Sau giờ tan học, Hikigaya nhận được tin nhắn của Kushida, hẹn gặp cậu trên sân thượng.
Gần đây, chuyện này cũng là chuyện hiếm thấy.
Ngày trước, Hikigaya vẫn thường bị Kushida gọi lên sân thượng hay những nơi vắng vẻ khác để nghe cô trút giận, nhưng kể từ sau chuyến du ngoạn trên du thuyền, chuyện như vậy đã giảm hẳn, cùng lắm chỉ là vài lời than vãn qua ứng dụng nhắn tin.
Tóm lại, cô đã trở lại làm một người bình thường.
Nhưng lần này có lẽ không phải để ôn lại chuyện cũ, mà là để bàn về chuyện của Sakura.
Lẽ nào Kushida đã thành công?
Nếu đúng là vậy, Hikigaya cảm thấy mình đã đánh giá thấp cô rồi.
Vốn cứ ngỡ cô cũng sẽ thất bại như Matsushita, xem ra năng lực xã giao của Kushida vẫn cao hơn một bậc.
Biết làm sao được, hội quảng giao cũng có đẳng cấp của riêng mình.
Ấy thế mà khi đến nơi cậu mới nhận ra, tất cả chỉ là do mình đã nghĩ quá nhiều.
“Con nhỏ âm u ngực bự đó! Dám bơ tớ!”
Không ngờ vừa gặp mặt đã tái phát bệnh cũ… quả nhiên là thất bại rồi.
“Hikigaya, cậu nghe tớ nói đây này!” Kushida hầm hừ nói, “Người ta đã rất thân thiện chào hỏi con nhỏ Sakura đó, còn tốt bụng hỏi xem nó có phiền muộn gì không, thế mà nó không những không cảm kích, còn làm tớ mất mặt trước bao nhiêu người, tức chết đi được!”
Dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng chắc hẳn quá trình cũng tương tự như lần của Matsushita mà thôi.
Cũng khó trách Kushida lại tức giận đến thế, nếu đổi lại là Hikigaya bị một cô gái từ chối thẳng thừng giữa chốn đông người như vậy, có lẽ ngày hôm sau cậu đã chẳng muốn đến trường nữa.
“Này, cậu có đang nghe không đấy!”
Thấy cậu có vẻ hơi lơ đãng, Kushida càng thêm bất mãn.
“Nghe đây, nghe đây.” Hikigaya bất lực đáp, “Dù gì chuyện này cũng là do tớ nhờ vả, nên dù có thất bại tớ cũng sẽ có trách nhiệm lắng nghe cậu trút giận đàng hoàng. Cứ yên tâm đi.”
Nói một cách chính xác thì cậu chưa hề nhờ vả, nhưng nói ra điều đó vào lúc này chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa, thôi thì cứ nhịn một chút vậy.
“Thiệt tình, cậu lúc nào cũng thế, sao phải tốt bụng như vậy… Với lại, ai nói tớ thất bại hả!”
Kushida khẽ lầm bầm vài câu, ngay sau đó đột nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Dù không hỏi ra được gì, nhưng đừng xem thường mạng lưới tình báo của tớ nhé, tớ đã tìm được không ít thông tin liên quan đến Sakura đâu.”
“…Thật không đó?”
Hikigaya tỏ ra hoài nghi, nhưng vẫn quyết định xem thử.
Cầm điện thoại xem qua, thì ra Kushida đã hỏi thăm bạn bè trong các nhóm chat khác nhau.
Tổng kết lại, ấn tượng của mọi người về Sakura chủ yếu tập trung vào ba điểm chính: không bạn bè, mờ nhạt, và thích nhiếp ảnh.
Cho nên… đây mà gọi là tình báo cái nỗi gì!
Cái máy ảnh kỹ thuật số của Sakura gần như không bao giờ rời tay, kẻ ngốc cũng nhìn ra được là cô ấy thích nhiếp ảnh rồi!
