Tòa tháp Nghiệp chướng
Fujita Keyaki hou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hội nghị vương giả

Phiên tòa đặc biệt

0 Bình luận - Độ dài: 5,312 từ - Cập nhật:

Trong suốt thời gian diễn ra Hội nghị Vương giả, một phiên tòa vô cùng đặc biệt đang chuẩn bị được cử hành.

Giữa sự theo dõi của các vương hầu quý tộc từ các quốc gia, người đứng ở trung tâm chính là Bạch Kỵ Sĩ William Livius. Với dáng vẻ ung dung không chút sợ hãi, ai có thể mường tượng đây là một tội nhân.

Các kỵ sĩ của Gallias, đặc biệt là những người thân cận với Valérie trong số Bách Tướng, đã gửi đến anh những ánh mắt gần như là sát khí. Về phía Gallias, họ nhất định phải tuyên án tử hình. Gây ra chuyện lớn đến thế này, không thể nào có chuyện được miễn tội. Phải chém đầu để thể hiện uy tín của Gallias, đó là lập trường của họ.

Viên quan văn phụ trách tư pháp của Gallias đọc vanh vách bản cáo trạng. Trong mắt ông ta cũng rực cháy một quyết tâm mãnh liệt rằng nhất định sẽ xử lý cho bằng được. Vốn dĩ, Nederkux đã được bỏ qua sau một câu nói đầy quyết tâm của vị vua trẻ "nếu Gallias muốn làm vậy, chúng ta không còn cách nào khác ngoài chiến tranh", và cả Arkland, suýt nữa thì đã đồng tình và thành lập liên minh, cũng được bỏ qua. Volf thì khẳng định rằng đó là tự vệ chính đáng, và Vercingetorix đã hoàn toàn ủng hộ, đẩy lùi mọi phản đối.

Chưa từng có tiền lệ nào Anh Hùng Vương lại thiên vị một ai đó đến thế, và hơn hết, do vị trí địa lý bị bao vây bởi bảy vương quốc, ngay cả Gallias cũng có một suy nghĩ thật lòng là không muốn trở thành kẻ địch của ông. Ai cũng biết rằng chỉ cần lập trường của ông thay đổi, sự cân bằng của thế giới có thể dễ dàng sụp đổ. Kết quả là, chỉ còn lại một mình anh ta.

Arcadia thì giữ im lặng, và đối tượng mà Gallias có thể ra tay một cách không bị ràng buộc là—

"—Những hành vi man rợ này, do một đại diện của một quốc gia thực hiện trong suốt thời gian diễn ra Hội nghị Vương giả, tội trạng là vô cùng nặng. Dù có nói gì đi nữa, kết quả đã rõ ràng, nhưng đất nước Gallias chúng ta tôn trọng luật pháp, tôn trọng quy tắc. Ngay cả tội nhân cũng được phép phát biểu. Cứ nói cho thỏa thích đi, William Livius."

Xu thế đã được định đoạt. Đây chỉ là một màn dằn mặt, một buổi trình diễn để phô bày dáng vẻ cầu xin tha thứ một cách thảm hại trước sự chứng kiến của các vị vua từ các quốc gia.

"Tôi không có ý định biện hộ cho hành động thiếu suy nghĩ của mình, cũng như tội trạng mà mình đã gây ra."

Nhưng—

"Tuy nhiên, lý do tại sao tôi và Valérie khanh lại phải giao kiếm, chi tiết của quá trình đó đã bị bỏ qua, nên xin phép được bổ sung."

Gã đàn ông này đã nhận tội ngay từ đầu. Dù vậy, vẻ ung dung của anh ta vẫn không hề lay chuyển.

"Trước hết, về quá trình dẫn đến việc đối đầu, trong suốt Hội nghị Vương giả, tôi đã dùng thời gian rảnh để học hỏi về Gallias. Một thị trường khổng lồ, những dãy phố đầy sức sống, đúng là một siêu cường quốc. Mỗi ngày đều là sự áp đảo. Và rồi tôi đã suy nghĩ. Làm thế nào, để có thể đuổi kịp Gallias. Một gã khổng lồ quá sức đối với một mình tôi, làm thế nào để hạ gục, tôi đã suy nghĩ như vậy."

"...Cậu đang gây sự à?"

