• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh

Chương 207: Nàng Tinh Linh Từ Chối Biểu Diễn

0 Bình luận - Độ dài: 1,561 từ - Cập nhật:

Công tước Arnold cau mày, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ.

Bá tước Yax thì lộ vẻ khó hiểu, đưa mắt nhìn vị Công tước bên cạnh, dường như muốn hỏi điều gì đó.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của những quý tộc đó nhìn tôi đã có sự thay đổi tinh vi, dường như xem tôi là một kẻ lừa đảo chuyên đi lừa ăn lừa uống, chứ không phải vị cứu tinh có thể giải cứu đất nước như lúc đầu.

Rõ ràng là các người mời ta đến mà!

Tôi bĩu môi, trong lòng có chút không vui.

Tuy sớm đã không có cảm tình gì với quý tộc loài người, nhưng bị họ nghi ngờ như vậy, ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.

Vì tôi không thể nói, dáng vẻ im lặng đứng đó càng khiến những quý tộc kia thêm nghi ngờ, những lời bàn tán không hay cũng ngày một trắng trợn hơn.

“Quả nhiên là bị lừa rồi sao? Công tước Arnold cũng không lên tiếng nữa.”

“Trời ạ, nếu thật sự là vậy, thì chuyện này… chẳng phải đã trở thành nỗi ô nhục của giới quý tộc Fells chúng ta sao?”

“Cũng chưa chắc, dù sao chúng ta cũng chưa thấy Tinh Linh đó ra tay, biết đâu cô ta thật sự rất lợi hại?”

“Không thể nào, Đại sư Bram đã đích thân thị phạm rồi, Ma Tinh cấp bốn cũng chỉ triệu hồi được Ma Tượng chưa đến mười mét, dù cho cô ta Thánh Hạch cấp chín thì có thể làm gì? Hơn nữa Tinh Linh này còn nhỏ tuổi như vậy, có biết vẽ pháp trận ma thuật hay không cũng là một vấn đề.”

“He he he, trông đáng yêu thế này, bảo là thú cưng thì ta tin… nhưng mà Luyện Kim Thuật Sĩ thì…”

“Câm miệng, các người đừng có nói bậy! Lão sư không phải là thú cưng của ai cả! Cô ấy là Luyện Kim Thuật Sĩ lợi hại nhất!”

Brian đứng sau lưng tôi, không nhịn được mà đứng ra lớn tiếng phản bác lại những lời đó, Sige bên cạnh cũng lộ vẻ tức giận.

“Đây không phải là nói bậy, trên cổ của Tinh Linh đó, hẳn là có một chiếc vòng, đó chính là bằng chứng cô ta là thú cưng.”

Lawrence không chút nể nang, cứ thế cười và vạch trần vết sẹo của tôi, cũng khiến vẻ mặt tôi trở nên lạnh lùng.

Tôi lẳng lặng nắm lấy tay Brian, quay người rồi tiện tay dắt theo Sige, định bụng rời khỏi đây ngay lập tức… mười viên Ma Tinh đó tôi không cần nữa, đến Rừng Sương Mù tôi tự mình đi cũng được, không cần phải ở cùng đám quý tộc loài người này.

Trong lòng nghĩ vậy, chân vừa bước được hai bước, đã thấy mấy người lính gác mặc giáp sắt chặn đường chúng tôi.

“Ai cho phép ngươi đi? ‘Các hạ’ Celice, đây là trang viên của ‘nhà Cantwell’ chúng ta, không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Lawrence vẻ mặt đầy mỉa mai. “Tất cả chúng tôi ở đây, vẫn đang chờ đợi màn biểu diễn của các hạ đây, đừng khiến chúng tôi thất vọng nhé.”

“Đúng vậy, ít nhất cũng hãy để chúng tôi xem thực lực của các hạ, không thể đến đây một chuyến công cốc được.”

“Chẳng lẽ thật sự ngay cả pháp trận ma thuật cũng không biết vẽ? Vậy thì thú vị rồi…”

“Đừng nói vậy chứ, dù sao cũng là thú cưng có chủ, kiến thức tầm cỡ này, hẳn là đã được học qua.”

“Ha ha ha ha…”

“Khốn kiếp các người, không được sỉ nhục Lão sư của tôi!”

Tôi hít một hơi thật sâu, quay mặt lại dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn những quý tộc đang chế nhạo xung quanh, siết chặt tay hai chàng thiếu niên, ngăn lại sự bốc đồng của họ.

“Đủ rồi!!!”

Công tước Arnold vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng gầm lên một tiếng nặng nề, át đi những lời bàn tán của đám quý tộc.

“Thưa các hạ Celice, rất xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện này…” Vị lão Công tước lựa lời nói. “Những người này không biết đến uy năng của ngài, dù sao Vương quốc Fells cũng không có Pháp Sư chân chính, xin ngài hãy tha thứ cho sự vô tri của họ về sức mạnh.”