Ngoài ra, hai điểm không bạn bè và mờ nhạt lại càng không cần phải nhắc tới, tất cả đều là những chuyện rõ như ban ngày.
Hikigaya không muốn bỏ cuộc, lại lật xem tiếp lịch sử trò chuyện.
Tiếc là cuộc trò chuyện nhanh chóng lạc đề, chuyển sang chế nhạo vẻ âm u của Sakura, hay nói cách khác là nói xấu sau lưng.
Chết tiệt, âm u thì có gì không tốt chứ!
Tuy hành vi của mấy người này có hơi quá đáng, nhưng Hikigaya lại tìm thấy một thông tin thú vị từ trong đó.
Có người nói trông Sakura có chút giống với một người mẫu ảnh nào đó, nhưng lời này rất nhanh đã bị những tiếng cười nhạo lấn át.
Người mẫu… ư?
Nhìn bề ngoài, Sakura quả thực là một nữ sinh không có gì nổi bật, nhưng điều đó không có nghĩa là nền tảng của cô không tốt.
Chủ yếu là do kiểu tóc đã che đi phần lớn khuôn mặt, ngày thường lại luôn còng lưng, cộng thêm cặp kính trông quê mùa, những điều này đã khiến ngoại hình của cô kém sắc đi rất nhiều.
Thực tế, rất nhiều cô gái chỉ cần trang điểm kỹ lưỡng một chút là gần như có thể biến thành một người khác.
Cứ như Yoshida trong bộ “Hóa Thân” vậy… khụ khụ, lạc đề mất rồi. [note75929]
Tóm lại, Hikigaya đã có một ý tưởng.
Nếu Sakura thực sự là một người mẫu, và tình cờ có người hâm mộ trong trường phát hiện ra điều này, vậy thì việc gửi thư hàng loạt cũng có thể giải thích được.
Dĩ nhiên đây chỉ là phỏng đoán, vẫn cần phải xác minh thêm.
“Kushida, có người nói Sakura trông giống một người mẫu nào đó, cậu thấy sao?”
“Ừm… Thật ra, tớ cũng đã có suy nghĩ tương tự từ lâu rồi.”
Vốn dĩ Hikigaya chỉ hỏi bâng quơ, không ngờ Kushida lại cho cậu một câu trả lời bất ngờ.
“Trước đây tớ đã mơ hồ cảm thấy hình như đã gặp Sakura ở đâu đó rồi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi.”
Nói rồi, Kushida lấy lại điện thoại từ tay Hikigaya, thuần thục lướt trên màn hình.
Chắc là cô đang tìm kiếm những tấm ảnh liên quan.
Điều lạ là, đợi một lúc lâu mà Kushida vẫn chưa tìm ra, ngược lại hàng mày càng nhíu chặt hơn.
“Sao thế, không tìm được à?” Hikigaya không nhịn được hỏi.
“Cũng không hẳn… Này, xem đi.”
Kushida miễn cưỡng quay màn hình điện thoại về phía Hikigaya, trên đó là một cô gái năng động buộc tóc hai bím.
Mặc dù cô gái này không đeo kính, biểu cảm rạng rỡ cũng hoàn toàn trái ngược với Sakura trong ấn tượng, nhưng chỉ cần quan sát kỹ một chút là không khó để nhận ra, họ chắc chắn là cùng một người.
Chỉ có điều, tư thế của cô gái trong ảnh rõ ràng là đang cố tình nhấn mạnh vào một bộ phận nào đó… thật khó mà tưởng tượng đó lại là Sakura nhút nhát kia.
Phải nói là không hổ danh người mẫu ảnh, dù là ngoại hình hay vóc dáng đều không có chỗ nào để chê.
“…Tuyệt thật.”
“Hừ!”
Chẳng hiểu sao, Kushida nổi điên đá mạnh Hikigaya một cái, khiến cậu đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Mà cái này cũng vô lý quá rồi!
Tấm ảnh này thậm chí còn không phải do cậu tìm ra!
Haizz, thôi vậy… ít nhất Kushida cũng đã giúp tìm ra manh mối, lười tính toán với cô.
“À phải rồi, người trong tấm ảnh này tên là gì?” Hikigaya mở miệng hỏi.
“Hả? Cậu không nhận ra đây là Sakura à?”
“Không, ý tớ là nghệ danh của cô ấy.”
“Ể, ngạc nhiên thật.” Kushida nói như thể có ẩn ý, “Hikigaya-kun, con trai như cậu mà lại không biết ư, hay là cậu đang cố tình giả ngốc đấy?”
“Có gì mà ngạc nhiên, tớ chưa bao giờ mua mấy loại tạp chí đó cả.”
So với việc bỏ tiền ra xem ảnh của người mẫu, Hikigaya thà mua thêm vài cuốn light novel để xem minh họa, dù sao thì mấy tấm hình nóng bỏng của thế giới 2D cũng chẳng hề kém cạnh.
Phải nói là thế giới 2D mới là tuyệt nhất!
“Xì, ai biết thật hay giả.”
Kushida có vẻ không tin lắm, nhưng cuối cùng vẫn giải thích cặn kẽ. Mà ngẫm lại, cô ấy tin hay không thì cũng có quan trọng gì.
“Cô ấy tên là Shizuku, là người mẫu ảnh cho tạp chí dành cho lứa tuổi thiếu niên, cho đến năm ngoái vẫn thường xuyên xuất hiện trên đó.”
“…Tạp chí thiếu niên?”
Nghe thấy bốn chữ này, Hikigaya không nhịn được lại liếc nhìn tấm ảnh.
Với độ hở hang của bộ giáp trước ngực thế này, mà dám nói là dành cho thiếu niên… à, vì lúc đó Sakura vẫn còn là học sinh cấp hai, nên mới gọi là thiếu niên ư?
Haizz… Tình trạng giảm sinh ở Nhật Bản rốt cuộc đã nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Hikigaya vừa thầm cảm thán, vừa suy nghĩ về chuyện tiếp theo.
Khi đã xác định được thân phận khác của Sakura là người mẫu, vậy thì chuyện cô bị theo dõi, quả thực rất có khả năng là do một người hâm mộ cuồng nhiệt nào đó gây ra.
Tuy nhiên, trong chuyện này vẫn có một điểm bất thường.
Nếu người đó biết người mẫu mình hâm mộ học cùng trường, dù có không kìm được sự phấn khích, thì cũng hoàn toàn có thể tìm đến chào hỏi cơ mà.
Có cần phải dùng cách gửi thư không?
Trừ khi… đối phương có lý do gì đó không thể tiếp xúc trực tiếp với Sakura.
Nói như vậy, người hâm mộ chưa chắc đã là học sinh.
Hikigaya đột nhiên nhận ra hình như ngay từ đầu mình đã đi vào lối mòn, cậu vẫn luôn cho rằng kẻ theo dõi kia là một học sinh nào đó, mà lại bỏ qua việc ngôi trường này ngoài học sinh ra, còn có đông đảo các nhóm người khác.
Ví dụ như các chủ cửa hàng ở trung tâm thương mại, hoặc là nhân viên vệ sinh.
Như vậy có thể giải thích tại sao đối phương lại nhất quyết phải gửi thư.
Dù gì thì theo quy định của trường Koudo Ikusei, người lớn ngoài giáo viên ra, nếu không cần thiết thì bị cấm tiếp xúc riêng với học sinh.
“Thế nào? Thông tin tớ cung cấp có ích không?” Giọng Kushida mang theo chút mong chờ.
“…Chỉ có thể nói là có một chút tác dụng.”
Đây không phải là Hikigaya cố tình làm khó, chỉ là cậu đang nói một cách khách quan mà thôi.
Cách đơn giản nhất chính là trực tiếp thuyết phục Sakura, để cô báo cáo tình hình với nhà trường, còn bây giờ chẳng qua chỉ là có thêm một chút manh mối.
Cụ thể có tìm được không, tìm được rồi lại thương lượng ra sao, những điều đó vẫn còn là ẩn số.
