Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 214: Nàng Tinh Linh Bị Nhốt Trong Lồng
0 Bình luận - Độ dài: 1,629 từ - Cập nhật:
Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi dần tỉnh lại từ cơn mơ màng, nhưng trước mắt lại là một mảng tối đen.
Gò má cảm thấy có chút lạnh lẽo, dường như đang áp trên sàn nhà bằng kim loại, đầu óc vẫn hơi choáng váng, chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn ổn. Điều này cho thấy tôi không hề bị hành hạ…
Tôi cố chống tay, muốn đứng dậy khỏi mặt đất. Nhưng cử động mới làm được một nửa, cơ thể đã mất thăng bằng, khiến tôi lại ngã sấp xuống.
Lúc này tôi mới chú ý tới cánh tay phải trống hoác, trong lòng hơi chùng xuống, tôi thử cảm nhận phần chân trái, cũng không có chút cảm giác dồn sức nào. Không ngoài dự đoán, hai tay chân giả của người nộm đều đã biến mất.
Tôi có chút im lặng, chợt sờ lên ngực.
Lờ đi cảm giác mềm mại, tôi lại không tìm thấy 【Dây chuyền Huyết Tinh】 đâu, ngược lại còn phát hiện trên cổ bị đeo một thứ lạ lùng… sờ vào thấy hơi lạnh và cứng, nặng trĩu như một chiếc vòng cổ bằng kim loại.
Kết quả này khiến tôi mím môi nhẹ.
Tôi điều chỉnh lại dáng vẻ, cố gắng gập chân phải lại, nghiêng người ngồi dậy, cuối cùng vừa thẳng lưng lên, đầu đã đập phải vật cứng.
Theo tự nhiên đưa tay lên sờ, cảm giác từ đầu ngón tay cho thấy đó là vật liệu kim loại giống như mặt sàn… ngay lập tức có một linh cảm chẳng lành, tôi lần theo mép sờ tiếp, rất nhanh đã chạm vào mấy thanh chắn dựng đứng, khoảng cách khít đến mức người không thể lọt qua.
Lồng sắt…
Thường dùng để nhốt những con thú hung tợn, mà giờ đây rõ ràng đã trở thành nơi ở của tôi.
Nhận ra mình bị nhốt vào lồng, tôi hơi ngẩn người một lúc, rồi lặng lẽ thở dài… mới cách đây không lâu, cảnh tượng những quý tộc kia cố sức lấy lòng, vẫn còn in sâu trong trí óc.
Tôi từng nghĩ rằng, với thân phận là một Tinh Linh, mình đã nhận được sự tôn trọng tối thiểu… không ngờ, cuối cùng vẫn bị đối đãi như động vật, bị ném vào một chiếc lồng kim loại. Giống như ngày trước ở Cliff, bị xem như một món hàng đem đi mua bán…
Lần này là ai làm?
Công chúa Delia? Công tước Arnold? Hay là… gã quý tộc tên Lawrence đó?
Thông tin quá nhiều, có chút khó đoán định, cẩn thận nhớ lại, gần như tất cả những người này, đều có thể đang giả vờ.
Ngày trước bị cô hầu Emma kia, dùng cách thật giả lẫn lộn lừa gạt từ đầu đến cuối, cuối cùng còn bán tiện tay cho Vương hậu Masofi. Khiến tôi rơi vào thế rất bị động, không thể không triệu hồi Người đá khổng lồ để trốn khỏi Vương cung, từ đó gây ra hàng loạt chuyện không thể ngờ.
Kết quả bây giờ lại là hoàn cảnh tương tự… chẳng lẽ muốn sống hòa thuận với loài người, thật sự chỉ là mong muốn viển vông của riêng tôi sao.
"A, cô tỉnh rồi sao."
Gần đó vọng lên tiếng mở cửa, dường như có người đi vào. Giọng nói nghe trong trẻo, non nớt, cảm giác là một cô bé không lớn lắm.
"Thuốc của vị đó lợi hại thật, cô đã ngủ cả một ngày rồi đấy~ Bụng đói chưa? Tôi đi lấy cho cô chút đồ ăn."
Nói xong, cô bé lại đóng cửa bỏ đi.
Mà mấy thông tin cô bé hé lộ, khiến màn sương trong lòng tôi được vén lên một chút, nhưng cũng xuất hiện thêm nhiều câu hỏi hơn.
Ngủ cả một ngày? Thuốc? Những thứ này đều không quan trọng… điểm cốt yếu là tại sao cô bé không thắp đèn lên?
Đã tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, không sợ va phải đồ vật mà ngã sao? Hay là cô bé cũng có Chân Thực Chi Đồng, có thể nhìn trong đêm……
Đợi đã! Tôi bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Vội vàng đưa tay sờ lên mắt mình… rõ ràng là đang mở, tại sao lại không nhìn thấy gì? Chẳng lẽ đã bị làm hỏng rồi?
Nghĩ đến điều này, tôi không kìm được có chút lo lắng.
Nếu chưa từng trải nghiệm ánh sáng, bóng tối vĩnh cửu cũng không đáng sợ. Nhưng đã quen với tầm nhìn bình thường, cùng với đủ loại tiện ích mà nó mang lại, giờ lại bắt tôi quay về quá khứ… nói thật, điều này rất khó chấp nhận.
Theo tự nhiên, tôi ngay lập tức khởi động phép trinh sát.
Tuy nhiên, phép thuật quen thuộc nhất trong quá khứ này, lại không được thi triển ra như trong tưởng tượng.
Tinh thần lực như thể đã biến mất, hoàn toàn không có dấu hiệu được điều động… tôi thậm chí không cảm thấy mình có tinh thần lực, cứ như ngủ một giấc dậy đã biến thành người bình thường.
Tôi không khỏi ngẩn người, sau đó bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cúi đầu sờ chiếc vòng cổ kim loại trên cổ. Cảm giác trên tay cho tôi biết, trên đó có khắc những hoa văn rắc rối, từ cấu tạo mà xem hẳn cũng là một loại pháp trận ma thuật, cộng thêm tình trạng của tôi lúc này, không khó để đoán định tác dụng thật sự của nó.
…Vậy nên, tinh thần lực của tôi đã bị giam giữ?
Nhận ra điều này, tôi ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Chân Thực Chi Đồng thuộc về thuật phụ phép cao cấp, muốn duy trì hoạt động cần phải dùng tinh thần lực làm năng lượng. Giống như ngọn đèn bị ngắt điện, có kết quả này cũng không có gì lạ… thật ra, từ khoảnh khắc phát hiện mình bị giam giữ, tôi đã có mấy phần chuẩn bị tinh thần.
Chỉ cần những việc quan trọng nhất không bị ảnh hưởng, hoàn cảnh tồi tệ hơn nữa tôi cũng có thể chịu đựng…
Dù sao thì từ khi đặt chân đến thế giới này tới nay, thời gian tôi thật sự có thể tự do tự tại đi lại, có lẽ cộng lại cũng chưa tới mấy tháng.
Từ việc làm thú cưng trong dinh thự của Allen Gale, đến làm Nữ Đầu Bếp cho Bavin ở thị trấn của Thú Nhân, cũng như trở thành phụ tá của Arashan Kayn, rồi làm bạn chơi với Emma và Vinnie… việc đi lại bị hạn chế đối với tôi mà nói, là chuyện đã quen thuộc như cơm bữa.
Từ khi đến Vương quốc Fells, bề ngoài thì hoàn cảnh của tôi càng thêm thê thảm, nhưng thật ra lại có được nhiều không gian hơn. Xa hơn cả tổng cộng của quá khứ cộng lại… đến mức tôi gần như quên khuấy, mình từng sống cuộc sống như thế nào.
Quả nhiên không thể tự mãn quên mất bản thân được…
Nhớ lại lúc trước được đám quý tộc kia tâng bốc đến mức có chút kiêu căng, tôi không kìm được mà muốn gõ mạnh vào đầu mình.
Rõ ràng đã luôn cảnh giác rất cẩn thận, không ngờ vào khoảnh khắc cuối cùng lại lơ là cảnh giác. Đã ngồi trên người đá khổng lồ đến tận cổng chính Vương cung rồi, tại sao lại phải chủ động giải tán trước? Chờ thêm vài phút đến hết thời gian cũng không lãng phí! Còn có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối!
Giờ thì hay rồi, mình bị người ta bắt đi nhốt vào lồng, Brian và Sige cũng không biết ra sao rồi.
Họ có bị thương không? Brian có hiểu được ý định của tôi không? Nếu Công chúa Delia không tham gia vào chuyện này thì thôi, lỡ như ngay cả sự thân tình của cô ấy cũng là giả… vậy thì Brian và Sige vội vàng đến Vương cung cầu cứu, chẳng phải là dê vào miệng cọp rơi vào bẫy sao?
"Hi hi~ Mang đồ ăn đến rồi đây!"
Tôi đang miên man suy nghĩ, cô bé vừa rồi lại bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, dường như đã đến bên ngoài lồng, đặt một loại đồ vật nào đó xuống đất.
"Mang cho cô mấy quả Quả Maya đây, vẫn còn khá tươi, mau ăn đi." Cô bé vừa nói, vừa đặt đồ vật vào trong lồng sắt. Sau đó tôi cảm thấy, có vật gì đó tròn tròn chạm vào chân mình.
Đưa tay nhặt lên, đặt trước mũi ngửi nhẹ, sau đó đầu tai hơi động đậy, tôi ngẩng đầu đặt quả lại chỗ cũ.
"Sao vậy, sao cô không ăn?" Cô bé thắc mắc hỏi.
Tôi không bận tâm đến cô bé, vì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, rõ ràng là của một người trưởng thành.
"Ha ha, Camille… công chúa Tinh Linh của chúng ta, có lẽ vẫn chưa quen với sự khác biệt thân phận này. Hôm qua còn được mọi người kính trọng, hôm nay lại như một con chó bị nhốt trong lồng, cảm giác này chắc hẳn không dễ chịu chút nào, nên không có khẩu vị không ăn được. Phải không, Celice đại nhân?"
Giọng nói của người đến rất quen thuộc, cái giọng điệu kiêu căng này, trong trí nhớ chỉ có một người có được.
Lawrence! Đúng là ngươi.


0 Bình luận