Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 136: Nàng Tinh Linh được thỉnh cầu
0 Bình luận - Độ dài: 2,428 từ - Cập nhật:
Khi bình minh ngày hôm sau ló dạng, tôi cũng tỉnh giấc.
Thật hiếm hoi mới có giường để ngủ một giấc ngon, nếu không phải nghĩ đến còn bao nhiêu việc phải làm, tôi đã có chút muốn học theo Vinnie nướng thêm lúc nữa rồi.
Tôi vén chăn ngồi dậy, vươn vai một cái thật dài… đoạn buông tay xuống, định lấy cây gậy cạnh giường, chuẩn bị xuống giường ra ngoài tìm kiếm thông tin.
Kết quả vừa quay đầu thì thấy… một gương mặt không chút biểu cảm, thờ ơ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm tôi. Ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ, tựa hồ tâm hồn đã bị khóa kín, không có mảy may tình cảm.
Lại, lại muốn dọa tôi à? Sao ngay cả cậu cũng học được trò quan sát trong bóng tối thế?
Tôi đè nén trái tim đang đập hơi nhanh, bĩu môi không thèm để ý đến cậu ta, đưa chân phải xuống giường.
Nói đến đây, từ lúc đi theo xe ngựa của loài người, tôi không còn cảm nhận được ánh mắt của con huyết lang kia nữa, cũng không biết nó đi đâu rồi… theo lẽ thường, nó hẳn sẽ quay về với bầy đàn của mình… nhưng với bộ lông đã thay đổi nhiều như vậy, liệu có được chấp nhận hay không thì chưa chắc.
Tôi lấy tay che miệng ngáp một cái, dụi dụi mắt rồi định đứng dậy.
“…Dạy tôi…”
Tôi bất giác nhìn sang hai chiếc giường đối diện… Hửm? Trên giường không có ai, Sige và đồng bạn của cậu ta đều không có ở đây… Vậy ai đang lên tiếng? Tôi có chút kỳ lạ mà đưa mắt nhìn về phía ‘anh trai’ đang ngồi trên ghế, nhìn chăm chú vào môi cậu ta.
Kết quả… vậy mà lại động đậy.
“…Dạy tôi…”
Tên… nhóc này biết nói à? Cứ tưởng cũng không phát ra tiếng được như tôi… chỉ là cậu ta đang nói gì vậy?
“…Tôi đã thấy.” Đôi mắt vô hồn kia dường như đã khôi phục lại một chút sắc màu.
“Cô là… Pháp Sư… đúng không. Dạy tôi… Ma Pháp đi…”
Trong đầu tôi lóe lên cảnh tượng ở dưới tầng hầm, tôi quay lưng về phía cầu thang, vui vẻ vơ vét đồ đạc và khiến mấy cây đinh sắt lơ lửng… là bị nhìn thấy lúc đó sao? Tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút phiền phức… nếu cậu ta nói chuyện này với những người khác trong khu định cư, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ thân phận của tôi.
Một cô bé mười tuổi, biết sử dụng Ma Pháp còn chạy đến nơi đó, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy mà không chết… nhìn thế nào cũng thấy rất đáng ngờ đúng không? Trước đó bị những người kia lầm tưởng là ‘em gái’ của tên này, chỉ cần cậu ta không phủ nhận, thì mọi chuyện bất hợp lý cũng có thể miễn cưỡng bỏ qua.
‘Anh trai’ mang theo ‘em gái’ bị thương nặng hấp hối trốn vào tầng hầm chứa thức ăn, cùng nhau cổ vũ, dùng ý chí chống đỡ cho đến khi được cứu… thật là một câu chuyện cảm động. Xì, cái cốt truyện sáo rỗng này, làm gì có ai tin chứ.
Chỉ là khu định cư mỗi ngày đều bị bóng ma chiến tranh bao phủ, chẳng ai quan tâm đến vấn đề không quan trọng này. Miễn là bề ngoài còn nói xuôi được, thì sẽ chẳng ai rảnh rỗi đi điều tra chân tướng.
Trừ phi yếu tố bất ổn này có khả năng uy hiếp đến sự sinh tồn của khu định cư.
Vậy, tôi phải làm sao để bịt miệng cậu ta đây?
Đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta?
Vậy lỡ cậu ta được đằng chân lân đằng đầu thì sao?
Hay là từ bỏ cơ hội quý giá lần này, trực tiếp trốn khỏi thị trấn?
Hoặc là… dứt khoát tìm cơ hội chôn sống tên nhóc này?
Tôi nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc lạnh…
Thôi được, chỉ là đùa thôi.
Nếu đã bị cậu ta nhìn thấy, che giấu thêm cũng vô ích, chi bằng nghĩ cách giải quyết.
Tôi liếc nhìn cửa phòng, vịn vào cây gậy nhảy đến đó, thò đầu ra nhìn trái phải một lượt, xác định không có ai mới rụt đầu lại đóng chặt cửa. Sau đó lại di chuyển về giường ngồi xuống, lật tấm ga trải giường lên, rút ra mấy cọng rơm từ bên trong.
Khẽ tập trung, tôi dùng niệm lực khiến đám cọng rơm lần lượt gãy ra, rồi xòe lòng bàn tay.
Những mảnh rơm vụn lơ lửng hợp thành chữ viết, trong tình huống không có giấy bút, tôi dùng cách mình giỏi nhất để bắt đầu giao tiếp với cậu ta.
“…Tại sao phải học… Còn cần phải hỏi sao, tôi… muốn báo thù…”
Sự khó chịu vì lâu ngày không nói chuyện khiến tốc độ nói của cậu bé rất chậm, cậu ta ngồi đó, hai tay nắm chặt đầu gối.
“…Tôi không thể tha thứ cho những kẻ đó, cha… để bảo vệ chúng tôi… ra ngoài chiến đấu… đã chết, mẹ… chặn cửa phòng… để tôi và chị trốn đi… cũng chết rồi.”
Đôi mắt vốn trống rỗng giờ đã ngấn đầy nước mắt, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
“…Chị bảo tôi trốn vào trước… không cho tôi ra ngoài… ngay trong nhà, chị ấy liều mạng… không để những kẻ đó xông vào…”
Nước mắt cậu ta cuối cùng cũng lăn dài, giọng nói run rẩy xen lẫn tiếng nấc nghẹn.
“…Nhưng cửa đã bị đá tung… tôi rất sợ… trốn trong hầm… nhìn chị bị đè xuống đất… bị bọn chúng…”
Tôi yên lặng lắng nghe, có thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra.
“…Tôi cứ thế lắng nghe… nghe tiếng chị kêu la thảm thiết… nhưng tôi không dám ra ngoài… tôi không có sức mạnh… tôi chẳng làm được gì cả. Huhu…”
Tôi dường như nhìn thấy bức tường rào ngăn cách nội tâm đang dần rạn nứt, đôi mắt vô hồn của cậu bé lúc này mở to, ngập trong nước mắt, giọng nói bi thương thay thế sự im lặng, đau khổ và hối hận như đang tràn ngập trong lòng cậu ta.
“Xin ngài, Pháp Sư đại nhân…” Cậu ta đẫm lệ ngẩng đầu nhìn tôi, nắm đấm đặt trên đầu gối siết chặt.
“Tôi không thể tha thứ… cho gã đàn ông đó! Hắn nói gì đó như『A, ta không thích ánh mắt của mày』, rồi liền moi đi đôi mắt… thứ chị ấy luôn tự hào nhất. Tôi nhớ giọng của hắn! Sẽ không bao giờ quên!”
“Tôi khẩn cầu ngài, tôi… muốn báo thù…” Cậu ta ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất, trán đập mạnh xuống sàn. “Tôi không có gì để báo đáp ngài, chỉ có mạng sống này sau khi báo thù xong, ngài muốn sử dụng thế nào cũng được! Xin hãy giúp tôi…”
Hành động đột ngột của cậu bé khiến tôi giật mình, cũng làm tôi có chút trầm mặc và tự giễu… lại có ai có thể giúp tôi đây?
Tuy nghĩ vậy, nhưng ngẫm lại kỹ càng, dường như không có lý do gì để từ chối… bởi vì dù xét ở phương diện nào, có một người giúp tôi che đậy, quả thực là không thể tốt hơn.
Huống hồ thân thể tàn tạ này của tôi bây giờ…… nói thật là rất bất tiện, coi như dùng cậu ta làm phương tiện đi lại, ít nhất cũng tốt hơn cây gậy chống này chứ nhỉ?
Trong lòng đã có quyết định, tôi dùng niệm lực khẽ vỗ vai cậu ta, tạo một lực đẩy hướng lên, đỡ cậu ta đang khóc nức nở đứng dậy.
Tiếp đó ngón tay khẽ lật, khiến đám cọng rơm lại nổi lên, tạo thành những dòng chữ mới.
“…Tên sao… tôi tên Brian… hai tháng trước vừa đón sinh nhật mười bốn tuổi.”
Cậu bé dần mở lòng này có chút sa sút tinh thần, có lẽ là nhớ lại cảnh tượng khi người thân còn sống.
Chỉ là tuổi tác cậu ta nói ra khiến tôi hơi kinh ngạc… có lẽ là do thức ăn không đủ, hoặc là dinh dưỡng thiếu thốn… thiếu niên mười bốn tuổi trước mặt này, nhìn bề ngoài lại giống như một cậu bé khoảng mười tuổi.
Thế là tôi đưa ngón tay ra, xoa xoa đầu cậu ta.
Khi cậu ta nhìn qua, tôi dùng đôi môi lộ ra ngoài mái tóc, mím lại thành một nụ cười.
“…Ngài… đồng ý rồi sao?”
Tôi gật đầu.
“Vậy… sau này tôi phải gọi ngài là… Lão Sư! Đúng không!”
……Cái này thì không được! Tôi vội vàng dùng cọng rơm tạo thành chữ cho cậu ta xem.
“Chỉ có thể gọi riêng tư thôi sao… vậy bình thường, vẫn là… thân phận? Được! Tôi sẽ không để bất kỳ ai… biết Lão Sư biết sử dụng Ma Pháp đâu!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ trong áo choàng lấy ra một miếng vải đã được lau chùi cẩn thận xem như sạch sẽ, đưa cho cậu ta ý bảo lau mặt, sau đó lấy lại tinh thần điều khiển cọng rơm, nhân cơ hội tốt này hỏi cậu ta.
……
“…Bởi vì Lão Sư… là Pháp Sư duy nhất tôi từng gặp…”
“……Chỉ rèn luyện thân thể, tôi có lẽ… cả đời này cũng không thể đánh bại gã đàn ông đó…”
“…Đất nước này không có sức mạnh ‘Ma Pháp’… không, nói đúng hơn, là không có Pháp Sư nào… muốn ở lại đất nước cằn cỗi này… tôi từng nghe chị tôi nhắc qua… muốn danh vọng có thể đến Công quốc Gale… muốn kiếm tiền thì đến Vương quốc Cliff hoặc Selak… còn Fells quanh năm chiến tranh, ngay cả cuộc sống cơ bản cũng không đảm bảo…” Vẻ mặt của Brian ảm đạm.
“…Bán không được, rất ít thương nhân chịu đến đây… những viên đá vỡ chẳng ai muốn kia lại không thể ăn được… chỉ có Người Lùn và Tinh Linh mới có hứng thú…” Tôi cố nén nội tâm không yên, cố gắng hỏi từng bước một.
“……Khoảng sáu năm trước, tôi nghe nói các Tinh Linh đã cắt đứt quan hệ với chúng tôi… Người Lùn ư? Họ vẫn luôn ở đó, nghe nói ẩn náu trong dãy núi phía bắc, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài bán một hai món vũ khí. Cuộc sống của họ cũng không tốt lắm… rất thiếu thốn thức ăn.”
Tôi khẽ há miệng có chút kinh ngạc, đây đều là những tin tức độc quyền à…
Từ trước đến nay chưa từng nghe tin tức gì về Người Lùn, không ngờ ở Fells lại vẫn còn một bộ tộc Người Lùn?
“…Những Tinh Linh đó, có người đã thử đi tìm họ, chỉ là…”
Chỉ là gì? Tôi vểnh tai lên.
“Khu rừng đã bị Kết Giới bao phủ, không ai vào được… Ngài hỏi phương hướng sao? Ở ngay phía sau【Rừng Sương Mù】phía tây… từ đây đi, khoảng hai tháng đường, đi xe ngựa thì một tháng là đủ.”
A, tuyệt quá tuyệt quá, không ngờ lại dễ dàng có được thông tin hữu ích như vậy!
Nếu không phải có người ở đây, tôi đã muốn nằm trên giường lăn lộn rồi!
Quả nhiên người tốt có báo đáp tốt, nhận cậu ta làm đệ tử quả thực là quá hời… thôi được, vốn dĩ định dạy bừa một chút kỹ năng sơ cấp của【Minh Tưởng】, vậy thì lát nữa sẽ nghiêm túc truyền thụ cho cậu ta vài món nghề tủ làm quà cảm ơn!
“Nhưng mà… Lão Sư ngài định đến Rừng Sương Mù sao?”
Ể? Không không không, tôi vội vàng lắc đầu.
Không thể để cậu ta nghĩ theo hướng này, lỡ như có chút nghi ngờ, phát hiện ra tôi thực ra là một Tinh Linh, thì tình hình sẽ trở nên phức tạp. Sai lầm tương tự không thể tái phạm… Ừm… cứ dùng ‘hơi tò mò’ để trả lời cậu ta.
“Vậy sao… tốt quá rồi…… nói sao nhỉ, Lão Sư trông còn rất nhỏ, tuổi nhỏ như vậy đã học được cách sử dụng Ma Pháp, chắc hẳn có thiên phú rất đáng nể.” Hửm? Tôi đây là… được khen, được khen sao?
Tôi đang có chút đắc ý, kết quả câu tiếp theo của Brian lại dội cho tôi một gáo nước lạnh.
“Bây giờ ngoại vi Rừng Sương Mù đã bị quân phản loạn kiểm soát, đó là đại bản doanh của hắn, có năm vạn người… mà Lão Sư ngài… không, không không, tôi không có ý xem thường ngài, tôi biết Ma Pháp rất đáng sợ và thần bí… chỉ là, ở đó cũng có rất nhiều chiến chức giả… Lão Sư ngài biết đấy… Fells là một đất nước rất dễ bồi dưỡng Dong Binh…”
Từ đầu đến cuối nghe xong tất cả câu trả lời, ngược lại tôi không biết nên hỏi gì mới phải.
Tôi cảm thấy hôm nay chỉ có thể đến đây thôi, không thể hỏi quá nhiều trong một lần, nếu không dù dùng cái cớ vụng về là du khách, cũng không thể che giấu được sự thật là mình thiếu hụt kiến thức thông thường… thời gian vẫn còn, tuyệt đối không được nóng vội.
Tôi rất rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình, là lần có lợi nhất từ trước đến nay.
Hoàn cảnh đặc biệt cộng với trạng thái của bản thân, và có người giúp che đậy… điều này giúp tôi ẩn mình trong đám đông, xác suất bị phát hiện giảm xuống vô hạn. Mặc dù thông tin sơ bộ thu được vẫn cần xác nhận thêm, nhưng ít nhất đã có phương hướng để chứng thực.
So với quá khứ không biết gì, và sự mờ mịt không thể tin tưởng con người. Đối với tôi mà nói đã là một bước tiến rất lớn…
Dù thế nào, tôi cũng phải nắm chắc cơ hội lần này…
Tuyệt đối không để bất cứ chuyện gì cản trở tôi!
……
Vốn dĩ…
Tôi đã nghĩ như vậy.


0 Bình luận