• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh

Chương 259: Nàng Tinh Linh Kho Vũ Khí Di Động

0 Bình luận - Độ dài: 1,614 từ - Cập nhật:

“…Đó là… Sói trắng sao?” Nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc bên cạnh, Narode vịn vào miệng hang nhìn một lúc lâu rồi ngập ngừng hỏi.

Tôi gật gật đầu… Tuy một con sói không thể tạo thành đội quân, nhưng cưỡi nó chạy trốn thì tuyệt đối không thành vấn đề! Đừng thấy nó vừa gầy vừa nhỏ, chạy nhanh lắm đấy!

“Đây, đây hẳn là thú cưỡi của ngài phải không? Những binh sĩ khác đâu rồi ạ?”

Tôi đưa hai tay lên bắt chéo, nghiêm túc lắc đầu, tỏ ý rằng những gì hắn nghĩ… Hoàn! Toàn! Không! Có!

“Vậy, vậy là không có quân đội sao…”

“Vậy phải làm sao đây… tuy đã dùng đồ chặn cửa hầm ngục rồi, nhưng không ngăn được đám lính gác đó đâu.”

“Đúng thế, chúng ta ở đây chưa tới một trăm người, lại không có vũ khí gì cả…”

“Chẳng lẽ phải bỏ chạy sao? Nhưng làm sao mà rời khỏi đây được?”

“Không lẽ phải đi xuống từ đây chứ? Đây hình như là nơi họ xử lý thi thể… nghe nói bên trong có rất nhiều rắn đó!”

“Bên dưới tối quá, đuốc căn bản không đủ, với lại độ cao này rất nguy hiểm…”

“Tinh Linh các hạ đã lên đây bằng cách nào vậy…”

Nghe đám tù nhân bàn tán xôn xao, tôi trực tiếp nắm chặt tay phải thi triển năng lực. Ma văn trên Cánh Tay Ma Ngẫu loé sáng, sau đó từ mặt đất và đỉnh hang động tối tăm, vô số mảnh vụn đá vươn ra như những con rồng dài, quấn vào nhau tạo thành một cầu thang đá vững chắc.

Sói trắng vốn đã quen với năng lực của tôi, thấy cảnh này liền lập tức chạy men theo con dốc lên trên, rất nhanh đã bay người nhảy vào trong phòng. Vì tốc độ di chuyển quá nhanh, hành động đột ngột lao lên đã dọa đám tù nhân bên cạnh giật nảy mình.

Thấy con sói ngốc này tỏ vẻ phấn khích, tưởng tôi lại chuẩn bị đồ ăn cho nó, tôi vội vàng đè đầu nó xuống…

Rõ ràng đã mấy ngày không được ăn gì, đói đến mức cả da rắn cũng gặm, con sói trắng phát hiện trước mặt có nhiều ‘thức ăn’ như vậy, nếu kích động tấn công người khác… dùng đạn năng lượng trong không gian chật hẹp thế này, hậu quả của vụ nổ thật không dám tưởng tượng.

Miễn cưỡng dỗ dành con sói trắng đang bồn chồn, tôi ngẩng đầu nhìn những người hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm.

Hy vọng tràn trề bị dội một gáo nước lạnh, đám tù nhân do Narode dẫn đầu nhận ra hoàn toàn không có viện binh. Khí thế hừng hực ban đầu dần tan biến, không ít người ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt đầy lo lắng, còn nhiều người hơn thì nhìn nhau không biết phải làm sao.

Và đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn, dường như có vật gì đó bằng kim loại sụp đổ.

“Hỏng rồi, là cánh cửa lớn ở lối vào hầm ngục! Đám lính gác xông vào rồi!”

Lập tức có người gần đó hét lên, sự sợ hãi và bất an như một bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lan ra trong đám đông.

“Đừng hoảng! Tất cả đừng hoảng!! Celice các hạ vẫn còn ở đây! Ngài ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu! Mọi người tìm vũ khí có thể dùng được đi! Bất cứ thứ gì cũng được! Chống cự một chút! Giữ vững hành lang! Chúng ta vẫn còn đường lui! Khụ khụ…”

“Không có vũ khí… mấy thanh sắt này, chết tiệt, cứng quá!”

“Bọn chúng sắp xông tới rồi! Làm sao bây giờ…”

Narode lê thân thể trọng thương, cố gắng dẫn dắt mọi người chống cự đến cùng… tiếc là trong tình huống không có vũ khí, muốn đối đầu với đám lính gác được trang bị tận răng, không nghi ngờ gì là chuyện mơ mộng hão huyền.

Thực tế, tôi đã nghĩ rằng họ sẽ hoảng loạn không còn biết đường nào, mà chạy theo cầu thang tôi đã tạo ra. Kết quả không một ai làm vậy…

Tôi đoán có lẽ hang động tối tăm khiến người ta theo bản năng thấy sợ hãi? Hay là họ không biết đám rắn bên dưới đã bị tôi đuổi đi rồi? Dĩ nhiên, khả năng cao hơn là vì có tôi, một vị các hạ ở đây, đã cho họ một niềm tin vô bờ bến.

Tôi gãi đầu, rất muốn mặc kệ họ.

Vì những gì đã trải qua ở khu tập trung của Quân cách mạng, tôi có chút ác cảm với việc giúp đỡ con người,

nhưng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của nhiều người ngày càng gần, lại nhìn dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu tay không của họ, tôi lại nghĩ… dù sao cũng đã cứu rồi, nếu cứ trơ mắt nhìn họ đi chịu chết, chẳng phải công sức nửa ngày nay đều đổ sông đổ bể sao.

Hơn nữa, tôi cũng không hiểu rõ tình hình của quân phản loạn.

Với thân phận Tinh Linh mà muốn thu thập thông tin, vốn đã là một chuyện rất phiền phức… nhưng nếu có người giúp, chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều. Đã có sẵn lao động miễn phí, tại sao tôi lại không dùng chứ?

Đúng vậy! Mắt tôi sáng lên, thoáng chốc đã nghĩ thông suốt!

Trước đây toàn là con người hành hạ tôi, cũng đến lúc tôi lợi dụng họ một lần rồi! Nhưng nói thì nói vậy, tôi không muốn làm bảo mẫu, họ muốn sống sót thì phải dựa vào chính mình! Dù sao muốn đứng bên cạnh tôi, cũng phải chứng minh được mình có năng lực đó.

Lật người cưỡi lên sói trắng, dưới sự né tránh vội vàng của mọi người, tôi đi ra ngoài phòng.

Nhiều người trước mắt đang cố gắng phá cửa lao, có người còn muốn dùng sức bẻ gãy song sắt, chỉ là không có công cụ thích hợp, những hành động này đã định trước là vô ích.

Nhìn lại những tù nhân xung quanh, ai nấy đều ánh lên vẻ bất lực, rõ ràng họ đã đoán trước được. Một khi xảy ra đối đầu kịch liệt, không có trang bị thì họ chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu.

“Giá mà có vũ khí thì tốt rồi…”

Một người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay, hình như là một dong binh lang thang tên Enrich, đối mặt với cuộc xung đột sắp nổ ra, tay không tấc sắt khiến anh ta trông vô cùng bi phẫn và bất lực.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi giơ cánh tay phải lên, xòe ngón tay ra.

Ma văn sáng rực quấn quanh những tia sét, khiến mặt đất phân giải ra mấy dòng vật liệu đá, rồi nhanh chóng xoắn lại với nhau, sau khi được cố ý mài bén và cường hóa, chỉ trong vài giây đã tạo thành một thanh trường kiếm bằng đá với kích thước vừa vặn.

Sau đó, tôi điều khiển sức mạnh dùng tay phải nắm lấy, đưa cho người dong binh lang thang đang trố mắt nhìn mình.

“…Vũ khí làm bằng đá sao?”

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Enrich cúi đầu dùng hai tay nhận lấy trường kiếm, sau khi nắm chặt liền thuần thục thủ thế, tiện tay chém vào bức tường bên cạnh, kết quả chém ra một vết hằn sâu rõ rệt… rồi đưa thanh trường kiếm bằng đá lên trước mắt quan sát, phần mũi kiếm chỉ bị sứt mẻ nhẹ.

“Dùng được!! Vũ khí này dùng được!! Mà còn khá tốt nữa!”

Trước sự chứng kiến của mọi người, Enrich lập tức giơ cao trường kiếm, để tất cả những người xung quanh đều có thể nhìn thấy… Những tảng đá được kiến tạo chính xác, trải qua quá trình làm cứng và gia cố bằng ma lực, được cắt gọt hoàn hảo thành phôi kiếm thô, sau đó dựa theo kiểu dáng đã thấy ở xưởng Gerso mà gia công tinh xảo và mài bén.

Thứ cuối cùng nhận được chính là thanh ‘Kiếm Đá’ này, tuy tôi không phải thợ rèn nên không hiểu về thiết kế, nhưng chỉ đơn thuần bắt chước thì vẫn không thành vấn đề.

“Tuyệt quá! Tinh Linh các hạ! Xin hãy cho tôi một cây rìu chiến!”

“Tôi muốn một cây thương dài!”

“Dao găm! Tôi muốn dao găm!!”

“Ờm, cung tên chắc là không được đâu nhỉ…”

Xác nhận hiệu quả không tệ, tôi liền gật đầu, một lần nữa vươn tay phải… cùng với ánh sáng lấp lánh nơi đầu ngón tay, con ngươi của tôi cũng ánh lên tia sáng.

Kiến tạo hàng loạt! Bắt đầu!

Tôi đột ngột mở to mắt, dùng tinh thần lực kết nối với Huyết Tinh, phối hợp với niệm động lực để hỗ trợ điều khiển vật liệu đá, đồng bộ tạo ra một lượng lớn khuôn mẫu, sau đó nhanh chóng lấp đầy vật liệu và rót ma lực vào.

Cùng với năng lượng từ cánh tay phải không ngừng tuôn ra, mặt đất xung quanh tôi lập tức mọc lên vô số ‘Vũ Trang Bằng Đá’ khác nhau, tựa như một kho vũ khí phong phú đa dạng, tuân theo triệu hồi mà xuất hiện bên cạnh tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận