Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 159: Nàng Tinh Linh Bị Hiểu Lầm
0 Bình luận - Độ dài: 2,539 từ - Cập nhật:
“Cái gì mà do ta hại chứ… Tuy nàng bị thương đúng là có liên quan đến ta, nhưng ta không cần phải giải thích với ngươi.”
Ivo nhướng mày. Thân là một Quyền Thánh đại nhân được người người kính nể, hắn không chỉ bị một đứa trẻ xem thường, mà còn phải chịu sự chỉ trích vô cớ… cho dù sự thật có gần đúng đi nữa, cũng khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Huống hồ trong đó còn liên quan đến những nội tình phức tạp…
“…Trả lại nàng cho ta! Đó là em gái của ta!”
Brian thở hổn hển nhìn chằm chằm vào Ivo, sự chênh lệch chiều cao khổng lồ không hề ảnh hưởng đến dũng khí đối mặt của cậu.
“Trả lại cho ngươi? Hờ, ngươi bảo vệ được nàng sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một…” dân làng?
Tôi đoán Ivo vốn định nói như vậy, nhưng rồi đột nhiên khựng lại… nhớ ra thiếu niên này mới vừa rồi đã liên tục thách đấu một quân sĩ dày dạn kinh nghiệm hai mươi ba lần, dù thua cả hai mươi ba lần… đó cũng không phải là chuyện người thường có thể làm được.
Điều này không chỉ cần một ý chí kiên cường và dũng cảm, mà còn cần thể lực và sức bền vượt trội để chống đỡ.
Phải biết rằng không lâu trước đây, Brian vẫn là một cậu bé gầy gò suy dinh dưỡng, vậy mà bây giờ, dưới sự rèn luyện cường độ cao mỗi ngày, chỉ hơn một tháng, thân hình đã săn chắc hơn rất nhiều… điều này thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng sau khi trải qua sự gột rửa của sự kiện Huyết Lang, hiểu được sự đặc biệt của cơ thể mình, đối với việc tại sao Brian lại có được sức bền ưu tú như vậy… tôi đã không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.
“Thôi được, ta thừa nhận ngươi là một tân binh không tồi, nhưng thực lực bản thân vẫn còn rất yếu, bây giờ ngươi chưa thể bảo vệ được bất kỳ ai. Em gái… ừm, của ngươi, cứ tạm thời ở bên cạnh ta đi. Yên tâm, ta sẽ sắp xếp cho nàng rất tốt, không cần ngươi phải lo lắng. Đợi đến khi nào ta cảm thấy ổn rồi, sẽ trả lại nàng cho ngươi. Ừm, quyết định vậy đi, ngươi quay về hàng đi.”
Có lẽ Ivo cũng đã nghĩ đến điểm này, chỉ là không suy nghĩ nhiều đến vậy… có thể hắn cho rằng nhóc con này có thiên phú cực tốt, trong lòng có chút tán thưởng.
Cho nên sau khi thuật lại ý của tôi, hắn còn tiện thể an ủi Brian một chút. Tôi có thể nghe ra… Ivo nói những lời này hoàn toàn xuất phát từ ý tốt, không hề có một chút ác ý nào.
Nhưng không hiểu sao, không khí ở sân tập lại đột nhiên trở nên kỳ quái.
“Chơi chán rồi… mới trả lại, ý là vậy sao?” một binh sĩ khẽ trao đổi với đồng đội.
“…Chắc là vậy rồi, La Lang trưởng quan… có sở thích như thế này từ khi nào vậy?” một binh sĩ khác đáp lại với giọng cực nhỏ.
“Trời ạ, em gái của Brian… quả nhiên bị sĩ quan cấp cao để mắt tới rồi. Mình có nên giúp cậu ấy không…” Đây là tiếng lẩm bẩm run rẩy của Sige.
“Cái gì chứ… đàn ông đều là đồ biến thái… ngay cả một cô bé tàn tật cũng không tha…” Cô tân binh kia khẽ nói, bất bình thay cho tôi.
