• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh

Chương 197: Nàng Tinh Linh Nhận Được Dây Chuyền

0 Bình luận - Độ dài: 2,450 từ - Cập nhật:

"Gì vậy?" Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn người đàn ông xa lạ này.

"...Tinh Linh!? Chuyện gì thế này? Vương Cung có một Tinh Linh từ khi nào? Sao Delia không nói cho ta biết?" Gã đàn ông này tóc ngắn, tay đeo mấy chiếc nhẫn đá quý. Gã sững người một chút khi thấy mặt tôi, rồi bước đến trước mặt, nhìn tôi từ trên cao xuống.

"Ai cho phép ngươi chạy lung tung ở đây? Không biết đây là Vương Cung sao? Ả đàn bà đó thật quá đáng, nuôi một con thú cưng nhỏ mà cũng không nói cho ta một tiếng. Lại còn để đám hầu gái đi theo… Ha! Đây là đang chơi trò gia đình gì vậy?"

Tên này rốt cuộc đang nói gì vậy?

Mặt tôi đầy vẻ hoang mang, nhận ra mình chẳng hiểu một câu nào, giọng điệu lại ngạo mạn khiến người ta khó chịu.

Tôi nhìn sang những người hầu gái bên cạnh, thấy họ đều đang cung kính hành lễ, nhưng không một ai lên tiếng. Tôi cũng lười để ý đến gã này, bèn quay đầu định rời đi…

Kết quả là vai phải của tôi bị giữ lại.

"Ta cho ngươi đi rồi sao? Trông cũng đáng yêu đấy, sao lại không biết chút quy tắc nào cả? Delia đâu? Kêu cô ta ra đây cho ta!" Gã đàn ông đó lờ đi sự giãy giụa của tôi, thái độ vô cùng ngang ngược.

‘Đội thị vệ’ của tôi nhìn nhau, có vẻ hơi do dự, một trong số những người hầu gái buộc phải đứng ra.

"…Xin lỗi, thưa ngài Lawrence, Công chúa Điện hạ không muốn gặp ngài ạ."

"Chậc, ả đàn bà đó lại giở trò gì nữa! Tưởng chơi mấy trò này có ích sao? Thật nhàm chán…" Người đàn ông tên Lawrence đưa mắt nhìn tôi, nhếch mép cười.

"Nhưng mà nếu cô ta không muốn gặp ta, vậy thì món đồ nhỏ này ta sẽ mang đi coi như là bồi thường. Tinh Linh thời thơ ấu hiếm thấy như vậy, không dạy dỗ cho tốt thì lãng phí quá. Lại còn xinh đẹp thế này… He he, phòng sưu tập của ta vừa hay còn thiếu một Tinh Linh, ta có chút không chờ được muốn nghe tiếng kêu thảm thiết của nó rồi!"

"Không! Không được! Thưa ngài Lawrence, vị Tinh Linh tôn quý này là khách của Công chúa Điện hạ, ngài không thể mang cô ấy đi được!"

"He he, chỉ là một con thú cưng nhỏ thôi, ta chẳng thấy có gì tôn quý cả? Đừng cản đường! Tất cả cút hết cho ta!" Lawrence vừa nói vừa kéo tay tôi, tôi đang ra sức chống cự, kết quả bị gã đột ngột kéo mạnh một cái…

Cánh tay phải người nộm không chút bất ngờ… đã rơi ra.

Mất thăng bằng, tôi loạng choạng lùi lại đứng vững, thấy gã đang cầm cánh tay giả nhỏ bé đã mất đi niệm lực của tôi rũ xuống, còn mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn từ trên xuống dưới… trong lòng tôi lập tức có chút tức giận.

"Sao, sao lại thế này? Cánh tay này là giả à? Hóa ra là một Tinh Linh tàn phế… Ực!"

Gã còn chưa nói hết lời, đã bị tôi dậm đất tung một cước, đá thẳng vào giữa hai chân, còn kèm theo mấy phần Niệm Lực Cường Hóa.

