“Hờ, Suzune, thì ra là tên Mắt cá chết đứng sau giật dây cho cô à.”
Ryuuen tưởng mình đã tìm ra mấu chốt vấn đề, hoàn toàn không nghĩ đến lần này chỉ đơn giản là gã đã thua Horikita.
Dù sao thì trong mắt gã, Horikita từ đầu năm học đến giờ vẫn luôn bị gã đùa giỡn trong lòng bàn tay, chẳng qua chỉ là một học sinh giỏi chỉ biết cắm đầu vào sách vở, thậm chí còn thua cả Katsuragi.
“Thảo nào cô tự tin như vậy.” Ryuuen cười khẩy. “Nhưng làm thế có hay ho gì không? Tôi còn tưởng cô ít nhiều cũng có lòng tự trọng chứ, không ngờ lại cam tâm làm con rối cho tên Mắt cá chết. Thật khiến tôi thất vọng quá đi.”
“...Cậu đang nói đến Hikigaya-kun?”
Horikita phải mất vài giây mới hiểu ra, rồi cô cau mày.
“Tôi không biết giữa cậu và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần này cậu nghĩ nhiều rồi. Hikigaya-kun không hề dính líu vào chuyện này.”
“Cô nói thế thì nhạt nhẽo quá. Đến nước này rồi mà còn phải giả vờ sao?”
Không biết từ lúc nào, giọng điệu của Ryuuen đã thoáng chút bồn chồn. Ngay cả chính gã cũng không nhận ra điều đó.
Horikita lắc đầu: “Tôi không nói dối. Hikigaya-kun chỉ khuyên tôi đừng cố quá sức tham gia các trận đấu còn lại, ngoài ra không làm gì hết.”
“Ha! Chẳng phải cô vừa bảo hắn ta không can thiệp sao? Sao đổi giọng nhanh thế?”
Ryuuen ngoan cố bám víu vào điểm này.
“Dù sao đi nữa, ngoài tên Mắt cá chết ra thì không thể là ai khác được.”
Gã quả quyết như vậy không phải là không có lý do. Hiện tại, người có khả năng bày mưu cho Horikita ở lớp D chỉ có X và Hikigaya. Lý do gã loại trừ X là vì tình hình lúc này không hợp với phong cách của tên đó.
Trong kỳ thi trên đảo hoang, Ryuuen đã vô cùng hứng thú với X, một kẻ có suy nghĩ tương tự mình. Việc đánh ngất Horikita để thay đội trưởng đã đủ cho thấy tên đó là một tên cặn bã có thể làm tổn thương người khác mà không hề do dự.
Dĩ nhiên, bản thân Ryuuen cũng là hạng người như vậy.
Giống như lần này, để hạ gục Horikita, gã đã nhẫn tâm giẫm lên chân của Kinoshita. Hồi ở đảo hoang, chẳng qua vì Ryuuen là đội trưởng, chứ nếu đổi thành Ibuki hay Kaneda, gã cũng sẽ không nương tay, chắc chắn sẽ làm y hệt như X.
Nói đơn giản, cả gã và X đều là loại người bất chấp thủ đoạn để giành chiến thắng.
Đó chính là lý do thực sự khiến Ryuuen ám ảnh với X, gã thực sự rất muốn tự tay lột mặt nạ của tên đó. Dù thừa biết chuyện này vô bổ, nhưng cái máu hiếu thắng trong lòng cứ thôi thúc không yên.
Chiến thuật trong đại hội thể thao cũng là vì mục đích này. Trước khi lập mưu hãm hại Horikita, Ryuuen đã rất mong chờ xem X sẽ phản công như thế nào.
Chắc là sẽ hành động trong bí mật, rồi tung ra một đòn chí mạng chăng.
Thế nhưng, hành động của Horikita lại nằm ngoài dự đoán. Điều cô đang làm bây giờ là đường đường chính chính đối mặt với vấn đề, từng chút một thu thập bằng chứng để tạo lợi thế, từ đó buộc đối phương phải hòa giải.
Cảm giác này... sai sai thế nào ấy.
Không phải là tiêu diệt kẻ địch hoàn toàn, mà là từ từ dồn ép trong khi vẫn chừa lại một đường lui...
Hoàn toàn là phong cách của tên Mắt cá chết!
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Ryuuen cố tình hỏi: “Thôi được, Suzune, chuyện đó tạm gác lại đi. Tôi lại tò mò không biết cái gọi là thành ý mà cô nói ban nãy là gì, nói mập mờ thế ai mà hiểu được.”
“Chẳng lẽ cậu không tự nghĩ ra được à?”
“Hehe, ai bảo tôi không có một quân sư thông minh chứ.”
“...”
Đối mặt với những lời mỉa mai của Ryuuen, Horikita không phản bác như mọi khi mà chỉ im lặng chấp nhận.
Nói cho đúng thì lần này, cô quả thật đã dựa vào sự giúp đỡ của người khác. Công lớn chủ yếu thuộc về Kushida.
Chỉ là chuyện này không thể nói ra, và cũng không cần thiết phải cho Ryuuen biết.
“Ryuuen-kun, cậu hỏi vậy có phải là định đầu hàng rồi không?”
“Chậc, bớt ảo tưởng đi.” Ryuuen chép miệng, khinh khỉnh đáp. “Nói trước cho cô biết, đừng tưởng có người chống lưng là ngon ăn nhé. Tôi chỉ tò mò xem cô sẽ đưa ra yêu cầu nực cười đến mức nào thôi. Không muốn nói cũng được, nghe chừng cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.”
“Yên tâm đi, ít nhất tôi sẽ không quá đáng như cậu.”
Horikita lạnh lùng liếc gã một cái, cố gắng nén lại sự phấn khích trong lòng.
Lần này... có lẽ thật có thể thành công!
“Điều tôi muốn rất đơn giản: hủy bỏ bản hợp đồng mà lớp D đã ký với cậu. Đổi lại, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“...Hờ, lại còn bảo không phải tên Mắt cá chết bày mưu cho cô.”
Ryuuen im lặng vài giây rồi bỗng bật cười lạnh.
Rõ ràng có cơ hội dồn người ta vào chỗ chết, lại cố tình lùi một bước vào đúng lúc này, còn đưa ra một điều kiện chính xác mà đối phương có thể chấp nhận.
Đây chẳng phải là chiêu mà tên đó đã từng dùng sao... Chậc, nhạt nhẽo.
“Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến Hikigaya-kun.” Horikita một lần nữa nhấn mạnh.
“Thế tại sao cô lại làm vậy?” Ryuuen hỏi vặn lại. “Nói thật, bản hợp đồng này với tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Lớp các người quá là đồ bỏ đi, chẳng kiếm nổi cho tôi một điểm nào, ký cũng như không.”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này gã lại thấy bực mình. Rõ ràng đã tính đến năng lực của lớp D nên mới cố tình hạ thấp số tiền. Vậy mà không ngờ đến học kỳ hai, lớp D vẫn cứ giữ thành tích không điểm. Thật hết nói nổi.
“Suzune, cô làm vậy thì được lợi lộc gì chứ? Chẳng lẽ cô nghĩ cái lớp toàn hàng lỗi như các người còn có cơ hội lật kèo à?”
Nói đến đây, chính Ryuuen cũng không nhịn được cười.
“Nếu đúng là vậy, tôi khuyên cô nên để dành sức đi. Còn không thì nhân cơ hội này mà tống tiền một khoản, rồi tìm cách gom đủ hai mươi triệu để tự mình lên lớp A, thế còn thực tế hơn đấy.”
“Không, đó là chuyện không thể nào.” Horikita dứt khoát từ chối.
Nếu là Horikita của trước kia, có cơ hội một mình lên lớp A, cô chắc chắn sẽ đồng ý không chút do dự. Nhưng bây giờ đã khác.
Kể cả khi có hai mươi triệu điểm bày ra trước mắt, cô cũng sẽ chỉ dùng số tiền đó cho cả lớp.
Dĩ nhiên, mong muốn được anh trai công nhận bằng cách thăng lên lớp A của Horikita vẫn không thay đổi. Nhưng trước đây cô chỉ nghĩ cho bản thân, còn bây giờ cô quyết tâm sẽ dẫn dắt cả lớp cùng tiến lên. Chỉ có làm vậy mới thật sự chứng minh được năng lực của mình.
“Ryuuen-kun, cậu nói không sai. Lớp chúng tôi đúng là một tập thể toàn hàng lỗi, và tôi cũng là một trong số đó.”
Nếu là Horikita của vài tháng trước mà nghe câu này, chắc cô sẽ sốc lắm.
“Nhưng, đó là chuyện bình thường. Dù một người có vẻ hoàn hảo đến đâu cũng có những điểm yếu, huống hồ là đa số người bình thường chúng ta.”
Dù chưa chính thức nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng Horikita vô cùng biết ơn Hikigaya vì hôm đó đã rủ cô ra hồ bơi. Nếu không có chuyện đó, có lẽ cả đời này cô cũng không nhận ra anh trai mình cũng có lúc vụng về.
Đôi khi, Horikita thật sự nghi ngờ rằng Hikigaya đã lường trước được mọi chuyện nên mới làm vậy... Dù thế nào đi nữa, đó thực sự là một bước ngoặt quan trọng dẫn đến sự thay đổi của cô.
“Vì vậy chúng tôi mới đến trường, chính là để thay đổi bản thân.” Horikita tiếp tục nói. “Dù đây không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng đúng là có người đang nỗ lực vì nó. Sudou-kun của lớp chúng tôi là một ví dụ điển hình, cậu ấy đã khiến cậu phải đau đầu trong đại hội thể thao, đúng chứ?”
“Chậc, cô tưởng chỉ với một tên ngốc to xác đó mà làm gì được tôi à? Sớm đã bị tôi cho đi đời rồi.” Ryuuen khinh bỉ nói.
“Đúng vậy... có lẽ cậu ấy đã được Hikigaya-kun giúp đỡ.”
Lần này Horikita không phủ nhận, chủ yếu là vì Ryuuen đã nhận ra rồi.
“Nhưng có một điều cậu phải thừa nhận, đó là Sudou của bây giờ sẽ không còn dễ dàng bị cậu hạ gục nữa.”
“Hừ, đừng có tự tâng bốc mình.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Ryuuen cũng phải công nhận rằng tên ngốc to xác đó quả thật có tiến bộ. Ít nhất không còn là tép riu như trước.
“Hơn nữa, bản hợp đồng đó được ký là do sự yếu kém của tôi.” Horikita không hề che giấu. “Vì vậy, tôi có trách nhiệm bù đắp tổn thất. Kể cả sau này lớp D vẫn không có điểm nào, tôi cũng sẽ không buông xuôi, nhất định sẽ chiến đấu đến cùng.”
“Hehe... hahaha...”
Nghe những lời tâm huyết của Horikita, Ryuuen bỗng phá lên cười. Tuy nhiên, đó không phải là tiếng cười chế nhạo, mà là sự vui vẻ từ tận đáy lòng.
“Gì chứ, Suzune. Suy nghĩ của cô khá đấy, chẳng phải đã trở thành một cô gái tuyệt vời rồi sao.”
“Không cần cậu phải nhận xét.”
Horikita trước sau vẫn không cho gã sắc mặt tốt.
“Vậy sao, không cần tôi nhận xét, thế muốn người khác à?” Ryuuen nở một nụ cười nửa miệng. “Người đó không phải là tên Mắt cá chết chứ? Gần đây cô có vẻ nghe lời hắn lắm...”
“Á?!”
Ryuuen còn chưa nói hết câu đã bị tiếng hét của Kinoshita ở bên cạnh cắt ngang.
“Này, cô làm trò gì thế?” Ryuuen cau mày hỏi.
“Không phải, là Kushida-san đột nhiên...”
“Kinoshita-san, có phải chân lại đau rồi không?”
Kushida tỏ vẻ vô cùng lo lắng, nhưng tay cô lại đang siết chặt lấy cánh tay của Kinoshita.
“Nếu đau chân thì cứ nói với tớ, đừng cố chịu nhé.”
“Không phải! Tớ không phải đau chân...”
“Còn nữa, Horikita-san.”
Lời kêu oan của Kinoshita một lần nữa bị lờ đi. Kushida quay sang lườm Horikita với vẻ hờn dỗi.
“Những lời vừa rồi tớ nghe hết rồi. Cậu lại đi chỉ trích Kinoshita-san, còn muốn cậu ấy bị đuổi học nữa... như vậy là quá đáng lắm đấy.”
“Chẳng có gì quá đáng cả.” Horikita thản nhiên đáp. “Nhà trường đã đặt ra những quy tắc rất nghiêm ngặt cho đại hội thể thao, trong đó không ít điều liên quan đến việc đuổi học. Kinoshita-san biết rõ điều đó mà vẫn cố tình làm, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.”
“Nhưng... nhưng cũng đâu cần phải làm căng đến thế? Theo tớ đây chỉ là một tai nạn thôi, hai bên mỗi người nhường một bước không được sao?”
Kushida ra vẻ đang cầu xin cho Kinoshita, nhưng thực chất lại đang đi đúng vào kịch bản của Horikita.
“Không, tôi đã đưa ra điều kiện hòa giải rồi. Còn việc có chấp nhận hay không, không phải do tôi quyết định.”
Nói rồi, Horikita nhìn về phía Ryuuen.
“Ryuuen-kun, nếu cậu đồng ý, sau giờ học hãy mang hợp đồng đến gặp tôi. Nếu không, dù khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ đấu với Kinoshita-san đến cùng.”
Buông một câu cáo từ, Horikita vuốt nhẹ mái tóc dài rồi quay người bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, hành lang vắng lặng chỉ còn lại ba người. Kushida lén liếc sắc mặt của Ryuuen, trong lòng không khỏi hả hê.
Hừ! Ngay cả một con nhỏ như Horikita mà cũng không trị được, xem hắn còn mặt mũi nào ở trong lớp nữa!
“Xin lỗi nhé, Kinoshita-san, cả Ryuuen-kun nữa.”
Cảm thấy đã đến lúc, ở lại thêm cũng chẳng có gì vui, Kushida bắt đầu viện cớ chuồn đi.
“Chuyện thành ra thế này thật đáng tiếc. Nhưng tớ tin Horikita-san chắc chắn không cố ý đâm vào cậu đâu, có lẽ cậu ấy chỉ lỡ lời lúc nóng giận thôi, biết đâu hết giận là lại ổn ấy mà.”
“Không... không... tớ không lo đâu.”
Nói vậy, Kinoshita liếc nhìn Ryuuen với ánh mắt đầy mong đợi. Nhưng hắn vẫn cứ trơ ra, chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Chậc, giờ còn giả vờ cho ai xem.
Dù trong lòng Kushida tràn đầy sự khinh bỉ dành cho Ryuuen, bề ngoài cô vẫn tỏ ra quan tâm.
“Ryuuen-kun, lần này cũng làm khó cho cậu rồi.”
“Kikyouu... tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Ryuuen nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt nghiêm túc. “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao Suzune lại có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng phải cô nói hội trưởng hội học sinh là điểm yếu lớn nhất của con nhỏ sao?”
“Đúng mà. Lần trước lúc xử lý vụ của Sudou-kun, Horikita-san đứng trước mặt anh trai còn không nói được nên lời. Không tin cậu cứ đi hỏi Ishizaki-kun và những người khác xem, họ cũng có mặt ở đó mà.”
“...”
“Nếu không còn chuyện gì khác, tớ có hẹn đi ăn với bạn rồi, tớ đi trước đây.”
