• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 223: Kiệt Tác Tối Cao: Bậc thầy thao túng tâm lý

0 Bình luận - Độ dài: 4,182 từ - Cập nhật:

Được ghép cặp với cô bạn nổi tiếng nhất khối để tham gia trò chạy ba chân, hẳn là chuyện trong mơ đối với biết bao nam sinh.

Cũng chính vì lẽ đó mà Hikigaya phải hứng chịu vô số ánh mắt ghen ghét, đố kỵ. Điều này thật phi lý... không, phải nói là đã vượt xa ngưỡng phi lý rồi.

Toàn bộ chuyện này thật kỳ quặc khôn tả!

Lẽ nào là...?

Hikigaya bất giác nhìn về phía Horikita, và dường như cô nàng cũng nhận ra ánh nhìn của cậu, liền thản nhiên đối diện.

“Có chuyện gì vậy, Hikigaya-kun?”

“Không… tôi chỉ muốn hỏi, tại sao tôi lại được xếp cặp với Kushida?”

“Có gì lạ sao?” Horikita hỏi lại. “Tôiđã nói rồi, vì không có ai khác phù hợp cả. Hơn nữa cũng không cần cậu phải cố hết sức, chỉ cần tham gia là được. Hay cậu có vấn đề gì với Kushida sao?”

Đây mới chính là điều phiền phức nhất!

Nếu chỉ cần có mặt cho đủ số, thì tại sao cứ phải là mình cơ chứ?

Ngay lúc Hikigaya định lên tiếng phản đối thì Kushida ở bên cạnh đã cắt ngang.

“Ể? Thật sao?”

Cô nàng ngước mắt nhìn Hikigaya, vẻ mặt bất an cất lời: “Hikigaya-kun, chẳng lẽ cậu… ghét tớ sao?”

“...Không có.”

Dù biết tỏng đây chỉ là kịch, nhưng giữa vòng vây sát khí của đám con trai xung quanh, Hikigaya thật sự không đủ can đảm gật đầu.

Tuy nhiên, danh sách thi đấu bây giờ chỉ là tạm thời, phải một khoảng thời gian nữa mới chính thức nộp lên.

Vậy nên làm ơn đi, mau có ai đó đến thay thế mình đi!

Ngay lúc Hikigaya đang mong chờ một phép màu thì gần đó bỗng có một trận xôn xao.

“Đợi đã! Hirata-kun, cậu định đi đâu vậy?”

“…”

Thì ra là Hirata sau khi đo xong lực nắm tay thì lẳng lặng rời đi, chẳng hề để tâm đến cô bạn đang gọi mình ở phía sau.

Mà kể cũng lạ, tên này trông thảm hại như vậy mà vẫn cố đến trường, còn ngoan ngoãn đến đây kiểm tra... Rốt cuộc vấn đề tâm lý của cậu ta nặng hay nhẹ vậy?

“Chậc, rốt cuộc Hirata đang nghĩ cái quái gì không biết.”

Chứng kiến cảnh này, Kushida lộ ra vẻ mặt chán ghét từ tận đáy lòng.

Nhưng cô nàng đã canh chuẩn thời cơ lúc mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào Hirata, thế nên ngoài Hikigaya và Horikita ra, chẳng ai để ý đến sắc mặt của cô.

“Chỉ vì một tên tội phạm chụp lén mà làm cho không khí của lớp rối tung rối mù lên… thà cậu ta biến đi luôn cho khuất mắt.”

Dẫu sao đi nữa, vẫn có rất nhiều học sinh quan tâm đến Hirata.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến cậu ta, không khí lớp học lại trở nên nặng nề. Tình trạng này không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.

Horikita khẽ thở dài: “Tuy tôi không thể đồng tình với cách nói của cậu, nhưng phản ứng của Hirata-kun quả thật là thái quá, điểm này rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ gì chứ, phải nói là đầu óc có vấn đề thì đúng hơn.”

Thường ngày, Kushida thỉnh thoảng cũng lén phàn nàn vài câu về Hirata với Hikigaya.

Nhưng vì biểu hiện của tên đó không có chỗ nào để chê, nên dù là Kushida cũng chỉ có thể mắng Hirata lúc nào cũng giả tạo làm người tốt, khó mà tìm được điểm nào khác để bôi xấu, khiến cô nàng tức anh ách.

Lần này cuối cùng cũng có dịp chửi cho đã miệng rồi.

“Cả Miu-chan nữa chứ,” Kushida lại bắt đầu ca cẩm về cô bạn thân của mình, “sao cứ phải lẽo đẽo bám theo cái tên đó làm gì không biết. Cậu ta có bạn gái rồi, thế mà cô ấy còn tỏ ra tích cực hơn cả bạn gái người ta.”

Chuyện Wang Mei-Yu thích Hirata, chỉ cần nhìn biểu hiện thường ngày là có thể thấy rõ.

So với chuyện này, Hikigaya càng để tâm đến việc Karuizawa nghĩ thế nào hơn.

Nếu cô ta tìm Hirata để giả làm bạn trai là vì muốn đảm bảo địa vị của mình, vậy thì việc cô ta đột nhiên thân thiết với Ayanokouji, chẳng phải có nghĩa là Ayanokouji đã thể hiện được giá trị lợi dụng cao hơn Hirata hay sao?

Nhưng… cụ thể là đã làm thế nào nhỉ?

Hikigaya thật sự không tài nào nghĩ ra được.

Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, cậu đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn mãnh liệt từ bên cạnh.

Quay đầu lại thì ra là Matsushita, cô nàng này đang hằm hằm lườm cậu.

Ủa? Lại sao nữa đây?

Mà nói đi cũng phải nói lại, về chuyện của Karuizawa, có lẽ có thể hỏi Matsushita thử xem…

Nghĩ đến đây, Hikigaya lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi đi một tin nhắn.

Ở một nơi khác, lúc Hirata rời khỏi nhà thi đấu sớm hơn dự kiến, cậu lại không hề để ý có một người đang lén lút đi theo sau mình.

Cậu thất thểu bước ra khỏi trường, bất giác đi đến một khu vườn nhỏ gần đó.

Lúc này toàn bộ học sinh trong trường đều đang chuẩn bị cho đại hội thể thao, vì thế nơi này vô cùng yên tĩnh, không một bóng người đến làm phiền… đáng lẽ là vậy.

“Hirata.”

“…”

Hirata chậm rãi quay đầu lại, sau khi liếc nhìn Ayanokouji đang đứng cách đó không xa một cái, cậu lại quay đi.

Chẳng hiểu tại sao lại là Ayanokouji, và cũng chẳng muốn hiểu.

Bây giờ cậu chỉ muốn ở một mình.

Thế nhưng, Ayanokouji dường như không đọc được suy nghĩ của cậu, chủ động bước tới.

“Cho tớ chút thời gian được không?”

“Phiền phức quá. Sao ai cũng đến bắt chuyện với tôi thế,” Hirata nói với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Tuy nhiên, giọng điệu thô lỗ của cậu không hề dọa lui được đối phương.

“Xin lỗi nhé, nếu cậu ghét thì cũng có thể chạy trốn đấy.”

Ayanokouji bước những bước vững chãi, từ từ rút ngắn khoảng cách.

“Có điều tớ khá tự tin vào việc chạy bộ, đến lúc đó chắc là có thể đuổi kịp cậu thôi.”

Dù cậu ta cố tình nói những lời khiêu khích như vậy, Hirata cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn giữ nguyên vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

“Cậu có phiền không, dù cậu có nói gì cũng vô dụng thôi, tôi không thể đáp lại kỳ vọng của cậu được đâu.”

“Kỳ vọng? Xin lỗi, tớ chưa bao giờ có suy nghĩ đó.”

“…Vậy cậu muốn nói gì?”

“Đến kia ngồi một lát đã.”

Vừa quan sát gương mặt của Hirata, Ayanokouji vừa đi về phía băng ghế dài gần đó.

Có lẽ là do mất ngủ, quầng thâm dưới mắt cậu ta rất đậm. Ai mà ngờ được Hirata lại trở nên thế này cơ chứ.

Xem ra việc Ike bị đuổi học đã ảnh hưởng đến Hirata lớn hơn tưởng tượng.

Có điều, theo Ayanokouji thấy, đây không hoàn toàn chỉ là chuyện xấu.

Thậm chí ở một khía cạnh nào đó còn là một chuyện tốt.

Thấy Hirata không nhúc nhích, Ayanokouji lại lên tiếng: “Cậu có thể cứ đứng đó, nhưng tớ vẫn muốn nghe chuyện của cậu.”

“Hả?”

Thấy phản ứng của Hirata, Ayanokouji lập tức khẳng định.

Mấy ngày nay những người chạy đến động viên cậu ta, chắc chắn đều muốn dùng những lời lẽ dịu dàng để chữa lành vết thương lòng cho cậu.

Đáng tiếc là, Hirata hiện tại thứ không cần nhất chính là sự đồng cảm, điều đó trái lại chỉ khiến cậu ta thêm đau khổ.

“Chuyện… chuyện của tôi?”

“Đúng vậy, trước đây cậu là người như thế nào, trước đây cậu đã nghĩ gì, tớ đều muốn nghe cậu kể.”

“…Tại sao?”

“Chỉ đơn thuần là muốn biết thôi, nên dù cậu có hỏi tớ lý do, tớ cũng khó mà trả lời được.”

Sau khi nghe xong lời của Ayanokouji, Hirata thở dài một hơi thật sâu, rồi từ từ lắc đầu.

“Bây giờ tôi không có tâm trạng, không có gì để nói với cậu cả.”

“Tại sao lại không có tâm trạng?”

“Cậu hỏi tại sao… chẳng phải là vì…”

Hirata ngập ngừng, có lẽ trong đầu cậu ta, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

Nhưng thứ Ayanokouji muốn chính là nghe cậu ta tự mình nói ra.

“Rốt cuộc là tại sao?”

“…Bởi vì Ike-kun bị đuổi học rồi.”

Bị ép phải nói ra điều mình không muốn nói, sắc mặt Hirata trông càng tệ hơn.

“Ayanokouji-kun, cậu đúng là một người quá đáng thật đấy.”

“Tớ chỉ đơn thuần là có thắc mắc thôi,” Ayanokouji nói dối không chớp mắt. “Nếu nói như vậy, chuyện Ike bị đuổi học có liên quan đến quá khứ không thể nói của cậu à?”

Lần này Hirata lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Chuyện này thì liên quan gì đến quá khứ của tôi chứ.”

“Nhưng tớ thấy có.”

Ayanokouji mạnh mẽ át đi giọng của Hirata, tự mình nói tiếp: “Dù Ike bị đuổi học, nhưng nói cho cùng đó là do cậu ta tự chuốc lấy, bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng đó là lỗi của cậu ta. Nhưng Hirata cậu thì sao? Cứ mãi vướng bận chuyện này, đến cả chuyện trong lớp cũng không màng tới, thật sự rất kỳ lạ.”

Dừng một chút, cậu ta đột nhiên chuyển chủ đề.

“Có điều, tớ chỉ muốn biết về quá khứ của cậu, muốn biết tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy.”

“Biết rồi thì sao, cậu nghĩ tôi sẽ nói à?”

“Đương nhiên là sẽ nói. Bây giờ cậu đang rất muốn người khác thấu hiểu mình mà, đúng không?”

Vừa nói, Ayanokouji vừa nhìn chằm chằm vào mắt Hirata.

Cảm giác này có hơi giống như đang đe dọa cậu ta mau nói ra, nhưng trong tình huống này chắc chắn sẽ rất hiệu quả.

Hirata, con người này không phải đang chờ chết, mà đang mong mỏi được cứu rỗi.

Nếu cần thiết, Ayanokouji không ngại đóng vai này.

Nhất là khi đối phương lại chính là Hirata.

“Ayanokouji-kun, cậu…”

Hirata ngây người nhìn vào ánh mắt của Ayanokouji, trong lòng dần dâng lên một cảm giác sợ hãi.

“Con ngươi của cậu tựa như vực sâu vậy… cậu quả nhiên là một người đáng sợ.”

“Ít nhất thì bây giờ tớ là đồng đội của cậu.”

Câu nói này dường như cuối cùng đã phá vỡ bức tường phòng ngự trong lòng Hirata, cậu chậm rãi bước đến bên cạnh Ayanokouji, ngồi phịch xuống như thể toàn thân mất hết sức lực.

“Tôi có kể với cậu rồi… hồi nhỏ tôi có một người bạn thân, hồi cấp hai cậu ấy đã bị bắt nạt.”

“Ừm, tên là Sugimura đúng không.”

“Không ngờ cậu còn nhớ cả tên…”

Đây là điều hiển nhiên, chính vì biết chuyện này, Ayanokouji mới có thể phán đoán được tình trạng tâm lý hiện tại của Hirata.

Lấy việc hợp tác trên đảo hoang làm cơ hội, hai người đã xây dựng được một mối quan hệ tin tưởng nhất định trên du thuyền.

Lúc đó Hirata đã kể cho Ayanokouji về quá khứ của mình, đó cũng là lý do cậu ta bao che cho Karuizawa.

Cậu ấy muốn giúp đỡ người bạn bị bắt nạt kia, nhưng lại sợ bản thân cũng trở thành đối tượng bị bắt nạt, thế nên đã chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua, sống qua những ngày tháng đó với tư cách của một kẻ bàng quan.

Nào ngờ một ngày kia, người bạn đó đã nhảy lầu tự tử ngay trước mắt cậu.

Lấy đó làm khởi đầu, Hirata bắt đầu nghĩ đến việc cứu vớt những người xung quanh, vì thế sau khi biết Karuizawa có quá khứ bị bắt nạt, cậu đã lập tức quyết định bảo vệ cô khỏi sự ức hiếp của người khác.

Chỉ có điều, thứ Karuizawa muốn không chỉ là không bị bắt nạt, mà là một vật chủ hùng mạnh để cô có thể ký sinh.

Ayanokouji cũng chính là nhắm vào điểm này mới có thể thừa cơ chen vào.

“Tuy bạn tôi đã giữ được mạng sống, nhưng đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hồi phục, vẫn luôn trong trạng thái hôn mê…”

Hirata siết chặt nắm đấm.

“Tất cả là do tôi hại cậu ấy phải tự sát, đến giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho bản thân mình.”

“Đó không phải lỗi của cậu, nguyên nhân sâu xa nằm ở người khác.”

“Vậy sao, nhưng tôi thấy kẻ bàng quan cũng đồng tội.”

Nếu chỉ có bấy nhiêu, thì cũng chẳng có gì nhiều để nói, Ayanokouji cũng không có hứng thú.

Thứ cậu ta thật sự muốn tìm hiểu, là câu chuyện tiếp theo mà Hirata vẫn chưa nói ra.

“Tôi biết cậu vẫn còn thắc mắc,” Hirata tiếp tục nói. “Lúc đó bạn tôi định nhảy lầu tự tử, tôi cứ ngỡ rằng chuỗi náo loạn này sẽ lắng xuống, dù sao cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, trong trường sẽ không còn xuất hiện chuyện bắt nạt nữa… Nhưng tôi đã quá ngây thơ rồi, tôi đã đánh giá thấp bóng tối sâu không thấy đáy của lòng người.”

Tuy nói có hơi khoa trương, nhưng chuyện cụ thể sẽ xảy ra thế nào, Ayanokouji không cần nghĩ cũng biết.

“Đối tượng bắt nạt mới đã chuyển thành một bạn học khác trong lớp tôi.”

Điều này không có gì lạ, nếu người ở bậc thấp nhất trong lớp không còn nữa, thì học sinh đứng thứ hai từ dưới lên sẽ tự động trở thành người cuối cùng.

Ở một khía cạnh nào đó, đây là quy luật tự nhiên.

“Thật không thể tin được,” Hirata lẩm bẩm như đang kìm nén cảm xúc. “Rõ ràng vừa mới xảy ra một sự việc tồi tệ như vậy, mà lại lập tức xuất hiện vụ bắt nạt mới, hơn nữa còn không ngừng lan rộng, những bạn học trước đây không dính dáng đến bắt nạt cũng bắt đầu gia nhập phe bắt nạt… Lúc đó tôi đã nghĩ rằng không thể để bi kịch tái diễn, tôi tuyệt đối phải ngăn chặn chuyện đó.”

“Cậu… đã hành động sao?”

“Ừm, nói đơn giản, chính là dùng khủng bố để chi phối cả lớp.”

Hirata trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra đây là đang nói đùa.

Ngay cả Ayanokouji cũng có chút giật mình.

“Tuy tôi đánh nhau không giỏi lắm, nhưng sau khi thực sự đánh rồi mới biết, trên đời này người có thể nghiêm túc đối đầu với người khác không nhiều, chỉ cần tôi nghiêm túc vung nắm đấm, không một ai dám đánh trả tôi.”

Đúng vậy, khí thế rất quan trọng.

Những kẻ bắt nạt vốn dĩ là một đám bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, cộng thêm việc Hirata là át chủ bài của câu lạc bộ bóng đá, thể chất vượt trội hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.

Một khi cậu ta nổi điên nhắm vào một người mà đánh túi bụi, những người khác đa phần sẽ sợ đến mức không dám động đậy.

“Cuối cùng, tôi trở thành người duy nhất có cấp bậc cao trong lớp, những học sinh khác đều ở cấp bậc thấp nhất. Chỉ cần họ xảy ra tranh chấp là tôi sẽ can thiệp, sau đó giáng cho cả hai bên sự trừng phạt và đau đớn như nhau. Tuy hành vi của tôi không khác gì bắt nạt, nhưng tôi chỉ muốn dùng cách này để xóa sổ nạn bắt nạt khỏi lớp học, và phương pháp này quả thực đã mang lại cho lớp học một sự bình yên ngắn ngủi.”

Cũng tức là đã áp dụng thủ đoạn tương tự như cách Ryuuen thống trị lớp học.

Có điều mục đích của cả hai thì khác nhau. Hirata dù biết mình làm vậy không phải là chính nghĩa, mà là hành vi sai trái.

Dù vậy, cậu ta vẫn không muốn nhìn thấy một thế giới có người bị bắt nạt.

“Nhưng cậu làm vậy, nhà trường không thể nào không có phản ứng chứ?” Ayanokouji hỏi.

“Phải… cuối cùng học sinh cả khối đều bị cuốn vào, mỗi ngày họ đều đến trường như những con robot vô cảm… Chuyện này hồi đó còn lan truyền khá rộng, suýt chút nữa đã bị coi là một vụ án… Nhà trường dường như cũng không biết phải xử lý sự việc chưa từng có tiền lệ này thế nào, chỉ đành cưỡng chế giải tán tất cả các lớp rồi xếp lại, đồng thời thực hiện giám sát nghiêm ngặt cho đến tận khi chúng tôi tốt nghiệp.”

Nếu đã ầm ĩ đến mức này, trường Koudo Ikusei không thể nào không nhận ra chuyện này.

E rằng chính vì biết, nên mới cho Hirata nhập học… cũng giống như Hikigaya.

“Thật ra, thứ cậu không thể tha thứ không phải là việc Ike bị đuổi học, mà là sự công kích của cả lớp đối với cậu ta, đúng không?” Ayanokouji lên tiếng.

“Ừm… tôi cũng thấy Ike-kun bị đuổi học là do cậu ấy sai, vốn dĩ tôi muốn để mọi chuyện cứ thế lắng xuống.”

Hirata không phải là người không phân biệt đúng sai, chỉ là cảnh tượng trong lớp đã khiến cậu ta xúc động mà nhớ lại chuyện xưa.

Nhưng xét về kết quả, Ayanokouji thật sự muốn cảm ơn kẻ đã đặt bình hoa kia.

Dù sao thì để thăng lên lớp A, Hirata là một sức mạnh không thể thiếu.

“Tớ muốn hỏi cậu một chuyện,” Ayanokouji chậm rãi mở lời. “Cậu nghĩ Ike bị đuổi học, rốt cuộc là trách nhiệm của ai?”

“…Chỉ có thể là của chính cậu ấy thôi,” Hirata khẽ đáp.

Dù nhìn từ phương diện nào cũng là như vậy, chỉ là do Ike tự làm tự chịu.

Thế nhưng, Ayanokouji đã phủ nhận cách nói này.

“Cậu sai rồi.”

“Hả?”

“Hirata, trách nhiệm cho việc Ike bị đuổi học nằm ở cậu.”

“Ực…!”

Hirata ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ không thể hiểu nổi.

“Cậu đã bao giờ thực sự nghĩ đến việc cứu Ike chưa?” Ayanokouji nói không chút nể nang. “Nếu thực sự nghĩ như vậy, thì lẽ ra cậu phải ra tay ngay từ đầu mới phải. Phẩm hạnh của Ike và Yamauchi vốn không tốt, chuyện đó đâu phải ngày một ngày hai. Nếu cậu có thể sớm nghiêm khắc khiển trách họ, để họ sửa đổi, thì sự việc đã không phát triển đến nước này.”

“Cái, cái gì…”

“Các lớp khác đều không xảy ra tình trạng này, chẳng lẽ học sinh lớp họ ai nấy đều phẩm hạnh ưu tú cả sao? Cậu có từng nghĩ tại sao chỉ lớp chúng ta, do cậu dẫn dắt, mới xảy ra chuyện này không?”

“Đó, đó là vì chúng ta là lớp D! Phần lớn người trong lớp chúng ta vốn đã kém cỏi rồi!”

“Kẻ kém cỏi nhất chính là cậu đấy, người đang nói ra những lời này.”

Lời của Ayanokouji như một gáo nước lạnh, suýt chút nữa đã dội cho Hirata choáng váng.

“Mỗi lần lớp gặp mâu thuẫn, cậu luôn nghĩ đến việc dĩ hòa vi quý, chỉ nghĩ đến việc duy trì hòa bình bề mặt là được, chưa bao giờ nghĩ đến việc giải quyết tận gốc. Đó chính là vấn đề.”

“Vô lý… chuyện này sao tôi có thể làm được chứ!”

“Ừm, đúng là vô lý,” Ayanokouji khẽ gật đầu. “Nhưng nếu cậu đã chọn con đường này, vậy thì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Dù là Ike chạy đi chụp lén, hay việc cậu ta bị đuổi học rồi bị cả lớp cười nhạo, những hành vi sai trái đó đều nên do cậu đứng ra chỉ rõ. Cậu phải hành động với sự quyết tâm như vậy.”

“Tôi… tôi…!”

“Tớ vẫn luôn cho rằng cậu là một học sinh ưu tú, một học sinh có sức hút và được người khác kính trọng, một nhà lãnh đạo ưu tú không thua kém gì Ichinose hay Katsuragi. Nhưng sự thật không phải vậy, cậu chỉ là một gã chỉ biết khoác lác, vừa nông cạn lại vừa vô dụng.”

Đây đương nhiên không phải lời thật lòng, chỉ là những lời lẽ cực đoan.

Hirata tuyệt đối không phải là một kẻ vô dụng, còn mạnh hơn hầu hết học sinh cấp ba rất nhiều.

Thế nhưng, Ayanokouji vẫn phải đánh gục cậu ta như vậy.

Đánh gục cậu ta đến mức không còn mảnh giáp, dồn cậu ta vào đường cùng.

