Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 153: Nàng Tinh Linh và Thu Hoạch Bất Ngờ
0 Bình luận - Độ dài: 2,427 từ - Cập nhật:
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong hang động không còn thấy một tia lửa nào nữa.
Dường như tất cả những vật có thể cháy đều đã bị thiêu rụi hoàn toàn, bao gồm cả thi thể của đám Hủ Lang.
『Celice, em ở đây chờ anh một lát!』 Vẻ mặt Ivo vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt vẫn dán chặt vào bên trong hang động.
Anh không đợi tôi trả lời, bèn cẩn thận bước vào trong. Trông như thể anh định kiểm tra xem con Huyết Lang đó đã chết thật hay chưa… Tôi có thể hiểu được sự căng thẳng của anh, trận chiến giằng co khủng khiếp này gần như đã vắt kiệt thể lực và tinh thần của tôi.
Nhưng để có thể thấy được kết quả cuối cùng, tôi cũng đành phải gắng gượng chống đỡ ý chí, chờ đợi đến giây phút sau cuối.
Không lâu sau, Ivo mặt mày lấm lem bước ra, ngay khoảnh khắc anh tháo khăn che mặt xuống… dù đã mệt đến kiệt sức, tôi cũng suýt nữa thì bật cười. Anh vốn đã bị khói hun cho đen sì, giờ lại để lộ ra phần miệng và mũi trắng bóc, tạo thành sự tương phản rõ rệt với những bộ phận khác, hình ảnh đó gần như có thể tưởng tượng ra được…
『Anh đã xác nhận rồi, thi thể đều bị đốt thành tro cả, chắc là không thể sống lại được nữa… Hửm? Em sao vậy?』
Nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của tôi, Ivo tỏ ra khó hiểu, còn thuận tay quệt mặt một cái.
Tôi gần như không dám nhìn anh, vết thương nặng trên người đã miễn cưỡng tự cầm máu, nếu vì anh mà khiến miệng vết thương rách ra…
『Nhưng mà… anh thấy vẫn chưa an toàn lắm.』 Ivo nhìn hang động, lẩm bẩm một mình. 『Con quái vật này thật sự quá nguy hiểm, lỡ như sau khi chúng ta đi nó lại… Không được! Anh phải nghĩ cách mới được! Celice, anh bế em ra xa một chút trước nhé, được không?』
Anh ngồi xổm trước mặt tôi với vẻ mặt nghiêm túc, dường như định làm gì đó.
Tôi gật đầu… mặc cho anh cẩn thận lật người tôi lại, luồn tay qua khoeo chân và lưng để bế tôi lên, rồi đi đến một khoảng đất trống bên ngoài hẻm núi, nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
Động tác rất nhẹ nhàng và chậm rãi, có lẽ là vì thấy tôi mình đầy thương tích, sợ làm tôi đau chăng? Thật ra tôi thấy không cần thiết, dù sao dây thần kinh cảm giác đau đã bị tổn hại từ lâu, đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn… Giống như lần này bàn chân trái bị cắn xuyên qua, gần như có thể thấy cả xương, tôi cũng không cảm thấy đau đớn gì mấy.
Nhưng mà… vẫn rất cảm kích anh.
Tôi dõi theo bóng lưng của Ivo, anh quay lại trước hang động ở lối vào hẻm núi, ngẩng đầu nhìn vách đá ngay phía trên. Sau đó lại dùng tay chạm vào những tảng đá hai bên, dùng ngón tay gõ gõ như đang cảm nhận điều gì đó.
Ivo định làm gì vậy?
Trong lòng tôi có chút tò mò, nhìn anh lại đi sang phía bên kia, dùng cách tương tự gõ vào đá, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó… mấu chốt? Hay nói cách khác là… điểm tựa? Dường như tôi đã đoán được anh ấy muốn làm gì rồi…
Chỉ thấy anh đứng vững, vào thế, hai nắm đấm siết chặt bắt đầu điều chỉnh hơi thở. Sau đó…
Nắm đấm nặng nề hung hãn, từng cú một đấm vào bề mặt đá, trông uy thế rất đáng sợ, nhưng kỳ lạ là vách đá lại không hề bị tổn hại… Lẽ nào mệt quá nên không còn sức? Nghĩ đến việc Ivo đã giằng co với con Huyết Lang gần nửa tiếng đồng hồ, tôi không khỏi nảy ra ý nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi lại phát hiện, theo sau những tiếng “bụp… bụp… bụp… bụp” đầy nhịp điệu, lấy vị trí nắm đấm của Ivo làm trung tâm, vách đá vốn cứng rắn lại xuất hiện những vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tựa như một mạng nhện đang được giăng ra, dần dần lan từ trong ra ngoài, ngày càng lớn và ngày càng rộng. Cho đến khi… đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang trời, toàn bộ vách đá phía trên hang động ầm ầm sụp đổ, từng tảng đá lớn rơi xuống từ vách núi, chôn vùi hoàn toàn lối vào.
Giống như một công trình khổng lồ bị phá dỡ hoàn toàn, không còn nhìn ra được nơi đây từng tồn tại một hang động nữa.
Ivo kịp thời lùi lại né tránh nên không bị đá lăn trúng, ngược lại là tôi ở tít đằng xa… lại bị mấy viên đá nhỏ văng trúng đầu. Khiến tôi không khỏi buồn bực… đây rốt cuộc là may mắn, hay là xui xẻo đây?
『Như vậy là ổn rồi! Với kích thước của nó, cho dù thật sự chưa chết cũng không thể bò ra từ dưới đống đá này được. Đương nhiên, nếu thế này mà vẫn không nhốt được nó, thì anh cũng hết cách, chỉ có thể quay về chuẩn bị di dời doanh trại thôi.』
Ivo quay lại ngồi xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt cười khổ đầy mệt mỏi.
Về chuyện này, tôi nằm trên đất toàn thân mềm nhũn, đã không còn sức để cảm thán về những gì đã gặp phải hôm nay nữa… Ai mà ngờ được. Chỉ là được Ivo dẫn ra ngoài đi săn, lại gặp phải con Huyết Lang đã theo dõi tôi từ lâu. Hơn nữa còn tiến hóa đến mức đáng sợ như vậy…
Nếu biết trước ra ngoài sẽ gặp phải chuyện thế này, tôi thà ở lại doanh trại ngủ còn hơn, tuyệt đối không đi cùng Ivo.
Còn đi săn? Thiếu chút nữa là bị sói săn rồi!
Nghe nói có một bầy Hủ Lang, phản ứng đầu tiên là có thịt ăn, sau đó lôi cả tôi theo. Nếu không phải may mắn đuổi đến kịp lúc, thì tôi đã biến thành thịt tại chỗ, bị đám Hủ Lang đó ăn mất rồi.
Đến lúc đó, một bầy Huyết Lang biến dị hoành hành ở Fells, đừng nói đến chuyện nội chiến ba bên nữa, đoàn kết chống lại dị thú xâm lược mới là việc cần ưu tiên hàng đầu… nếu không, Fells không có Đại Pháp Sư, không chừng sẽ bị một bầy sói diệt quốc.
Sau đó, Ivo, người đã dẫn tôi ra ngoài, sẽ chính là kẻ đầu sỏ gây ra họa diệt quốc… chỉ cần anh đến chậm hơn một chút thôi.
Anh hùng và tội nhân chỉ cách nhau chưa đầy mười giây, Ivo nên thấy may mắn… anh đã vô tình cứu lấy đất nước của mình…
Mặc dù sẽ không ai cảm ơn anh…
Ngoại trừ tôi.
……
Trên đường trở về, cuối cùng cũng không xảy ra thêm sóng gió nào.
Tôi nằm trên tấm lưng rộng của Ivo, cảm giác như đã được cõng đi rất xa, mới mơ màng nghe thấy có người đang la hét.
『Là Trưởng quan La Lang! Trưởng quan La Lang về rồi!!』
『Tốt quá rồi! Là Trưởng quan về rồi!』
『Mau tránh ra, tất cả tránh ra! Để Trưởng quan La Lang vào!』
Tôi khẽ mở mắt, mấy gương mặt có chút quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi. Bao gồm cả Enil, người đã dùng đa trọng tiễn lúc trước, và mấy tay cung thủ tinh anh khác… Những người này vây quanh Ivo, vẻ mặt đầy lo lắng.
『Trưởng quan… ngài bị thương rồi!?』
『Lẽ nào là con sói khổng lồ đó… Trưởng quan! Chúng tôi luôn chờ lệnh của ngài!』
『Dẫn theo một đội chiến sĩ! Chuẩn bị đầy đủ! Lần này chúng ta nhất định có thể tiêu diệt nó!』
『Không cần đâu… con sói khổng lồ đó tôi đã giải quyết rồi, đây chỉ là vài vết thương ngoài da thôi. À, Miriel đâu? Có ai thấy cô ấy không?』
『À… Chị Miriel chắc đang ở trạm cứu thương. Vừa rồi chị ấy có qua một lần, giúp mấy anh em băng bó vết thương…』
『Được, tôi biết rồi, thi thể của những người đã hy sinh đều mang về hết chưa?』
『Vâng, thưa Trưởng quan! Đã mang về hết rồi!』
『…Tôi đưa cô ấy đến trạm cứu thương trước, lát nữa sẽ cùng tham gia tang lễ… Lần này là lỗi của tôi, đều tại tôi quá sơ suất.』
『Không! Trưởng quan La Lang! Từ ngày gia nhập quân đội, tất cả chúng tôi đều đã đặt sinh tử ra ngoài!』
『Đúng vậy! Trưởng quan! Huống hồ ngài cũng đã báo thù cho các anh em, tin rằng họ sẽ không trách ngài đâu!』
Vẻ mặt Ivo có chút nặng nề, anh im lặng không nói gì thêm, lặng lẽ cõng tôi rời khỏi đám đông…
Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng anh có chút nặng nề, có lẽ anh đang tự trách và hoài nghi về quyết định chỉ dẫn cung thủ đi săn. Nhưng nói một cách nghiêm túc, đây không phải lỗi của anh, ngược lại còn liên quan đến tôi.
Mục tiêu của con Huyết Lang đó là tôi, dù là Ivo hay những binh lính kia, đều chỉ bị tôi liên lụy mà thôi.
Cho nên, lòng tôi cũng không dễ chịu chút nào……
……
『Miriel! Miriel có ở đó không!!』
Khi Ivo đưa tôi đến trạm cứu thương, dùng vai đẩy tấm rèm vải đang treo ra, ánh mắt đầu tiên của tôi liền bắt gặp Miriel đang ngồi trên ghế, tay chống cằm suy tư.
Nghe thấy tiếng của Ivo, cô lập tức quay mặt lại, thấy Ivo mình đầy thương tích, liền vội vàng đứng dậy.
『Anh cuối cùng cũng về rồi… sao lại bị thương nặng thế này…』 Lời còn chưa nói hết, đã thấy tôi đang nằm trên lưng Ivo, trông còn thê thảm hơn.
Bắt gặp ánh mắt của cô, tôi toàn thân vô lực, mắt gần như bị máu che khuất, miễn cưỡng giơ tay lên một chút, xem như chào hỏi.
『Trời đất ơi… chuyện… rốt cuộc là sao vậy! La Lang! Mau đặt con bé xuống… đây, đặt ở đây! Cẩn thận một chút!!』
Miriel vội vàng chỉ huy Ivo, đặt tôi lên một chiếc giường bệnh, rồi lập tức kiểm tra vết thương của tôi.
『Thế nào rồi? Con bé có sao không?』
Ivo lúc này mới thở hắt ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi, thuận tiện dùng giáp tay lau đi vết máu trên mặt.
『…』
Miriel không nói gì, sau khi kiểm tra đầu và thân thể tôi, cô liền nhìn sang chân phải của tôi… nơi đó một mảng máu thịt bầy nhầy, có thể lờ mờ thấy được vô số vết cắn lộn xộn, bị che lấp dưới màu máu đậm đặc.
Miriel đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ivo một cái thật ác.
Sau đó đứng dậy, lấy từ trên kệ gỗ một cái hũ gốm đã từng thấy, cùng các loại dụng cụ nhỏ quen mắt, còn có mấy cuộn băng gạc quay lại bên cạnh tôi.
Ivo bị khí thế của cô làm cho khiếp sợ, sờ sờ mũi, lộ ra vẻ cười khổ không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn cô ngồi bên giường, im lặng xử lý vết thương cho tôi. Có lẽ là đã có kinh nghiệm từ lần trước… đối mặt với vết thương thảm khốc lần nữa, sức chịu đựng tâm lý của Miriel rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều.
Cô mím môi, kiên trì với động tác trong tay, dùng kỹ thuật thành thạo, lấy một miếng vải mềm sạch đã thấm thuốc, cẩn thận lau đi vết máu. Đợi đến khi máu trên bề mặt da được lau sạch từng chút một, tôi cuối cùng cũng thấy được tình trạng của chân phải mình, không khỏi nhẹ nhõm thở phào.
May quá…
Vết thương trông vô cùng đáng sợ, đầy những dấu răng hãi hùng, chỗ sâu nhất thậm chí còn thấy được xương trắng hếu. Nhưng cuối cùng… chân tôi vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu một ngón chân nào… hơn nữa từ cảm giác có thể phán đoán, gân chân không hề bị tổn hại, mỗi ngón chân nhỏ đều có thể co duỗi bình thường.
Tình trạng này đối với tôi, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Có thể thoát chết từ miệng sói, không bị ăn thịt mà sống sót, quan trọng nhất là… bàn chân duy nhất còn lại không bị tổn hại, vẫn có thể sử dụng được. Vậy thì, so với những binh lính bị cắn chết tươi, tình cảnh của tôi vẫn chưa quá tệ, còn có tư cách gì để oán trách chứ?
Nhìn Miriel cẩn thận bôi thuốc lên chân tôi, sau đó dùng băng gạc băng bó lại một cách nghiêm túc. Lòng tôi thả lỏng… ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt lo lắng của Ivo. Tôi bèn giơ cánh tay trái lên… bắt chước động tác trước đó của anh ấy, làm một cử chỉ tay 'yên tâm'.
『…Cô bé ngốc này, mình đã bị thương như vậy rồi, còn nghĩ đến việc an ủi người khác… haiz, thật là… à đúng rồi, cái này cho em.』
Ivo bất lực lắc đầu, sau đó lấy từ trong túi đeo hông ra một viên Ma Tinh, đặt bên cạnh gối của tôi.
『Đây là thứ anh tìm thấy trong đống tro tàn thi thể của con sói khổng lồ đó, là lần đầu tiên anh thấy loại Ma Tinh màu máu này… để ở chỗ anh cũng vô dụng, cho em cầm chơi vậy.』
Vốn định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút… nhưng nghe thấy lời của Ivo, tôi không khỏi vô thức quay đầu nhìn sang.
Một viên Ma Tinh hình thoi lấp lánh, lặng lẽ nằm bên gối.
Màu sắc ma lực nhuốm đỏ như máu, là một màu mà tôi chưa từng thấy bao giờ…


0 Bình luận