Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 200: Nàng Tinh Linh Nhận Lời Ủy Thác
0 Bình luận - Độ dài: 2,350 từ - Cập nhật:
Tôi cúi đầu cầm lấy sợi dây chuyền, dùng ngón tay chỉ vào Huyết Tinh, nghiêng đầu nhìn Arnold.
…Thứ này?
“Đúng vậy, Ma Tinh là thứ rất khó tìm thấy ở bên ngoài. Nhưng Vương quốc Fells chúng tôi có lịch sử lâu đời hàng trăm năm, ít nhiều vẫn còn giữ được kha khá, chúng tôi có thể lấy ra làm thù lao cho ngài, chỉ là về chất lượng có thể không bằng viên của ngài.” Arnold liếc nhìn sợi dây chuyền của tôi.
Tôi nắm chặt Huyết Tinh, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Đối với tôi, Ma Tinh chính là sức chiến đấu, là vật phẩm quan trọng để triệu hồi Thạch Cự Nhân, chỉ cần có thể lấy được thì bao nhiêu cũng không chê nhiều. Lần trước không lấy được Ma Hạch của con sói trắng đó đã khiến tôi tiếc nuối mãi.
Và bây giờ lại có một cơ hội đặt trước mặt tôi…
Dù biết rõ có thể là sự cám dỗ và cạm bẫy, nhưng tôi vẫn không kìm được tim đập thình thịch.
Giống như một con thú nhỏ đã đói mấy ngày, đối mặt với miếng mồi thơm ngon, dù bản năng nhận ra nguy hiểm, nhưng để sống sót vẫn dám mạo hiểm thử một lần.
Tất nhiên, tôi không phải là thú nhỏ…
Đối với những quý tộc loài người này, tôi luôn giữ một sự cảnh giác nhất định… đừng để thù lao không nhận được mà còn bị đem bán đi, thế thì đúng là thiệt lớn.
Tôi dời tầm mắt sang Brian và Sge…
Hai thiếu niên đang ngây người, rõ ràng cuộc trao đổi thương lượng vừa rồi đã tạo ra một cú sốc mạnh mẽ đối với nhận thức thông thường của cả hai. Lúc này ánh mắt vô cùng mơ hồ, đăm đăm nhìn tôi, dường như muốn xác nhận lại những gì đang có trong đầu.
Tôi hơi đỏ mặt, có cảm giác xấu hổ như làm việc xấu bị vạch trần.
Nhưng muốn bảo vệ hai người họ, tôi cần nhiều sức mạnh hơn, chỉ một viên Huyết Tinh có lẽ vẫn chưa đủ.
Nghĩ đến đây, tôi xoay ngón tay, thay đổi nội dung của dòng chữ.
“Số lượng thù lao cụ thể sao… Ừm…” Công tước Arnold trầm ngâm.
Tôi nhân cơ hội lại cắn một miếng quả.
“Vậy thì mười viên Ma Tinh nhé, ngài đồng ý không?”
Miếng thịt quả nuốt dở thì đột ngột làm tôi mắc nghẹn, tôi liền vội vàng đấm ngực ho dữ dội, lại bưng cốc lên uống một ngụm nước quả lớn, mãi mới bình ổn trở lại được.
Bao nhiêu? Mười viên Ma Tinh? Cấp mấy!?
“Khoảng cấp ba đến cấp năm… về chuyện này, hiện tại tôi cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác, vẫn là đợi lát nữa ngài tự mình kiểm tra vậy, ngài thấy như thế được không?” Arnold mỉm cười thương lượng với tôi.
Tôi không chút do dự mà gật đầu.
Không cần phải suy nghĩ nhiều nữa! Nếu ông ta nói chỉ có hai ba viên, thì tôi còn phải cân nhắc kỹ lưỡng, xem có đáng để mạo hiểm không…
Nhưng bây giờ! Mười viên Ma Tinh! Tượng trưng cho mười Thạch Cự Nhân!
