• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4: Sự Cứu Rỗi của Định Mệnh

Chương 140: Nàng Tinh Linh Bị Bại Lộ Thân Phận

1 Bình luận - Độ dài: 2,755 từ - Cập nhật:

Dải băng gạc đã ngả vàng nơi phần đùi bị cắt cụt, được Milor cẩn thận và chậm rãi gỡ ra… Tôi có thể cảm nhận được nàng ấy có chút căng thẳng. Nhìn tay nàng run rẩy, tôi thật sự lo nàng vì quá kích động mà làm chảy máu rồi tự dọa mình ngất đi mất.

Dù gì cũng là một người chữa trị, lẽ nào chưa từng thấy qua vết thương thế này sao, thật là vô dụng.

『Ơ kìa, mạch máu đã lành rồi?』

Tôi thầm nghĩ, còn phải nói sao, cơ thể của mình thì mình là người hiểu rõ nhất.

Chỉ bằng cảm giác tôi cũng biết vết thương ở mặt cắt của chân đã khép lại từ khoảng nửa tháng trước, dù có chạm vào cũng không chảy máu nữa. Tiếc là phần chân bị ăn mất không thể tìm lại được… Nếu chỉ là bị chặt đứt, có lẽ nối lại vẫn có thể hồi phục.

『Rất tiếc tôi không biết Thần Thuật, nếu có thể gặp được Thần Quan cấp bậc【Đại Giám Mục】, tôi nghĩ hẳn là có thể giúp cô tạo lại chân tay.』

Vẻ mặt Milor có chút áy náy, nàng múc chất lỏng từ trong một chiếc vại sành bên cạnh, đổ vào chậu gỗ đã chuẩn bị sẵn, sau đó nhúng khăn vào cho thấm đẫm rồi vắt khô, kế đến đắp lên mặt cắt ở chân tôi, bắt đầu nhẹ nhàng lau chùi…

Tuy không có cảm giác đau, nhưng cảm giác nhồn nhột khi bị khăn lau chạm vào vẫn khiến tôi bất giác vặn vẹo cơ thể, có chút đứng ngồi không yên.

『Có đau không?』

Tôi lắc đầu.

Cảm giác đau đớn bị yếu đi là một chuyện tốt, tôi không có gì bất mãn. Nếu không thì lúc bị Hủ Lang cắn đứt tay chân, có lẽ tôi đã đau đến hôn mê rồi bị ăn sạch… Chỉ là sau hơn một tháng hồi phục, vết thương mới miễn cưỡng lành lại, điều này khiến trong lòng tôi phủ một tầng mây đen.

Máu của tôi chứa rất nhiều năng lượng sống, trong tình huống bình thường, dù là vết thương thế nào cũng sẽ ưu tiên cầm máu rồi chữa lành… nhưng trận chiến hơn một tháng trước và những gì xảy ra sau đó, đã khiến cơ thể tôi bị thương quá nặng, mất quá nhiều máu.

Hậu quả là dù vết thương không trở nên tồi tệ hơn, nhưng tốc độ hồi phục lại bị chậm đi rất nhiều. Dây thần kinh cảm giác đau bị tổn thương đến giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mặt cắt ở tay và chân cũng chỉ mới lành sơ qua, thậm chí chỗ bụng tôi dám chắc rằng chỉ cần vận động mạnh một chút là sẽ lại rách ra.

Milor lau sạch chân trái của tôi, nhẹ nhàng đặt xuống rồi lại đi gỡ băng vải trên cánh tay phải của tôi.

『Cởi áo choàng ra đi, giờ này cũng không có ai đến đâu, tôi đã chuẩn bị một ít nước, đợi kiểm tra xong sẽ giúp cô lau người.』

Tôi liếc nhìn tấm rèm che ở cửa ngăn, hơi do dự một chút rồi cởi chiếc áo choàng xám xịt đặt sang một bên, kết quả nghe được nửa câu sau của Milor, lại cứng đờ người vơ vội áo choàng về che lấy thân thể… Tắm? Làm gì chứ, tự dưng tắm làm gì?

『Người cô nhiều bụi quá, đặc biệt là trong tóc còn có cả bùn đất, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị. Hơn nữa quần áo cũng phải thay toàn bộ… Miếng giẻ rách này đừng mặc nữa, sẽ làm bẩn cơ thể… Đừng lo, tôi có quần áo cho cô, có thể hơi lớn một chút, nhưng không sao… có thời gian thì sửa nhỏ lại là được.』

Đây không phải là vấn đề chính có được không!

Milor lấy chiếc áo choàng từ tay tôi, chỉ còn một cánh tay nên tôi không giằng lại được, đành bực bội nhìn nàng thay khăn, cẩn thận lau đi những vết thuốc mỡ còn dính trên da tôi, và lau khô vai một cách tỉ mỉ.

『Phù…』

Làm xong những việc này, Milor lau mồ hôi, rồi nhìn xuống bụng tôi.

Rõ ràng ám ảnh tâm lý từ lần chữa trị trước vẫn còn, nàng do dự, chậm rãi nới lỏng băng gạc trên bụng tôi, cắn môi chuẩn bị tâm lý… kết quả, vết khâu bằng chỉ mảnh vẫn còn nguyên vẹn, không chảy máu, cũng không có thịt vương vãi, thật tốt quá!

Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Milor, tôi đoán ra được những suy nghĩ này, không khỏi có chút cạn lời… Thân là người chữa trị, lại bị vết thương của bệnh nhân dọa sợ, chẳng lẽ là người mới học việc?

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, tôi lại có thêm vài phần tin tưởng.

『Được rồi, xong rồi! Bây giờ chuẩn bị tắm cho cô, cô đừng cử động lung tung… Không được! Phải tắm! Mau cởi quần ra đi, cô tự nhìn xem! Cái này còn mặc được sao, đã rách mấy lỗ rồi! Thôi nào, không cần ngại ngùng, thật là… được được được, vậy chỗ này cô tự lau, lát nữa không với tới sau lưng thì tôi giúp cô là được chứ gì?』

Lúc này nếu có thể soi gương, mặt tôi chắc chắn đã đỏ bừng… mảnh vải duy nhất trên người bị lấy đi, trần truồng ngồi trên giường người khác bị xoay tới xoay lui, trong ấn tượng của tôi thì đây là chuyện đã xảy ra từ mấy năm trước ở biệt thự của Allen…

Khi đó mới sinh ra, tay chân yếu ớt, cơ thể yếu ớt, được đám hầu gái giúp tắm rửa, không thể chống cự, chỉ đành mặc người xâu xé.

Tình hình bây giờ cũng có chút tương tự, nhưng Milor đã tôn trọng ý muốn của tôi. Nàng không ép tôi phải làm theo ý mình… Về điểm này, tôi rất biết ơn… nếu không lỡ như bị nàng nhìn thấy chiếc vòng cổ tôi đang đeo, hoặc vô tình chạm phải vành tai của tôi.

Thì tôi cũng chỉ đành vứt bỏ tất cả, rời khỏi thị trấn ra ngoài hoang dã thử vận may thôi.

『Trang sức trên cổ cô bẩn lắm rồi, thật sự không tháo ra giặt một chút sao?』 Thấy tôi che cổ và liều mạng lắc đầu, Milor khẽ thở dài, đặt chậu gỗ đến bên giường. 『Ra là vật kỷ niệm của người nhà sao… Thôi được rồi, tôi ra sau nhà lấy quần áo, tiện thể mang thêm ít băng gạc đến. Chậu nước nóng này cô cứ dùng tự nhiên, nhưng nhớ cẩn thận đừng để nước dính vào vết thương, làm được không?』

Tuy cảm thấy Milor có lẽ đã hiểu lầm gì đó, nhưng lúc này gật đầu chắc chắn là không sai.

『Đừng chạy lung tung nhé~』

Trước khi đi còn không quên dặn một câu, xem tôi là trẻ con sao, ai lại không mặc quần áo mà chạy lung tung chứ…

Cảm giác không có ai trong phòng khiến tôi yên tâm, tôi chú ý đến chậu gỗ bên giường, đưa tay vào thử một chút… hơi nóng, miễn cưỡng có thể chấp nhận được, trên chậu có vắt một chiếc khăn sạch, rõ ràng là Milor đã chuẩn bị cho tôi.

Tôi rất phân vân không biết có nên tắm hay không… Milor vốn cũng có ý tốt, huống hồ quần áo cũng bị lấy đi rồi, cứ ngồi ì ra kéo dài thời gian thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao cũng có Brian giúp tôi che giấu, chỉ cần cẩn thận một chút chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Tôi cầm chiếc khăn nhúng vào chậu mấy lần, rồi bắt đầu lau người.

Nếu tinh thần lực của tôi không bị yếu đi, thì hoàn toàn có thể dùng Niệm Lực quét qua để làm sạch cơ thể như lúc ở trong rừng. Nhưng lúc này tôi đã không thể thực hiện thao tác phức tạp như vậy nữa, không phải là độ chính xác không đủ mà là không thể duy trì kiểm soát lâu dài.

Vì vậy tôi chọn cách tiết kiệm nhất có thể, chỉ dùng Niệm Lực cho những chỗ phiền phức hơn, ví dụ như tóc… đây không phải là một công việc đơn giản, tóc tôi rất dài, đứng lên gần như chấm đến bắp chân, hoàn toàn đủ để làm chăn đắp…

Trước đây đều là nhảy vào hồ hoặc lao vào bồn tắm, vẫy vùng vài cái là xem như đã gội xong. Nếu thật sự chăm chút cẩn thận, thì sẽ tốn rất nhiều thời gian… Dù nói vậy, tôi cũng chưa bao giờ có ý định cắt tóc. Dù sao thì, tài nguyên quý giá không thể lãng phí…

Tôi vừa cầm khăn lau, vừa dùng Niệm Lực kéo một quả cầu nước từ trong chậu lăn trên tóc, đồng thời còn phải vểnh tai cảnh giác bên ngoài, đề phòng Milor đột ngột xông vào. Việc một lúc làm ba việc này đối với tôi không khó, hiệu suất làm sạch cũng rất cao… chỉ là thời gian dài dễ mệt mỏi.

Rất nhanh, cơ thể tôi đã được lau sạch, tóc cũng cơ bản đã được chải qua một lượt, cảm giác được nước nóng gột rửa từ đầu ngón chân đến khuôn mặt thật sự rất thoải mái. Nhưng vẫn còn một nơi tôi để lại sau cùng… đó chính là đôi tai nhạy cảm nhất.

Bông Tai Ảo Thuật đối với tôi cực kỳ quan trọng, tôi không thể nào tháo nó ra, mà khăn thì lại quá thô ráp… nên cách tốt nhất là dùng nước trực tiếp.

Dùng Niệm Lực kéo ra một dòng nước ấm, dịu dàng bao bọc lấy vành tai nhỏ, sự vuốt ve nhẹ nhàng đến cực điểm khiến khuôn mặt hơi ngẩng lên của tôi có chút mơ màng.

Giống như có người thích ngâm mình trong bồn nước nóng, bộ phận nhạy cảm nhất được đối xử dịu dàng, cảm giác hạnh phúc này khiến người ta say đắm, may mà tôi vẫn còn nhớ mình đang ở đâu, chuyện hưởng thụ gì đó cứ để sau này hãy nói.

Tôi đỏ mặt thu lại những suy nghĩ bay bổng, đang chuẩn bị kết thúc việc tắm rửa… thì mơ hồ cảm thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Tôi giật mình! Milor về rồi sao? Tôi lập tức muốn đổ nước lại vào chậu, nhưng vì căng thẳng và vội vàng, một dòng nước đã phụt vào lỗ tai tôi…

A, hỏng rồi! Tôi vội vàng lắc đầu nghiêng qua, vỗ vỗ bên tai kia để nước chảy ra.

『Milor có ở đây không, còn Thuốc Chữa Trị không, cho tôi hai… chai…』

Khó khăn lắm mới vỗ được nước ra ngoài, tôi bất giác ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến, cơ thể lập tức cứng đờ, vội vàng xoay người che cổ, mở to mắt nín thở… Trời ơi! Sao lại là anh ta! Tại sao lại là anh ta!!

『A, xin lỗi xin lỗi… Tôi không cố ý, cái đó, Milor… Khoan đã… có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không, cô có thể quay lại, để tôi nhìn cô thêm một lần được không?』 Giọng nói của người đó trở nên nghiêm túc, anh ta từ từ bước lại gần.

Tên này rốt cuộc có thiên phú đặc biệt gì vậy? Sao lúc nào cũng xuất hiện vào lúc tôi khó xử nhất… đây đã là lần thứ hai rồi! Còn muốn tôi quay lại cho anh ta xem? Mặt dày cũng phải có giới hạn chứ, hành vi vô liêm sỉ như vậy dựa vào đâu mà tôi phải đồng ý?

Cảm nhận được anh ta đến gần, tôi vội vàng muốn bò vào sâu trong giường, nhưng mắt cá chân đột nhiên bị nắm lấy, giãy giụa mấy lần cũng không thoát ra được… Lúc này, người đàn ông sau lưng đã quỳ một chân lên giường, giữ lấy vai tôi dường như muốn lật tôi lại.

Thôi xong rồi!

Trong lòng hoảng loạn, tôi cũng không nghĩ được nhiều. Lập tức dùng Niệm Lực điều khiển chậu nước bên cạnh, nâng lên rồi hất cả chậu nước về phía anh ta.

Nếu là vũ khí hay mũi tên, có lẽ anh ta còn có thể dựa vào bản năng chiến binh để nhận ra… nhưng toàn bộ sự chú ý của anh ta đều đổ dồn vào tôi, hoàn toàn không ngờ có người lại hất nước vào mình… mà còn là loại không có ý định làm hại. Thế là cả chậu nước dội từ đầu xuống, khiến anh ta sững người trong giây lát, một phút lơ là, tôi liền nhân cơ hội rút chân về.

Tôi liều mạng bò vào góc trong cùng của chiếc giường gỗ, co ro trong góc, qua kẽ tóc nhìn chằm chằm vào anh ta.

『…』

Anh ta im lặng một lúc với vẻ mặt nghiêm nghị, cũng không thèm để ý đến bộ dạng ướt như chuột lột của mình, dứt khoát trèo lên giường, một tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo cánh tay đang cố che chắn cơ thể và không ngừng giãy giụa của tôi ra… Khuôn mặt tôi cắn chặt môi và thân thể trần trụi, cứ như vậy hoàn toàn bại lộ trước mặt tên khốn này.

La Lang không để tâm đến sự chống cự của tôi, vẻ mặt nghiêm trọng dùng tay chạm vào cổ tôi, cảm giác cứng rắn của chiếc vòng cổ bên trong, càng khiến anh ta tin chắc vào thân phận của tôi.

『Quả nhiên là em… Celice… sao em lại thành ra thế này? Tay và chân của em đâu? Là ai đã làm?』

Vẻ mặt anh ta không nén nổi sự tức giận và đau lòng, trông có vẻ rất quan tâm đến tôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại…

Cần anh lo à?

Tôi cắn chặt răng, gắng hết sức, thậm chí còn dùng đến Niệm Lực Cường Hóa.

Chỉ là lúc ở trong rừng với trạng thái đỉnh cao còn không thoát được, lúc này tinh thần lực đã suy giảm rất nhiều thì càng không có tác dụng gì… đáng hận là lúc này không thể triệu hồi Thạch Cự Nhân… nếu không tôi nhất định phải cho tên lừa đảo này biết hậu quả của việc bắt nạt tôi!

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.

Thấy bộ dạng không hề hợp tác, thậm chí cực kỳ chống đối của tôi… La Lang cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, anh ta bất giác nới lỏng tay, mở miệng dường như muốn giải thích gì đó… nhưng tôi không thèm để ý, càng không muốn nghe dù chỉ một chữ.

『Celice… nghe tôi nói…』

Tôi gắng sức đẩy anh ta ra, vịn vào thành giường đặt chân xuống đất, không chút phân vân đứng dậy muốn rời đi… kết quả vừa đi được một bước, cơ thể liền mất thăng bằng… ngã mạnh xuống đất, cánh tay phải chỉ còn một nửa đột nhiên đau nhói, tôi cúi đầu nhìn thì thấy nó lại chảy máu rồi.

Lúc này tôi mới nhớ ra mình đã mất một chân, mà gậy chống cũng không có ở bên cạnh.

『Quần áo tôi mang đến rồi đây~ Có mấy bộ tôi thấy khá hợp, cô mau đến thử xem… xem… La Lang… anh đã làm gì vậy!?』

Thế là khi Milor ôm quần áo bước vào, cảnh tượng nàng nhìn thấy chính là… La Lang với vẻ mặt ngơ ngác, tay đưa ra như muốn níu lấy thứ gì đó nhưng không chạm tới, ngã bên giường, tóc và áo đều ướt sũng, và tôi thì tóc dài xõa tung, trần truồng co ro dưới đất, ôm lấy cánh tay phải với vẻ mặt có chút đau đớn.

Một cảnh tượng tội lỗi, gã đàn ông cường tráng đang cố cưỡng bức một thiếu nữ tàn tật.

Bằng chứng rành rành.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đến đúng lúc lắm, tầm này mà hô lên cứu thì tuyệt cmn vời :)))))
Xem thêm