• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh

Chương 235: Nàng Tinh Linh Giữ Im Lặng

1 Bình luận - Độ dài: 1,619 từ - Cập nhật:

Chỉ là không ngờ rằng, Sige, người luôn bị tôi vô thức lờ đi, lại giúp được một việc lớn vào thời khắc quan trọng.

Bằng sự can đảm hơn người, cộng thêm một chút may mắn, cậu đã bất ngờ ẩn nấp ngay dưới mí mắt kẻ địch... quan trọng nhất là vẫn chưa bị phát hiện.

Năng lực hành động xuất sắc như vậy, rõ ràng là điều mà Brian còn thiếu... dĩ nhiên, cậu ta cũng không ngoan ngoãn như Brian.

Xác nhận cả hai thiếu niên đều bình an vô sự, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Rút ngón tay ra khỏi miệng Brian, tôi tiện tay xoa đầu Sige, nhẹ nhàng xoa mấy cái để tỏ lòng cảm ơn. Nhìn Sige hớn hở ra mặt ngay tức khắc, tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi đứng dậy, giẫm lên lòng bàn tay của Thạch Cự Nhân nhỏ rồi ngồi lên vai nó.

Ánh mắt tôi hướng về người ở cách đó không xa, tên đầu sỏ suýt nữa khiến tôi hối hận không kịp — Lawrence.

Lúc này, quần áo hắn rách rưới, tóc tai bù xù, đang yếu ớt dựa vào một bức tường đổ nát, vẻ mặt đau đớn ôm lấy chân phải. Nhìn khớp xương hơi biến dạng, có lẽ đã bị gãy trong lúc rơi xuống.

Đáng đời!

Tôi thầm hừ lạnh, ra lệnh cho Thạch Cự Nhân đi tới.

Sự việc đã đến nước này, tôi rất muốn biết, hắn còn định nói gì nữa!

Phát hiện động tĩnh bên tôi, vẻ mặt Lawrence lộ ra vẻ giằng co. Hắn hẳn rất rõ... vệ sĩ bên cạnh đều đã bị thương, không còn ai có thể bảo vệ hắn... không, vẫn còn một người!

“Xin, xin ngài dừng tay.”

Camille đứng trước mặt Thạch Cự Nhân, trán cô bé đang chảy máu.

Có lẽ bị chấn động lúc nãy ảnh hưởng, cô bé Bán Tinh Linh nhỏ bé này rõ ràng cũng bị thương... nhưng cô bé lại chẳng màng đến, che chắn cho Lawrence sau lưng, hai tay nắm chặt trước ngực với vẻ mặt khẩn cầu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi.

“Ngài... là Tinh Linh cao quý, sinh mạng của những con người này trong mắt ngài, chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi không đáng kể. Chủ nhân của tôi đã bị thương rồi, tôi cầu xin ngài... cầu xin ngài đừng...”

“Đủ rồi, Camille, đừng nói nữa.”

“Chủ nhân...?”

Cô bé Bán Tinh Linh chưa kịp nói hết lời, đã bị Lawrence từ phía sau nắm lấy cánh tay, dùng sức kéo mạnh sang một bên.

Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Camille, Lawrence nhìn thảm cảnh những người bị thương nằm la liệt xung quanh, rồi lắc đầu thở dài bất đắc dĩ.

“...Chỉ vài con Con Rối Ma Thuật nhỏ mà đã có thể gây ra sức phá hoại thế này. Vậy thì Con Rối Ma Thuật chiến tranh khổng lồ trong truyền thuyết, sẽ có uy lực đáng sợ đến mức nào chứ... thật sự rất muốn biết đó.” Giọng điệu của Lawrence có chút thanh thản.

Có lẽ biết rằng tình thế đã định, lại thêm con dao nhỏ đang lơ lửng cảnh giác bên cạnh tôi, hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội lật kèo nào. Gã này không còn vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng như trước, chỉ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn tôi.

“Ta muốn biết một chuyện... nếu không có sợi dây chuyền bảo vật thần thánh đó, ngươi còn có thể triệu hồi ra Con Rối Ma Thuật khổng lồ không?”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại chuyện trước đây, rồi gật đầu với hắn.

Lúc ở Vương cung Cliff, tôi đã tay không dùng chính mình làm Ma Tinh, triệu hồi ra Thạch Cự Nhân tháp chuông cao hơn hai mươi mét. Dù cái giá phải trả có hơi lớn... ma lực trong máu hiện tại, cũng chưa chắc đủ để triệu hồi lần nữa.

Nhưng nếu thật sự bị dồn vào đường cùng, tôi chắc chắn sẽ lại hiến tế tất cả những gì mình có, bất chấp mọi thứ để đổi lấy sức mạnh.

Vì vậy, tôi không hề lừa hắn!

“Lawrence... nếu ngươi nói là... sợi dây chuyền trên ngực Celice. Thực ra đó không phải bảo vật thần thánh gì cả, mà là ta tìm thợ làm... ngay cái hôm ngươi đến.” Công chúa Delia ở cách đó không xa do dự bổ sung một câu.

Trước đó tình hình thay đổi quá nhanh, nàng hoàn toàn không phản ứng kịp, thị vệ mang theo đều trở thành khán giả... Lúc này bụi đã lắng, sự việc kết thúc, nàng cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

Nghe thấy lời của Delia, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của tôi, Lawrence im lặng một lúc rồi ôm mặt bật cười, tiếng cười ngày càng lớn, đến cả nước mắt cũng chảy ra.

“Vậy sao... hóa ra ngay từ đầu, phán đoán của ta đã sai rồi! Ha... haha, vậy thì tất cả những gì ta kiên trì, rốt cuộc là vì cái gì chứ. Chẳng trách ở buổi đấu giá tại Celester năm đó, ngươi có thể bán được với cái giá trên trời không thể tin nổi. Cũng phải thôi, có được thiên phú độc nhất vô nhị này, tất nhiên có thể giúp quốc gia mua được ngươi, nâng cao sức mạnh quân sự của mình lên rất nhiều…”

“Ta cuối cùng cũng hiểu, tại sao chủ nhân của ngươi lại không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm cho được ngươi... bây giờ xem ra, ngươi quả thực xứng đáng với số tiền khổng lồ đó. Tiếc là mắt nhìn của ta không bằng hai vị Điện hạ kia, chỉ trả giá đến một nửa đã từ bỏ. Nếu không, cho dù dốc hết toàn bộ tài sản của Vương quốc Fells, ta cũng sẽ dốc toàn lực mua cho bằng được ngươi…”

“Rõ ràng là đã có cơ hội... thật quá đáng tiếc.”

Lawrence tự giễu cảm thán, khiến tôi hơi nhíu mày.

Celester? Chẳng phải là Thành phố Tự Do đã nhắc đến trước đó sao... chuyện của sáu năm trước, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, lúc vừa mới giáng sinh đến thế giới này, yếu ớt bất lực vừa mù vừa câm, còn chưa kịp thích ứng, đã bị đám đạo tặc loài người bắt đi, nhốt vào lồng sắt đưa đến nhà đấu giá.

Từ đó mở ra cuộc đời thú cưng bi thảm của tôi, hóa ra khởi nguồn của mọi tội lỗi đều ở Celester.

Chẳng trách Lawrence lại nhốt tôi vào lồng... rõ ràng hắn cũng đã tham gia buổi đấu giá đó, nhận thức về tôi vẫn còn dừng lại ở ấn tượng lúc bấy giờ.

Co ro thân thể nhỏ bé, không chút sức phản kháng, dễ dàng bị đeo vòng cổ, ngay cả một thùng nước cũng không xách nổi, chỉ có thể bị động chấp nhận mọi số phận... đối phó với một Tinh Linh nhỏ bé yếu ớt như vậy, bất cứ ai cũng thấy không cần phải làm quá lên.

Thế nhưng rõ ràng, hắn không biết những năm qua... tôi đã trải qua bao nhiêu mưa gió, lại kinh qua bao nhiêu thử thách sinh tử.

Không ngừng trưởng thành, tôi sớm đã không còn là nàng Tinh Linh yếu đuối mặc người định đoạt năm nào.

Tôi sờ vào cánh tay giả, cảm nhận ánh mắt phức tạp của mọi người, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Tôi đã dùng thân thể đầy sẹo này, đổi lấy việc được ngồi trên vai Thạch Cự Nhân mà nhìn xuống, dùng ý chí kiên định và quyết tâm, có được tấm vé nắm giữ vận mệnh, vậy thì có lý do gì để thỏa hiệp nữa chứ.

“Celice các hạ, mọi chuyện đều do ta gây ra, cũng là kết quả của sự cố chấp của ta, những lỗi lầm này ta sẽ gánh chịu toàn bộ... ta chỉ hy vọng ngài có thể đồng ý với ta một chuyện.” Giọng Lawrence bình tĩnh, thấy tôi không phản đối, hắn liền nói tiếp.

“Xin hãy tha cho những binh lính đã cố tấn công ngài, họ đều nghe theo mệnh lệnh của ta... kể cả cha ta, cũng chỉ muốn bảo vệ đất nước này, tin rằng ngài cũng có thể cảm nhận được, ông ấy không có ý làm hại ngài.”

“Lawrence... ngươi, ngươi muốn làm gì...”

Thấy Lawrence lấy ra con dao găm giấu sau lưng, Công tước Arnold bất giác run rẩy hỏi.

“Thưa cha kính yêu của con... thực ra, những chuyện người nói, con vẫn còn nhớ cả. Lần đầu cưỡi ngựa bị ngã được người đỡ lấy, cả lúc luyện kiếm thuật với kỹ năng vụng về của người... Hắn khẽ cười, người luôn khoe khoang thời trẻ mình là một kiếm sĩ tài ba, e rằng cũng là nói dối nhỉ. Tuy con không hề đồng tình với cách làm của người, nhưng sau này vẫn xin người... tiếp tục dẫn dắt đất nước này.”

Lawrence quay đầu về phía tôi, lộ ra một biểu cảm khó tả.

“Nói ra thì, ta khá ghen tị với vị Điện hạ đó... nhưng nghĩ kỹ lại, ta lại có chút đồng cảm với ngài ấy.”

Nói rồi hắn giơ dao găm lên, hai tay nắm chặt, mạnh mẽ đâm vào tim mình.

“Cầu trời phù hộ... Fells...”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Anh giai dứt khoát vcl :))))))
Xem thêm