Dù tạm thời không biết chất lượng thế nào, nhưng có nhiều Thạch Cự Nhân bảo vệ tôi như vậy… với sức chiến đấu cấp quân đoàn đó, vượt qua mọi trở ngại, cuối cùng đến được Rừng Sương Mù… hoàn toàn không thành vấn đề!
Chỉ cần có thể xuyên qua khu rừng về lại quê hương, chút nguy hiểm không rõ kia có đáng là gì?
“Vậy thì cảm kích vô cùng! Tôi thay mặt Vương quốc Fells cảm ơn sự giúp đỡ của ngài! Những việc còn lại sẽ do tôi sắp xếp, xin ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt trong Vương Cung, đợi khi công tác chuẩn bị trước cuộc chiến hoàn tất tôi sẽ thông báo cho ngài, đến lúc đó thù lao đã hẹn sẽ được dâng lên đầy đủ.” Nụ cười của Arnold càng sâu hơn.
“Vậy thì không làm phiền ngài dùng bữa nữa.” Lão ông lịch thiệp này lại hành lễ, rồi đưa mắt nhìn về phía Delia.
“Công chúa Điện hạ, tôi có vài chuyện muốn thương thảo với người, có thể mượn chút thời gian của người không?”
“…Được thôi, mời ngài đi theo tôi.”
Tôi liếc nhìn bóng lưng rời đi của Công chúa Delia, dường như có chút chẳng mấy tự nguyện?
Tôi đoán có lẽ có vài vấn đề nội bộ phức tạp… nhưng chuyện giữa các quý tộc loài người, tôi không có chút hứng thú nào, cũng không muốn tìm hiểu. Dù sao thì… sau khi trở về quê hương Tinh Linh, về cơ bản sẽ không còn giao thiệp với những người này nữa.
Thu lại ánh mắt, tôi bưng quả lên cắn một miếng, vị ngọt ngào khiến tâm trạng tôi vui vẻ.
Tính ra, tôi đã nhận tổng cộng hai phần ủy thác.
Một, giúp Công chúa Delia nhân danh vương tộc, thiết lập kênh liên lạc với các Tinh Linh của Đại Thụ Hải.
Hai, nhận lời thỉnh cầu của Công tước Arnold, hỗ trợ Vương quốc Fells tiêu diệt quân phản loạn ở Rừng Sương Mù.
Thực ra nghĩ kỹ lại, hai nhiệm vụ được gọi là nhiệm vụ này, không hề mâu thuẫn với mục tiêu của tôi… dù sao thì dù có ở lại trong Núi Tuyết Lớn, tôi vẫn phải đi bộ đến Rừng Sương Mù, cuối cùng vẫn phải đối mặt với đội quân phản loạn đó, và còn phải dẫn theo hai thiếu niên đi hơn hai tháng trời.
Bây giờ chấp nhận ủy thác của Vương quốc Fells, thực chất mục tiêu không thay đổi, nhưng lại có thêm một đồng minh hùng mạnh… và người đồng minh này còn rất giàu có, có thể hỗ trợ một cách toàn diện.
Bao gồm quần áo, thức ăn, vũ khí, áo giáp và các vật dụng cần thiết khác, thậm chí cả phương tiện vận chuyển như xe ngựa, hoàn toàn không cần phải bận tâm, mọi thứ đều sẽ được chuẩn bị chu đáo.
Chuyện tốt như vậy tìm đâu ra!
Và quan trọng nhất là…
Đồng hành cùng với một thế lực hùng mạnh như vậy, rõ ràng sẽ an toàn hơn. Thực ra bản thân tôi thì sao cũng được, dù thế nào tôi cũng có thể tiếp tục tiến lên.
Nhưng, Brian và Sge lại là những thiếu niên bình thường, họ cần được chăm sóc hơn tôi rất nhiều.
Tôi không thể liên lụy đến họ…
…
“Công tước Arnold, ngài tìm tôi qua đây… có chuyện gì quan trọng sao?”
“Công chúa Điện hạ… tôi hy vọng người có thể cho tôi biết, chi tiết về giao ước giữa người và Tinh Linh đó.”