Lực khoảng mười mấy cân, lập tức đá gã ngã lăn ra đất, nằm đó ôm lấy chỗ hiểm run rẩy, dường như đau đến không thốt nên lời?

Hừ, đáng đời! Không dùng toàn lực, đã là may cho ngươi rồi!

Tôi đi tới nhặt cánh tay phải của mình lên, dùng tay áo lau chỗ bị chạm vào… đúng lúc này một vệt đao lóe lên, tôi gần như theo bản năng nhảy lùi lại né tránh, nhưng vẫn có mấy sợi tóc bị cắt đứt, dọa tôi giật nảy mình.

Tôi vội ngẩng mặt lên, mới nhận ra đó là tùy tùng bên cạnh Lawrence.

Đó là một chàng trai trẻ mặt không biểu cảm, tay phải thò ra từ trong áo choàng phía trên đôi bốt da, cầm một con dao găm màu đen. Rõ ràng là ánh mắt nhìn xuống, suýt nữa đã làm tôi bị thương, nhưng kỳ lạ là không cảm nhận được địch ý.

"Ực… a… Wen… Wendell… bắt, bắt lấy nó! Ta muốn món đồ nhỏ này… phải nếm trải sự giày vò đau đớn nhất khi còn sống! Dám đá ta… a… chết tiệt!" Lawrence đau đến toát mồ hôi lạnh, nghiến răng ra lệnh.

"Vâng, thưa thiếu gia."

Tùy tùng tên Wendell, vẻ mặt bình tĩnh lao đến trong nháy mắt.

Lúc này tôi mới thấy đôi tai nhọn bên má gã, hơi vểnh lên giống như Rebecca… cũng là Bán Tinh Linh?

Không kịp suy nghĩ nhiều, đòn tấn công của đối phương đã đến gần, tôi vội né qua chuôi đao trước mặt, nghiêng người đạp lên tường lộn vòng… tránh khỏi bàn tay suýt chạm vào tóc, vừa né vừa nhảy lùi lại giữ khoảng cách, nhanh chóng lắp lại cánh tay phải vào.

Thấy gã Bán Tinh Linh kia lại xông về phía mình, tôi không chút do dự mở to đôi mắt sáng rực.

Tinh Thần Trùng Kích!

Đòn tấn công tinh thần lực bất ngờ, khiến gã Bán Tinh Linh không kịp đề phòng lập tức trúng chiêu… gã rõ ràng không ngờ tôi biết Ma Pháp, tinh thần hoảng hốt lướt qua người tôi, tôi nhân cơ hội kéo dài khoảng cách, dời mắt nhìn chằm chằm vào chân gã.

Một lực ngược với hướng lao tới mạnh mẽ kéo lấy mắt cá chân gã, trọng tâm cơ thể gã lập tức bị phá vỡ, mắt thấy sắp mất thăng bằng ngã xuống.

Nhưng không ngờ trong tình huống này, gã Bán Tinh Linh tên Wendell lại theo bản năng phản ứng, một tay chống đất xoay người, dùng tư thế lộn nhào về phía trước để giảm quán tính, tiếp đất bằng cả hai chân vô cùng vững vàng.

Động tác linh hoạt này khiến tôi hơi sững sờ, ngay sau đó trong lòng có chút bực bội… thời gian khống chế tinh thần quá ngắn, dao nhỏ lại không có ở bên cạnh, nếu không chỉ với khoảnh khắc vừa rồi, đã có thể khiến gã mất đi năng lực hành động.

Phát hiện gã lại xông tới, trong tay không có vũ khí phù hợp, tôi cũng chỉ có thể nâng cao cảnh giác, chuẩn bị toàn tâm toàn ý né tránh đòn tấn công.

"Lawrence! Bảo tùy tùng của ngươi dừng tay!!"

Kết quả lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía xa, khiến gã Bán Tinh Linh trước mặt dừng bước, tôi nhìn theo ánh mắt của gã… thì ra là Delia đang tức giận, xách chiếc váy dài lộng lẫy đi tới.

"Wendell, ta không ra lệnh cho ngươi dừng tay…"

"Đủ rồi! Ngươi còn muốn gây chuyện đến bao giờ? Lawrence! Ngươi đến đây làm gì?"

Delia vốn luôn tao nhã mỉm cười, lúc này lại cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, trừng mắt nhìn Lawrence đang khó khăn vịn tường đứng dậy.

"…Lát nữa nói với ngươi sau, ta phải bắt con nhóc đó trước đã. Wendell, ngươi còn chờ gì nữa! Mau bắt nó lại cho ta! Chỉ là một con thú cưng nhỏ, ai cho nó lá gan tấn công ta!" Lawrence nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm tôi.

"Không được! Đây là Vương Cung, ta không cho phép các ngươi động thủ! Celice là khách của ta! Xin ngươi hãy hiểu rõ điều này!" Delia không chút nhượng bộ, thậm chí còn chắn trước mặt tôi.

"Ả đàn bà thối tha nhà ngươi…" Lawrence rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng nhận ra ánh mắt lạnh nhạt của những người hầu gái xung quanh, và ánh mắt như nhìn rác rưởi của Delia… cả người tức đến bật cười.

"Được được được, sau này các ngươi sẽ biết tay! Nhớ kỹ cho ta! Wendell…"

"Vâng, thưa thiếu gia…"

Gã Bán Tinh Linh kia vừa đi tới, đã bị một cái tát mạnh vào mặt. Gò má bên phải có thể thấy rõ bằng mắt thường, lập tức nổi lên một vết hằn sẫm màu, chỉ là vẻ mặt của gã không hề thay đổi.

"Đúng là đồ vô dụng, ngay cả một Tinh Linh nhỏ cũng không bắt được, đợi về rồi ta xử lý ngươi sau." Lawrence tức giận nói, rồi đi xuyên qua đám hầu gái đang chủ động nhường đường, vẻ mặt khó chịu rời đi… mà gã Bán Tinh Linh kia, cũng im lặng đi theo sau.

Tôi nhận ra Rebecca không biết đã xuất hiện bên tường từ lúc nào… lúc Lawrence đi ngang qua, nửa khuôn mặt bị khăn choàng che đi của cô, lộ ra ánh mắt lạnh lùng vô tình, nhìn chằm chằm bóng lưng Lawrence, cho đến khi đối phương rời khỏi cung điện mới thu lại.

"……Xin lỗi, đã để ngươi phải chứng kiến một màn kịch lố bịch như vậy." Delia im lặng một lúc, gượng cười nói. "Dù là vương tộc cũng có những rắc rối đau đầu… mong ngươi đừng để ý, ta đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa."

Tôi chớp chớp mắt, thực ra cũng không để tâm… tuy có thể cảm nhận được ở đây có những rắc rối phức tạp, nhưng có liên quan gì đến mình đâu?

Với tình hình hiện tại, tìm được Brian và Sge mới là việc quan trọng nhất… nếu đến ngày mai, Delia vẫn không cho tôi được tin tức gì, tôi nhất định sẽ tự mình đi tìm.

Nhưng trước đó, tôi phải lấy lại trang bị của mình đã!

Thế là, đợi Delia vực lại tinh thần, khôi phục nụ cười, tôi không chút khách khí dùng ngón tay, vẽ ra hình dạng của một viên tinh thể.

"Ồ… đúng rồi, sáng nay thợ thủ công đã mang dây chuyền đến, được chế tác tinh xảo hơn ta tưởng… chắc hẳn sẽ khiến ngươi hài lòng. Đi theo ta nào…" Delia đi trước dẫn đường, thuận tiện cảm thán.

"Viên đá quý màu đỏ máu đó, thật sự rất đẹp… giám định sư còn nói, bên trong ẩn chứa năng lượng sinh mệnh không thể tưởng tượng được, nếu đeo lâu dài, có thể sẽ rất tốt cho cơ thể… hình như là không bị bệnh? Còn có thể từ từ chữa lành vết thương? Nghe thật khó tin, rốt cuộc là từ Ma Thú nào thế? Không biết còn có viên thứ hai không…"

Delia rõ ràng có chút hứng thú với Huyết Tinh, tiếc là cô ta hoàn toàn không hiểu Huyết Lang đáng sợ đến mức nào.

Lúc đó, 【Quyền Thánh】 Ivo đã phải dốc toàn lực, phối hợp với địa hình đặc biệt để tôi phóng hỏa, mới miễn cưỡng giải quyết được con quái vật đáng sợ đó.

Bây giờ nghĩ lại, có quá nhiều may mắn và trùng hợp, nếu không phải ở trong hang của Huyết Lang, nếu không phải đúng vào mùa thu, bên ngoài hang lại có rất nhiều dây leo khô. Không có sự trợ giúp của thiên thời địa lợi nhân hòa, tuyệt đối không thể giết được con Huyết Lang có khả năng hồi phục siêu mạnh đó…

Mà một khi cho Huyết Lang không gian để trưởng thành, hấp thụ đủ tinh hoa máu để tiếp tục tiến hóa, lại thêm trí tuệ không thua kém con người của nó.

Cả Vương quốc Fells, đều có thể trở thành bãi săn của tộc Huyết Lang… bao gồm cả vương tộc, người dân Fells đều sẽ run rẩy dưới sự uy hiếp của móng vuốt Huyết Lang.

Còn muốn viên thứ hai? Nằm mơ đi!

Thứ này giống như chiếc hộp Pandora, chỉ cần không cẩn thận bị bất kỳ Ma Thú nào kích hoạt, đều có thể biến thành một tai họa trời giáng đúng nghĩa.

…Đợi đã.

Tôi đột nhiên nhận ra.

Nếu cứ theo logic này suy luận, sự hình thành của Huyết Tinh… đến từ cấp độ sinh mệnh quá cao của tôi, là một phần của cơ thể này. Nếu nói như vậy, chẳng phải chứng tỏ…

Tôi mới là nguồn gốc của tai họa thật sự sao?

Ừm, xem ra vì vận mệnh của nhân loại, tôi vẫn phải cẩn thận một chút, không thể chết bừa bãi được. Nếu không…

Biết đâu sẽ là thế giới hủy diệt cùng nhau… tất nhiên, đây chỉ là nói đùa thôi.

Thế giới Dị Giới này có biết bao nhiêu Đại Pháp Sư, các loại sức mạnh thần bí ẩn giấu không biết bao nhiêu mà kể. Sao có thể dễ dàng bị một Tinh Linh non nớt vẫn còn đang vật lộn để sinh tồn như tôi… làm lung lay được?

Vẫn nên nghĩ đến những chuyện thực tế hơn đi…

Theo Delia đi qua hành lang sâu thẳm, cuối cùng cũng đến một phòng khách rất lớn. Lờ đi các loại đồ nội thất lộng lẫy, ánh mắt tôi dừng lại trên một chiếc bàn.

Ở đó đặt một chiếc hộp báu nhỏ có khóa.

Tôi mang theo tâm trạng mong đợi, nhìn Delia đi tới lấy chìa khóa ra, mở chiếc hộp báu có hoa văn tinh xảo.

Lập tức, một luồng khí tức sinh mệnh quen thuộc, tự nhiên tỏa ra từ bên trong…

Delia đưa hai tay vào, lấy ra một sợi dây chuyền vô cùng tao nhã, rồi đưa cho tôi.

Viên tinh thể hình thoi lớn bằng lòng bàn tay, giống như một viên đá quý màu máu, được bọc trong viền bạch kim sáng bóng. Những hoa văn nhỏ được khắc trên bề mặt bạch kim, như những chiếc lá xanh làm nền cho viên đá quý xinh đẹp ở giữa. Cộng thêm sợi dây mảnh tinh xảo nhẹ nhàng, cầm trong tay cảm thấy khá thoải mái…

Cảm nhận được dao động mơ hồ của sự liên kết máu thịt, tôi cũng không chút do dự mà đeo lên cổ.

Tinh thần lực tự động chảy vào cánh tay phải, theo đó những ma văn màu máu lần lượt sáng lên, bàn tay giơ lên từ từ nắm chặt!

He he! Tôi không kìm được mà nở nụ cười.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận