Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 283: Nàng Tinh Linh Thức Tỉnh Tinh Thần
0 Bình luận - Độ dài: 1,707 từ - Cập nhật:
Là kẻ địch sao?
Đồng tử tôi khẽ co lại, nhanh chóng thấm máu trên vai, nằm rạp trên lòng bàn tay Thạch Cự Nhân để vẽ ma pháp trận.
Vì tinh thần lực đã cạn kiệt, tôi không thể dùng Niệm động lực để điều khiển máu được nữa, chỉ có thể vẽ theo cách thông thường.
Chỉ là, máu đặc sệt nhỏ xuống phiến đá, lại không thể vẽ ra được hình thù chính xác... Cánh tay bị năng lượng tiêu cực của U linh ăn mòn, bất giác run lên khe khẽ, hoàn toàn không thể vẽ ra được một đường thẳng.
Chết tiệt… cố gắng lên nào!
Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh lại.
Tôi dùng sức ấn lòng bàn tay lên phiến đá, mới miễn cưỡng khiến đầu ngón tay ngừng run rẩy.
Tập trung tinh thần, với tốc độ ổn định nhất có thể, tôi mở to mắt kéo mu bàn tay để vẽ thật nhanh.
Mồ hôi trên trán chảy xuống theo ngọn tóc, Thạch Cự Nhân sắp cạn kiệt ma lực vẫn vung tay vung chân tiếp tục chiến đấu.
Mất đi khả năng tạo ra thương đá, đồng nghĩa với việc không thể áp chế từ xa, một lượng lớn Vong linh đang tụ tập lại chỉ có thể bị tiêu diệt một cách kém hiệu quả.
Chiến hào trước đó đã sớm bị phá hủy, vách đá cũng sụp đổ dưới sự giẫm đạp, khắp nơi là những xác chết thối rữa chồng chất, xen lẫn xương trắng vỡ vụn, chất đống dưới chân Thạch Cự Nhân như một nghĩa địa.
Toàn bộ chiến trường tan hoang, nồng nặc mùi hôi thối của Vong linh, vô số hài cốt phủ kín mặt đất, máu mủ thối rữa nhuộm đen cả bùn đất.
Giữa chiến trường vực thẳm tuyệt vọng, Thạch Cự Nhân mình đầy máu bẩn vẫn đang chiến đấu kiên cường.
Những vết nứt nhỏ dần lan ra khắp thân thể, vài mảnh vụn bắt đầu bong ra từ bề mặt, trận chiến ác liệt kéo dài gần nửa giờ, cuối cùng cũng khiến gã khổng lồ chiến tranh mạnh mẽ này, đốt cạn ma lực và đi đến cuối con đường sinh mệnh.
Khi nắm đấm nện xuống bầy xác sống, nó đã vỡ tan dưới lực phản chấn của mặt đất, bàn chân đá bước về phía trước cũng theo đó mà vỡ vụn tan tành.
Dùng chân phải đã sụp đổ để chống đỡ trọng tâm, bề mặt Thạch Cự Nhân chi chít vết nứt, không thể duy trì kết cấu của mình, thân hình khổng lồ sụp đổ tan tành.
Và ma pháp trận sắp vẽ xong trước mắt cũng đột nhiên xuất hiện vài vết nứt, hình vẽ bằng máu tươi theo đó mà sụp đổ...
Thôi rồi...
Thiếu sự hỗ trợ của tinh thần lực, dù có dùng sức ấn chặt tay, hiệu suất vẽ vẫn quá chậm.
Bình thường chưa đầy một phút là có thể hoàn thành, nhưng vì cơ bắp ngón tay quá cứng, tôi đã không thể hoàn thành triệu hồi trong thời gian giới hạn cuối cùng.
Không kịp nữa rồi...
Tôi trơ mắt nhìn bàn tay đá khổng lồ dưới thân, sụp đổ như cát bụi bị gió thổi bay, cơ thể rách nát không thể cử động mất đi thăng bằng, cùng với những mảnh đá vụn rơi từ trên không xuống, lao thẳng vào khe nứt dưới mặt đất.
Chống vai đứng dậy từ đống đổ nát, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời như miệng giếng, cắn môi nén lại sự khó chịu khắp người, khó khăn lê lết cơ thể.
Cái hố sâu dùng để chặn bầy xác sống lúc trước, gần như đã bị cương thi và xương khô lấp đầy, nhưng vì không ngừng trèo lên nên vẫn còn khoảng trống, rồi lại bị giẫm sập trong trận chiến liên miên... Những tảng đá lớn sụp đổ đè lên vô số Vong linh, nhưng vẫn còn không ít kẻ sống sót.
Thấy tôi rơi từ trên trời xuống cùng với đá vụn, những con cương thi gần đó còn có thể cử động, lập tức giơ tay vây lấy tôi. Như một bầy linh cẩu vây công con mồi, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Ánh mắt tôi lạnh đi, dùng sức nghiêng người, rút lưỡi dao từ dây da trên chân trái.
Đối mặt với những xác chết thối rữa đang lao tới, điều duy nhất tôi có thể làm... là trước khi Cự Nhân đồn lũy đến nơi, dốc toàn lực chống cự.
……
********
Bầu trời xám xịt lạnh lẽo, bao trùm lên vùng đất hoang tàn khô héo.
Chiến trường ác liệt nơi xa đang hất tung bầy xác sống, đại quân Vong linh hàng vạn con, đang chống lại Thạch Cự Nhân đã bị máu đen nhuộm kín.
Vô số cương thi và xương khô, dày đặc xông về phía kẻ địch, như những con thiêu thân lao vào lửa, hơn mười Vong linh khổng lồ được khâu lại từ những mảnh xác, còn dùng thân hình máu thịt béo ú của mình tạo thành dây thừng, muốn cản bước kẻ địch, nhưng lại bị nghiền nát không thương tiếc.
Ma tượng chiến tranh mạnh mẽ không gì cản nổi, mỗi giây có hàng chục hàng trăm Vong linh bị tiêu diệt… nhưng dưới số lượng không tưởng chồng chất lên, không thể tránh khỏi việc bị làm chậm tốc độ tiến lên.
Và lúc này ở rìa vùng hoang dã, một đội quân kỵ binh quy mô lớn, với tốc độ xung phong như đạp nát mặt đất, đã hung hãn chém vào chiến trường từ bên sườn.
Chiến mã mặc giáp húc văng những Vong linh trên đường, mã tấu sắc bén sáng loáng vung lên, chém toạc những cái đầu yếu ớt của cương thi, trường thương cứng rắn hất văng từng chuỗi xương khô, những kỵ sĩ che mặt nạ gầm lên giận dữ, dùng vũ khí trong tay xé toang biển người chết.
Cuộc xung phong tập thể đan xen, dưới sự dẫn dắt của lá cờ mang biểu tượng chim ưng và nỏ, đã đâm thẳng vào bầy xác sống không kịp phòng bị.
“Vì sự phục hưng của Vương quốc Fells! Xung phong!”
“Xung phong!!”
“Xung phong!!!”
“Ô ô ô ô ô!!!”
Tiếng hò hét vang trời dậy đất, cuộc đột kích quy mô lớn vô cùng bi tráng, khiến hàng trăm hàng ngàn Vong linh tan xương nát thịt, cũng kích thích sự phản công bản năng của quân đoàn bất tử.
Nhiều chiến mã bị ngáng chân trong lúc phi nước đại, không ít kỵ sĩ mặc giáp bạc ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị đám cương thi đè lên.
Quái vật khâu vá cao hai mét xung quanh, quăng cương thi quật ngã mấy kỵ binh… phối hợp với những thanh đao rỉ sét của lính xương, đâm vào khe hở trên mặt nạ của các kỵ sĩ. Nhưng lại bị nhiều kỵ sĩ hơn hợp sức, dùng trường thương ghìm chặt tứ chi rồi chém bay đầu.
Cuộc đối đầu giữa người sống và Vong linh, chỉ trong nháy mắt đã thương vong nặng nề.
Một lượng lớn kỵ sĩ ngã xuống để đổi lấy nhiều Vong linh bị tiêu diệt hơn, trận chiến này không có chỗ cho sự thỏa hiệp.
Cùng lúc đó, một đội kỵ binh tinh nhuệ phi nước đại, vòng qua Ma tượng chiến tranh đang dọn dẹp chướng ngại vật, xuyên qua những mảnh xác Vong linh chất đống khắp nơi, men theo con dốc do hài cốt tạo thành, tiến đến khu vực thảm khốc nhất của toàn bộ chiến trường.
Đó là một vùng ánh sáng bạc bay lượn hỗn loạn, như đóa hoa mỹ lệ đang nở rộ, với tốc độ gần như không thể nhìn thấy, cắt chém những Vong linh lao tới như tia chớp.
Giữa máu mủ thối rữa và những mảnh xác bay lả tả, một thân hình nhỏ bé đầy vết thương đứng đó. Những ngón tay rớm máu siết chặt con dao gãy, cả người tả tơi, khuôn mặt và làn da trắng nõn ngày nào đã nhuốm màu máu đen kịt, trên tay toàn là vết bỏng do bị ăn mòn.
Tuy nhiên, dùng chiếc chân giả người gỗ bên trái đã hỏng để chống đỡ cơ thể, tinh thần lực khiến mái tóc dài màu bạc sau lưng tung bay.
Trong đôi mắt dường như có ngọn lửa đang cháy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khác thường. Với kỹ thuật điều khiển chính xác tuyệt đối, tạo ra một vùng cấm tử vong xung quanh, như một tảng đá ngầm bị sóng biển xô đập, dù Vong linh có vung móng tay thế nào, cũng khó mà vượt qua được ranh giới vô hình đó.
Cô bé Tinh Linh bị vây công, trên mặt không một chút biểu cảm, để dải sáng bay với tốc độ cực nhanh, mang theo cuộc tàn sát đẫm máu, một mình ngăn cản kẻ địch lại gần.
Thấy cảnh tượng chấn động lòng người như vậy, những kỵ sĩ bạc sôi trào nhiệt huyết, tăng tốc vung mã tấu, xông thẳng vào chiến trường này. Với cuộc xung phong dũng cảm không sợ hãi, họ đã chặn đứng thế công của đám Vong linh.
Dường như nhận ra sự tồn tại của viện quân, cô bé Tinh Linh mình đầy máu, quay đầu nhìn về phía kỵ sĩ trước mặt.
Chàng kỵ sĩ xuống ngựa tháo mũ trụ, nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn đó, đồng tử không có tiêu cự tỏa ra ánh sáng, nhưng đã không còn sự dịu dàng quan tâm như thường lệ, khuôn mặt nhuốm máu lộ ra một tia nghi hoặc.
Chàng kỵ sĩ trẻ tuổi đẫm nước mắt đưa tay ra, ôm lấy cô bé Tinh Linh dường như chỉ cần hơi dùng sức là sẽ tan vỡ vào lòng.
“Thưa Lão sư... xin lỗi, tôi đến muộn rồi...”


0 Bình luận