“…Chuyện này… xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi này, đây là việc riêng của vương tộc chúng tôi, không liên quan đến ngài.”
“Delia… Công chúa! Lẽ nào người vẫn chưa hiểu!! Vương quốc Fells của chúng ta đã đứng trước bờ vực diệt vong rồi sao!!!”
“Ể…? Sao… sao vậy… không phải vẫn đang ổn sao…”
“Đồ ngu ngốc!”
“Đã là lúc nào rồi! Công chúa Điện hạ, người vẫn còn nghĩ đến chút lợi ích riêng của vương tộc!! Người định tận mắt chứng kiến đất nước này, mảnh lãnh thổ cuối cùng hóa thành tro bụi! Mấy trăm năm truyền thống trở thành lịch sử sao!”
“Ể ể? Thưa ngài Công tước! Xin ngài hãy nói rõ! Rốt cuộc là có chuyện gì!”
“Hừ, người nghĩ… tại sao tôi lại phải cung kính và coi trọng một Tinh Linh nhỏ bé như vậy?”
“…Chẳng lẽ không phải vì muốn cùng các Tinh Linh của 【Đại Thụ Hải】, khôi phục lại quan hệ giao thương sao? Dù sao xung quanh cũng không có quốc gia nào… sẵn lòng giao dịch với chúng ta, chúng ta rất cần những Tinh Linh đó mà…”
“Hóa ra người giấu giếm sự tồn tại của Tinh Linh đó… chỉ vì chuyện này? Haiz! Công chúa Điện hạ… lúc trước có phải người cho rằng, những lời tôi nói đều là cố ý phóng đại, dùng để tâng bốc Tinh Linh nhỏ bé đó không. Đúng không…”
“…Hửm? Chuyện này không phải rất bình thường sao.”
“Không, Công chúa Delia, những gì tôi nói không có một chút giả dối nào, đều là sự thật đã được vô số người chứng kiến. Sức mạnh mà Tinh Linh nhỏ bé đó sở hữu, đáng sợ hơn người tưởng tượng rất nhiều.”
“Sao có thể, Celice mới lớn chừng nào chứ.”
“Ồ? Người cũng biết cô bé đó tên Celice… vậy thì người chắc chắn không biết, chủ nhân của cô bé là người thừa kế thứ nhất của 【Quốc gia Ma đạo—Gale】 – Đại Điện hạ Allen.”
“A… là vị Điện hạ đó sao?”
“Và chỉ mới mấy tháng trước, Tinh Linh nhỏ tóc trắng trông có vẻ vô hại này… đã triệu hồi ra một con rối ma thuật chiến tranh khổng lồ cao hơn một trăm hai mươi mét trong Vương Cung ở thủ đô Cliff! Nếu không phải Đại Điện hạ Allen vừa hay có mặt ở đó, toàn bộ Elandir cùng với dòng dõi vương tộc, đều sẽ bị xóa sổ hoàn toàn khỏi bản đồ.”
“…A…”
“Người sẽ không hiểu được cảnh tượng lúc đó đáng sợ đến mức nào, Quốc vương Cliff… Anstill, người đã thoát chết trong gang tấc, vì sự kiện này đã chính thức tuyên chiến với Gale, liên minh chống lại Thú Nhân mấy trăm năm cứ thế tan vỡ…”
“Vương quốc Cliff còn phái hai trăm Long Kỵ Sĩ, đi khắp nơi tìm kiếm Tinh Linh này… trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, Fells của chúng ta lại lan truyền tin đồn một cô bé tóc trắng nhỏ tuổi, triệu hồi con rối ma thuật chiến tranh tiêu diệt hơn một nghìn người. Người nghĩ điều đó có nghĩa là gì?”
“…”
“Cứ để tôi nói cho người biết! Công chúa Điện hạ tôn kính! Mười ngày trước, thông tin này đã được đặt trên bàn của các yếu nhân chính trị các nước, tính thêm quãng đường từ Cliff đến Fells… những Long Kỵ Sĩ đó có lẽ sắp đến biên giới rồi.”
“Nếu bị họ phát hiện Tinh Linh nhỏ bé đó, đang ở ngay trong Vương Cung của Công chúa Điện hạ… Một khi khai chiến, dù là quân đoàn Long Kỵ của Cliff, hay là con rối chiến tranh của Tinh Linh đó, đều có thể dễ dàng san phẳng thành phố này—lãnh thổ duy nhất còn lại của Vương quốc Fells, cùng với vinh quang một thời bị phá hủy.”
“…”
“Và đến lúc đó… mất đi nơi nương tựa cuối cùng, thần dân của Vương quốc dù có may mắn sống sót, thì lấy gì để xây dựng lại quê hương? Lấy thể diện của vương tộc sao? Thật là một lý do nực cười! Chính vì Công chúa Điện hạ người luôn ngây thơ như vậy, chúng tôi mới không thể yên tâm giao lại đất nước cho người.”
“…”
“Xin hãy xem xét lại hành vi của mình, an tâm chờ đợi ngày thành hôn đến, đừng làm những hành động vô nghĩa nữa. Tôi hy vọng Công chúa Delia người có thể hiểu… vận mệnh của Vương quốc Fells chúng ta, đã gắn liền với Tinh Linh nhỏ bé này rồi.”
“Vậy sao… Công tước Arnold, ngài có biết trước đó Lawrence đã làm gì không?”
“Hửm? Tên nhóc đó chỉ nói với tôi, rằng đã gặp một Tinh Linh tóc trắng, tôi đoán có lẽ chính là ‘người đó’, liền vội vàng đến xác nhận… còn chưa kịp hỏi nhiều, sao vậy?”
“Hóa ra là vậy… thế thì có lẽ ngài gặp chút phiền phức rồi.”
…
Một bữa trưa vui vẻ và thú vị cứ thế kết thúc.
Có lẽ vì chưa bao giờ được ăn những món ngon thực sự, Brian và Sge vốn là dân làng, đối với mọi thứ trên bàn ăn đều rất tò mò, thấy thứ gì chưa từng thấy liền cho vào miệng, kết quả đến bây giờ bụng no căng, nằm ườn trên ghế cũng sắp không dậy nổi.
“Trời ạ… lần đầu tiên được ăn ngon như vậy, a… tôi chết mất, no quá…”
“…Tôi… không xong rồi, tôi sắp nôn mất…”
“Đừng, đừng nôn! Toàn là đồ ngon, nôn ra thì lãng phí lắm! Cố gắng… cố gắng một chút…”
“…Tôi thấy ăn xong bữa này, có thể ba ngày không cần ăn cơm nữa.”
“Tôi… tôi cũng nghĩ vậy! Đúng rồi, Celice… họ nói cô rất lợi hại? Có thật không…”
Chắc là? Có lẽ? Có thể? Tôi đặt tay lên môi suy nghĩ một lúc…
Dù sao thì Thạch Cự Nhân quả thực rất mạnh mẽ, những con người đó cảm thấy sợ hãi cũng là bình thường… chỉ là, tôi sẽ không vì thế mà tự mãn, tôi rất rõ ưu và nhược điểm của mình.
Trong tình huống có đủ trang bị, tôi có thể phát huy năng lực tấn công và hỗ trợ xuất sắc, có thể giúp đồng đội hoặc chính mình giành chiến thắng.
Tuy nhiên, khi không có nhiều vật phẩm, những gì có thể làm lại rất hạn chế… nói đơn giản, là cực kỳ tin tưởng vào ngoại vật. Cho nên đối mặt với sự cám dỗ của mười viên Ma Tinh, tôi mới không chút do dự mà đồng ý.
Có Huyết Tinh làm át chủ bài trong tay, tôi không quan tâm họ có âm mưu quỷ kế gì.
Ở thế giới dị giới này, sức mạnh… mới là thứ quan trọng nhất.


0 Bình luận