm tra nhỏ hồi đầu năm.
Dù Ayanokouji chỉ được năm mươi điểm, nhưng cậu ta lại giải được bài toán siêu khó đó.
Dù vậy, Horikita cũng chỉ mới hoài nghi chứ chưa thể chắc chắn.
Suy cho cùng, một bài toán chẳng nói lên được điều gì, có thể cậu ta từng làm hoặc thấy ở đâu đó rồi. Hơn nữa, Ayanokouji thường ngày lên lớp cũng chẳng mấy nghiêm túc, còn hay lơ đãng.
Thế nên Horikita mới cho rằng Ayanokouji có thể thông minh, nhưng nếu chỉ so về điểm số, chưa chắc cô đã thua.
Tiếc là, cô bạn này nghĩ hơi nhiều rồi.
Tất nhiên, không phải Horikita quá tự cao, chỉ là cô không biết rõ gốc gác của Ayanokouji như Hikigaya mà thôi.
“Đúng là không có bằng chứng, nên tôi mới muốn tận dụng cơ hội lần này.”
Hikigaya cũng không giải thích thêm, mà nói theo ý của Horikita.
“Tóm lại, cậu cũng tò mò về thực lực thật sự của Ayanokouji, đúng chứ? Tên đó còn đang âm thầm giật dây, đùa giỡn Ryuuen trong lòng bàn tay đấy.”
“Phải... nhưng cụ thể thì phải làm sao?” Horikita do dự hỏi.
“Chuyện đó à, cứ để rồi xem, cậu sẽ biết thôi. Việc đầu tiên là phải đảm bảo tôi và tên đó được xếp chung một nhóm đã.”
Không phải Hikigaya cố tình úp mở, mà là toàn bộ kế hoạch đều phải được xây dựng trên nền tảng hai người họ là một cặp.
Sau đó, cậu giải thích sơ qua những việc cần làm.
Nghe xong, Horikita nói với giọng hoài nghi: “Hikigaya-kun, cậu có chắc mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như cậu nghĩ không? Tôi thấy khả năng xảy ra sai sót là rất cao đấy?”
“Thế thì cũng chẳng sao.” Hikigaya lại tỏ ra rất thản nhiên, “Kế hoạch nào mà chẳng có rủi ro thất bại. Lần này thành công hay không còn phải trông vào may mắn nữa. Nhưng ngoài cách này ra tôi chẳng nghĩ được gì khác, mà dù có thất bại thì cũng chẳng gây hại gì cho lớp, đến lúc đó cứ đàng hoàng mà thi thôi.”
“...Cũng phải.”
Thực ra, trong lòng Horikita vẫn còn đầy thắc mắc.
Ví dụ như, Hikigaya yêu cầu chỉ định tấn công lớp B, nhưng việc đó thì liên quan gì đến mục đích của cậu ta?
Chẳng lẽ chỉ vì đối thủ mạnh mà tên Ayanokouji kín như bưng đó sẽ chịu tung ra thực lực thật sự trong kỳ thi?
Nghĩ thế nào cũng thấy vô lý.
Horikita tạm gác những nghi vấn sang một bên, thở dài: “Hikigaya-kun, đến giờ tôi vẫn thấy cửa thắng khi tấn công lớp B là quá nhỏ. Nhưng tôi cũng công nhận lời cậu nói có lý, rủi ro càng lớn thì lợi ích càng cao. Cho nên... tôi quyết định sẽ giúp cậu, nhưng tôi có một yêu cầu.”
Nói rồi, cô nói nhanh hơn hẳn: “Đó là tôi cũng phải tham gia vào việc ra đề. Dù cậu có tự tin đến mấy, tôi vẫn thấy cần phải giám sát bên cạnh. Hơn nữa, để một mình cậu phụ trách toàn bộ đề thi, chắc chắn Hirata-kun và những người khác sẽ không đồng ý đâu.”
“Ồ, được thôi.”
Hikigaya đồng ý ngay tắp lự, dù sao thì thành tích của cậu cũng đâu có phải hàng top.
Nếu không để Horikita tận mắt chứng kiến, chắc chắn cô nàng sẽ không đời nào yên tâm.
“Nếu vậy, lúc nào rảnh thì qua phòng tôi một chuyến nhé.”
“...”
Thế nhưng, Horikita bỗng dưng im bặt như bị đứng hình.
Ngay khi Hikigaya đang thấy lạ, cô đột ngột quay người.
“Biết rồi. Vậy hôm nay thế nhé... Tạm biệt.”
Nói xong, không đợi cậu trả lời, Horikita cúi đầu bước đi vội vã.
Nhìn bóng lưng hấp tấp đó, Hikigaya đứng ngẩn người một lúc lâu.
Cô nàng... có hiểu lầm gì không vậy?
Nghĩ đến đó, Hikigaya bỗng thấy vừa hối hận vừa lo sợ.
Đột ngột mời một cô gái đến phòng mình như thế, nhỡ bị Horikita tố cáo quấy rối thì có mà cãi vào mắt!
Vốn dĩ Hikigaya chỉ muốn tạo cho cô một bất ngờ... mà thôi kệ, dù sao đến lúc đó cô ấy sẽ tự biết.
Dù thế nào đi nữa, việc nhận được sự trợ giúp của Horikita cũng có nghĩa là bước đầu tiên đã thành công. Tiếp theo là đàm phán với Ichinose.
Việc báo cáo lớp sẽ tấn công cho giáo viên chủ nhiệm phải đợi đến tuần sau, chỉ cần tìm cơ hội hẹn cô ấy ra ngoài trước lúc đó là được.
Thế nhưng, Hikigaya không ngờ rằng, cơ hội lại đến ngay vào sáng sớm hôm sau.
“Hello, Hikigaya-kun, chào buổi sáng!”
Vừa bước ra khỏi thang máy vào sảnh ký túc, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là Ichinose. Giọng nói trong trẻo, dáng người thẳng tắp, cùng với cặp bồng đảo vĩ đại như chực chờ làm bung cúc áo, tất cả những điều đó dù nhìn bao nhiêu lần cũng để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Đương nhiên, giá mà giọng chào của cô ấy nhỏ hơn một chút thì tốt biết mấy.
Gây chú ý quá đi mất!
“...Chào buổi sáng.”
Hikigaya uể oải đáp lại, đôi khi cậu thực sự ghen tị với nguồn năng lượng của cô gái này.
Sao mới sáng sớm mà đã phơi phới thế nhỉ?
“Hôm nay cậu dậy sớm ghê,” Ichinose tò mò nói. “Trước giờ tớ chưa bao giờ gặp cậu vào giờ này cả. Cậu... có sao không?”
Cô đột ngột ghé sát lại gần, ánh mắt lo lắng nhìn vào cánh tay phải của Hikigaya.
Một mùi hương cam quýt thoang thoảng bay tới... nước hoa chăng?
“Không sao, chỉ là tình cờ dậy sớm thôi.” Hikigaya bình thản lùi sang một bên.
Thực ra là cậu không ngủ được, vì trong đầu cứ liên tục tính toán kế hoạch.
Dù ngoài miệng nói cứng thế nào, cậu vẫn muốn đảm bảo mọi thứ thành công nhất có thể.
“Ừm! Vậy thì tốt rồi.”
Ichinose trở lại với vẻ mặt rạng rỡ, rồi rất tự nhiên sánh bước bên cạnh Hikigaya.
Hả... đây là định cùng đi học sao?
Công bằng mà nói, Hikigaya không ghét Ichinose, đúng hơn là cậu rất nể phục nhân cách của cô.
Không hề quá lời khi nói rằng, đó là một cảnh giới mà cậu sẽ không bao giờ vươn tới được.
Gọi Ichinose là một vị Thánh sống cũng chẳng có gì là không hợp lý.
Nhưng vấn đề là, đi cùng cô ấy áp lực cực kỳ... từ nãy đến giờ, không biết bao nhiêu ánh mắt đã đổ dồn về phía này.
...Thôi, kệ vậy.
Dù sao cũng còn việc quan trọng cần bàn.
“Này, Ichino...”
“Hikigaya-kun, tớ muốn...”
Thật không ngờ, ngay khi Hikigaya vừa lấy hết can đảm định mở lời, cả hai lại cùng lúc gọi tên nhau.
Cái quái gì thế này... ngượng chết đi được!
Giây phút này, cậu chỉ muốn đào một cái hố chui xuống, tiện thể dùng móng chân đào luôn một căn hộ ba phòng ngủ.
Ichinose cười vẻ áy náy.
“Xin lỗi nhé, cậu nói trước đi?”
“Không, không, tớ chẳng có chuyện gì quan trọng đâu. Cậu nói trước đi.” Hikigaya vội xua tay.
Bị cắt ngang như vậy, cậu suýt quên mất mình định nói gì, cần chút thời gian để trấn tĩnh lại.
“Ừm, thật ra thì, chuyện của tớ cũng không có gì to tát lắm đâu.” Ichinose hơi liếc mắt sang bên. “Tớ định nói chuyện về đại hội thể thao, rồi tiện thể dạy dỗ Hikigaya-kun vài câu, nhưng chuyện này để sau cũng được.”
“...Hả? Tớ đâu nhớ mình đã làm gì sai trái đến mức phải bị dạy dỗ đâu nhỉ?”
Trừ phi bị mất trí nhớ, chứ Hikigaya chẳng có ký ức nào về việc này.
Nhất là trong đại hội thể thao, lúc đó tay cậu còn đang bó bột, muốn làm bậy cũng chẳng được.
Ai ngờ câu nói này lại như dẫm phải đuôi Ichinose, cô liền đáp: “Thiệt tình, không được như vậy đâu nhé. Dù là con trai cũng phải ý thức được chứ, hành vi lúc đó của cậu chẳng khác nào tiếp tay cho giặc đâu.”
“Tiếp tay... cho giặc?”
Hikigaya thật không ngờ lại nghe được từ này từ miệng Ichinose.
“Đương nhiên, tớ cũng đồng ý là tình bạn trên hết, nhưng trường mình hơi đặc biệt mà, đúng không?” Ichinose bắt đầu bài ca giáo huấn. “Dù cậu không có ý đó, nhưng mọi người lớp D thấy cậu đi cổ vũ cho nhóm khác, trong lòng chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Dù sao các cậu cũng là đồng đội, phải biết nghĩ cho cảm xúc của người khác chứ.”
“Không, cậu làm quá lên rồi.”
Dù lời Ichinose nói cũng có phần đúng, nhưng vấn đề là Hikigaya chẳng hề có cảm giác gắn bó gì với lớp D.
Đồng đội ư, không đời nào.
Cậu gãi đầu nói: “Với lại, tớ thấy trong lớp cũng chẳng mấy ai để tâm đến tớ đâu, chắc cũng chỉ như một học sinh xin nghỉ mà không ai hay biết thôi.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Giọng Ichinose đột nhiên trở nên khá kích động.
“Không chỉ lớp tớ, tớ tin mọi người ở lớp D cũng rất quan tâm đến cậu. Dù sao thì Hikigaya-kun cũng là một người rất lợi hại mà...”
“Nếu chỉ vì cái gọi là lợi hại mới được người ta để ý, thì tớ thà không cần còn hơn.”
Trước khi não kịp xử lý, Hikigaya đã gần như buột miệng đáp lại một cách cứng nhắc, ngắt lời Ichinose.
Ngay sau đó, cậu thấy hối hận.
Nhìn vẻ mặt sững sờ, cả người bất động của Ichinose, Hikigaya cúi đầu: “Xin lỗi, tớ phản ứng hơi thái quá.”
“Không, không, đâu có. Là do tớ tự cho là đúng thôi.”
Ichinose không hề tỏ ra ngượng ngùng hay tức giận, mà chỉ cười tự giễu.
“Thật ra tớ cũng đâu có hiểu rõ gì về học sinh lớp D. Tớ chỉ nghĩ sẽ tốt hơn nếu Hikigaya-kun có thể hòa đồng với mọi người... Xin lỗi nhé, tớ đã không nghĩ đến cảm nhận của cậu.”
“Không... tớ biết cậu có ý tốt.” Hikigaya khẽ lắc đầu.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng. Cảm giác nếu cứ thế này thì gay go.
Ichinose dường như cũng nghĩ vậy nên chủ động đổi chủ đề: “À mà, lúc nãy cậu có chuyện muốn nói đúng không? Là chuyện gì thế?”
“Thật ra, tớ muốn nói với cậu về kỳ thi đặc biệt lần này.”
“Ể? Lại là vì chuyện này á?!”
Chẳng hiểu sao, Ichinose lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc...
Có cần phải ngạc nhiên đến thế không?
“Tớ cứ tưởng Hikigaya-kun không quan tâm đến các kỳ thi lắm.” Ichinose nói ra suy nghĩ của mình. “Nhưng tớ cũng hiểu cảm giác của cậu mà. Lần này phải bắt cặp với người khác, sơ sẩy một chút là cả hai cùng bị đuổi học. Lớp tớ cũng có nhiều bạn đang lo lắng về chuyện này.”
Nhìn chung, lớp A có lẽ không cần phải lo về điểm số.
Nhưng tâm trạng thì chưa chắc đã thoải mái, vì cuộc đời luôn đầy rẫy những bất ngờ.
Ngay cả một Kiệt Tác Tối Cao cũng có thể bị bạn cặp kéo xuống bùn mà đuổi học như chơi.
“Ichinose, cậu hiểu lầm rồi. Thực ra, tớ muốn thực hiện một cuộc giao dịch với cậu.”
“Giao dịch?”
“Ừm... nếu được, kỳ thi lần này lớp cậu có thể tấn công lớp C được không?”
“Ể?” Ichinose sững người một lúc, rồi chợt mỉm cười như đã hiểu ra. “À thì ra là vậy, Hikigaya-kun. Ra là cậu lo lắng về chuyện đó. Nhưng cậu không cần phải lo đâu. Hôm qua lớp tớ đã thảo luận rồi, không có ai đề xuất tấn công lớp D cả. Cậu cứ yên tâm nhé.”
Xem ra lớp A vẫn trung thành với phương châm tôn trọng ý kiến của mọi người.
Mà khoan, cô bạn này lại hiểu lầm nữa rồi thì phải?
Hikigaya dở khóc dở cười: “Không phải, tớ không lo chuyện đó... Thôi, tớ nói thẳng nhé. Lớp B là con mồi mà lớp tớ nhắm đến. Phải có điều kiện gì thì cậu mới chịu nhường nó cho tớ?”
“Hả... Hảảả?!”
Câu nói này dường như giáng một cú sốc cực mạnh vào Ichinose.
Nhưng nghĩ lại cũng phải. Một lớp phế phẩm vẫn đang ở con số không tròn trĩnh, lại dám đi thách thức lớp tinh anh từng là lớp A. Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một hành động điên rồ.
“Khoan đã, Hikigaya-kun! Các cậu nghiêm túc đấy à?”
“Đương nhiên. Thế nên tớ mới đứng đây đàm phán với cậu.”
“Là thật sao... Cá nhân tớ thấy, quyết định này hơi bốc đồng rồi đấy?”
Có lẽ vì chuyện lúc nãy, nên khi khuyên giải, vẻ mặt Ichinose thoáng chút bất an.
“Với lại, tại sao cậu lại muốn đối đầu với lớp B?”
“Không phải đối đầu, chỉ là ra đề thi cho họ thôi.” Hikigaya đáp.
“À.”
Nghe vậy, Ichinose dường như ngay lập tức vỡ lẽ ra điều gì đó.
Vốn dĩ cô là một cô gái thông minh, nhận ra cũng không có gì lạ, chỉ là thỉnh thoảng lại biến thành một cô ngốc đáng yêu.
“Vậy à, ra là vậy.” Ichinose vừa gật gù ra chiều suy tư, “Nếu Hikigaya-kun đã có kế hoạch riêng, vậy tớ cũng yên tâm rồi... Được rồi, về nguyên tắc thì tớ đồng ý. Dù sao chuyện này cũng chẳng có hại gì cho lớp tớ. Chỉ là tớ vẫn cần bàn lại với mọi người, nên chưa thể hứa chắc ngay được. Mong cậu thông cảm nhé.”
“À, đương nhiên rồi.”
Tuy nói là phải bàn bạc, nhưng chắc chắn phần lớn lớp A sẽ đồng ý thôi.
Khoảng cách giữa họ và lớp B vốn đã không nhỏ, chẳng cần thiết phải đối đầu với một đối thủ mạnh chỉ để nới rộng thêm cách biệt.
Trong mắt Hikigaya, chuyện này xem như đã xong.
Thuận lợi đến mức khó tin... Sao ai cũng dễ nói chuyện thế nhỉ?
Thực ra, lần này nếu lớp D tấn công lớp A, hiệu quả cuối cùng cũng vẫn vậy.
Nói cách khác, cậu có thể nhờ Sakayanagi tấn công lớp C, và vẫn tạo ra được cục diện mình muốn.
Lý do cậu không làm vậy, chủ yếu là vì Ichinose rất đáng tin. Một khi đã hứa, cô ấy sẽ không bao giờ nuốt lời, dù có sự cố bất ngờ cũng sẽ báo trước.
Còn Sakayanagi thì... dù Hikigaya đã thắng trong ván cược lần trước và có được một lời hứa của cô ta, cậu vẫn không dám dùng đến.
Ai mà biết được cô nàng tóc trắng thâm hiểm đó có chơi chữ hay không.
Nghĩ đến đây, Hikigaya lại nhận ra mình là một kẻ tồi tệ đến nhường nào.
Đây rõ ràng là đang lợi dụng lòng tốt của Ichinose.
Nhưng giờ đã không thể quay đầu được nữa... và cậu cũng không muốn quay đầu.
“Xin lỗi, Ichinose, đã bắt cậu phải chiều theo sự tùy hứng của tớ. Lần này tớ nợ cậu một ân tình, sau này nhất định sẽ báo đáp.” Hikigaya nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không sao đâu mà, có gì mà phải ép buộc chứ.”
Ichinose cười tươi đáp lại bằng những lời khách sáo, nhưng ngón tay cô cứ vô thức quấn lấy lọn tóc, cho thấy tâm trạng không hề bình lặng như vẻ ngoài.
“Với lại cậu đừng lúc nào cũng nói chuyện báo đáp này nọ chứ. Nếu phải nói thì, tớ mới là người muốn báo đáp cậu ấy.”
“...Tớ chỉ là không thích nợ nần người khác.” Hikigaya thản nhiên đáp. “Tóm lại, nếu cậu muốn gì cứ nói, tớ sẽ làm mọi thứ.”
“Thiệt tình, đã bảo là không... C-cái gì cũng làm á?!”
Chẳng hiểu sao, Ichinose bỗng hoảng hốt, giọng cô thậm chí còn thu hút cả những ánh mắt gần đó.
“Không được đâu, Hikigaya-kun! Con trai không thể tùy tiện nói những lời như thế được!”
Ichinose mặc kệ xung quanh, nghiêm giọng nhắc nhở một cách lạ thường.
“Hầy...”
Hikigaya chỉ cảm thấy thật khó hiểu.
Nếu cậu là một cô gái xinh đẹp, dĩ nhiên sẽ không bao giờ nói vậy.
Nhưng chính vì là con trai nên mới có thể nói bừa chứ... chẳng lẽ cô ấy lại yêu cầu cậu đi cướp ngân hàng.
Chuyện đó, tốt nhất vẫn nên giao cho Kiệt Tác Tối Cao.


0 Bình luận