Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 137: Nàng Tinh Linh gặp người quen
0 Bình luận - Độ dài: 2,617 từ - Cập nhật:
“Anh La Lang về rồi!!”
“A, là La Lang! Quá tốt, anh La Lang cuối cùng cũng về rồi!”
“Oa, anh La Lang còn dẫn theo bạn gái nữa! Rủ rê ở đâu về thế~”
“Này, các cậu đừng nói linh tinh~”
Tiếng ồn ào vọng đến từ ngoài cửa sổ ký túc xá đã ngắt ngang ý định tôi vừa hạ xuống… Hửm? La Lang? La Lang nào cơ? Tên này hình như tôi từng nghe ở đâu rồi… không đúng, giọng nói này quen quá.
Tôi mặc kệ Brian đang ngồi khoanh chân trên đất, lập tức rướn người ra bậu cửa sổ nhìn ra ngoài. Vì phòng của chúng tôi được xếp ở tầng hai, nên qua cửa sổ gỗ có thể dễ dàng nhìn thấy sân dưới lầu… ở đó có hai bóng người đang bị một đám trẻ hiếu động vây quanh.
“Có ngoan không hả, Zak, Pasa, Fia, ha ha ha, cả nhóc nữa~ Tiểu Aida, lâu lắm không gặp, lại đây anh ôm một cái nào~ Ha ha~”
“Ghét quá, bị râu đâm rồi, mau thả em xuống~”
“Oa, chị gái này, chị chắc chắn là người phụ nữ của anh La Lang rồi~”
“Đúng đó~ Lần đầu tiên thấy tên này dẫn con gái về~”
“K-Không, tôi không phải, thật sự không phải mà~”
“Hì hì, mặt chị đỏ lên rồi kìa, còn nói không phải! Chắc chắn đã ngủ với nhau rồi! Đúng không đúng không!”
“Chị là chiến binh phải không ạ, đây là nỏ tay hả, ngầu quá đi~”
“Đây là gì vậy, dao găm ạ~”
“Nói bậy bạ gì đó… mấy đứa quỷ nhỏ này… A, đừng đụng lung tung! Nguy hiểm lắm!”
…
Tôi có chút đờ người, giọng nói và cách nói quen thuộc này, cùng với chiều cao trong ấn tượng, và cả vóc dáng quyến rũ mà không kém phần hoang dã, trừ mái tóc đã dài hơn một chút, những thứ khác bao gồm cả vũ khí sử dụng đều khớp hoàn toàn với ký ức trong đầu tôi.
Arannie?
Tôi khựng lại đưa mắt nhìn sang phía bên kia… mái tóc húi cua đầy phong thái, cơ bắp khỏe khoắn cùng nụ cười rạng rỡ, thêm cả cánh tay to khỏe đang nhấc bổng đứa trẻ lên chơi đùa, khiến tôi gần như ngay lập tức rụt đầu lại.
Ivo! Tên lừa đảo lớn này!
Tôi mở to mắt, biết bao ý nghĩ lướt qua trong đầu… sao tên này lại xuất hiện ở đây? Đúng rồi, hắn từng nói mình là người Fells… lẽ nào, đây chính là đại bản doanh của hắn?
… Sao mình lại xui xẻo thế này!
Không được, mình phải nhanh chóng trốn đi! Nếu không bị hắn phát hiện thì rắc rối to… Khoan đã! Với đôi chân hiện tại của mình thì hoàn toàn không chạy xa được, bị người khác nhìn thấy vốn đã không giải thích rõ được, nếu bị Ivo để ý đến thì chắc chắn sẽ bị lộ… nhưng cũng chưa chắc? Dù sao sau khi tách khỏi Ivo, màu tóc và mắt của mình đã thay đổi rất nhiều, hắn cũng không nhất định có thể nhận ra mình? Chỉ là… lỡ như thì sao?
Một cô bé loài người ở lứa tuổi của mình, làm gì có mái tóc dài đến bắp chân như tôi chứ… Nếu cắt đi… không được không được, đây là vật quý quan trọng của mình!
Ngủ ngoài đồng hoang toàn dựa vào tóc để lót dưới người, còn có thể giữ ấm và che chắn tầm nhìn nữa! Vật báu cực kỳ đáng giá như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ! Nhưng không làm vậy… vấn đề nhận dạng từ mái tóc dài phải giải quyết thế nào đây?
Tôi ôm đầu nhức óc, không biết phải làm sao.
“Ồ~ Ngài La Lang, lâu rồi không gặp.”
“Thưa quý cô Katie, chúc người một ngày tốt lành… Tôi có mang một ít thức ăn về, đều ở trên xe ngựa phía sau.”
“A, cảm ơn ngài nhiều lắm, tôi thay mặt lũ trẻ cảm ơn ngài~ Lần này ngài định ở lại bao lâu?”
“… Tạm thời không định rời đi nữa, có chút mệt rồi.”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có gì, ha ha, tôi cũng không thể cứ đi lang thang bên ngoài mãi được, dù sao cũng là một thành viên của [Cách Mạng Quân], cũng phải gánh vác chút trách nhiệm… Vả lại… Ừm, tôi cũng muốn ở cùng lũ trẻ, sẵn tiện xem đám quỷ nhỏ này có lười biếng tập luyện không.”
“Vậy… ở lại ăn một bữa rồi hẵng đi, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho ngài.”
“Không cần đâu, hôm nay chỉ ghé qua chào hỏi thôi. Thưa quý cô Katie, tôi đi chuyển đồ vào kho trước! Này, đám quỷ nhỏ qua đây phụ một tay!”
“Ô ô ô~”
…
Nghe đến đây, tim tôi chết lặng.
Trước đó còn nghĩ tình hình lúc này rất thuận lợi cho mình, chỉ cần tốn chút thời gian chuẩn bị… thể nào cũng tìm được cách phù hợp, vượt qua rừng sương mù trở về vương quốc của Tinh Linh… từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc như mong ước.
Đến lúc đó… dù là xây nhà trên cây, hay trồng ít hoa cỏ, hoặc nghiên cứu Ma Pháp, và bào chế dược tề, đều có thể xem như sở thích… tùy tôi lựa chọn, một cuộc đời tự do tự tại sắp đến rồi.
Rốt cuộc, một gáo nước lạnh cứ thế dội thẳng lên đầu tôi.
Tôi không muốn có bất kỳ dính líu nào với Ivo, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của hắn, ngay lúc tôi sắp quên hắn đi, hắn lại xuất hiện trước mặt tôi… Chẳng lẽ đời trước tôi nợ hắn sao? Cứ ám ảnh mãi mà bám riết lấy tôi thế này?
Không được! Tuyệt đối không được! Phải nghĩ cách nào đó.
Tôi cắn móng tay suy nghĩ.
Đầu tiên chắc chắn là không thể gặp mặt hắn… chỉ cần không bị nhìn thấy, thì mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi. Thứ hai là không thể ở lại khu dân cư này nữa… từ lời nói có thể đoán định, những người này rất quen thuộc với Ivo. Chỉ cần tôi còn ở đây, sớm muộn gì cũng có ngày gặp mặt… nên phải rời đi.
Về mặt thức ăn thì không cần lo, làm sao để thoát khỏi đây mới là vấn đề nan giải.
Chỉ dựa vào sức mình chắc chắn là không được… với bộ dạng lúc này của tôi, chỉ cần đi đến cổng thị trấn, nhất định sẽ có binh lính lắm chuyện đến hỏi… mà tôi lại không thể nói, càng không thể giải thích lý do ra ngoài.
Buộc phải đột phá trước đây là một trong những lựa chọn khả thi, nhưng bây giờ…
Tôi không tự chủ cúi đầu nhìn cơ thể mình…
Cái đùi được băng bó chỉ còn lại một nửa, phần chân thon thả bị cắt đứt từ đoạn giữa trở xuống đã hoàn toàn biến mất. Cái chân trái mất đi khiến tôi mất khả năng hoạt động cơ bản… không thể chạy cũng không thể nhảy, điều này có nghĩa là những vấn đề vốn đơn giản trước đây giờ trở nên bế tắc.
Khẽ thở dài rụt lại ánh mắt, tôi nhận ra ánh mắt Brian lộ vẻ lo lắng… tôi cho cậu ta một nụ cười an ủi. Lắc lắc đầu lấy lại tinh thần… tôi biết cách tốt nhất là tìm người giúp đỡ, và người duy nhất có thể chọn chính là Brian.
Vậy cậu ta có giúp mình không? Nói cách khác, cậu ta có bằng lòng đi cùng mình không?
Lại đưa ngón cái lên miệng cắn, lòng tôi hơi buồn phiền. Ban đầu còn chưa vội, định đợi chuẩn bị đầy đủ rồi mới khởi hành, đi đến rừng sương mù như vậy sẽ chắc chắn hơn… rốt cuộc bị sự xuất hiện của Ivo làm xáo trộn tất cả kế hoạch.
Tên này có thù với mình sao?
Tiếng động ngoài cửa sổ đã mất hút, có lẽ Ivo đã rời đi, tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định dạy Brian Ma Pháp trước. Sẵn tiện kiểm tra xác nhận xem Brian có tiềm năng không… nếu không có, thì khỏi phải nói, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Bởi vì Ma Pháp không phải ai cũng học được, không có đủ thiên phú, người bình thường cả đời cũng không thể trở thành một người học Ma Pháp. Cùng lắm là đi theo con đường không chính thống của [Thuật Sĩ], trở thành một Pháp Sư giả hiệu dựa vào Ma Tinh để thi triển pháp thuật.
Muốn kiểm tra rất đơn giản, mỗi một Pháp Sư đều sở hữu tinh thần lực, chỉ cần truyền tinh thần lực vào cơ thể người khác, quan sát xem họ có cảm nhận được không… xem như là bài kiểm tra tố chất ban đầu.
Mà kỹ năng đơn giản này, tôi đã nắm vững ngay từ ngày đầu tiên học [Tinh Thần Ma Pháp].
Tôi vẫy tay với Brian.
『Lão Sư, người gọi con…?』
Tôi đoán cậu ta hẳn cũng có chút thắc mắc về việc tôi suốt không nói chuyện… chỉ là tôi không giải thích, cậu ta cũng cố tình lờ đi chuyện này.
Bảo cậu ta đưa tay ra, cậu ta không chút do dự làm theo…
Lòng bàn tay khá sạch sẽ có vài vết sẹo, hẳn là do thường xuyên phụ giúp việc đồng áng.
So sánh với nó, bàn tay nhỏ nhắn của tôi lại có vẻ quá non nớt, bàn tay nhỏ xíu đặt lên cảm giác như nhỏ đi hẳn hai vòng.
Dĩ nhiên, đây tuyệt đối không phải do thân hình tôi quá nhỏ.
Cậu bé trông gầy yếu này, thực ra khung xương rất chắc chắn, lao động quanh năm đã ban cho cậu ta một cơ thể khỏe mạnh, nền tảng để làm chiến binh rất tốt… đây cũng chính là lý do trước đây Yuri để mắt đến cậu ta.
Brian nuốt nước bọt, cậu ta dường như cảm nhận được điều gì đó, trông có vẻ hơi căng thẳng.
Tôi nhắm mắt lại, từ từ thi triển tinh thần lực.
Quá trình này không lâu, khoảng năm phút sau, tôi từ từ mở mắt nhìn cậu ta, những cọng rơm lơ lửng tạo thành chữ.
『… Cảm giác…?』 Brian cúi đầu suy nghĩ, dường như đang nhớ lại ký ức vừa rồi.
『… Có một thứ gì đó lạnh lẽo… cụ thể con cũng không nói được, nhưng nó thật sự hiện hữu trong cơ thể con,…』
Mắt tôi khẽ sáng lên, không ngờ tên này thật sự có năng lực tiềm ẩn về Ma Pháp?
Nếu đã như vậy, có lẽ tôi phải nghiêm túc xem xét nên dạy dỗ cậu ta thế nào, dù là làm trợ lý hay làm phương tiện đi lại… trong lòng tính toán, tôi ngẩng đầu nhận ra Brian đang nhìn tôi với ánh mắt thấp thỏm, dường như vẫn đang chờ câu trả lời của tôi.
Tôi cũng không định để cậu ta thất vọng, bèn dùng rơm tạo thành câu ‘không vấn đề gì’.
『Quá tốt!!』 Mắt Brian rưng rưng nước mắt, cậu ta ôm chầm lấy eo tôi. 『Quá tốt… quá tốt… thật sự quá tốt…』
Tôi có chút bị dọa sợ, sao cậu ta lại hưng phấn như vậy?
Chẳng phải chỉ là có thiên phú Ma Pháp thôi sao, có gì to tát đâu… khoan đã, cậu nhóc này cứ thế ôm mình có ổn không vậy? Áo choàng của mình bẩn lắm đó, dụi mặt vào khóc nhè thì mình mặc kệ nhé!
Theo bản năng tôi muốn đẩy cậu ta ra, nhưng nghĩ đến việc cha mẹ đứa trẻ này vừa qua đời, lại tận mắt chứng kiến người chị thân nhất chết thảm, sau đó một mình trốn trong căn hầm tối tăm kín mít suốt hai mươi mấy ngày, vừa không có thức ăn vừa khát nước, đến lúc gặp người thì không thốt nên lời.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ, nếu không phải mình tình cờ phát hiện ra hầm chứa đó, cho dù sau này Cách Mạng Quân có đến cứu viện, cũng chưa chắc đã nhận ra trong căn hầm tối tăm của ngôi nhà đó còn giấu một cậu bé yếu đến mức không cất lên được tiếng động.
Lỡ như bỏ lỡ cơ hội cứu viện, bị bỏ đói đến chết ở bên trong, thì sự bảo vệ liều mạng của người nhà cậu ta còn có ý nghĩa gì nữa… hoàn cảnh bi thảm tuyệt vọng như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất đáng thương.
Haiz…
Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng, đặt tay trái lên đầu cậu ta, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Vốn tưởng bầu không khí kỳ diệu này sẽ còn kéo dài một lúc, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.
『Này, ăn cơm thôi~』
Cửa phòng bị đẩy ra, Sger vừa định bước vào… rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì đứng sững lại một chút, rồi vẻ mặt ghét bỏ quay đầu đi.
『Xì… muốn khóc thì đêm trốn trong chăn mà khóc là đủ rồi, ghê tởm thật… có phải mỗi mình ngươi mất người thân đâu.』
Có lẽ đã hiểu lầm điều gì đó, cậu bé trông có vẻ bất cần này, đối với sự yếu đuối lúc này của Brian, tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn và chán ghét.
『Đừng trách tôi không nhắc nhở các người, xuống nhà ăn dưới lầu trễ là không còn cơm đâu, tốt nhất là nhanh lên.』
Sger không đợi chúng tôi mà đóng sầm cửa rồi bỏ đi, loáng thoáng còn nghe thấy cậu ta lẩm bẩm một câu.
『Thật là… còn để em gái mình an ủi, yếu kém quá.』
Nhét cọng rơm trong lòng bàn tay về lại dưới ga giường, tôi cầm lấy gậy chống chuẩn bị ra ngoài, thính giác của một Tinh Linh rất nhạy bén, trước khi Sger đẩy cửa tôi đã cảm nhận được động tĩnh, vì vậy đã sớm hóa giải Niệm Lực và ngồi yên, tránh khả năng bị phát hiện điều khác thường.
Tuy niềm vui khi có được thông tin quan trọng bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Ivo mà giảm đi phần nào, nhưng tâm trạng của tôi lúc này không tệ.
Còn Brian, sau khi gỡ bỏ khúc mắc trong lòng và nhận được lời hứa của tôi, đã thoát khỏi trạng thái tự cô lập… vẫn là bộ dạng trầm lặng ít lời không muốn giải thích, nhưng nhìn ánh mắt dường như đã tìm thấy phương hướng để sống tiếp.
Cậu ta muốn đỡ tôi dậy, dĩ nhiên là tôi từ chối.
Lúc này mà nói, tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu ta, huống hồ tôi là một Tinh Linh.
Tự mình nắm chặt gậy chống, tận dụng lực hỗ trợ từ Niệm Lực Cường Hóa, dù chỉ còn một chân vẫn có thể đi rất vững vàng. Chẳng qua là việc đóng mở cửa và lên xuống lầu có chút rắc rối… nhưng cũng không phải là không thể khắc phục.
Tôi không cần sự thương hại của người khác.


0 Bình luận