Kushida nói xong liền mỉm cười rời đi.
Vấn đề lớn nhất của Ryuuen lần này là hắn vẫn dùng cái nhìn cũ để đánh giá người khác, cứ nghĩ rằng mấy trò vặt vãnh đó sẽ có tác dụng mãi mãi. Thực tế, kế hoạch của hắn cực kỳ sơ sài, chỉ cần tìm kỹ một chút là thấy cả đống lỗ hổng.
Nghĩ lại việc mình đã từng hợp tác với một tên ngốc như vậy, Kushida tự hỏi có phải lúc đó mình uống nhầm thuốc rồi không. Tuy rằng lúc đó trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc đuổi được Horikita, dù phải bán mình cho quỷ dữ cũng cam lòng... nhưng sự thật đã chứng minh, Ryuuen chẳng phải ác quỷ gì cho cam, cùng lắm chỉ là một con quỷ gác cổng quèn.
Thứ vô dụng này mà cũng dám đánh Hachiman sao?
Mang theo thắc mắc đó, Kushida cảm thấy nhân cơ hội này có thể hỏi dò một chút. Hai người bây giờ tuy chưa đến mức tâm đầu ý hợp, nhưng cũng không phải là chuyện gì cũng phải giấu giếm.
Trong suốt thời gian Hikigaya đi lại khó khăn, Kushida đã lấy cớ nấu ăn để từ từ xâm nhập vào cuộc sống riêng của cậu.
Người ta thường nói con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày. Và Kushida, để được mọi người yêu mến, dĩ nhiên cũng đã khổ luyện tài nấu nướng. Vì vậy, ban đầu cô rất tự tin rằng mình có thể nhanh chóng hạ gục Hikigaya.
Nhưng sau một thời gian chung sống, cô mới nhận ra, so với những món ăn ngon lành, gã này dường như chỉ thích cà phê ngọt... Lẽ nào mình lại thua một lon nước ngọt sao?
May mắn là theo thời gian, Hikigaya, người ban đầu còn tỏ ra hơi kháng cự, đã dần quen với sự hiện diện của cô. Bây giờ, dù Kushida có đi lại tự do trong phòng, cậu cũng không còn căng thẳng nhìn chằm chằm nữa.
Đó là một tín hiệu tốt.
Một ngày nào đó, mình sẽ khiến cậu không thể sống thiếu mình!
Nhưng đó là chuyện của tương lai. Bây giờ, phải tìm cách loại bỏ mấy con nhỏ phiền phức kia đã.
Nghĩ đến đây, một cảm giác bực bội lại trào dâng trong lòng Kushida.
Chuyện quái gì thế này... Tại sao Hachiman cứ luôn miệng nói mình là một con sói cô độc, mà lại quen biết lắm người thế không biết! Mà phần lớn lại còn là con gái!
Trong số đó, có vài người hình như còn có ý đồ khác... Thôi kệ, bọn họ có mơ cũng vô ích.
Qua thời gian tiếp xúc, Kushida đã dần hiểu Hikigaya là người thế nào, nên cô thấy rất may mắn vì mình đã “đánh dấu chủ quyền” từ sớm. Tiếp theo, chỉ cần từ từ gặm nhấm cậu ấy là được.
Nhưng trước mắt, cứ đặt một mục tiêu nho nhỏ đã.
Đó chính là lấy được chìa khóa dự phòng căn hộ của cậu ấy!
“Mà khoan, Hachiman chạy đi đâu rồi nhỉ?” Kushida vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ về những nơi cậu có thể đến. “Nhắc mới nhớ, cậu ấy thỉnh thoảng có nói là rất nhớ một ‘nhà hàng tuyệt đỉnh’ nào đó... hình như ở gần thư viện thì phải?”
Dù không hiểu thư viện và nhà hàng có liên quan gì đến nhau, nhưng cứ qua đó xem thử cũng chẳng mất gì.
Biết đâu lại tình cờ gặp được cậu ấy thật!


1 Bình luận