• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 2

Chương 238: Nhưng, tôi từ chối

0 Bình luận - Độ dài: 2,977 từ - Cập nhật:

Tuy không giỏi giao tiếp với các nhân vật tai to mặt lớn, nhưng vì hiếm có dịp được tiếp xúc với người quyền lực nhất ngôi trường này, Hikigaya cũng có vài điều muốn hỏi.

Chỉ có điều, tùy tình hình mà có khả năng sẽ chọc giận đối phương…

May thay, vị Chủ tịch Sakayanagi trước mặt đây tính tình rất tốt, chắc sẽ không đến mức đi so đo với một học sinh như cậu.

Nói vậy thôi chứ chuyện này cũng khó nói trước… Thôi, kệ xác ông ấy.

Hikigaya nhanh chóng hạ quyết tâm rồi cất lời: “Thưa Chủ tịch Sakayanagi, thực ra cháu vẫn luôn có một thắc mắc về ngôi trường này.”

“Ồ? Là gì vậy?”

Chủ tịch Sakayanagi tỏ vẻ hứng thú.

“Tôi đã nghe danh cậu từ lâu. Ngay ngày đầu nhập học đã nhìn thấu sự thật của Hệ thống S, sau đó lại được Horikita-kun mời vào hội học sinh. Vì vậy, tôi rất tò mò một học sinh ưu tú như cậu rốt cuộc sẽ đặt ra câu hỏi thế nào.”

“…Ngài quá khen rồi.”

Dù được tâng bốc lên tận mây xanh, nhưng đáng tiếc thay, lần này Hikigaya đành phải khiến người ta thất vọng rồi.

Bởi vì mục đích của cậu vốn chẳng phải là đặt câu hỏi.

“Lớp cháu có một học sinh tên là Horikita Suzune.” Hikigaya từ tốn nói. “Tuy tính cách cô ấy ít nhiều có vấn đề, lúc đầu gần như chẳng giao tiếp với ai, nhưng cả về học tập lẫn thể thao, cô ấy đều có thể được xem là hàng đầu.”

“Horikita Suzune à… À, đúng rồi, tôi nhớ thành tích đầu vào của cô bé đó là hạng ba thì phải.”

Không ngờ Chủ tịch Sakayanagi lại biết tên Horikita. Là do trí nhớ của ông ấy quá tốt, hay chỉ đơn giản là nhớ tên tất cả học sinh mới?

Mà thôi, chuyện này cũng chẳng quan trọng.

“Cháu đoán là vì cô ấy có khiếm khuyết nghiêm trọng trong giao tiếp xã hội, nên mới bị xếp vào lớp D, đúng không ạ?”

“He he, câu hỏi này tôi không tiện trả lời cho lắm.”

Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt tán thưởng của Chủ tịch Sakayanagi đã nói lên tất cả.

Chỉ tiếc là, Hikigaya không đến đây để tự tâng bốc bản thân.

“Cháu từng nghe các giáo viên trong trường nói rằng, xã hội này không phải cứ học giỏi là xong, các phương diện khác cũng rất quan trọng.” Cậu nói rành rọt từng chữ. “Nếu đã vậy, tại sao Sakayanagi cũng có khiếm khuyết mà lại được xếp vào lớp A? Lẽ nào vì bệnh bẩm sinh nên đã được ưu ái trong quá trình xét duyệt? Hay là… ừm, mặc dù bây giờ cô ấy không còn ở lớp A nữa, nhưng cháu vẫn thấy rất tò mò.”

Câu cuối cùng được Hikigaya cố tình thêm vào.

Con người ta khi tức giận thường rất dễ lỡ lời nói ra sự thật.

Tiếc là Chủ tịch Sakayanagi rõ ràng không phải kẻ nhỏ nhen như vậy, thậm chí ngược lại, ông ấy còn có vẻ vui mừng vì điều đó.

“He he, đúng thế, Arisu đã rơi xuống lớp C rồi. Đối với con bé, đó hẳn là một bài học nhớ đời.”

“Ơ, cũng không thể nói vậy được ạ… Hai kỳ thi thua cuộc, cô ấy đều không có mặt mà.”

“Nói thế là không đúng đâu.” Vẻ mặt Chủ tịch Sakayanagi trở nên nghiêm nghị. “Một khi Arisu đã quyết định trở thành lãnh đạo của lớp, thì thất bại của lớp cũng chính là thất bại của con bé. Là một người lãnh đạo, nó phải gánh vác mọi trách nhiệm, tuyệt đối không được lấy lý do vắng mặt để bao biện.”

“……Cháu xin ghi nhận.”

Rõ ràng Hikigaya chỉ vì nghe hơi chướng tai nên mới biện hộ giúp Sakayanagi vài câu, ai ngờ lại bị dạy dỗ một bài… Vị phụ huynh này quả đúng là một người nghiêm túc chính trực.

“Mà này, vừa rồi cậu có nhắc đến chuyện phân lớp, đúng không?”

Chủ tịch Sakayanagi lại nở nụ cười hiền hậu, nhưng giọng điệu vẫn có phần nghiêm túc.

“Tuy không thể tiết lộ chi tiết, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, Arisu tuyệt đối không được xếp vào lớp A vì nó là con gái tôi. Việc xét duyệt hoàn toàn công bằng.”

“Thì ra là vậy… việc xét duyệt là công bằng.”

Hikigaya khẽ gật đầu, rồi đột ngột chuyển chủ đề.

“Vậy cháu có thể hiểu là, những phương diện khác thì chưa chắc đã công bằng, đúng không ạ?”

“Ồ? Hikigaya-kun có vẻ như đang nói bóng gió điều gì đó.”

Thông thường, một học sinh dám chất vấn nhà trường như thế này, đối phương có nổi giận cũng chẳng lạ.

Nhưng Chủ tịch Sakayanagi chỉ cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không dành cho Arisu bất kỳ sự ưu ái nào đâu… Dù cậu có định đối phó với nó, miễn là trong khuôn khổ quy tắc, tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp. Hơn nữa, con bé đó cũng chẳng đời nào để tôi xen vào.”

“……Hả?”

Nghe những lời này, Hikigaya không khỏi ngớ người.

“Không, ý cháu không phải là…”

“Không sao đâu, thật ra tôi cũng hiểu mà.” Chủ tịch Sakayanagi xua tay ngắt lời Hikigaya, sau đó lộ vẻ bất đắc dĩ. “Tính tình của Arisu tôi hiểu rất rõ, chắc chắn con bé lại làm gì quá trớn rồi… Nhưng nó không có ác ý đâu, chỉ là đôi khi trẻ con như học sinh tiểu học thôi. Mong cậu đừng chấp nhặt với nó.”

“……Ngài đang ám chỉ vóc dáng của cô ấy ạ?”

“He he, câu này mà để Arisu nghe thấy thì không hay đâu.”

Chủ tịch Sakayanagi cười khổ.

“Tuy để một người cha như tôi nói ra những lời này có hơi kỳ, nhưng đôi khi tôi cũng mong Arisu có thể nếm mùi thất bại. Như vậy chắc chắn sẽ có lợi cho tương lai của nó… À, cậu đừng bận tâm, cứ coi như đây là lời lẩm bẩm của một ông bố ngốc nghếch đi.”

“Cháu hiểu mà…”

Hikigaya cũng không phải không hiểu suy nghĩ này, người ta thường nói “thất bại là mẹ thành công”.

Nhân lúc còn ở trong môi trường tương đối an toàn như trường học mà va vấp nhiều một chút, sau này ra xã hội sẽ không dễ bị lừa, ít nhất cũng rèn luyện được khả năng chịu đựng áp lực.

Giống như cậu đã thấm thía từ hồi tiểu học… à không, lạc đề mất rồi.

Vấn đề bây giờ không phải là chuyện này!

Vốn dĩ Hikigaya chỉ muốn mượn chuyện phân lớp để lái dần sang vấn đề nhập học của Ayanokōji, nhằm thăm dò thái độ của Chủ tịch Sakayanagi đối với gã đó.

Vậy mà tại sao giữa chừng lại đột ngột biến thành chuyện con gái ông ấy thế này!

Cuối cùng, Hikigaya vẫn không thể đề cập đến Ayanokōji.

Sau khi Chủ tịch nhận ra cậu muốn đối phó với Sakayanagi, ông ấy luôn miệng nói sẽ không thiên vị con gái, cứ để cậu yên tâm mà hành động.

Dù rất biết ơn khi biết được điều đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy… Thôi, chắc là mình nghĩ nhiều rồi.

Dù sao thì có những chuyện phải thử mới biết được.

Tiễn Chủ tịch Sakayanagi đi, Hikigaya lập tức rút điện thoại ra, bắt tay vào chuẩn bị.

Cậu vốn định liên lạc thẳng với Ryuuen, nhưng nghĩ lại một lúc, cậu quyết định nhắn cho Ibuki trước.

Hikigaya: [Chuyện tôi nhờ cô điều tra sao rồi?]

Nửa tiếng sau, Ibuki mới trả lời. Chắc là đang trong giờ học.

Rõ ràng đang là giờ thể dục hoạt động tự do… vậy mà cũng không chịu lười biếng một chút à?

Ibuki: [Chẳng có gì để tra cả.]

Ibuki: [Tôi đã nói chuyện với hắn vài lần, thực sự không thấy hắn có điểm nào đáng ngờ.]

“……Nếu cô mà nhìn ra được thì mới lạ đấy.”

Hikigaya lẩm bẩm, nghĩ lại thấy hơi hối hận.

Tại sao lúc đó mình lại đi nhờ Ibuki chứ?

Cô ấy bị xoay như chong chóng trên đảo hoang, đến giờ vẫn ngây ngô chẳng biết gì.

Haizz, lần sau không thể dùng chùa nữa.

Chính vì là lao động miễn phí lừa được, nên kỳ vọng trong lòng cũng giảm đi, giống như người ta chẳng bao giờ mong đồ phát miễn phí sẽ có chất lượng cao.

Tâm lý này không ổn chút nào.

Vừa tự kiểm điểm, Hikigaya vừa bắt đầu trả lời tin nhắn.

Hikigaya: [Hiểu rồi, đúng là vô dụng (vất vả rồi).]

Ibuki: [Hả?!]

Ibuki: [Là cậu yêu cầu tôi đi điều tra cơ mà! Đừng có đổ lỗi cho phán đoán sai lầm của cậu lên đầu tôi!]

Hikigaya: [Ấy, xin lỗi nhé, tôi vô tình gõ nhầm thôi.]

Ibuki: [Chậc, quỷ mới tin cậu!]

Mọi thứ đã chín muồi, đến lúc vào việc chính rồi.

Hikigaya: [Thôi được rồi, tôi cũng chẳng trông mong gì ở cô.]

Hikigaya: [Cô giúp tôi việc nhỏ này cuối cùng, coi như chúng ta huề nhau.]

Ibuki: [Đi chết đi, tôi không giúp cậu thêm bất cứ việc gì nữa!]

Hikigaya: [Việc này không chỉ có lợi cho tôi, mà còn có lợi cho lớp của các cô nữa.]

Lần này Ibuki không trả lời ngay, mà chần chừ mất vài phút.

Tuy nhiên, Hikigaya tin chắc cô ấy sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Ibuki: [Cậu nói trước xem nào.]

Ibuki: [Nhưng tôi nói trước, không đảm bảo sẽ đồng ý đâu đấy!]

Quả nhiên, cô ấy lập tức xuống nước.

Tuy Ibuki chẳng ưa gì đám người trong lớp, nhưng bản thân cô ấy lại rất muốn lên lớp A. Đó là lý do cô ấy phải nghe lệnh của tên Ryuuen đáng ghét.

Chỉ tiếc là chuyện lần này lại có liên quan đến Ryuuen.

Hikigaya: [Chiều mai, cô hẹn Ryuuen ra giúp tôi. Tôi cần nói chuyện trực tiếp với hắn.]

Ibuki: [Hả? Sao tôi phải giúp cậu làm chuyện này!]

Ibuki: [Hơn nữa cậu tự gọi hắn ra không được à? Cậu không có số của hắn sao?]

Dù chỉ là tin nhắn, cũng có thể cảm nhận được sự phản kháng của Ibuki.

Hikigaya: [Vì tôi muốn trong cuộc nói chuyện ngày mai, cô cũng có mặt ở đó.]

Hikigaya: [Yên tâm, không phải chuyện nhàm chán đâu, cũng sẽ không làm cô thất vọng.]

Ibuki: [。。。]

Ibuki: [Chậc, chỉ giỏi nói lời hay ý đẹp.]

Ibuki: [Cảnh cáo cậu, đừng có mà lừa tôi đấy!]

Ibuki: [Nếu không tôi sẽ kể chuyện của cậu cho Shiina!]

Hikigaya: [Yên tâm, tôi không phải người như vậy.]

Cuối cùng, cô ngốc Ibuki này vẫn phải thỏa hiệp.

Haizz, đúng là dễ dụ…

Mà cô ấy nói “chuyện của cậu” là chuyện gì nhỉ?

Hikigaya không nghĩ mình đã làm chuyện gì khuất tất, hơn nữa gông xiềng trên người cậu giờ đây đều đã được tháo gỡ.

Vừa có thể yên tâm đối phó với Kiệt Tác Tối Cao, vừa không cần phải nghĩ cách áp chế lớp D.

Chắc Ibuki chỉ nói bừa thôi.

Hikigaya nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên, bắt đầu suy nghĩ xem ngày mai Ryuuen sẽ trả lời ra sao.

Hy vọng tên vua chết tiệt đó sẽ cho cậu một bất ngờ.

Chiều hôm sau, Hikigaya đến quán cà phê ở trung tâm thương mại Keyaki đúng giờ hẹn.

Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy một cặp nam nữ trông hơi quen mặt.

Chính là Ryuuen và Ibuki.

“Này, cậu đến chậm quá đấy!” Ibuki vừa thấy cậu đã cằn nhằn. “Rõ ràng là cậu hẹn tôi, thế mà lại là người đến cuối cùng… làm tôi phải ngồi chung bàn với một kẻ khó ưa.”

“Xin lỗi, thay giày hơi lâu một chút.”

“Vậy thì cậu ra sớm một chút đi chứ!”

“…”

Chính vì không muốn bị chú ý, Hikigaya mới cố tình hẹn vào giờ học, khi phần lớn học sinh đang chăm chỉ tập thể dục để chuẩn bị cho đại hội thể thao.

Thế mà Ibuki vẫn không tha… cô ấy chỉ đang kiếm cớ gây sự thôi, phải không?

“Mà nói đi cũng phải nói lại, có sao đâu.” Hikigaya không nhịn được phản pháo. “Với lại, chẳng phải bình thường cô vẫn phải học chung lớp với Ryuuen sao? Hay là cô nín thở luôn đi cho rồi.”

“Hả?!”

Ibuki bị nói cho cứng họng, còn Ryuuen thì bật cười.

“He he, Mắt cá chết, mày dù có gãy tay vẫn kiêu ngạo như thế, hay là gãy luôn cả cổ đi, để khỏi phải nói những lời khó nghe nữa.”

“Đồ ngốc, nếu thế thật thì tôi chết mất.”

Hikigaya đáp bâng quơ một câu, rồi cũng lười đôi co thêm, đi thẳng vào vấn đề chính.

“Lần này gọi cậu ra, là muốn đề nghị một cuộc giao dịch.”

“Hừ, nói nghe xem.”

Ryuuen không hề ngạc nhiên, cũng phải thôi.

Mối quan hệ của hai người đâu có tốt đến mức hẹn nhau đi chơi.

Hay nói đúng hơn, Ryuuen liệu có bạn bè hay không vẫn là một dấu hỏi. Những người như Ishizaki chẳng qua chỉ là tay sai của hắn.

“Cậu vẫn đang định đối phó với X à?” Hikigaya hỏi.

“Hử? Này Mắt cá chết, hôm nay mày hơi lạ đấy.” Ryuuen nói năng thẳng thắn đến phũ phàng. “Mày mà cũng quan tâm đến chuyện này à… Sao thế, X cử mày đến thăm dò tao à?”

“……Hoàn toàn ngược lại.”

Hikigaya có chút cạn lời, không ngờ Ryuuen đến giờ vẫn nghĩ cậu và X có liên quan.

Dĩ nhiên, đây rất có thể chỉ là một phép thử.

Dù sao thì việc có được lòng tin của Ryuuen gần như là bất khả thi.

May mà Hikigaya chưa bao giờ trông mong vào thứ không chắc chắn như vậy, dù sao đây cũng chẳng phải manga thiếu niên.

“Lần này tôi tìm cậu, là muốn hợp tác với cậu để đối phó X. Vì thế, tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”

“Đừng nói nhảm, đầu óc mày…”

“Khoan đã, nghe tôi nói hết.” Hikigaya bực mình ngắt lời chế nhạo của Ryuuen. “Cậu chỉ cần cung cấp một thứ thôi. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ hủy bản hợp đồng giữa tôi và lớp cậu.”

“A!”

Chưa đợi Ryuuen lên tiếng, Ibuki đã kêu lên trước.

Cũng không trách cô ấy được, ai bảo bất ngờ này đến quá đột ngột.

Hiện tại, khí thế của lớp B đang lên như diều gặp gió. Họ vừa đánh bại cựu lớp A trong kỳ nghỉ hè và đang chuẩn bị thừa thắng xông lên trong các kỳ thi tới.

Nhưng vấn đề lớn nhất, dĩ nhiên chính là bản hợp đồng mà Hikigaya đang nắm giữ.

Mỗi tháng phải nộp một nửa số điểm cá nhân của cả lớp, chẳng khác nào để lớp B liên tục mất máu.

Điều đáng giận nhất là gần như không có cách nào cứu vãn.

Bởi lẽ Hikigaya quá cẩn thận, dù cậu ta có bị đuổi học cũng vô ích, lớp B vẫn sẽ mất một lượng điểm khổng lồ.

Thậm chí, để giữ lại khả năng hủy hợp đồng trong tương lai, họ còn phải ngăn không cho Hikigaya bị đuổi học. Quả thực là hận đến nghiến răng.

Tuy nhiên, trái với sự phấn khích của Ibuki, Ryuuen lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn nói với vẻ khinh khỉnh: “Mắt cá chết, mày bớt chơi chữ đi. Hợp đồng mày nói rốt cuộc là bản nào?”

“……À, phải rồi.” Ibuki cũng sực tỉnh. “Này, Hikigaya, đừng nói là cái hợp đồng trên đảo hoang nhé!”

Hiện tại, Hikigaya và Ryuuen đã ký hai bản hợp đồng.

Một là mỗi tháng lớp B phải nộp một nửa số điểm cá nhân, hai là Ryuuen phải trả cho cậu hai mươi vạn điểm.

So với cái trước, cái sau chỉ là tiền tiêu vặt.

“Tôi đã nói rồi, là hợp đồng với lớp các cậu, tức là cái mà mỗi tháng phải nộp cố định năm mươi phần trăm ấy.”

Hikigaya cũng hiểu tâm trạng của họ, chắc là bị lừa cho sợ rồi.

“Yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ viết một bản hợp đồng hủy bỏ riêng, sẽ để các cậu kiểm tra cẩn thận.”

Nói đến nước này, có lẽ Ryuuen và Ibuki đều không còn gì để nói.

“He he, thú vị thật… Mày vì để đối phó X mà chịu bỏ ra cái giá lớn như vậy, đúng là kỳ lạ.”

Ryuuen nhìn chằm chằm vào Hikigaya, dường như muốn đọc vị suy nghĩ của cậu.

“Cứ coi như đây là sở thích cá nhân của tôi đi.” Hikigaya thản nhiên đáp.

“Vậy sao.” Ryuuen nói một cách lấp lửng. “Nhưng dù sự thật là gì, thì có vẻ cũng chẳng có hại gì cho tao. Tao cũng chán ngấy cái cảnh mỗi tháng phải gửi tiền cho mày rồi.”

Hikigaya khẽ gật đầu.

“Phải, cậu hiểu thì…”

“Nhưng, tao từ chối.”

Nhưng chưa kịp để cậu nói hết câu, Ryuuen đã thẳng thừng từ chối không chút do dự.

Chậc… cái tên này!

Đúng như Hikigaya đã đoán, về khoản làm người khác thất vọng, Ryuuen chưa bao giờ khiến cậu thất vọng.

Đúng là chẳng tiến bộ chút nào.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận