Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh
Chương 247: Nàng Tinh Linh Thận Trọng Hành Động
0 Bình luận - Độ dài: 1,696 từ - Cập nhật:
Cất đồng bạc lẻ vào túi đeo vai, tôi ngẩng đầu nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của họ, rồi xoay người định rời đi.
“Đợi đã! Chị đại… ờ…”
Thấy tôi có ý định bỏ đi, gã chiến binh người man rợ cầm đầu vội vàng đặt miếng giăm bông đang cắn dở xuống, lật người qua bức tường ngăn định đi tới. Nhưng rồi nhận ra ánh mắt cảnh giác của tôi, gã sợ dọa tôi chạy mất nên lại dừng bước.
“Chị đại… Thủ lĩnh? Chủ nhân? Thưa chủ nhân của tôi?”
Có lẽ qua hàng mày hơi nhíu lại của tôi, gã cảm nhận được tôi không thích cách xưng hô đó, nên vội vàng đổi lời mấy lần.
“Tộc người man rợ bọn ta không bao giờ nói dối, đã nói là hy vọng được phục vụ ngài, thì sẽ không bao giờ phản bội chủ nhân! Tên của ta là Ulchi! Chức vị Đội trưởng Chiến binh! Đây đều là những dũng sĩ tinh nhuệ trong tộc! Mỗi người ít nhất đều có thực lực của chiến binh bậc trung! Tất cả chúng ta đều không sợ hãi cái chết! Khát khao thực hiện giá trị của bản thân trên chiến trường! Có bọn ta ở đây! Nhất định có thể giúp được chủ nhân!”
Người man rợ tên là Ulchi vỗ ngực lớn tiếng nói với tôi… dường như vô cùng tự tin vào trình độ chiến đấu của tiểu đội mình.
Tiếc là gã hoàn toàn không biết, kẻ địch mà tôi phải đối mặt là gì.
Bất kể là Long Kỵ Sĩ của Cliff, hạm đội Phi Thuyền của Gale, hay binh đoàn Thạch Cự Nhân của tôi, đều thuộc về lực lượng chiến đấu cấp quân đoàn. Chỉ mười mấy chiến binh bình thường, thì có thể có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi và kiên trì của những người này, e rằng không có được câu trả lời thỏa đáng, họ cũng sẽ không dễ dàng để tôi đi…
Tôi suy nghĩ một lát, dứt khoát lấy giấy bút ra, viết một đoạn chữ… rồi cẩn thận gấp lại, dùng niệm lực điều khiển, ném vào tay Ulchi.
Sau đó chỉ vào mảnh giấy, ra hiệu mở ra xem.
Rồi không để ý đến họ nữa, tôi cưỡi con sói trắng phi về phía hoang dã xa xôi, tiếp tục cuộc hành trình của riêng mình.
……
“Đại ca, bọn ta phải đuổi theo chứ!”
“Đúng vậy đại ca! Vừa hào phóng vừa có thực lực! Lại còn là một Tinh Linh! Chắc chắn sẽ không như những người chủ trước, tùy tiện vứt bỏ bọn ta!”
“Ta đã hai tháng chưa được ăn thịt rồi, hu hu… Chị đại tốt quá!”
“Những người Fells đó kỳ thị bọn ta! Dong binh từ nơi khác đến cũng bài xích bọn ta! Hay là cứ trung thành với Tinh Linh mạnh mẽ này… đây là chuyện đã nói trước rồi mà! Đại ca!”
“Đừng cãi nữa!! Chủ nhân vẫn chưa tin tưởng bọn ta! Đây chắc chắn là nhiệm vụ người để lại! Đứa nào nói cho ta biết… trên này viết cái gì không?”
“…Đại ca… bọn ta đứa nào cũng không biết chữ.”
“…”
……
Đối với những người man rợ đó, tôi đã sắp xếp cho họ một nơi đến tốt nhất… nếu họ bằng lòng thì không còn gì tốt hơn, nếu từ chối tôi cũng đành chịu… dù sao tôi cũng không định mang theo những người này.
Đây cũng là vì tốt cho họ…
Thực tế, chỉ mới qua một ngày.
Khi tôi đang trốn trong một hang động tối đen nghỉ ngơi như thường lệ… thì nghe thấy tiếng vỗ cánh từ trên trời.
Ẩn mình giữa bầu trời đen kịt, gần như hòa làm một với môi trường xung quanh. Nếu không có sự điều chỉnh ánh sáng của Chân Thực Chi Đồng, cùng với thính giác nhạy bén của một Tinh Linh, có lẽ tôi cũng không thể phát hiện ra chúng.
Đó là một con phi long màu đen.
Được một kỵ sĩ mặc giáp đen điều khiển, dưới sự che chở của màn đêm, nó lẳng lặng lướt qua bầu trời như một con quạ… tốc độ chậm rãi đó không nghi ngờ gì là đang tìm kiếm thứ gì.
Rất rõ ràng, đây là Long Kỵ Sĩ của Cliff.
Họ…
Cuối cùng cũng đã đến!
Từ miệng Lauren biết được tin tức, lại được Công tước Arnold xác nhận… tôi biết lần này Long Kỵ Sĩ đến Fells, ít nhất là một quân đoàn hơn hai trăm người. Số lượng như vậy khiến tôi không thể không cảnh giác…
Đây cũng là lý do từ lúc rời Alikok, mỗi đêm tôi chỉ dám ngủ dưới lòng đất.
Long tộc không phải loài chim, phần lớn đều có thị lực ban đêm, có thể từ tầm nhìn cực cao trên trời, thấy rõ con mồi dưới mặt đất… càng khỏi phải nói đến những cự long sở hữu Chân Thực Chi Đồng.
Bất kể là ma pháp Long Ngữ, hay hơi thở rồng nóng rực phun ra, đều sẽ gây ra mối đe dọa chí mạng cho tôi… trong tình huống này, tôi không dám mang theo Brian và Sige, bao gồm cả những người man rợ muốn đi theo tôi. Họ không giúp được tôi, mà còn dễ bị tôi liên lụy…
Hành động một mình mục tiêu nhỏ cũng dễ ẩn nấp, chỉ cần giữ cảnh giác trốn xuống lòng đất từ trước, sẽ rất khó bị phi long bay lượn trên trời phát hiện. Nhưng nếu số người hành động quá đông, xác suất xảy ra sai sót, chắc chắn sẽ tăng lên vô hạn.
Khi xưa ở Vương đô Cliff, chỉ với năm phi long kỵ sĩ, đã có thể gây ra rất nhiều phiền phức cho Thạch Cự Nhân. Vậy thì một khi số lượng tăng lên đến mức tạo ra sự thay đổi về chất, đồng loạt tấn công theo cụm, tôi phải đối phó thế nào đây?
Dù sao tính cả Huyết Tinh, số Thạch Cự Nhân tôi có thể triệu hồi, tổng cộng cũng chỉ có bốn thể. Bốn Thạch Cự Nhân đối đầu với hai trăm Long Kỵ Sĩ, sự chênh lệch về số lượng này thật sự có thể thắng được sao?
Tôi không biết…
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nhưng đến lúc đối mặt vẫn có chút căng thẳng.
May mà bên cạnh có sói trắng, lại mang theo hai ba lô thức ăn… không cần lãng phí thời gian tìm đồ ăn, cũng có thể duy trì tốc độ cực nhanh để lên đường, chỉ cần trốn tránh thành công sự trinh sát của phi long, thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần không phải là cự long, hai ba con phi long bình thường không khó đối phó. Bởi vì xét về sức mạnh và phòng ngự, đều là Thạch Cự Nhân của tôi chiếm ưu thế, tìm được cơ hội tóm lấy đôi cánh bằng tay không, cơ bản cũng coi như tuyên bố kết thúc trận chiến…
Chỉ sợ họ hoàn toàn không giao chiến với Thạch Cự Nhân, mà trực tiếp gọi đồng đội đến mới là phiền phức nhất.
Đối mặt với số lượng khổng lồ đó, cho dù Thạch Cự Nhân của tôi có mạnh mẽ đến đâu, e rằng cũng khó có thể toàn vẹn trở ra… hơn nữa, lỡ như chọc phải cự long, cũng chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất chui xuống lòng đất.
Phi long kỵ sĩ và cự long kỵ sĩ, trông có vẻ chỉ khác nhau một chữ, nhưng thực lực lại chênh lệch một trời một vực.
Bề ngoài đều là Long tộc, nhưng phi long lại thuộc phân loài Á Long, không có trí tuệ nhưng sức mạnh to lớn, tốc độ bay cực nhanh là điểm sáng… gần như có thể xem như một con dã thú biết bay. Thông qua thuần dưỡng trở thành thú cưỡi, được các kỵ sĩ huấn luyện đặc biệt điều khiển, vũ khí sử dụng là trường mâu, nỏ và dây thừng…
Còn cự long thì khác, thuộc tộc Cổ Long, bẩm sinh khả năng sinh sản thấp, nhưng tuổi thọ lại còn dài hơn cả Tinh Linh, mỗi thành viên đều sở hữu trí tuệ xuất sắc. Thân thể của chúng vô cùng mạnh mẽ, còn biết sử dụng các loại ma pháp, vì kinh nghiệm dày dặn, kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú.
Điều này dẫn đến mỗi một con cự long, thường đều vô cùng khó đối phó… ví dụ như con rồng cái trong Vương cung Cliff, đã dùng sức mạnh chiến đấu áp đảo tôi.
Dùng ngón chân cũng có thể đoán được, đã phái đến hai trăm phi long kỵ sĩ, thì làm sao có thể không cử cự long đi cùng chứ?
Dĩ nhiên, còn về việc đến một con hay hai con, thì tôi không thể xác định được.
Vì vậy, tôi bắt buộc phải hành động cẩn trọng.
……
“Này, anh bạn mặc áo choàng kia! Xin đợi một chút…”
“Hửm…? Tìm tôi có chuyện gì? Woa, vóc người này của chú, thật khiến người ta ngưỡng mộ đó đại thúc!”
“Hehe, anh bạn đây cũng có mắt nhìn đấy chứ! Giúp ta đọc một chút, trên tờ giấy này viết gì thế?”
“Ồ, để tôi xem… Hử? Nét chữ này, các người... đã gặp một Tinh Linh nhỏ tuổi trông rất đáng yêu à?”
“Dĩ nhiên rồi! Đó là chị đại của bọn ta… Ấy, anh vẫn chưa nói nội dung trên này là gì mà?”
“Thật là trùng hợp! Nàng bảo các người đến Alikok, tìm người tên Brian hoặc Sige, nhưng không cần phải đi nữa đâu!”
“…Hả? Anh nói gì cơ? Tại sao?”
“Bởi vì người các người cần tìm… hẳn là tôi đây!”


0 Bình luận