Như vậy, dù sau này lớp D có gặp phải trắc trở gì, Hirata cũng có thể trở thành một linh kiện quan trọng giúp lớp học vận hành trở lại.

“Thừa nhận đi, Hirata Yousuke, cậu chính là một kẻ vô dụng như vậy đấy.”

“Đây, đây là… bản tính của cậu sao?”

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Hirata.

“Tại sao cậu lại nói những lời quá đáng như vậy…”

“Còn nhớ màn giới thiệu bản thân hồi mới nhập học không? Cậu ôm ấp nguyện vọng gì là tự do của cậu, nhưng nếu cậu thật sự muốn thực hiện nó, vậy thì ít nhất hãy chiến đấu đến giây phút cuối cùng, dù phía trước là địa ngục cũng phải tiếp tục tiến lên. Cho dù trong quá trình đó có xuất hiện thêm những người bị đuổi học khác, cậu cũng chỉ đành bất lực chấp nhận.”

“Thật là… tàn nhẫn.”

“Có lẽ vậy, nhưng nếu bây giờ cậu dừng bước, những người hy sinh xung quanh sẽ chỉ càng nhiều hơn. Vì thế cậu cần phải tiến về phía trước cho đến phút cuối cùng, rồi tiếp tục tiến lên. Như vậy khi mọi chuyện kết thúc, sau lưng cậu nhất định sẽ có rất nhiều đồng đội.”

“Tôi… tôi… một người như tôi… có thể đi trước mọi người sao…”

“Đương nhiên, cậu của bây giờ đã có thể tiếp tục tiến về phía trước rồi.”

Ayanokouji đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai cậu ta.

Hành động này như thể đã bật một công tắc nào đó, nước mắt Hirata trong thoáng chốc tuôn như suối.

“Cảm ơn cậu… Ayanokouji-kun… cảm ơn cậu…”

Hirata cúi gằm mặt, nước mắt càng tuôn rơi không ngớt.

Nhìn cảnh này, Ayanokouji bất giác nhớ đến một người khác.

Việc không thể hoàn toàn thuyết phục Hikigaya trong kỳ nghỉ hè năm đó, không nghi ngờ gì, là một tính toán sai lầm của cậu, đồng thời còn phải gánh chịu một rủi ro cực lớn.

Suy cho cùng vẫn là do không đủ thông tin.

Tuy đã biết được một vài chuyện hồi cấp hai của Hikigaya từ Chabashira-sensei, nhưng rõ ràng đó không phải là toàn bộ.

Theo tính cách của Hikigaya, cậu ta sẽ không cảm thấy day dứt chỉ vì một kẻ bắt nạt bị trừng phạt. Nhưng chuyện đó rõ ràng vẫn đang ảnh hưởng đến cậu ta, nếu không thì lúc ấy đã chẳng thể thuyết phục được cậu ta dù chỉ là một nửa.

Haizz, giá mà cái tên đó cũng có thể dễ dàng nói ra thì tốt biết mấy.

Ayanokouji thầm thở dài. Thật ra cậu cảm thấy tình hình của Hikigaya và Hirata khá giống nhau, đều bị quá khứ trói buộc.

Nhưng điểm khác biệt giữa hai người là, Hikigaya có một sự đề phòng sâu sắc đối với cậu.

Xét đến nguyên nhân, rất có thể là hệ quả từ trận ẩu đả với chủ tịch hội học sinh đêm đó. Ngoài ra, bản thân Hikigaya vốn đã có năng lực quan sát như quái vật, chắc chắn đã sớm nhìn ra cậu đang che giấu thực lực.

Tiếc là, thời gian không thể quay ngược.

Nếu không thì sự việc cũng chẳng đến mức phiền phức như bây giờ.

May mà hiện tại đã nắm chắc được Karuizawa Kei và Hirata Yousuke, hai người này có ảnh hưởng trọng đại đối với lớp học.

Ayanokouji vô cùng thỏa mãn với thu hoạch của ngày hôm nay.

Biết làm sao được, tất cả cũng chỉ vì một cuộc sống học đường yên bình mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận