Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 233: Nàng Tinh Linh Tìm Kiếm Cơ Hội
0 Bình luận - Độ dài: 1,615 từ - Cập nhật:
“Con không thể làm vậy… Lawrence… chúng ta vẫn còn lựa chọn tốt hơn… Con làm vậy là không đúng…”
Công tước Arnold dường như đã nhận ra điều gì đó, đến cả giọng nói cũng run lên khe khẽ.
“Đừng cố chấp nữa, con trai của ta… hãy nghĩ lại lúc con còn nhỏ… ta đã bế con đút cơm… đọc truyện cho con… dạy con biết chữ… ta dạy con cưỡi ngựa… chúng ta còn cùng nhau luyện kiếm… Ta là cha của con mà… lẽ nào con nỡ trơ mắt nhìn ta… chết ngay trước mặt con sao?”
Lời cầu xin của vị lão Công tước khiến Lawrence thoáng im lặng, nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên kiên định.
“Sự trỗi dậy của vương quốc, ắt phải đi cùng máu và hy sinh, xin người đừng trách con máu lạnh vô tình, đây cũng là một trong những phẩm chất của bậc đế vương. Thưa cha, Fells thiếu một vị lãnh đạo có thủ đoạn sắt máu. Người đã sống đủ lâu rồi, xin hãy ở thời khắc cuối cùng, vì đất nước mà người hằng yêu quý này, cống hiến lòng trung thành cuối cùng của mình đi.”
Sau đó, không thèm để ý đến người cha đang sững sờ, Lawrence quay sang nhìn chằm chằm tôi và lớn tiếng hô.
“Thưa các vị! Tin rằng mọi người đều đã thấy rõ! Đội vệ binh Bán Tinh Linh của ta cũng không thể thắng được cô ta! Điều này có nghĩa là ngay cả những lính gác ở đây cũng không phải là đối thủ của cô ta. Mạng sống của tất cả chúng ta, giờ phút này đang nằm trong tay nàng Tinh Linh đó! Chỉ cần cô ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể để con rối ma thuật của cô ta, dễ dàng xử tử chúng ta!”
“Và cơ hội duy nhất để thay đổi hiện trạng, chính là để cô ta giao ra món thần khí đó! Chỉ có như vậy, khi đã mất đi sức mạnh, cô ta mới không còn là mối đe dọa nào với chúng ta, sự an toàn của các vị mới được đảm bảo! Đừng cho rằng những lời ta nói là hù dọa! Đã có hàng ngàn người bị con rối ma thuật của cô ta giết chết một cách tàn nhẫn! Đó chính là bằng chứng tốt nhất!”
“Các ngươi có muốn số phận của mình, bị một nàng Tinh Linh nhỏ tuổi chi phối không! Dù có bị cô ta tùy ý đùa bỡn như một con kiến cũng không một lời than vãn sao! Ngay cả khi cô ta nói ra những lời ‘sẽ không làm hại chúng ta’, các ngươi cũng bằng lòng tin sao! Các ngươi thật sự cho rằng nàng Tinh Linh này sẽ tha cho chúng ta sao!”
Theo những lời chất vấn lớn tiếng của Lawrence, các quý tộc gần đó đều lộ vẻ suy nghĩ.
“Lawrence đại nhân nói… hình như không sai…”
“Đúng vậy… chúng ta không thể mất đi quân bài để chống lại. Nếu không sẽ mất thế chủ động…”
“…Phải đó, đến lúc đó… thật sự chỉ có thể để mặc người khác định đoạt.”
Cho đến lúc này, Công tước Arnold, người bị cố tình làm lơ, cuối cùng cũng hiểu rằng mình đã bị bỏ rơi.
Ông từ từ buông bàn tay đẫm máu xuống, như thể đã mất hết mọi cảm giác đau đớn, ngẩn người nhìn đứa con trai không thèm để ý đến mình, khuôn mặt đầy nếp nhăn đầm đìa cả máu và nước mắt.
“Con trai của ta…”
Ông lẩm bẩm, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Lawrence không thèm nhìn ông lấy một lần.
Vị quý ông già từng có tinh thần mạnh mẽ, tràn đầy khí chất quý tộc, giờ đây vẻ mặt đầy cay đắng, tấm lưng vốn thẳng tắp cũng bất giác chùng xuống, ngay cả ánh mắt cũng trở nên u ám, dường như già đi rất nhiều chỉ trong phút chốc.
Đối mặt với sự lạnh lùng vứt bỏ của con trai, dù là ngài Công tước nắm giữ cả vương quốc… vào lúc này, cũng chỉ là một ông lão đáng thương đã chán nản, nguội lạnh.
Tuy nhiên, tôi chẳng có ý định nào thương hại ông ta cả.
Thực tế, cách làm có vẻ máu lạnh của Lawrence, quả thực khiến tôi cảm thấy vô cùng khó xử.
Con tin phải có giá trị, mới có thể phát huy tác dụng tương ứng, nếu không sự hiện diện của nó chỉ là gánh nặng.
Vì lời tuyên bố và bài phát biểu của Lawrence, những quý tộc kia đã có ý ủng hộ hắn… đến mức lời đe dọa của tôi trở nên vô nghĩa. Không còn ai quan tâm đến sống chết của Công tước Arnold, ít nhất là trên bề mặt.
Điều này đồng nghĩa với việc tôi đã mất đi quân bài quan trọng, khiến tình hình diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất.
Dẫn đến hành động tôi có thể thực hiện, cũng chỉ còn lại lựa chọn duy nhất là ‘tấn công cưỡng ép’… dù sao thì Huyết Tinh của tôi tuyệt đối không thể đưa cho hắn.
“Lính gác!! Đừng ngây ra đó! Mau tới đây bảo vệ ta!!”
Có lẽ vì phát hiện con dao nhỏ của tôi đã lặng lẽ đổi hướng, Lawrence dứt khoát ra lệnh. Cùng lúc đó, hắn dùng con dao găm đẫm máu khoét sâu thêm vết thương của Brian, gắt gao nhìn tôi để cảnh cáo.
Tôi không khỏi nhíu chặt mày.
Chỉ có thể để mặc cho những lính gác đã lấy lại tinh thần, cùng với vài cận vệ áo choàng đã gượng dậy, nhanh chóng xông về phía Lawrence và Brian. Với tốc độ cực nhanh, họ xếp thành hàng ngay ngắn, tạo thành một bức tường người dày đặc, cũng khiến ý định của tôi hoàn toàn tan biến.
Tôi không khỏi có chút phiền muộn, không ngờ tên Lawrence này lại cảnh giác hơn tôi tưởng.
Vốn định để con dao nhỏ lặng lẽ di chuyển sát mặt đất, chỉ cần có thể đến đủ gần, với tốc độ cực nhanh khi dốc toàn lực, chắc chắn có thể đâm xuyên cổ tay hắn. Nào ngờ kế hoạch này còn chưa bắt đầu đã bị phát hiện…
Nhìn bức tường người giơ kiếm phòng ngự trước mặt, ai nấy đều mang vẻ cảnh giác, tôi bất giác siết chặt nắm đấm.
Vũ khí được điều khiển bằng năng lượng tâm linh, cần phải có tầm nhìn hỗ trợ, nếu không thấy được mục tiêu, tỷ lệ trúng sẽ giảm mạnh.
Đương nhiên, đây không phải vấn đề quá lớn, con dao nhỏ không phát huy tác dụng, tôi vẫn còn cách khác. Nhân cơ hội vừa rồi, tôi đã để tất cả con rối ma thuật tập trung bên cạnh. Đội hình do hơn một trăm lính gác tạo thành, theo tôi thấy không khó để đột phá.
Nhưng tôi cần một cơ hội, một khoảng trống chỉ cần vài giây.
“Tinh Linh! Bỏ cuộc đi! Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đâu! Nếu ngươi chọn tấn công trực diện, ta đảm bảo sẽ chặt đầu hắn, đến lúc đó ngươi chỉ nhận được một cái xác, dù có trút giận mà giết ta thì đã sao? Kẻ chết không thể sống lại được!” Trốn giữa đám lính gác đông đảo, Lawrence nhìn tôi qua một khe hở. Có lẽ vì được nhiều người bảo vệ như vậy, giọng điệu của hắn lại lấy lại sự tự tin lúc trước.
“Ta lấy danh nghĩa Vương tộc Fells tương lai, thề trước mặt tất cả các quý tộc! Ta sẽ giữ lời! Chỉ cần bây giờ ngươi giao ra sợi dây chuyền và chịu trói, ta hứa sẽ để đệ tử của ngươi được bình an vô sự! Sẽ không có bất kỳ sự hy sinh nào, cũng sẽ không có ai chết cả!”
“Vậy nên! Đừng lãng phí thời gian nữa! Lập tức đưa ra quyết định! Rốt cuộc là để tất cả mọi người đều sống sót? Hay là chuẩn bị để người đệ tử yêu quý của ngươi, cùng ta đi chết? Tuyệt đối đừng cho rằng ta không dám làm vậy! Bởi vì, từ khoảnh khắc cầm lấy dao găm, ta đã không màng sống chết nữa rồi! Vậy thì thưa Celice các hạ! Xin hãy cho ta biết… lựa chọn của người!”
Ánh mắt lạnh lùng của Lawrence vô cùng kiên định, điều này khiến tôi im lặng, và cũng suy nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào.
Khi một người đã dứt bỏ tình thân, lại hoàn toàn không sợ chết, e rằng không thể tìm thấy bất kỳ điểm yếu nào từ hắn.
Hiển nhiên, Lawrence ngay từ đầu đã cho rằng tôi sẽ không dễ dàng tha cho hắn, nên mới chống cự ngoan cố đến cùng, còn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất… dù trên thực tế, tôi nhiều nhất cũng chỉ muốn đánh gãy hai chân hắn.
Chỉ là những lời này nói ra, tám phần là hắn cũng sẽ không tin.
Với tình hình hiện tại, nếu lấy cớ đầu hàng để tiếp cận hắn… liệu có phải sẽ có cơ hội rút ngắn khoảng cách hơn không?
“Tinh Linh! Ngươi còn muốn ta đợi bao lâu nữa! Tốt nhất là mau… Á! Ngươi là ai!”
“Ngươi, ngươi không phải cận vệ của ta…”


0 Bình luận