• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 246: Gương mặt méo mó

1 Bình luận - Độ dài: 3,577 từ - Cập nhật:

“Suzune, có phải cô bị sốc quá nên bắt đầu nói sảng rồi không?”

Ryuuen dĩ nhiên không thể bị dọa lui chỉ bằng vài câu nói. Nói đúng hơn, việc thấy Horikita vẫn còn sức để ăn nói ngông cuồng như vậy trái lại còn khiến gã thêm phần khoái trá.

“Đừng quên hiện tại mọi bằng chứng đều chống lại cô. Tôi thật muốn biết sự tự tin của cô đến từ đâu đấy.”

“Vậy thì như ý cậu thôi.”

Vừa nói, Horikita đột nhiên nhìn sang Kinoshita đang đứng cạnh.

“Kinoshita-san, cậu và tôi gặp tai nạn trong phần thi chạy vượt chướng ngại vật đúng không? Tại sao lúc đó cậu không đến thẳng phòng y tế để chữa trị, mà cứ phải đợi mấy tiếng sau đến tận giờ nghỉ trưa?”

“Chậc, tôi còn tưởng cô định hỏi gì cơ đấy.” Ryuuen cười khẩy, nhanh nhảu nói thay cho Kinoshita, “Tất nhiên là vì không muốn gây rắc rối cho lớp, Kinoshita mới phải cố gắng chịu đựng. Đáng tiếc là đến cuối cùng vẫn không trụ nổi, tất cả cũng tại một người nào đó thôi.”

Horikita lờ đi lời khiêu khích của gã, bình thản đáp: “Dù tôi rất muốn yêu cầu cậu đừng xen vào, nhưng nếu cậu đã thích nói đến thế thì cứ việc… Tuy nhiên, tôi muốn xác nhận trước một điều, Kinoshita-san, lời của Ryuuen-kun cũng là đại diện cho ý của cậu, tôi hiểu như vậy có đúng không?”

“À… vâng…”

Kinoshita do dự gật đầu, rồi len lén liếc nhìn Ryuuen.

Cô ta có một linh cảm chẳng lành. Horikita trước mặt dường như không chỉ đang ra vẻ dọa dẫm, nhưng cô ta lại không dám làm trái ý Ryuuen.

“Tốt thôi, hy vọng cậu sẽ không hối hận.”

Horikita khẽ thở dài, như thể tiếc nuối cho Kinoshita, càng khiến cô ta thêm bất an.

“Ryuuen-kun, cậu vừa nói Kinoshita-san vì cố chịu đựng nên không đi chữa trị, vậy tại sao những phần thi sau đó cô ấy đều không tham gia?”

“Ha, cô bị điếc à.” Giọng Ryuuen có chút mất kiên nhẫn. “Chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao, Kinoshita bị thương rất nặng nên đành phải bỏ cuộc. Nếu không với thực lực của cô ấy, chắc chắn đã lọt vào top ba. Thi đấu sòng phẳng thì cô không phải là đối thủ đâu.”

“Rất tiếc, logic của cậu có một lỗ hổng rất lớn.”

Horikita hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nhảm nhí đó, thẳng thừng công kích trí tuệ của gã.

“Tại sao Kinoshita-san phải chịu đựng? Tôi có thể hiểu là dù chỉ là điểm số bét bảng, cô ấy vẫn muốn cố gắng giành về cho lớp, đúng không? Vì chỉ có như vậy thì sự chịu đựng mới có giá trị.”

Về chót vẫn có chút điểm, còn bỏ cuộc thì là con số không tròn trĩnh.

“Nhưng thực tế là cô ấy đã không hề tham gia, chưa cần thử đã bỏ cuộc ngay. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy cũng không hề đến lều cấp cứu. Sau tai nạn, tôi đã ở ngay đó và chắc chắn không thấy cô ấy đâu cả.”

Vừa không cố gắng hoàn thành phần thi, vừa không sơ cứu vết thương, đây chính là mâu thuẫn lớn nhất trong hành động của Kinoshita.

“He he, làm sao cô biết cô ấy không tham gia?” Ryuuen cười lạnh. “Chẳng lẽ cô cứ dán mắt vào Kinoshita suốt à? Nhưng không phải cô nói mình đã bỏ cuộc từ sớm rồi sao? Lời của cô mới đầy mâu thuẫn đấy. Đúng là một kẻ dối trá không biết ngượng mồm, không biết cha mẹ thế nào lại sinh ra một đứa con gái ác độc như cô.”

“Không cần nhiều lời, chúng ta có thể đi tìm trọng tài xác nhận ngay bây giờ, xem có đúng như tôi nói không.” Horikita nói thẳng.

“…”

Nụ cười trên mặt Ryuuen dần tắt ngấm.

Gã dĩ nhiên không thể đi tìm trọng tài xác nhận, vì như thế chẳng khác nào tự thú.

Điều khiến gã càng thêm bực bội là Horikita không hề bị khiêu khích, thậm chí còn có vẻ như đang coi gã là một thằng ngốc.

Chậc, con nhỏ này…

“Được thôi, cứ cho là như cô nói đi, rồi sao?” Ryuuen quyết định lật bài ngửa. “Đúng là Kinoshita chỉ ở trong lớp và không làm gì cả, cũng không đi chữa trị kịp thời, nhưng thế thì đã sao? Cô ấy tưởng chỉ cần cố chịu một chút là ổn, không ngờ cô lại ra tay độc ác đến vậy.”

“Ý cậu là cô ấy chỉ không xem trọng vết thương?”

“Tất nhiên rồi, không lẽ lại cố ý? Trên đời này làm gì có kẻ ngốc như thế.”

“Quả thật, lời cậu nói cũng có lý.”

Bất ngờ thay, Horikita không phản bác mà lại hùa theo lời gã.

Nhưng ngay sau đó, cô liền xoay chuyển tình thế.

“Nhưng đó là khi người ta không có kiến thức chuyên môn, đúng không? Nên nhớ, Kinoshita-san là thành viên câu lạc bộ điền kinh. Cô ấy không những không chú ý đến vết thương ở chân, mà còn để mặc nó trở nên tồi tệ hơn ư? Chuyện này nghĩ thế nào cũng thật vô lý.”

Nói rồi, Horikita thừa thắng xông lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đương sự.

“Kinoshita-san, cậu luôn mồm nói tốc độ của mình không thua kém ai. Nhưng theo tôi, cùng là thành viên câu lạc bộ điền kinh, Yajima-san đã không chấp nhận kế hoạch của Ryuuen-kun, vì cô ấy biết làm vậy nếu không cẩn thận sẽ để lại di chứng cho chân. Chỉ riêng điểm này, cậu đã không bằng cô ấy.”

“Cô… cô hiểu cái gì về tôi! Tôi đã luôn cố gắng…”

“Im mồm, Kinoshita!”

Thấy Kinoshita sắp mất bình tĩnh, Ryuuen lập tức quát lớn.

Phải chăng đó là cái uy gã đã tạo dựng bấy lâu, Kinoshita dù tức giận đến đâu cũng không dám hó hé thêm lời nào.

“Này Suzune, cô là kẻ gây hại mà ghê gớm thật đấy.” Ryuuen nhìn cô như thể nhìn thấy sinh vật lạ. “Không những không nhận lỗi, mà còn trơ tráo tấn công ngược lại nạn nhân. Ý cô là Kinoshita cố tình trì hoãn sao? Cô ta làm gì có lý do để làm thế.”

“Lý do thì dĩ nhiên là có rồi.”

Horikita khẽ lắc chiếc điện thoại trong tay.

“Câu nói vừa rồi của cậu chính là lý do lớn nhất. Kinoshita-san sở dĩ phải trì hoãn lâu như vậy, là vì trước giờ nghỉ trưa cậu hoàn toàn không có cơ hội ra tay. Lịch thi đấu dày đặc của trường và mọi người xung quanh đã hạn chế hành động của cậu. Chỉ có buổi trưa, khi tất cả mọi người đi ăn, cậu mới có cơ hội. Và như vậy, mọi điểm bất hợp lý đều được giải thích rõ ràng.”

“Này, đừng có nói bừa. Cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng đấy.”

Dù bị Horikita nói trúng tim đen, Ryuuen vẫn tỏ ra không hề nao núng.

Dù thế nào đi nữa, đó cũng chỉ là lời nói một phía.

“Tôi chỉ có thể nói bệnh hoang tưởng của cô ngày càng nặng rồi.” Ryuuen cười khẩy. “Lập luận của cô chẳng qua chỉ là suy diễn ác ý về người khác. Dù có đưa ra trước hội đồng cũng chẳng ai chấp nhận đâu.”

“Ồ, trừ phi tôi có bằng chứng xác thực.”

Vừa nói, Horikita vừa liếc nhìn Kinoshita đầy ẩn ý.

“Kinoshita-san, phải có chứ nhỉ?”

“Hả? Có… có gì chứ? Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Tất nhiên là người đã đến thăm cậu rồi.” Horikita tung ra con át chủ bài. “Sau khi tôi và cậu gặp tai nạn, bên đội Đỏ đã lan truyền một tin đồn kỳ lạ, rằng cậu bị đụng đến đầu rơi máu chảy, nhưng vì sợ Ryuuen-kun nổi giận nên không dám đi khám.”

“Vớ vẩn. Hơn nữa, làm to chuyện cũng chẳng có lợi cho cô đâu.” Ryuuen cau mày.

Gã cuối cùng cũng nhận ra tình hình đang vượt ngoài tầm kiểm soát.

Vốn dĩ, kế hoạch này được xây dựng trên cơ sở Horikita muốn mọi chuyện êm xuôi, nếu không gã đã chẳng đòi hỏi quá đáng như vậy.

“Đúng là chỉ tin đồn vô căn cứ… nhưng nhà trường sẽ không nghĩ vậy. Dù là vì lo cho sức khỏe học sinh hay lo rước họa vào thân, họ chắc chắn sẽ cử người đến kiểm tra tình hình của Kinoshita-san.”

Dù không tận mắt chứng kiến, Horikita dường như đã chắc chắn về điều này.

“Thì đã sao.” Giọng Ryuuen bất giác trở nên khó chịu. “Lúc đó Kinoshita thấy mình không sao nên đã từ chối sự bao đồng của bọn họ, chỉ vậy thôi.”

“Phải, nếu các người muốn đảm bảo kế hoạch thành công, Kinoshita-san đương nhiên sẽ từ chối sự giúp đỡ của nhân viên nhà trường. Nhưng nói ngược lại, điều đó chứng tỏ vết thương của cô ấy lúc đó không hề nghiêm trọng, nếu không họ không thể nào làm ngơ được.”

“Nói cho cùng, vẫn chỉ là phán đoán một chiều của cô. Không cho phép người khác nhìn nhầm chắc.”

Trước lý lẽ cùn của Ryuuen, Horikita chỉ lắc đầu.

Rồi, cô nhếch mép: “Sao thế, chẳng phải lúc ở phòng y tế cậu nói mới nghe chuyện này sao? Nhưng giờ xem ra cậu còn rành hơn bất cứ ai. Cuối cùng cũng không giả vờ được nữa à?”

“Bớt nói nhảm đi, đừng tưởng cô thắng rồi.”

Ryuuen hừ lạnh, tâm trạng vui vẻ ban đầu vì được đùa giỡn với đối thủ giờ đã tan thành mây khói.

Nhưng, đây vẫn chưa phải là kết thúc.

“Dù cô có lươn lẹo thế nào, đây cũng không phải bằng chứng quyết định. Tưởng chỉ dựa vào đó mà lật ngược được thế cờ à? Ngây thơ quá rồi đấy.”

“Không, tôi vốn không hề nghĩ mình sẽ thắng chắc.”

Horikita không phản bác Ryuuen, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận.

“Nhưng bây giờ như vậy là đủ rồi. Sự bất thường của Kinoshita-san, lời chứng của nhân viên nhà trường, và quan trọng nhất, lời khai của cậu… tất cả những điều đó đủ để tôi tiếp tục chiến đấu.”

“Đúng là một con nhỏ khó hiểu.” Ryuuen khinh bỉ, rồi giả vờ thở dài. “Được thôi, nếu cô đã không biết hối cải đến mức này, còn định vu khống ngược lại chúng tôi, thì cũng chẳng còn gì để nói nữa. Cứ để xem hội trưởng hội học sinh sẽ tin bên nào, xem cuộc thẩm nghị này ai sẽ là người chiến thắng.”

“Cậu nhầm rồi, kết quả lần này thực ra chẳng quan trọng.”

“…Hả?”

Ryuuen, người đang định dồn Horikita vào chân tường, bỗng chết lặng trước thái độ buông xuôi của cô.

Chẳng lẽ là buông xuôi thật… Không, nếu vậy thì đã không cần phải nói nhiều đến thế.

Ngay khi Ryuuen tự nhắc mình đừng mắc bẫy, Horikita lại lên tiếng: “Nghĩ kỹ thì, dù có thua cũng chẳng sao. Suy cho cùng, đây là tai nạn trong một cuộc thi. Vết thương của Kinoshita-san dù có nặng hơn tôi, cũng không thể chứng minh hoàn toàn là tôi cố ý. Kể cả tôi có bị phạt điểm, con số đó chắc chắn cũng không thể vượt quá khoản tiền hòa giải, càng đừng nói đến chuyện phải quỳ gối.”

“…”

Ryuuen lập tức im bặt.

Nếu Horikita thực sự không ngại làm ầm lên hội học sinh, đó lại là điều gã không muốn thấy nhất.

Đơn giản là, dù nhà trường có xử lý thiên vị cho phe gã, họ cũng không đời nào phạt đến một triệu điểm, thậm chí có thể chỉ đình chỉ học Horikita vài tuần.

Còn về điểm lớp, lớp D vốn dĩ làm gì có.

“Hơn nữa, tôi vừa nhận ra một điều. Thực ra, người muốn hòa giải hơn chính là Ryuuen-kun.” Horikita nói trúng tim đen của gã. “Nếu không thì lúc tôi đưa ra đoạn ghi âm, cậu đã chẳng cần vạch trần làm gì. Dùng nó để chiếu tướng tôi trong buổi thẩm nghị không phải tốt hơn sao?”

Nói đến đây, Horikita không kìm được mà mỉm cười.

“Nhưng mà, cũng phải cảm ơn sự đắc ý của cậu. Dù cậu rất cảnh giác, cố tình giải thích rằng đoạn hội thoại đó chỉ là đang hùa theo sự hoang tưởng của tôi, nhưng một khi kết hợp với các bằng chứng khác, nó sẽ không còn là hoang tưởng đơn thuần nữa. Ít nhất thì nhà trường cũng sẽ không hoàn toàn tin vào lời vu cáo của các người.”

“…Hừ, được lắm.”

Ryuuen dường như bị chọc tức đến bật cười.

“Được thôi, vậy cứ chờ xem. Để xem lần này ai thắng.”

“Xem ra cậu vẫn chưa hiểu nhỉ?” Horikita bất lực lắc đầu. “Bây giờ không phải là các người kiện tôi, mà là tôi kiện cậu… à không, Kinoshita-san.”

Cô đột nhiên gọi tên Kinoshita.

“Cậu đã mua chuộc Ryuuen-kun để cùng nhau gài bẫy vu khống tôi, và còn tống tiền tôi ngay trước mặt Chabashira-sensei. Hẳn là cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đuổi học rồi mới dám làm những chuyện này, phải không?”

“Hả, hả?! Tôi… bị đuổi học?”

Trước ánh mắt ngơ ngác của Kinoshita, những lời của Horikita như một khẩu súng máy dồn cô ta vào đường cùng.

Cô ta không hiểu tại sao.

Lẽ ra, nếu Horikita muốn cắn lại, thì phải cắn Ryuuen mới đúng chứ!

“Đương nhiên là cậu bị đuổi học rồi. Người cố ý đụng tôi là cậu, vu oan tôi cũng là cậu, cuối cùng nhận tiền cũng là cậu. Nhìn thế nào thì cậu cũng là chủ mưu.”

Horikita lạnh lùng lườm Kinoshita, chẳng thèm liếc nhìn Ryuuen lấy một cái.

“Này, Suzune, cô cũng trơ trẽn quá đấy.”

Ryuuen cảm thấy tình hình ngày càng tồi tệ.

Gã không hề lo mình bị nhắm đến, vì gã tin chắc Horikita không làm gì được mình.

Nhưng nếu là một Kinoshita đầu óc đơn giản…

“Không dám đối đầu với tôi, lại đi bắt nạt bạn học của tôi à? Cô trở thành loại đàn bà hèn hạ như vậy từ bao giờ thế?”

“Cảm ơn lời khen của cậu.”

Tiếc thay, chiêu khích tướng của Ryuuen chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn khiến Horikita thêm quyết tâm.

“Nếu các người muốn kiện tôi tội cố ý gây thương tích, đó là tự do của các người. Còn tôi, dù thế nào cũng sẽ kiện Kinoshita-san, ai bảo cô ta dám tống tiền tôi ngay trước mặt giáo viên.”

Đây rõ ràng là đổ hết tội của Ryuuen lên đầu Kinoshita, nhưng vì trước đó cô ta đã nói toàn quyền ủy thác cho Ryuuen, nên cũng chẳng sao.

“Được thôi, tôi muốn xem cô có bản lĩnh đó không.” Ryuuen bình tĩnh khiêu khích.

Càng những lúc thế này càng phải giữ bình tĩnh, gã hiểu rất rõ điều đó.

Tuy nhiên, Kinoshita không có tâm lý vững vàng như vậy, sự hoảng hốt đã lộ rõ trên mặt.

Dù sao thì, nói thì dễ, làm được lại khó hơn tưởng tượng rất nhiều.

Nhất là khi người bị đuổi học không phải là Ryuuen… Trong mắt Kinoshita, gã này đang nói giọng điệu nghe thật thảnh thơi.

“Vậy thì cậu cứ chờ xem.” Horikita đối đáp sắc bén. “Lỡ như đến lúc đó thành công thật, tôi rất mong được chiêm ngưỡng vẻ mặt của cậu khi mất đi một người bạn học vì sự ngu ngốc của chính mình đấy.”

“Hừ, cô nghĩ tôi quan tâm à?”

“Yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu quảng cáo miễn phí khắp trường.”

“…”

Thực ra, đúng như lời Horikita, bằng chứng hiện tại không đảm bảo cô sẽ thắng chắc, nhiều nhất chỉ là kết quả phán quyết có thể sẽ nghiêng về phía cô.

Sở dĩ cô tự tin như vậy, hoàn toàn là vì cái giá mà hai bên phải trả khác nhau một trời một vực.

Kể cả khi Horikita bị kết tội cố ý gây thương tích, cùng lắm cũng chỉ là bồi thường điểm. Thậm chí nếu không phải đang trong Đại hội thể thao, với tình huống cả hai bên cùng bị thương, chuyện này đã chẳng ầm ĩ lên được.

Nhưng trường hợp của Kinoshita thì khác, gài bẫy hãm hại người khác rồi tống tiền.

Chuyện này ở đâu cũng là một trường hợp điển hình bị xử lý nghiêm khắc.

Hơn nữa, nó lại xảy ra trong Đại hội thể thao. Chỉ cần nhà trường có đủ bằng chứng tin rằng Ryuuen đã cố tình làm vết thương của Kinoshita nặng thêm, thì dù không chắc chắn 100%, để ngăn chặn những kẻ khác học theo, họ cũng sẽ ra tay trừng trị không chút nương tay.

Chính vì thế, lời nói đuổi học của Horikita không phải là nói suông, mà hoàn toàn có thể trở thành sự thật.

Tệ nhất là, Ryuuen đã tống tiền ngay trước mặt Chabashira-sensei, muốn chối cũng không chối được.

“He he, thôi đi. Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, tôi suýt nữa thì tin thật đấy.”

Ryuuen đột nhiên phá lên cười, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhìn Horikita.

“Suzune, cô chắc chắn muốn kiện cáo không? Em gái của hội trưởng hội học sinh cố ý cản trở đối thủ và gây thương tích cho người khác. Chuyện này mà rêu rao ra ngoài, cô sẽ tiêu đời đấy.”

Đây chính là con át chủ bài lớn nhất của Ryuuen, và cũng là thông tin đắt giá nhất gã có được từ Kushida.

“Đúng vậy… chỉ có anh hai, tôi không muốn làm phiền anh ấy.”

Đúng như dự đoán, vừa nhắc đến anh hai, Horikita liền từ từ cúi đầu, giọng điệu cũng không còn cứng rắn như trước.

“He he, cô biết điều như vậy là tốt nhất.”

Dù trong lòng vô cùng đắc ý, Ryuuen cảm thấy nếu cứ ép người quá đáng thế này có vẻ không ổn.

Có lẽ chính vì lần trước dồn ép quá mức, nên cô ta mới liều mạng phản kháng… Hay là mình nên nới lỏng điều kiện một chút?

Ngay khi Ryuuen định tha cho cô ta việc quỳ gối, Horikita đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

“Nhưng mà!”

Cô hít một hơi thật sâu, dường như dùng hết sức lực toàn thân để hét lên.

“Nếu cứ cắn răng chịu đựng, chịu thua một kẻ hạ đẳng như cậu, đó mới chính là nỗi ô nhục thật sự cho thanh danh của anh hai tôi!”

Giọng nói ngày càng lớn, cuối cùng vang vọng khắp hành lang.

Khoảnh khắc ấy, gương mặt của Ryuuen lần đầu tiên co rúm lại.

“Nhưng tôi cũng không phải là người vô lý.”

Đột nhiên, Horikita thu lại cảm xúc, nói thêm một câu.

“Tôi khác với Ryuuen-kun, không thích dồn người khác vào đường cùng… Vậy đi, chỉ cần cậu thể hiện thành ý, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Ha! Đùa chắc!” Ryuuen nghiến răng gầm gừ. “Người phải trả giá là cô, đừng tưởng nói vài câu là bắt tôi cúi đầu được.”

“Hạn chót là khi Đại hội thể thao kết thúc. Sau giờ học hãy mang thành ý đến đây, nếu không trận kiện này tôi sẽ theo đến cùng với Kinoshita-san.”

Horikita lờ đi tiếng gào thét của gã, tự mình nói ra điều kiện cuối cùng.

“Nếu vẫn chưa hiểu, thì cậu cứ dùng cái não của mình mà nghĩ cho kỹ đi. Vì để đối phó một lớp D không điểm mà lại đẩy người khác đến nguy cơ bị đuổi học, cái giá lại do bạn học của mình gánh chịu. Một lãnh đạo như cậu không thấy mình nực cười sao?”

“Cô là cái thá gì mà có tư cách dạy đời tôi.”

“Đúng là tôi không có tư cách.” Horikita thẳng thắn thừa nhận. “Thế nên lần này nếu thất bại, quả đắng cũng là do một mình tôi nuốt. Tôi tuyệt đối không giống cậu, lúc nào cũng hèn nhát nấp ở phía sau. Hơn nữa, chiến thuật của cậu cũng thật trẻ con, y hệt như lần đối phó với Sudou-kun. Cậu thật sự nghĩ có người sẽ mắc lừa đến hai lần sao?”

Trước những lời chế nhạo này, Ryuuen cảm thấy như có một cục tức nghẹn lại trong lồng ngực.

“Ryuuen-kun, thành thật mà nói cậu không thông minh đến thế đâu. Sau này tốt nhất là—”

Câu nói tiếp theo như thể châm ngòi cho một quả bom, khiến đầu óc Ryuuen nổ tung ngay tức khắc.

Những lời sau đó, gã đã không còn nghe lọt tai nữa.

Mắt cá chết… tên khốn kiếp đó!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Quả này mà ko tiến hóa thì anh rồng đúng hề:))
Xem thêm