Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 217: Nàng Tinh Linh Không Cần Được Bảo Vệ
0 Bình luận - Độ dài: 1,703 từ - Cập nhật:
Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại một tiếng ‘rầm’, âm thanh rất lớn, khiến tôi dần tỉnh táo lại.
Ngồi trong lồng, tôi cúi đầu, vẻ mặt có chút trầm ngâm.
Cảm nhận cánh tay và chiếc chân đã mất, trong lòng tôi không khỏi dâng lên chút hoang mang… nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ đó đi.
Thế giới này quả thực do loài người nắm giữ, nhiều chủng tộc khác bao gồm cả Người Lùn như Gerson đều bị buộc phải trốn vào trong những dãy núi rộng lớn, mà tộc Tinh Linh của tôi đến nay vẫn không có tin tức, có thể đoán được tình thế của họ cũng chẳng khá hơn là bao.
Tôi không hề nghi ngờ việc họ đang tìm kiếm mình, chỉ là có lẽ còn khó khăn hơn tôi tưởng. Trong một thế giới xem chủng tộc khác là món hàng giá cao như thế này, rủi ro mà họ phải đối mặt khi tìm tôi, không hề nhẹ nhàng hơn việc tôi một mình tìm đường về nhà.
Đối với quan niệm của Camille, từ tận đáy lòng tôi không hề tán thành.
Dù rằng tìm kiếm sự che chở là cách làm đúng đắn nhất, nhưng như cô bé đã nói… thế thì sao chứ?
Ở trong một môi trường an toàn và đầy đủ, giống như bông hoa trong nhà kính, hoàn toàn không chịu nổi mưa gió, chỉ có thể dựa vào người khác để sống sót… thời gian dài, có lẽ ngay cả bản thân cũng sẽ đánh mất, hoàn toàn bị thế giới này hòa nhập.
Trở thành một thú cưng Tinh Linh thực thụ, hưởng thụ sự yêu thương của chủ nhân, sống một cuộc sống có quy tắc, đem tất cả của mình dâng hiến cho chủ nhân.
Vậy thì… đến lúc đó, tôi còn là tôi không?
Nếu tôi không có ký ức tái sinh, với tư cách là một Tinh Linh đến từ thế giới khác bình thường, lựa chọn này có lẽ cũng không tệ. So với thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm, có một người chủ cưng chiều mình, có thể cung cấp thức ăn và chỗ ở tốt nhất, tốt hơn nhiều so với việc phiêu bạt khắp nơi, mình đầy thương tích, không phải sao?
Tiếc là, đây không phải điều tôi muốn, tôi cũng không cần được bảo vệ.
Nếu có suy nghĩ đó, lúc trước ở Vương cung Cliff, đối mặt với lựa chọn nhảy hay không nhảy, tôi đã không chút do dự mà nhảy xuống, chui vào xe ngựa của Allen để tìm kiếm sự che chở… tự nhiên cũng sẽ không có những chuyện sau này, càng không mất đi tay chân, bị thương nặng đến mức bây giờ vẫn chưa lành.
Đúng vậy! Tôi chính là kẻ hoang dã khó thuần hóa!
Mất đi vũ khí tôi còn có tay chân, dù tay chân bị gãy tôi vẫn còn răng nanh, nếu ngay cả răng nanh cũng không còn, tôi vẫn còn xương cốt sắc nhọn.
Tưởng rằng thân thể đầy vết thương này của tôi từ đâu mà có sao? Đây chính là niềm tin vững vàng nhất của tôi! Vượt qua vô số tuyệt vọng, tìm thấy bến đỗ cuối cùng, và giữ vững niềm tin này! Trước khi đạt được mục tiêu trở về quê hương Tinh Linh, tôi tuyệt đối sẽ không dừng lại, không một ai có thể ngăn cản tôi!
Muốn tôi thỏa hiệp mà đầu hàng, vậy thì hãy chuẩn bị… trả một cái giá đắt đi!
Hít một hơi thật sâu, gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại tràn đầy động lực.
Bàn tay trái duy nhất còn lại sờ ra sau eo, chạm vào vật thể hơi cứng trong lớp lót, khóe miệng tôi không khỏi nở một nụ cười nhạt.
Đây là sai lầm của chính các người!
……
『Thế nào rồi, Đại Sư Bram, cách sử dụng【Thần Khí】, ngài đã tìm ra chưa?』
『Tạm thời vẫn chưa được, thật sự rất kỳ lạ… rõ ràng chỉ là một viên Ma Tinh, tại sao lại không tiếp nhận sức mạnh tinh thần của tôi.』
『Ý của ngài là, thứ này người khác không dùng được?』
『Hiện tại khó mà phán đoán, ít nhất thì năng lượng ma thuật bên trong tôi không thể điều động được. Có lẽ còn thiếu một điều quan trọng nào đó…』
『Chẳng phải còn có một cánh tay giả sao? Lẽ nào cũng đã thử rồi?』
『Vâng, vẫn không được… dù kết hợp lại với nhau, cũng vẫn không thể khởi động. Nói đến, suy nghĩ của cô Tinh Linh đó rất độc đáo, lại có thể tách vòng tròn ma thuật ra, quan trọng nhất là còn thành công. Trí tưởng tượng và sự sáng tạo này, thật sự không thể tin nổi. Cũng không biết thầy giáo của cô ta là ai…』
『Chậc, tôi không quan tâm chuyện này! Đại Sư Bram, tôi chỉ muốn biết cách điều khiển Thần Khí này, chúng ta cần dùng nó để thuyết phục cha tôi.』
『Hãy cho tôi thêm chút thời gian, có lẽ cách triệu hồi của cô nhóc đó, không giống với người bình thường… nhưng nếu đã là Ma Tinh, thì luôn có cách để sử dụng, thật sự chưa từng nghe nói có vật phẩm nào từ chối bị sử dụng cả.』
290538713
……
Tôi cẩn thận sờ soạng chiếc vòng kim loại trên cổ, dùng cảm giác tay để tìm kiếm những khe hở có thể có.
Món đồ gọi là【Vòng Cấm Ma】 này đối với tôi có kích thước hơi lớn, có lẽ là dùng cho người trưởng thành, kết quả lại bị đeo lên cổ tôi, giống như đeo một món trang sức kỳ quái. Tiếc là nó vẫn kẹt ở cổ, khiến tôi không thể tháo ra được.
Cũng vì thế mà còn một khoảng cách khá xa so với da, có thể dễ dàng dùng ngón tay sờ vào vòng trong.
Nói cho cùng, những người đó vẫn đã xem thường tôi.
Họ không biết rằng, tôi từng học qua【Ma Đạo Khoa Kỹ】, đối với kỹ thuật chế tạo Ma Đạo Cụ, cũng có hiểu biết nhất định.
Chiếc Vòng Cấm Ma này rõ ràng là một món Ma Đạo Cụ, không chừng còn đến từ Gale. Tuy chức năng và cấu trúc tôi chưa từng thấy qua, nhưng không ảnh hưởng đến một vài nguyên tắc chung trong đó, đặc biệt là tiêu chuẩn được sử dụng khi chế tạo.
Giống như rèn một con dao găm, để đảm bảo sự ổn định của cấu trúc tổng thể, chiều dài và độ dày của nó đều có kích thước tương đối.
Vì vậy, Ma Đạo Cụ cũng như vậy.
Người thiết kế thường sẽ giấu dãy phép trận ở bên trong, mà viên Ma Tinh chắc chắn sẽ được khảm vào, cũng không thể cách xa trung tâm của mạch điện… vì điều đó sẽ làm chậm tốc độ khởi động, đồng thời tăng mức tiêu hao năng lượng ma thuật.
Thế nên việc tôi cần làm, chính là tìm ra điểm nối liền với Ma Tinh, dùng dao nhỏ cắt đứt nguồn cung năng lượng ma thuật… chiếc Vòng Cấm Ma này tự nhiên sẽ vô hiệu.
Con dao nhỏ của tôi nếu theo tiêu chuẩn Ma Đạo Cụ, gần như chỉ là một món đồ chơi kỷ niệm, nhưng lúc chế tạo lại xa xỉ dùng không ít vật liệu quý.
Ví dụ như, Á Lan Kim.
Một loại kim loại đặc biệt có tính chất hoạt hóa, là khoáng vật đi kèm của một loại quặng quý hiếm, sản lượng mỗi năm trên toàn đại lục, cũng chỉ bằng một khối cỡ nắm tay. Tác dụng lớn nhất của nó là triệt tiêu năng lượng ma thuật, bất kỳ ma pháp nào cũng không thể ảnh hưởng lên nó, có chút giống như hai cực cùng dấu của nam châm đẩy nhau?
Tóm lại, đây chính là cơ hội của tôi.
Kiến thức và dụng cụ cần thiết đều có, việc còn lại là tìm ra điểm đột phá, thực ra điều này cũng không khó. Thời gian đủ lại không có ai canh chừng, dù cho thử từng chút một, cũng sẽ tìm được vị trí quan trọng nhất.
Vì vậy, sau khi sờ đến một khe hở trên hoa văn, tôi dùng đầu ngón tay đẩy lưỡi dao, nhẹ nhàng luồn vào theo một góc, rồi thử xoay.
Trong một khoảnh khắc, sức mạnh tinh thần quen thuộc lại hiện lên trong đầu tôi… sức mạnh đã mất dần dần hồi phục.
Cùng lúc đó, tôi cũng chậm rãi mở mắt.
Trong tầm nhìn tối om, những đường nét xám trắng nhanh chóng hiện ra, giống như một bộ phận được kích hoạt, nhanh chóng vẽ lên đường viền của vật thể, và cực nhanh phủ lên những mảng màu xám, rất nhanh đã điều chỉnh xong độ sáng, độ tối và độ rõ nét, đem tất cả mọi thứ trước mắt hiện ra trong đôi mắt của tôi.
Chiếc lồng sắt màu kim loại có chút cũ kỹ, trên bức tường gạch ảm đạm treo còng tay và dụng cụ tra tấn, cánh cửa lớn nặng nề không có cửa sổ, cộng thêm những vết ố đậm có thể thấy ở khắp nơi trên mặt gạch lát sàn… không nghi ngờ gì nữa, đây rõ ràng là một nhà tù dưới lòng đất đáng sợ.
Nhưng lúc này tôi không hề lo lắng.
E rằng ngay cả Lawrence cũng không ngờ tới… gã phong tỏa sức mạnh tinh thần của tôi và nhốt tôi ở đây, mà con dao nhỏ Công Tước Arnold giúp tôi tìm lại, lại trở thành chìa khóa để tôi khôi phục sức mạnh.
Lawrence với tư cách là con trai đã phá hỏng kế hoạch của cha mình, kết quả lại bị người cha vô tình phá hỏng kế hoạch.
Đây thật sự là một nỗi mỉa mai lớn.


0 Bình luận