“Nếu có thể, liệu ngài có thể thể hiện một chút thực lực của mình không? Để họ hoàn toàn dẹp tan những suy nghĩ vẩn vơ?” Arnold thăm dò hỏi.

Xem ra vị lão Công tước này vẫn còn lý trí, với tư cách là người nắm quyền có địa vị cao hơn, rõ ràng ông có nhiều kênh thông tin hơn, có lẽ cũng hiểu rõ hơn về sức mạnh của Thạch Cự Nhân của tôi?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao tôi phải nghe lời họ?

Chỉ vì đám quý tộc loài người này muốn xem, là tôi phải thể hiện ra sao? Tưởng tôi là tên hề trong rạp xiếc à? Đừng có đùa!

Năng lượng sinh mệnh quý giá của Huyết Tinh, sao có thể lãng phí vào chuyện vô nghĩa này? Vốn dĩ là họ cầu xin tôi giúp đỡ, nếu đã có người thích hợp hơn, thì cứ để vị ‘Đại sư’ đó đi đi. Còn về việc bị sỉ nhục, tôi chẳng hề bận tâm…

Ngay cả thùng rác cũng đã từng bới, người lúc nào cũng đầy vết thương, thậm chí cả tay chân cũng không còn, tất cả những gì đã trải qua, đã khiến tôi hiểu sâu sắc rằng. Muốn sống thật tốt, thì phải có sức mạnh.

Với tình hình hiện tại, quý tộc của Fells vừa không muốn bỏ sức, lại vừa muốn vơ vét đủ lợi ích… mười viên Ma Tinh đã hứa, có lấy được hay không còn khó nói. Kết quả lại muốn tôi hao tổn năng lượng, ‘biểu diễn’ cho họ xem? Đúng là mơ mộng hão huyền!

Tôi quả quyết lắc đầu từ chối.

Quý tộc ở đây không hề biết… Ma Tượng được triệu hồi bằng Huyết Tinh, sẽ theo bản năng hấp thụ sinh mệnh lực, để bù đắp cho ma lực tiêu hao của bản thân.

Một khi giáng lâm trong thành phố, đó sẽ là một thảm họa toàn diện, trước khi có đủ vật tế, có lẽ sẽ không dễ dàng tan biến… điều này có nghĩa là nếu lỡ mất kiểm soát, tất cả mọi người trong thành phố, có thể sẽ có kết cục giống như đám quân phản loạn kia.

Muốn xem Thạch Cự Nhân của ta, cái giá đó…

Các người gánh nổi không…

“Chuyện này… thưa các hạ Celice, hay là ngài suy nghĩ lại một chút? Tuy ta là Công tước, nhưng cũng phải để ý đến suy nghĩ của các quý tộc khác. Ngài chỉ cần thể hiện một chút sức mạnh, để họ hiểu được sự lợi hại của ngài là được, ta nghĩ họ nhất định sẽ thay đổi thái độ.”

Công tước Arnold mang ý cầu khẩn, thậm chí có phần hạ mình.

“Đúng vậy, thưa các hạ Tinh Linh tôn kính, tôi tin ngài Công tước có sự cân nhắc của mình, tôi cũng cho rằng thực lực của ngài vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt không lừa được người, ngài dù đã mất đi một phần cơ thể, lại bị thương nặng như vậy, mà vẫn giữ được thần thái bình thản, điều đó cho thấy ngài nhất định là một dũng sĩ đã kinh qua trăm trận.” Bá tước Yax cũng lên tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn hai vị đại quý tộc này, có chút không hiểu vì sao con người lại thích tìm chết đến vậy?

Sống không phải tốt hơn sao?

“Thưa cha! Cha đang làm gì vậy! Cha là Công tước tôn quý nhất của Vương quốc Fells! Lại nói chuyện với một Tinh Linh nhỏ bé như vậy, cha muốn trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu sao? Nhà Cantwell chúng ta sắp bị cha làm cho mất hết mặt mũi rồi!”

Lawrence vẻ mặt có chút không vui, ra hiệu bằng mắt với Bram bên cạnh.

“Câm miệng! Con hoàn toàn không hiểu gì cả! Mau xin lỗi các hạ Celice… Đợi đã, con định làm gì?! Mau dừng tay!”

Thấy Ma Tượng màu xám trắng cao đến chín mét, từ từ giơ cánh tay khổng lồ lên, Công tước Arnold kinh hãi, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Thưa cha, cứ để con vạch trần lời nói dối nực cười của con Tinh Linh này, để cha hiểu rõ Vương quốc Fells, rốt cuộc cần ai.”

Đối mặt với ánh mắt khinh miệt của Lawrence, và bàn tay đá khổng lồ đang chậm rãi chụp tới, tôi buông tay hai chàng thiếu niên ra.

Mặc kệ hành động của cả hai khi ngay lập tức lao lên trước mặt định bảo vệ tôi.

Vẻ mặt tôi bình thản, ngẩng lên đôi mắt đang hơi phát sáng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận