Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Horikita, Hikigaya biết ngay rằng cô hoàn toàn không rõ về chuyện này, thậm chí còn chưa từng tìm hiểu qua.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ thấy, Horikita vẫn không nhạy bén bằng Ryuuen... Haizz, bảo sao mình lại không muốn nói cho cô ấy biết.
“Hikigaya-kun, phân tích từ lời cậu nói, hội trưởng Nagumo không chỉ đơn thuần muốn đánh bại anh hai tôi, đây rõ ràng là thái độ thù địch rồi, đúng không?” Horikita cau mày.
“Không, những logic thông thường không áp dụng được với gã đâu.” Hikigaya khẽ lắc đầu. “Theo một nghĩa nào đó, Nagumo rất ngưỡng mộ thực lực của Horikita-senpai, chính vì thế gã mới càng muốn chứng tỏ bản thân. Hơn nữa, gã lại là một kẻ bất chấp thủ đoạn, mưu hèn kế bẩn nào cũng dùng được. Horikita-senpai thừa hiểu điều này nên trước nay vẫn luôn lảng tránh những lời khiêu khích của gã.”
Có lẽ đây chính là cái gọi là một kẻ hâm mộ lệch lạc.
Lúc này, Kushida thắc mắc: “Nhưng nếu vậy, tại sao anh của Horikita lại dính líu tới Ayanokouji? Mà theo lời cậu nói, Hachiman, chẳng phải Nagumo kia cũng sẽ để ý đến cậu sao?”
“Thực ra, hai câu hỏi đó có thể gộp làm một.”
Mỗi lần nghĩ đến đây, Hikigaya lại không nhịn được cười.
Kế hoạch ‘Phòng tuyến Kiệt Tác Tối Cao’ của cậu đã thành công vang dội, Nagumo giờ đây không còn coi Ayanokouji như một món đồ chơi nữa, mà đã bắt đầu phải đối xử nghiêm túc.
Quan trọng nhất là cảm giác thành tựu này thật sự quá đã.
“Chắc các cậu còn nhớ lời Nagumo nói trong lễ nhậm chức chứ? Gã muốn biến nơi này thành một ngôi trường thật sự theo chủ nghĩa thực lực chí thượng. Như vậy thì số học sinh bị đuổi học cũng sẽ tăng vọt. Horikita-senpai muốn ngăn chặn sự ngang ngược của Nagumo, nên tôi đã tiến cử Ayanokouji làm người trợ giúp cho anh ấy.”
“...Không phải cậu, mà là Ayanokouji-kun?” Horikita tỏ vẻ không thể tin nổi. “Tạm gác những chuyện khác sang một bên, tôi không nghĩ Ayanokouji-kun sẽ ngoan ngoãn giúp sức đối phó hội trưởng hội học sinh. Chắc chắn là hễ anh hai tôi vừa tốt nghiệp, cậu ta sẽ quẳng chuyện này ra sau đầu ngay.”
Hikigaya cười gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta chắc chắn sẽ làm thế. Nhưng vấn đề hiện tại là Nagumo không buông tha cho cậu ta, vì dù sao Ayanokouji cũng sở hữu thực lực ngang ngửa với Horikita-senpai... Điều này đã được chứng thực quá rõ ràng rồi.”
“Thì ra là vậy... Ayanokouji-kun chẳng khác nào vật làm tin mà cậu dâng lên cho hội trưởng Nagumo?”
“Chỉ là chiều theo sở thích của cấp trên thôi.”
Matsushita là người đầu tiên phản ứng lại, hai cô gái còn lại nghe xong cũng lộ vẻ bừng tỉnh.
Bảo sao gần đây Hikigaya lại có một loạt hành động nhắm vào Ayanokouji, nhưng kết quả lại chẳng gây ra tổn hại thực chất nào. Hóa ra mục đích thật sự là đây.
Nói chuyện với người thông minh thật tiện, họ có thể hiểu nhanh như vậy đúng là giúp mình một phen.
“Tóm lại, Nagumo đã để mắt đến Ayanokouji, và vì thế gã đã tìm vài người ở lớp C để trợ giúp.”
Nói rồi, Hikigaya kể lại chuyện xảy ra ở quán karaoke hồi sáng.
Nghe xong, Matsushita hơi ngạc nhiên: “Lại có thể tự đặt ra quy tắc cho kỳ thi, hội học sinh có cả quyền lực đó sao?”
“Chỉ một phần thôi.”
Nội dung thi cụ thể chắc vẫn phải do nhà trường quyết định, nếu không thì quá bất công với các học sinh khác.
Còn về hình phạt cho kẻ thua cuộc... nói thật lòng, Hikigaya không nghĩ cách làm của Nagumo lại trẻ con đến vậy. Hoặc là gã đã giấu đi một phần thông tin.
Matsushita cũng đưa ra thắc mắc: “Tuy việc người phụ trách bị chọn sẽ phải nghỉ học nghe có vẻ là một hình phạt nặng, nhưng có quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Nếu hội trưởng Nagumo thật sự lợi hại như Hachiman-kun nói, thì ít nhất cũng phải lập ra một kế hoạch có thể thực sự dồn Ayanokouji-kun vào đường cùng chứ?”
“Trước đó, còn có những điểm đáng ngờ khác.” Horikita nói với vẻ khó hiểu. “Hội trưởng Nagumo chỉ thật sự xác nhận thực lực của Ayanokouji-kun sau vụ ẩu đả trên sân thượng, đúng không? Nhưng mới qua có vài ngày, làm sao gã có thể nhanh chóng vạch ra kế hoạch hãm hại Ayanokouji-kun như vậy được.”
Đúng vậy, đây chính là những lý do khiến Hikigaya nghi ngờ Nagumo có âm mưu khác.
Theo thông tin hiện tại, chỉ cần đối phương cảnh giác hơn một chút, kế hoạch này sẽ rất khó thành công.
Nếu Nagumo nghĩ rằng chỉ với bấy nhiêu đó là có thể đánh bại Ayanokouji, thì quả là quá coi thường đối thủ.
Mà phải công nhận, hai cô gái này quả thực rất thông minh... lại có thể nghĩ giống hệt mình.
Hikigaya gật đầu tán thưởng: “Các cậu nói rất đúng. Vì vậy, tôi nghi ngờ mục tiêu thực sự lần này của Nagumo không phải là Ayanokouji, mà là Horikita-senpai. Dù sao thì chỉ còn một học kỳ nữa là anh ấy tốt nghiệp, cơ hội để Nagumo ra tay cũng không còn nhiều.”
“Đúng vậy, các kỳ thi liên hợp giữa các khối lớp vốn rất hiếm.”
Horikita đồng tình, rồi lại hỏi: “Nhưng cho dù gã nhắm vào anh hai, chỉ dựa vào việc ‘người phụ trách phải nghỉ học’ mà có thể đánh bại anh ấy sao? Tôi thực sự không nghĩ vậy.”
“Đúng là thế.” Hikigaya nói với vẻ hơi lo lắng. “Nagumo rốt cuộc muốn làm gì, chỉ có thể đợi đến ngày nội dung kỳ thi hoàn chỉnh được công bố mới có thể suy đoán thêm... Hy vọng là không quá muộn.”
Nếu Nagumo thật sự có giấu giếm thông tin, chắc chắn phải có dụng ý.
Điều đáng lo nhất chính là—khoảnh khắc bước chân vào bẫy, cũng là lúc kết cục đã an bài.
Tình huống đó không phải là không thể xảy ra.
Thôi thì, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể tùy cơ ứng biến khi thời điểm đến.
“Thôi thôi, chuyện đã kể hết cho các cậu rồi, về đi.” Hikigaya ra lệnh đuổi khách.
“Ấy ấy, chưa xong mà.” Matsushita vội xua tay. “Theo kịch bản thông thường, chẳng phải tiếp theo nên thảo luận cách giúp đỡ Horikita-senpai sao? Sao lại đuổi bọn tớ đi thế.”
“Khoan đã, ai nói là sẽ giúp anh ta?” Hikigaya tỏ vẻ khó hiểu.
Matsushita cũng ngơ ngác không kém.
“Hả? Nhưng không phải cậu...”
“Ban đầu là do Horikita cứ nằng nặc đòi hỏi tớ buổi thẩm nghị là gì, tớ chỉ giải thích lý do Nagumo sẽ nhắm vào Ayanokouji thôi. Còn chuyện Nagumo muốn đối phó Horikita-senpai, đó là chuyện riêng của họ.”
Nói rồi, Hikigaya nhìn sang Horikita.
“Sao nào Horikita, cậu định giúp anh trai mình à?”
“...Tôi nghĩ anh ấy sẽ không cần tôi giúp đâu.” Horikita ngập ngừng đáp. “Với lại, anh hai ưu tú như vậy, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh anh ấy sẽ thua... Nếu tôi tự ý hành động, có khi anh ấy lại trách tôi lo chuyện bao đồng.”
Thấy bộ dạng lo được lo mất của cô, Hikigaya lại thấy không vui.
Dù không muốn Horikita bị dính vào, nhưng đó là trong trường hợp cô ấy tin tưởng anh trai mình, chứ không phải kiểu muốn giúp mà không dám như bây giờ.
Như vậy chỉ tự làm khổ mình thôi.
“Horikita-senpai rất ưu tú, nhưng nếu là thi nấu ăn thì kết quả khó nói lắm đấy.”
“Khoan... Hikigaya-kun?!” Horikita giật nảy mình, vội vàng lao tới bịt miệng cậu. “Cậu đừng có nói chuyện này trước mặt họ! Đây là thông tin cá nhân, coi chừng tôi kiện cậu tội xâm phạm quyền riêng tư đấy!”
Xem ra Horikita thật sự rất để tâm đến hình tượng hoàn hảo của anh trai, không muốn để người khác chê cười.
Mà cũng có gì to tát đâu nhỉ? con người phải có chút khuyết điểm mới càng... Hửm?
Chẳng hiểu sao, Kushida và Matsushita đang nhìn chằm chằm về phía này với vẻ mặt vô cảm.
Ánh mắt của hai người này đáng sợ quá đi...
“Horikita! Cậu dám tùy tiện động vào Hachiman của tớ à!” Kushida quát lên rồi kéo cô bạn về giường.
“Tôi đâu có ý đó!”
“Ai mà biết cậu có ý gì!”
—Các cậu đừng vì tớ mà cãi nhau nữa!
Tuy cũng muốn nói câu đó, nhưng Hikigaya tự nghe cũng thấy hơi ghê răng, nên thôi bỏ đi.
“À phải rồi, Hachiman-kun, kỳ thi tiếp theo là ở trường học trong rừng, phải không?”
Matsushita lờ đi cuộc tranh cãi bên kia, cười tủm tỉm bắt chuyện với Hikigaya.
“Đã là trường học trong rừng thì chắc chắn ở trên núi rồi. Đến lúc đó cậu phải đi thám hiểm cùng tớ đấy nhé.”
“Này, Matsushita! Cậu gian xảo quá đấy!” Kushida nhanh chóng nhận ra sự bất thường bên này. “Đừng hòng chạy trước, Hachiman đã hứa đi cùng tớ rồi!”
“Kushida-san, bịa đặt ký ức là không tốt đâu.”
“Không phải bịa đặt! Dù sao thì sớm muộn gì Hachiman cũng sẽ đồng ý thôi!”
“Thế thì vẫn là bịa đặt còn gì...”
Đối mặt với vẻ mặt bất lực của Matsushita, Kushida vừa định phản bác thì bỗng sững người lại, như vừa nghĩ ra điều gì.
“Này, tớ hỏi chút, Hachiman.”
“Sao thế?”
“Ở trường học trong rừng có phải nam nữ sẽ bị tách riêng không? Tớ từng nghe một chị khóa trên thân thiết kể vậy.”
“Cái đó thì tớ chịu.”
Hikigaya lắc đầu, chuyện này cậu quả thực chưa từng nghe nói.
Nhưng nếu vậy thì lại đỡ phải lo... khoan đã.
Khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu đột nhiên nghĩ ra Nagumo định làm gì.
“Chắc là không đâu nhỉ?” Matsushita tỏ vẻ không tin. “Hồi ở đảo hoang chẳng phải nam nữ sống chung sao? Chắc chỉ tách ra vào buổi tối thôi?”
“Không phải đâu, chị ấy bảo hồi đó rất nhớ bạn trai, nhưng chỉ có lúc ăn trưa mới được gặp nhau một lát, còn lại đều bị nghiêm cấm tiếp xúc.”
Thoạt nhìn, đây chỉ là một mẩu thông tin vụn vặt, chẳng khác nào chuyện phiếm.
Nhưng đôi khi, chính những chi tiết nhỏ nhặt lại có thể dẫn thẳng đến sự thật.
Xét đến tính đặc thù của ngôi trường này, việc có thể nghe được những chuyện như vậy từ một senpai đã đủ chứng tỏ khả năng xã giao của Kushida khủng khiếp đến mức nào.
“Khoan đã, các cậu nghe tớ nói này.”
Thấy vẻ mặt Hikigaya đột nhiên trở nên nghiêm túc, ba cô gái nhìn nhau rồi im lặng chờ đợi.
“Nếu không có gì bất ngờ, tớ biết được âm mưu của Nagumo rồi.”
Cậu hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Gã muốn đánh bại Horikita-senpai, không chỉ giới hạn trong một kỳ thi, mà là muốn khiến Horikita-senpai không thể tốt nghiệp từ lớp A. Đó mới được xem là thật sự đánh bại được thiên tài Horikita Manabu.”
“Không thể tốt nghiệp từ lớp A…”
Horikita ngẩn người một lúc, rồi lại tỏ vẻ khó hiểu.
“Nhưng dù vậy, gã phải làm thế nào mới có thể đánh bại được anh hai tôi?”
“Haizz, cậu đúng là một học sinh giỏi gương mẫu điển hình.” Hikigaya không khỏi thở dài. “Ý tôi là, Nagumo không nhắm vào Horikita-senpai, mà là nhắm vào các bạn học của anh ấy.”
Câu nói này lập tức khiến Horikita chết sững, Kushida và Matsushita cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Hikigaya giải thích thêm: “Nagumo là một học sinh ưu tú. Nếu có thể, gã sẽ đường hoàng giành chiến thắng. Nhưng khi gặp phải đối thủ khó nhằn, gã cũng chẳng ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào. Gã nhận thức rất rõ thực lực của Horikita-senpai, nên xác suất thắng khi đối đầu trực diện gần như bằng không.”
“Nói cách khác, gã không quan tâm thắng bằng cách nào.” Matsushita gật gù với vẻ đã hiểu.
“Đúng vậy, loại người đó không câu nệ hình thức chiến thắng, miễn là thắng thì thôi.”
Chính vì thế, Hikigaya mới cảm thấy Nagumo và Ayanokouji giống nhau ở rất nhiều điểm.
Đặc biệt là ở khoản khiến người khác phát ghét.
“Dù đã được chứng kiến rồi, nhưng Hachiman đúng là đáng sợ thật.” Kushida nói đầy cảm thán. “Lại có thể đọc vị được đến mức này, cậu hiểu rõ suy nghĩ của Nagumo kia quá rồi đấy.”
“Biết sao được, nói thẳng ra thì đây là lối suy nghĩ của một kẻ cặn bã, mà tớ cũng thuộc loại đó, nên mới hiểu được đối phương đang nghĩ gì.”
Điểm này cũng giống như khi đối phó với Ayanokouji.
Hikigaya chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, nếu không cậu đã chẳng thể dự đoán sâu sắc đến vậy. Hơn nữa, cậu từng nghĩ đến trường hợp không trị được Nagumo, thì sẽ ra tay với Asahina ở bên cạnh gã trước.
Cho nên về bản chất, tất cả đều như nhau, toàn một bụng ý đồ xấu xa.
Nhưng đúng lúc này, Horikita nghiêm nghị nói: “Không phải, Hikigaya-kun không phải là kẻ cặn bã, mà là một người chàng trai rất dịu dàng... Riêng điểm này tôi dám đảm bảo.”
“...Cảm ơn.”
Ngoài lời cảm ơn, Hikigaya cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Mà sao bên cạnh lại có tiếng tặc lưỡi nhỉ?
Còn có cả những câu như ‘Bị con nhỏ này nhanh chân mất rồi’... Chắc là mình nghe nhầm thôi.
“Nhưng nếu vậy thì, hội trưởng Nagumo rốt cuộc nhắm vào ai?” Matsushita đổi chủ đề, đồng thời hỏi ra điều mà ai cũng quan tâm.
“Nếu xét từ góc độ tấn công Horikita-senpai... thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Tachibana-senpai.”
Hikigaya đưa ra câu trả lời gần như không cần suy nghĩ.
Nếu ở trường học trong rừng mà nam nữ thật sự bị tách riêng, thì đối tượng để Nagumo tiện bề ra tay không ai khác ngoài các nữ sinh, vì dù sao bên nam sinh vẫn còn có Horikita Manabu để mắt tới.
“Tachibana-senpai… là cô bạn có búi tóc đó phải không?” Horikita cũng nhớ ra. “Lần trước tôi có thấy anh hai đi cùng cô ấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó cô ấy còn là thư ký hội học sinh, đúng chứ?”
“Phải, Tachibana-senpai là một trong số rất ít những người mà Horikita-senpai thực sự để tâm.”
Horikita Manabu không phải loại người bổ nhiệm người thân, Tachibana Akane cũng có đủ năng lực để được công nhận.
Nhưng có lẽ vì luôn ở bên cạnh Horikita Manabu, Hikigaya luôn có cảm giác cô ấy thiếu chủ kiến.
Quan trọng nhất là, Nagumo biết rất rõ hai người họ là những người bạn đồng hành đã cùng nhau nâng đỡ suốt chặng đường.
Dựa vào bản tính xấu xa của gã đó, mười mươi là sẽ ra tay với Tachibana Akane.
Gã hẳn là rất muốn được chiêm ngưỡng vẻ mặt hối hận của Horikita-senpai... Kẻ cuồng mộ lệch lạc thật đáng sợ.
Tuy nhiên, dù đã đoán được ý đồ của Nagumo, mọi chuyện vẫn rất khó giải quyết.
Vốn dĩ Hikigaya định sẽ tự mình hành động trong bóng tối, nhưng nếu nam nữ bị tách riêng thì cậu cũng đành bó tay.
Trong khi đó, Nagumo lại chẳng có phiền não này. Gã đó nắm trong tay cả khối năm hai, thậm chí còn có liên hệ với một bộ phận năm ba. Cộng thêm việc đây là một kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng, gã chỉ cần dàn xếp trước là xong.
Nghĩ đến đây, Hikigaya bất giác nhìn về phía ba cô gái trước mặt.
Hửm... chẳng lẽ cuối cùng lại phải dựa vào họ sao?


0 Bình luận