“Cái gì chứ! Keo kiệt thật… Vậy ít nhất cũng phải thực hiện một nửa lời hứa chứ.”
“Một nửa?”
Lần này thì Hikigaya không hiểu nổi.
Cậu nhớ lời hứa với Kushida là gọi tên… lẽ nào chỉ gọi một nửa?
Là gọi ‘Hachi’ hay là ‘man’ đây?
…Sao thấy cái nào cũng ngớ ngẩn.
May mà mạch não của Kushida vẫn chưa đến mức kỳ lạ như vậy, cô nhìn Hikigaya một cái, rồi đột nhiên cất bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Ể? Làm g…”
Hikigaya bất giác muốn lùi lại, nhưng Kushida đã nhón chân lên, đặt tay lên ngực cậu, hoàn toàn chặn mất đường lui.
“Hachiman.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Những lúc chỉ có hai chúng ta, tớ có thể gọi cậu như vậy không?”
Trên người Kushida tỏa ra một mùi hương vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm, dường như có thể tóm chặt lấy trái tim người khác, rồi khiến đối phương tự tay dâng nó lên.
Quả thực là lời thì thầm của ma nữ.
“…Tùy cậu.”
Hikigaya vốn tưởng mình có thể giữ được tâm lặng như nước, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi dao động.
Đây đã là sự kháng cự ở mức tối đa của cậu rồi!
“Hi hi, Hachiman.” Kushida cười mỉm, “Hachiman… Hachiman… Tên kỳ lạ thật đấy!”
“Chuyện đó không cần cậu phải nói.”
Nhờ ơn bố mẹ đặt cho cái tên này, hồi nhỏ Hikigaya cứ luôn nghĩ mình vô cùng đặc biệt, nếu không thì sao lại có thể trùng tên với vị Võ Thần kia được, vì thế mà thường làm ra rất nhiều chuyện ngu ngốc.
Khiến cậu đến bây giờ vẫn không thể quên được những ký ức xấu hổ đó.
“Hachiman, tiếp theo cậu sẽ đi tìm kẻ theo dõi đó, rồi đuổi hắn ra khỏi trường, đúng không?” Kushida cười hì hì nói.
“Sao có thể…”
Hikigaya không hiểu nổi, trong mắt Kushida rốt cuộc cậu là người như thế nào.
Tại sao lại khiến cậu trông như một tên bất hảo giống Ryuuen vậy?
Cậu sẽ không tùy tiện làm ra chuyện như thế đâu!
“Tớ chỉ muốn nói chuyện với đối phương, khuyên người đó dừng tay lại thôi.”
“Thật không?” Kushida không hề che giấu vẻ nghi ngờ, “Nhưng lỡ tên đó không nghe thì sao? Hay là cậu lại định đi đường vòng, tìm cách thuyết phục Sakura?”
“…Đến lúc đó rồi tính.”
“Thiệt tình, cậu chỉ đang trốn tránh mà thôi.”
Kushida ngao ngán thở dài, rồi nét mặt lại thoáng vẻ bất an.
“Cái đó… Hachiman, tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Chỉ là…”
Cảm giác như Kushida đang do dự có nên nói hay không, nhưng dường như cô vẫn muốn hỏi cho rõ bằng được, và rất nhanh đã hạ quyết tâm.
“Tại sao cậu lại để tâm đến chuyện của Sakura như vậy? Lẽ nào chỉ vì là bạn cùng lớp sao? Hay vì là thành viên của Hội học sinh, nên không thể trơ mắt nhìn học sinh gặp khó khăn mà không quản?”
Tuy nói vậy, nhưng hai câu sau chắc chắn Kushida không tin đâu.
Sở dĩ cố tình nói ra, càng giống như đang chủ động tìm lý do giúp Hikigaya… kỳ lạ, có cần thiết phải làm vậy không?
“Những gì cậu nói đều không đúng, tớ chỉ nợ Sakura một ân tình thôi.”
“Ể? Ân tình?”
Tuy không nói thẳng ra, nhưng biểu cảm của Kushida trông y như đang muốn nói ‘mau kể chi tiết cho tớ nghe đi’.
…Phiền phức thật.
Càu nhàu thì càu nhàu, nhưng dù sao Kushida cũng đã giúp đỡ không ít, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện cần giữ bí mật.
Hikigaya kể lại vắn tắt những chuyện đã xảy ra trong kỳ thi Người Ưu Đãi.
Nghe xong, Kushida không khỏi bật cười thành tiếng: “Hi hi, Ryuuen đúng là một tên ngốc, thảo nào trước giờ toàn bị Hachiman xoay như chong chóng.”
“…Tớ khuyên hai người tốt nhất đừng xem thường hắn.” Hikigaya nhắc nhở.
“Không sao đâu.” Kushida chẳng hề để tâm, “Dù gì ý tưởng cũng là của Horikita, đến lúc thất bại thì cũng là con nhỏ đó xui xẻo thôi.”
Xem ra mối quan hệ của hai người này vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Nhưng việc họ chịu hợp tác với nhau thế này đã là rất hiếm có rồi, không nên đòi hỏi gì thêm vào lúc này.
“Nhưng mà, tớ vẫn không hiểu.”
Tiếp đó, Kushida lại nói: “Dù cậu nói là nợ Sakura một ân tình, nhưng nghe xong tớ thấy cô ấy cũng có làm gì đâu? Cùng lắm là cho mượn điện thoại một lát… Hachiman, cậu thật sự có cần phải làm đến mức này không?”
“Sao thế, cậu đang lo cho tớ à?” Hikigaya cố tình trêu chọc.
Sau đó cậu bị Kushida lườm cho một cái cháy mặt.
“Nói nhảm! Đó là một kẻ theo dõi đấy, không phải chuyện có thể đùa bỡn được đâu!”
“…Xin lỗi.”
Lại còn bị nổi giận nữa… hơi đáng sợ một chút.
“Biết nói sao đây.” Hikigaya gãi đầu, “Chỉ là tớ không thích nợ ân tình của người khác, không trả thì không thoải mái thôi, chẳng liên quan nhiều đến Sakura.”
“Thiệt tình, cách nói của cậu cũng gượng gạo quá rồi đấy.”
Kushida trông vẫn có vẻ không thể chấp nhận được.
“Biết đâu người ta, Sakura ấy, chỉ là tiện tay cho cậu mượn, căn bản không nghĩ đến việc cậu phải trả ơn đâu. Chỉ có cậu là ngốc nghếch nhớ mãi chuyện nhỏ nhặt này, chắc chắn cô ấy đã quên từ lâu rồi, nên dù có gặp phải kẻ theo dõi cũng không nghĩ đến việc nhờ cậu… a.”
Nói đến nửa chừng, Kushida bỗng sững người.
Ngay sau đó, trên mặt cô dần hiện lên một biểu cảm vô cùng phức tạp.
“Cái đó… Hachiman.”
“Ừm?”
“…Có thể là tớ đã nghĩ nhiều rồi, có phải cậu… không, thôi bỏ đi.”
Kushida mấy lần muốn nói lại thôi, khiến Hikigaya nhìn mà cũng thấy khó chịu chết đi được.
“Cậu có gì thì cứ nói đi chứ?”
Đến nước này rồi, cần gì phải e ngại nữa.
Nhưng lần này Kushida dường như đã quyết tâm, còn nở một nụ cười giả tạo như thể đeo lên mặt nạ.
“Thật sự không sao đâu, tớ chỉ tình cờ nghĩ đến vài chuyện vớ vẩn thôi, không cần để ý!”
“Vậy à…”
Cho đến cuối cùng, Kushida vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hikigaya không tìm được lý do để can thiệp, cũng đành dứt khoát từ bỏ.
Có lẽ một ngày nào đó sẽ biết được… hoặc có lẽ sẽ không bao giờ biết được.


1 Bình luận