Là một Tinh Linh, tai thính là chuyện đương nhiên, đặc biệt là trong khoảnh khắc tĩnh lặng thế này, mọi lời thì thầm to nhỏ, lẩm bẩm của mọi người, tôi đều nghe rõ mồn một.
Chỉ là trong lòng tôi rất kỳ lạ, những người này có phải đã hiểu lầm gì rồi không… rồi lại cẩn thận ngẫm lại lời của Ivo vừa rồi.
『Em gái của ngươi… ở bên cạnh ta… sắp xếp cho nàng rất tốt… cảm thấy ổn rồi… sẽ trả lại nàng cho ngươi…』
Thế là, mặt tôi đỏ bừng lên… hoàn toàn là bị Ivo chọc cho tức điên!
Tên ngốc này có biết ăn nói không vậy!
Cái gì gọi là ‘cảm thấy ổn rồi, mới trả lại nàng cho ngươi’, đây chẳng phải là khiến người ta hiểu lầm sao! Rõ ràng là muốn tạo cho Brian một cảm giác ‘phải trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể giành lại em gái’.
Từ đó khích lệ Brian, người đã có được ý chí kiên cường, có thể chủ động nỗ lực rèn luyện bản thân hơn nữa… dù sao thì, tôi cảm thấy thời cơ rời đi cũng sắp đến rồi. Nếu ngày đó tới, mà Brian lại không có tác dụng gì nhiều, tôi chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, Brian đúng là đã được khích lệ, nhưng cái vẻ nghiến răng nghiến lợi đó, rõ ràng đã nghĩ lệch hoàn toàn… Tôi không hề nghi ngờ rằng nếu Brian có thể đánh thắng Ivo, cậu ấy chắc chắn sẽ lập tức nhảy dựng lên, đấm cho tên biến thái này ngã sấp mặt.
…Tốt lắm, sau Brian, danh tiếng của Ivo cũng bị hủy hoại rồi.
Càng tức hơn là, tên Ivo này lại chẳng hề tự giác, hắn cho rằng mình vừa mới khích lệ tân binh một cách tích cực, vẫn còn đang mỉm cười chờ đợi phản hồi. Hoàn toàn không phát hiện ra… ánh mắt của những người khác nhìn hắn đều đã thay đổi.
Tôi cũng đành chịu, những ánh mắt vi diệu vốn dĩ đi đến đâu cũng có, bây giờ càng như đã khẳng định chắc nịch cho suy đoán của họ. Tuy là một Tinh Linh, tôi không quan tâm đến những lời đồn kỳ quái. Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây, cách nhìn của loài người không liên quan gì đến tôi…
Hơn nữa Bông Tai Ảo Thuật vẫn còn đang đeo, người khác nhìn thấy cũng chỉ là một cô bé loài người được ngụy trang mà thôi. Dù bị nhìn bằng ánh mắt đồng tình, thương hại như thế này, cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu… về cơ bản không ảnh hưởng gì đến tôi.
Tôi quay mặt lườm Ivo, không còn gì để nói với tên chậm tiêu này.
“La Lang trưởng quan!” Brian lúc này khó khăn lên tiếng.
“Hửm?”
“Em gái của tôi còn nhỏ tuổi, cơ thể lại tàn tật… có lẽ không thể làm ngài vui được. Xin ngài nể tình chúng ta đều là thành viên của Quân Cách Mạng, xin ngài hãy rủ lòng thương mà tha cho em ấy! Tôi nguyện làm bất cứ điều gì để bù đắp! Tôi xin ngài!”
Nhìn thấy vẻ mặt vừa bi phẫn vừa bất lực của Brian, lại để ý đến ánh mắt kỳ quái và những lời xì xầm của những người khác. Dù dây thần kinh của Ivo có thô đến đâu, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
“Khoan đã? Mọi người có phải đã hiểu lầm gì rồi không?”
Ivo ngơ ngác nhìn những người xung quanh, kết quả là những ánh mắt hắn chạm phải đều vội vàng né tránh, không một ai dám nhìn thẳng vào hắn. Tất cả các chiến sĩ, bao gồm cả quân sĩ Lanster, đều nghiêm trang ngồi thẳng.
Còn những tân binh chưa hiểu rõ về Ivo, thì phần lớn mang ánh mắt khinh bỉ, nhưng không dám nói thêm lời nào.
Cũng phải, dù trên người quấn băng vì bị thương, nhưng hào quang của Quyền Thánh vẫn vô cùng chói lọi, sức uy hiếp từ thực lực mạnh mẽ đó đủ để khiến mọi người câm nín. Huống hồ bản thân hắn còn là một trong những người đứng đầu Quân Cách Mạng, tất cả những người có mặt ở đây, trừ tôi ra, đều là cấp dưới của hắn.
Cho nên…
“Không phải! Mọi người đều hiểu lầm cả rồi!! Ta chỉ… thấy nàng rất đáng thương, nên mới muốn mang nàng theo bên mình, để tiện chăm sóc mọi lúc! Thật sự không có ý gì khác đâu!!” Ivo cố gắng giải thích một cách vô ích, muốn cho người khác hiểu… chuyện này là có nguyên nhân!
…Ở Cô Nhi Viện được yêu thích như vậy, những cô bé đáng thương lại đáng yêu cũng không ít, cũng không thấy ai được ngài ôm trong lòng mãi không buông. Còn không biết xấu hổ mà chối…
…Tôi đoán không ít người đang thầm nghĩ như vậy trong lòng, đặc biệt là cô tân binh đang bĩu môi kia.
“Nếu đây thật sự là hiểu lầm! Vậy xin La Lang trưởng quan hãy trả lại em gái cho tôi! Tôi có thể chăm sóc tốt cho em ấy!”
Brian lại lựa chọn tin tưởng, cậu lập tức nói ra yêu cầu của mình.
“Không được! Ta không thể giao nàng cho ngươi! Nguyên nhân cụ thể ngươi không cần biết, nhưng cô bé này phải do ta bảo vệ, chuyện này không có gì phải thương lượng. Ta không quan tâm ngươi có phải là ‘anh trai’ của nàng hay không, cũng không thể nào giao nàng cho ngươi.”
Thế là, ánh mắt của những chiến sĩ đang vây xem, lại thay đổi một cách vi diệu… dường như biến thành ngưỡng mộ và khâm phục?
Haiz… tôi không còn gì để nói nữa, mặc kệ hắn…
“Nhưng…”
Brian còn muốn cố gắng tranh luận, nhưng Ivo đã có chút mất kiên nhẫn.
Hắn đột nhiên nhấc chân phải lên, bắp đùi dài và rắn chắc, đột ngột giẫm mạnh xuống đất.
Tiếng mặt đất vỡ vụn nổ vang, những phiến đá được mài nhẵn lập tức sụp đổ, lấy chân phải của Ivo làm trung tâm, những vết nứt nhỏ chi chít xuất hiện, rồi “rắc rắc” lan rộng ra một khoảng lớn.
Trên sân tập, những tiếng xì xầm vốn còn nghe được, giờ phút này bỗng im bặt. Mà Brian đứng quá gần, còn bị mặt đất chấn động làm cho ngã ngồi xuống đống đá vụn, khuôn mặt thiếu niên đầy vẻ kinh ngạc.
Thân hình cao lớn của Ivo mang theo một khí thế đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm vào tân binh trên mặt đất, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Kẻ yếu không có tư cách lên tiếng, miệng thì nói muốn bảo vệ ai đó, nhưng lại không có sức mạnh để thực hiện, ngươi có từng nghĩ đến cái giá phải trả của việc cậy mạnh mà thất bại không? Ngươi định lấy tính mạng của người khác làm con bài đặt cược, để thể hiện cái gọi là dũng khí và ý chí sao? Đừng ngây thơ nữa, nhóc con.”
“Ngươi muốn bảo vệ cái gì, thì cần phải có thực lực để chống đỡ, nếu ngươi có thể hiểu được điều này, nỗ lực nâng cao bản thân, đợi đến khi ngươi có đủ sức mạnh, ta sẽ cho ngươi cơ hội đối thoại bình đẳng. Bây giờ, lập tức cút về hàng cho ta. Lanster! Hôm nay tăng gấp đôi khối lượng huấn luyện cho đám tân binh này, nếu có kẻ nào không phục chống đối, cứ theo quy củ quân doanh mà trừng phạt.”
“Vâng! Trưởng quan!”
Lanster chắp tay sau lưng, dùng nắm đấm phải đập vào ngực, vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn cuồng nhiệt.
Ivo gật đầu, không để tâm đến phản ứng của những người khác nữa, trực tiếp xoay người đưa tôi rời khỏi sân tập.
Tôi hơi quay đầu nhìn về phía Brian, cậu bé ngây người ngồi đó, ánh mắt nhìn tôi từ xa… giống như một con thú nhỏ mất đi sự bảo vệ của cha mẹ, bị bỏ rơi giữa trời đông tuyết giá… đáng thương, bất lực và yếu đuối không thể làm được gì.
Mặc dù cách làm của Ivo đã hoàn hảo thực hiện được ý đồ của tôi, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của Brian, tôi ít nhiều cũng có chút khó chịu. Nhưng tôi chỉ có thể quay mặt đi… Tôi biết làm vậy với cậu ấy quá tàn nhẫn, nhưng nếu không làm vậy… thì chỉ có thể bỏ rơi cậu ấy, một mình lên đường thôi.
Hành trình của tôi còn rất dài, muốn đứng bên cạnh tôi, chỉ dựa vào ý chí là không đủ… Tôi có thể tưởng tượng ra trong tương lai, còn có nhiều gian nan trắc trở hơn nữa đang chờ đợi tôi. Nếu không có quyết tâm cấp thiết nâng cao thực lực, dù nhất thời mềm lòng cuối cùng cũng chỉ hại cậu ấy.
Nếu lại gặp phải chuyện tương tự như sự kiện Huyết Lang, chẳng lẽ lại để một Tinh Linh tàn tật như tôi, không màng thân mình đi cứu cậu ấy sao? Tôi ngay cả bản thân còn không bảo vệ được, thì làm sao đi chăm sóc người khác?
Hy vọng có thể ép ra được tiềm năng của Brian, cậu ấy sẽ càng ngày càng nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn… cho đến ngày đó đến, tôi có thể yên tâm mang theo cậu ấy, với tư cách là đồng bạn cùng nhau đi du hành.
Nếu không làm được… vậy thì hãy để cậu ấy rời khỏi quân doanh. Đi làm một người bình thường, sống một cuộc sống yên bình có lẽ sẽ tốt hơn…
……
Trên đường từ sân tập trở về, tôi cảm thấy Ivo vẫn có vẻ buồn bực.
Có lẽ trước khi đến, hắn chỉ nghĩ là có binh sĩ gây chuyện, không ngờ sự việc lại phức tạp đến vậy, còn kéo cả bản thân vào.
Trước đó không ai nói ra, hắn còn không nghĩ đến phương diện này… bây giờ bước vào tòa nhà, dưới ánh mắt vi diệu của người khác, cơ thể Ivo căng cứng lại, trên trán còn rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Thế là, việc đầu tiên khi trở về văn phòng, hắn liền đặt tôi lên chiếc ghế sô pha bọc da thú, thở phào một hơi thật sâu.
Tôi cũng không để ý, tiện tay lấy cây gậy chống bên cạnh ôm vào lòng, rúc vào chiếc đệm mềm phía sau… vẫn là ghế sô pha thoải mái nhất, không cứng như cánh tay của Ivo, lúc nào cũng làm mông tôi bị cấn.
“Sao em không nói cho ta biết sớm hơn, cứ trơ mắt nhìn họ hiểu lầm ta vậy?” Ivo cười khổ. “…Ai! Chắc lần sau đến Cô Nhi Viện, bọn nhỏ Aida sẽ không cho ta bế nữa.”
Đáp lại, tôi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Giả vờ không hiểu hắn đang nói gì.


0 Bình luận