Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 172: Nàng Tinh Linh Chuyên Ngáng Chân
0 Bình luận - Độ dài: 2,415 từ - Cập nhật:
Thiếu niên rút đoản kiếm lao ra trong chớp mắt, khiến Brian ở phía sau hoàn toàn không kịp phản ứng.
『Sieg!!』
Brian lo lắng hét lớn, vội cõng cô gái đuổi theo. Vượt qua cổng lớn vài bước ra ngoài, chiến sự trước mắt đã vô cùng căng thẳng.
Chiến binh dùng rìu tay thân hình cường tráng, rõ ràng là một chuyên gia chiến đấu dày dạn kinh nghiệm. Đối mặt với tân binh trẻ tuổi mắt ngầu đỏ lao tới, gã không hề hoảng hốt mà giơ cán rìu lên, dễ dàng đỡ được hai nhát chém liên tiếp.
"Đến cách cầm vũ khí còn không đúng, mà đòi giết ta à? Ha ha ha! Đừng ngây thơ nữa, nhóc con!" Tên lính đánh thuê cười lớn rồi thuận tay phản công, lập tức xoay chuyển nhịp điệu tấn công, chỉ một nhát chém ngang chớp nhoáng đã buộc Sieg phải ngã nhoài xuống đất để né.
Lúc này trong lòng Sieg không còn chút tạp niệm nào, cậu nhìn chằm chằm vào động tác của đối thủ, cúi người lao nhanh tới, một lần nữa phát động tấn công.
Dù sức không bằng địch, tốc độ cũng có phần thua kém, nhưng Sieg rất rõ ưu thế của mình. Ngoài bản năng thiên phú được cả giáo quan Lanster khen ngợi, thì đó chính là sức bộc phát trong nháy mắt!
Đó là kỹ thuật học được từ một người nọ, đã thuộc phạm trù của 【Võ Kỹ】!
Cho nên, chỉ cần nắm được một cơ hội! Một lần là đủ!!
Giết hắn! Phải giết hắn!!
...
********
Nằm trên tấm lưng vững chãi của Brian, trận chiến trước mắt khiến tôi không khỏi căng thẳng.
Bất lợi của Sieg vô cùng rõ ràng, bất kể là kinh nghiệm, sức mạnh hay hiệu quả tấn công, cậu đều thua xa tên chiến binh lính đánh thuê kia. Lý do cậu ta có thể miễn cưỡng cầm cự… chẳng qua là vì đối phương không muốn bị thương mà thôi.
Dùng lối đánh tương tự Thích Khách, điên cuồng vung kiếm theo kiểu lưỡng bại câu thương, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ hiệu quả… nhưng một khi thể lực không theo kịp, chắc chắn sẽ phải nhận lấy đòn phản công tàn khốc.
Tôi từng xem những trận chiến đỉnh cao của Ivo, tôi biết rất rõ khoảnh khắc đó sẽ đến bất cứ lúc nào. Thấy Brian vẫn đứng yên không nhúc nhích, tôi vội vỗ vỗ vào người cậu rồi chỉ về phía Sieg, ra hiệu đừng ngây ra đó mà hãy mau đến giúp đi.
Brian hơi do dự một lúc, rồi gật đầu bán ngồi xổm xuống để tôi xuống đất… sau đó nhặt đoản kiếm dưới đất lên, tuốt lưỡi kiếm sắc bén ra rồi lao tới.
Nhân lúc Sieg nghiến răng đỡ đòn rồi bị hất văng đi, nắm bắt cơ hội thoáng qua đó… Brian để lại một vết kiếm hơi nông trên hông của tên lính đánh thuê không kịp thu chiêu.
"…Thú vị đấy, nếu lão tử không né nhanh, có khi đã bị ngươi đắc thủ thật rồi." Gã chiến binh cường tráng mặc áo gi-lê da để lộ cơ ngực cuồn cuộn cùng tám múi bụng cúi đầu nhìn vết thương hơi rướm máu, nhe ra một nụ cười hung tàn.
Cùng lúc đó, Sieg và Brian, những người đã đứng vững trở lại, mỗi người đều nghiêng người vào thế tấn công.
"Sieg! Cậu sao rồi?"
"Không sao! Vết thương nhỏ thôi, chẳng đáng gì."
Lúc Sieg nói chuyện, mắt cậu vẫn dán chặt vào đối phương, tay phải cầm ngược đoản kiếm, như thể đó là một con dao găm. Chỗ ống tay quân phục bị cắt một đường rách rõ rệt, vài giọt máu từ đó nhỏ xuống đất.
Là bị lưỡi rìu chạm phải lúc đỡ đòn ban nãy sao…
"Vậy tôi lên đây! Tôi bên trái, cậu bên phải?"
"Không thành vấn đề! Ba, hai, một!!"
Brian và Sieg cùng lúc tăng tốc, hạ thấp trọng tâm lao về phía trước, khi đến gần tên lính đánh thuê thì nhanh chóng tách ra để vây công.
Mỗi khi chiếc rìu tay sắc bén chém về phía Brian, Sieg sẽ lập tức lao lên, dùng đoản kiếm đâm vào ngực bụng tên lính đánh thuê, buộc đối phương phải quay về phòng thủ. Khi Sieg bị nhắm đến tấn công dồn dập, Brian cũng sẽ nắm bắt thời cơ, cố gắng tạo thêm nhiều vết thương trên người đối phương.
Những đợt tấn công ăn ý liên tục như vậy khiến tên lính đánh thuê cường tráng lập tức cảm thấy áp lực.
Cùng lúc đối mặt với hai thiếu niên có thiên phú, dù chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, chỉ riêng tốc độ phản ứng xuất sắc cũng không phải dễ đối phó… huống hồ việc Minh Tưởng mỗi tối của Brian không chỉ làm tăng tinh thần lực của cậu.
Mà còn giúp đầu óc luôn tỉnh táo, mang lại bản năng quan sát nhạy bén.
Luôn nắm bắt được tia cơ hội, lợi dụng những sơ hở không phải là sơ hở để gây thêm phiền phức cho tên lính đánh thuê… điều này cũng khiến sự tồn tại của Brian mang tính uy hiếp hơn Sieg rất nhiều.
Từ việc trọng tâm tấn công của gã kia dần chuyển sang Brian là có thể thấy rõ.
Tên lính đánh thuê rõ ràng đã hiểu ai mới là mấu chốt cản trở mình. Thuận tay dùng rìu đỡ đòn của Sieg, gã đột ngột tăng nhanh nhịp độ vung rìu… lưỡi kiếm sáng loáng ánh lên tia chết chóc, không ngừng chém về phía Brian.
Brian bị buộc phải đỡ đòn, cánh tay bị chấn động đến tê dại nhưng không dám buông vũ khí trong tay, cho dù lưỡi kiếm ngày càng có nhiều vết sứt mẻ, cũng chỉ có thể nghiến răng cầm cự. Mãi cho đến khi Sieg bất ngờ bộc phát tung ra một cú đâm suýt trúng vào sau lưng tên lính đánh thuê, mới ép được gã lùi lại để có chút thời gian thở dốc.
"Ta đúng là đã xem thường hai ngươi rồi! Vốn định bắt sống các ngươi về! Nhưng bây giờ… ta đổi ý rồi! Ta thừa nhận các ngươi rất có thiên phú, tiếc là người có thiên phú thường chết rất sớm. Bóp chết thiên tài là một chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là khi có đến hai thiên tài trước mặt ta!"
Tên lính đánh thuê cười một cách tàn nhẫn, ánh mắt loé lên sự điên cuồng.
"Các ngươi thật xui xẻo khi gặp phải ta! Trước khi chết hãy nhớ kỹ cái tên Kaisalas này! Đó là tên của bản đại gia tiễn các ngươi lên đường!"
Trong sự chờ đợi căng thẳng của Brian và Sieg, tên lính đánh thuê tên Kaisalas mang theo khí thế đáng sợ, từng bước ép lại gần, chiếc rìu tay trong bàn tay siết chặt bắt đầu tụ lực.
Bị khí thế này ảnh hưởng, cả hai thiếu niên đều không dám tấn công trước… chỉ có thể tập trung chú ý, thận trọng hạ thấp người, chuẩn bị đối phó với đòn tấn công chí mạng sắp tới. Và rồi giây tiếp theo, chiếc rìu tay đã tụ lực xong từ từ giơ lên, chuẩn bị bổ xuống nhanh như chớp.
Ngay vào thời khắc mấu chốt này, chân sau của tên lính đánh thuê đang bước tới, dường như vì dùng sức quá mạnh mà đột ngột trượt đi.
Cơ thể mất thăng bằng bất giác ngửa ra sau, vô tình để lộ chiếc cổ yếu ớt trước mắt hai thiếu niên đang căng thẳng thần kinh…
Không chút do dự, hai thanh đoản kiếm gần như theo phản xạ có điều kiện đâm vào cùng lúc.
"…Ực… a…"
Ôm lấy cổ họng đang tuôn máu, Kaisalas trừng lớn hai mắt, ánh mắt tràn đầy hoang mang và không cam lòng.
Hắn cố gắng chống tay xuống đất để đứng vững, nhưng máu chảy quá nhanh đã lấy đi sức lực của hắn… chẳng mấy chốc, ánh mắt hắn mất đi tiêu cự, cứ thế ngã vật ra đất, ngừng thở.
"…"
"…"
Hai thiếu niên hồi lâu không nói tiếng nào, cũng không dám dễ dàng đến gần rút kiếm, vẫn đứng song song trong tư thế chiến đấu. Dường như sợ rằng tên lính đánh thuê giàu kinh nghiệm này đang giả chết, một khi tiến lên sẽ lập tức bật dậy giáng cho một đòn chí mạng.
Dù sao thì luồng khí thế cực kỳ đáng sợ ban nãy, cùng với cảm giác áp bức tột độ do việc tụ lực gây ra, vẫn còn đọng lại trong đầu hai tân binh chưa tan đi… Động tĩnh lớn như vậy, sao chớp mắt một cái đã bị đâm chết rồi? Chắc chắn có âm mưu gì đó!
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Brian và Sieg, tôi có dùng gót chân cũng đoán ra được, hai người họ chắc chắn đang nghĩ như vậy.
Nhưng may là đã kết thúc rồi.
Tôi rút tay đang đặt trong túi đeo ra, tựa vào tường, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống… Đối với tôi, việc tạo ra những lưỡi dao này là để uy hiếp và tự vệ. Trừ khi bất đắc dĩ, mười hai lưỡi dao trong túi, tôi sẽ không tùy tiện sử dụng.
Bây giờ có thể giải quyết vấn đề mà không cần để lộ năng lực của mình, thật tốt quá.
Tất nhiên! Dùng Niệm Lực can thiệp kẻ địch một cách không dấu vết, việc này không ai phát hiện thì chắc là không tính đâu nhỉ.
"Gã này… chết thật rồi sao?"
"Chắc… chắc vậy??"
Brian và Sieg nhìn nhau, cẩn thận tiến lại gần, tay nắm lấy đoản kiếm trên xác chết, đột ngột rút ra rồi cùng lúc lùi lại.
"…"
"…"
Tôi sắp cạn lời với hai tên này rồi, cổ đã bị đâm xuyên, máu phun ra nhiều như vậy, sao có thể còn sống được… chứ có phải là con Huyết Lang kia đâu.
Đối với họ, lần đầu gặp địch đã đụng phải một đối thủ khó nhằn như vậy, không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo. Tên lính đánh thuê dùng rìu tay này, xét về thực lực và kỹ xảo, rõ ràng không phải là chiến binh bình thường. Có lẽ là một tinh anh cấp Đội Trưởng?
Có thể sử dụng Võ Kỹ tụ lực, có lẽ còn biết nhiều chiêu thức hơn, nếu cứ theo nhịp độ chiến đấu lúc nãy mà kéo dài… khả năng Brian và Sieg bị giết là rất lớn, cho dù gã không có đồng đội bên cạnh, kết cục cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tiếc là, hắn đã gặp phải chúng tôi.
Một tên giả Thích Khách dùng đoản kiếm như chủy thủ, có sức bộc phát siêu cường trong chớp mắt…
Một chiến binh có ý chí kiên định, dẻo dai đáng kinh ngạc, lại giỏi nắm bắt thời cơ…
Và còn… một Pháp Sư gà mờ chuyên ngáng chân người khác như tôi.
Tổ đội ba người toàn là lính mới, bất kỳ ai đi một mình cũng sẽ bị người khác đè xuống đất đánh cho một trận. Nhưng khi là đồng đội phối hợp ăn ý, cùng tiến cùng lùi… sức chiến đấu cộng dồn này sẽ tạo ra một sự thay đổi không thể tưởng tượng nổi.
Tôi nghĩ tên chiến binh dùng rìu tay kia chắc hẳn rất uất ức… nhưng đây chính là chiến trường sinh tử. Thực lực mạnh mẽ cố nhiên quan trọng, nhưng vận may không tốt thì cũng bằng thừa.
Tôi đưa tay vỗ mạnh vào tường, thu hút ánh mắt của Brian và Sieg, rồi chỉ ra bên ngoài, ra hiệu đã đến lúc đi rồi.
Thế là Brian lập tức quay lại, thuận tay nhặt bao da dưới đất, vẩy sạch vết máu trên đoản kiếm, tra vào vỏ rồi buộc lại bên hông, sau đó đến trước mặt tôi quay lưng lại và ngồi xổm xuống.
Tôi nằm trên tấm lưng vững chãi của Brian, cảm nhận bước chân vững vàng của cậu, cùng với bóng hình Sieg theo sát bên cạnh, nội tâm cũng dần bình tĩnh lại… có hai ‘hộ vệ’ trung thành bên cạnh, dù gặp phải tình huống gì cũng có không gian để xoay xở.
Ít nhất, sẽ không còn như trong nhà của Anna lúc trước, ngay cả vũ khí cũng không kịp rút ra đã rơi vào thế bị động, suýt chút nữa bị giết.
...
Cứ điểm bí mật của Quân Cách Mạng nằm ở mặt sau của một hẻm núi trong vùng đất Gobi, được tạo thành từ những vách đá dựng đứng bao quanh bốn phía, lối vào duy nhất thông đến một hang động ngầm dưới lòng đất.
Địa hình ở đó phức tạp, có nhiều lối đi, muốn tìm được con đường đúng cần phải tốn một khoảng thời gian nhất định. Hơn nữa, lối ra của hang động ngầm cũng được giấu trong một công trình của thị trấn, việc tìm kiếm thật sự không hề dễ dàng.
Tuy nhiên… khi chúng tôi né tránh những xác chết rải rác trên mặt đất, mang theo tâm trạng bất an đi qua cổng khu huấn luyện, đến quảng trường bên ngoài…
Cảnh tượng trước mắt khiến Brian và Sieg bất giác dừng bước.
Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí, những mảnh thi thể không toàn vẹn vương vãi trên mặt đất, cùng với những tiếng gầm thét và kêu la thảm thiết vang trời, khắc họa nên một khung cảnh kinh hoàng đan xen giữa máu tươi và xác chết, tựa như địa ngục trần gian.
Và ngay phía không xa, vô số chiến binh trang bị hỗn tạp đang gầm thét giơ khiên lên cố gắng xông ra khỏi lối đi… nhưng lại lần lượt ngã gục trong tiếng súng hỏa mai chói tai, chất chồng thành một vùng cấm tử địa máu chảy thành sông ở gần lối vào.


0 Bình luận