"Không ạ, tôi đang khen ngợi. Thực ra, từ lâu tôi đã cảm nhận được giới hạn của một cá nhân. Một mình tôi, không thể nào địch lại được các vị trong Tam Đại Cự Tinh, những ngôi sao mới nổi đang lên, và hơn hết là các vị trong Bách Tướng, những người đang gánh vác cả một quốc gia ưu tú như thế này. Chính vì thế, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ tự nhân bản, tạo ra một 'mình' khác từ con số không. Bản thân tôi, cũng không phải là người có tài năng gì xuất chúng, nên chỉ cần có những nhân tài có chí tiến thủ, thì có thể tạo ra bao nhiêu cũng được. Vì tôi, rất rành cách tạo ra chính mình."

Tạo ra, một Bạch Kỵ Sĩ. Một ý tưởng như vậy, không một ai ở đây có được.

"Để tìm kiếm những đứa trẻ đầy sức sống, tôi đã đến khu Vô Hình. Ở thời điểm hiện tại, học vấn là không cần thiết. Kiến thức nửa vời chỉ gây trở ngại. Một tờ giấy trắng là tốt nhất. Chỉ cần có một tờ giấy trắng có chí tiến thủ, có dã tâm, thì một kẻ như tôi có thể được tạo ra bao nhiêu cũng được. Đó là một sự đầu tư cho tương lai. Chà, có thể coi là một phần của việc kinh doanh. Và cơ sở đó, cuối cùng tôi đã có thể tìm thấy. Tôi đã mua họ, với một cái giá cao hơn rất nhiều so với thị trường. Hợp đồng đã được ký kết, và nơi đó đã là của tôi. Giấy tờ đất đai, cũng như các vị đang thấy."

Một con át chủ bài có được qua sơ Anne. Dù trình tự thời gian có bị đảo ngược, nhưng nó đã nằm trong tay William như là của chính anh. Đó là điều mà không một ai ở đây biết. Ai có thể nghĩ rằng một kẻ chỉ vừa mới đến đây trong suốt thời gian diễn ra Hội nghị Vương giả lại có thể sở hữu được đất đai của một quốc gia khác.

"Như các vị đã biết, hai vị quý tộc vừa qua đời lần này, ngài Valérie và ngài Dominique, đã có một mối quan hệ cùng tồn tại. Họ đã cai quản khu Vô Hình, và góp phần vào sự ổn định của nơi đó."

Những lời phản đối của các Bách Tướng nghẹn lại. Cứ ngỡ sẽ là những lời nói xấu, ai dè lại là một màn tâng bốc. Nhưng điều này đã biến mối quan hệ của Valérie và Dominique thành một sự thật ai cũng biết. Ở Gallias, những người khá rành chuyện thì ai cũng biết điều đó, nhưng—

Các quốc gia khác thì không có cách nào biết được. Cho đến lúc này.

"Tuy nhiên, khu Vô Hình đã bị thu hẹp do quá trình tái phát triển. Con người tràn ra, và nếu lo ngại về khả năng xảy ra hỗn loạn, thì đương nhiên sẽ phải tìm kiếm những mảnh đất mới chưa bị ai động đến. Tình cờ, nơi mà tôi đầu tư, và nơi mà họ nhắm đến lại trùng nhau, và dẫn đến tranh chấp. Đó là quá trình ban đầu."

Dù muốn xen vào, nhưng vì bề ngoài đang được tâng bốc, nên khó có thể nói lời phủ định. Kết quả là không có bất kỳ sự cản trở nào, William đã nói hết quá trình dẫn đến mối quan hệ đối địch, và cấu trúc của cả hai phe. Nhìn một cách khách quan thì có vẻ cả hai bên đều có lợi, nhưng—

"Ngu à. Để cho một tay sách lược múa mép thì làm sao đây."

Dù đã được làm mờ đi bằng cách tâng bốc, nhưng nếu theo trình tự thời gian này, thì hóa ra họ đã động tay vào đồ của William. Chính nghĩa của phe Valérie đã bị suy yếu đi.

Dù vậy, tình hình vẫn là Gallias chiếm ưu thế. Cơ hội chiến thắng vẫn gần như bằng không.

"Trong nhà thờ có một người phụ nữ. Được bọn trẻ yêu mến, và là một nhân tài mà tôi đã định sẽ trao cho vai trò, người kế thừa của nhà thờ, của cơ sở kinh doanh của tôi sau này. Tiếc rằng, bất hạnh thay, cô ấy đã qua đời, nhưng xung quanh cô ấy, giữa tôi và ngài Valérie cũng đã có những mâu thuẫn. Anh ta cũng đã nhắm đến cô ấy."

Lần này thì những tiếng la hét giận dữ đã vang lên một cách rõ ràng. Đồ dối trá, đừng có đùa, một quý tộc sao lại có thể động tay vào một con đàn bà hạ đẳng, vô số lời chửi rủa vang lên.

"Dĩ nhiên, cả trong lòng anh ta, và trong lòng tôi, đều không có tình yêu."

Sự cuồng nhiệt suýt nữa thì đã nguôi đi trước lời nói đó. Nhưng—

"Sở thích cao quý của anh ta, ngài Valérie đã khao khát cô ấy như một nguyên liệu cho điều đó."

Nó bùng nổ trong một khoảnh khắc. Nên át đi bằng những tiếng la hét, hay nên vùi lấp bằng những lời chửi rủa, nhưng những lời nói đã được ném ra, và những người ở các quốc gia khác không biết chuyện thì đồng loạt nghiêng đầu. Lát nữa họ sẽ đi hỏi xung quanh. Và rồi sẽ biết. Sở thích của anh ta.

Có lẽ cũng có người hiểu, nhưng sở thích cao quý là thứ nên được giấu kín. Một khi đã bị đưa ra ánh sáng, nó sẽ vượt qua phạm vi của một sở thích.

"Chính vì thế nên mới có cuộc quyết đấu. Không ngờ trên đường lại có nhiều binh lực đến thế, nhưng đối với tôi, cô ấy cũng là một nhân tài cần thiết. Vì thế, tôi đã muốn lấy lại bằng mọi giá. Bằng cách nói chuyện cũng được. Bằng cách giao dịch cũng được. Nhưng, câu trả lời lại là chiến đấu. Nếu vậy, với tư cách là một võ quan, tôi không thể không nhận lời. Trên đường, tôi đã ra tay nhân từ một chút với thuộc hạ của các vị."

Lại một lần nữa những lời chửi rủa vang lên. Lần này không chỉ những người thân cận với Valérie mà những người khác cũng hét lên. Vì thảm cảnh mà gã đàn ông nói rằng mình đã ra tay nhân từ tạo ra, còn thê thảm hơn cả một chiến trường nhỏ. Những người không thể nào cầm kiếm, cầm giáo, cầm cung chiến đấu được nữa.

Người đã tạo ra cảnh tượng bi ai đó, lại khẳng định rằng đó là một sự nhân từ.

"Đó mà là nhân từ à?"

"Đối phương đã nhắm đến mạng sống của tôi. Còn tôi chỉ tha cho mạng sống của họ. Ngoài nhân từ ra thì còn là gì nữa."

William thẳng thừng đáp trả. Từ phía Gallias, những lời giận dữ trút xuống.

"Nếu nói rằng tôi đã không đủ nhẹ tay, thì xin thứ lỗi. Là do sự non nớt của tôi."

Đúng là đổ thêm dầu vào lửa. Một sự bùng nổ của cơn giận mà ngay cả viên quan văn chủ trì nơi này cũng không thể nào kiềm chế được.

Nhưng, ánh mắt của những người ngoài Gallias lại rất lạnh lùng. Đám đông giận dữ không nhận ra điều đó. Những người đứng ở hàng trên của Bách Tướng, sau lưng Gaius, có vẻ mặt như vừa phải nhai một quả mướp đắng trước cảnh tượng này. Cứ thế này thì chỉ trông như những con chó thua cuộc đang sủa từ xa. Lẽ ra phải tiến hành một cách đường hoàng và trang nghiêm. Vậy mà lại bị chơi xỏ theo đúng ý muốn đến thế này thì—

"Cuối cùng tôi đã đến được chỗ cô ấy, và cuộc đàm phán với ngài Valérie cũng đổ vỡ. Chúng tôi quyết định thắng bại bằng kiếm. Người làm chứng, vì không có ai khác, nên tôi đã nhờ cô ấy, đó là một sai lầm lớn, nhưng tôi đã làm. Kết quả thì như các vị đã biết, tôi đã thắng, và ngài Valérie đã nổi điên, chém cô ấy rồi bỏ trốn. Khi tôi xác nhận, thì ngài ấy đã chết cháy trong phòng riêng. Vô cùng đáng tiếc."

Đồ nói dối, đồ hèn nhát, những lời chửi rủa trút xuống như mưa, nhưng William vẫn bất động. Dù có ồn ào đến đâu, cả cơ thể anh đều cho thấy rằng anh không hề có một chút lay chuyển nào.

"Ai sẽ chứng minh điều đó?"

"Để không cho ai chứng minh được điều đó, ngài Valérie đã chém cô ấy. Đương nhiên, ngoài tôi ra thì không còn ai cả."

Những tiếng la mắng khủng khiếp. Những tiếng hét muốn vỡ cả tai. Bạo lực bằng lời nói.

"Nhưng sự thật chỉ có một. Rằng tôi đã chặt đứt tay thuận của hắn, và đã chiến thắng trong một trận tay đôi. Và hắn, đã chết trong phòng riêng của mình. Một mình, khi đang cố gắng trốn thoát qua một lối đi bí mật, một cách thảm hại. Đó, là sự thật."

Đến nước này rồi sao, ngay cả những người ngoài cuộc cũng phải nghĩ vậy. Cơn giận của Gallias không còn có thể nguôi được nữa. Càng lúc càng đổ thêm dầu vào lửa, không thể nào kiểm soát được. Thậm chí còn có kẻ tuốt kiếm, như sắp sửa lao vào.

"Tôi không làm gì phải hổ thẹn với bản thân! Tôi đã chiến đấu mà không giết một ai. Nếu nói rằng chính việc chiến đấu đã là sai, thì đáng lẽ không nên động tay vào đồ sở hữu của tôi! Nếu tôi có sai lầm, thì chỉ có một, đó là đã nghĩ rằng một Bách Tướng cấp cao, một nhân vật kiệt xuất của Gallias vĩ đại, sẽ là một người đáng nể!"

Lời nói của William xé toạc cả hội trường. Anh đã gầm lên một cách đường hoàng.

"Ai ngờ được rằng một tên chó săn của quyền lực lại dùng thuộc hạ để cản trở lời nói, ngay cả trong một trận quyết đấu bằng kiếm cũng không có đủ độ lượng để chấp nhận thất bại, mấy cái tên tôi đã thấy trong căn phòng đó, lại có thể ve vãn quyền lực, một kẻ tiểu nhân ngu ngốc lại giữ trọng trách, ai mà có thể nghĩ đến! Nếu tôi có tính sai, thì chỉ có một điểm đó thôi. Muốn xử thế nào thì cứ tự nhiên! Tôi sẽ không trốn cũng chẳng nấp!"

Những chất độc được rải rác trong những lời nói đường hoàng. Rõ ràng không chỉ có các võ quan, mà cả những nơi khác cũng có sự xôn xao kỳ lạ. Dù chỉ là một khoảnh khắc, nhưng đây không phải là một thế trận có thể bỏ qua được. Những người điều khiển quyền lực, những người đứng trên đỉnh cao đó đang tụ tập lại đây.

Dù không phải là chuyện liên quan đến võ, nhưng sự lay động trong lĩnh vực của mình, gần như tất cả mọi người ở đây đều không bỏ qua. Có chuyện gì đó, Bạch Kỵ Sĩ biết điều gì đó. Một điều gì đó khiến các quan văn của Gallias phải dao động. Mấy cái tên đó, chắc chắn không phải là lời nói dối.

Giết, giết đi, những lời chửi rủa trút xuống. Giữa đó, người đàn ông sao mà đường hoàng đến thế. Gallias cuồng nộ đã không nhận ra. Ánh mắt đang hướng về phía mình lúc này. Một nửa hội trường này không phải là Gallias. Không phải là tình hình như mọi khi.

Bây giờ là giữa Hội nghị Vương giả, ở đây đang giao thoa những suy nghĩ, những toan tính đa dạng của các quốc gia.

Quả nhiên là Bạch Kỵ Sĩ, dù có ngã cũng không chịu đi tay không. Nếu anh ta nắm được điểm yếu của Gallias, giá trị của anh sẽ tăng vọt. Dù không phải vậy, các quốc gia muốn có anh ta cũng nhiều vô kể. Dù là nước lớn, hay nước nhỏ, ai cũng muốn có được anh ta.

Hơn nữa, lúc đầu anh đã nói rằng mình biết cách tạo ra chính mình. Cái bí quyết đó, dù tốn thời gian nhưng có lẽ có thể có được hàng loạt Bạch Kỵ Sĩ. Cơ hội đó đang nằm ngay trước mắt. Anh ta đã tự mình nâng giá. Phô bày ra cho bên ngoài Gallias thấy. Cái giá trị đã được bơm lên của mình, và cái giá trị đã bị đạp xuống của Gallias, sự chênh lệch đó đã thúc đẩy ý muốn mua hàng một cách trực quan.

(Bằng cách nào đó phải đưa về nước mình.)

(Liệu có thể hớt tay trên trong tình huống này không.)

Đó mới là việc thể hiện giá trị. Lúc nào anh ta cũng đã vươn lên bằng cách đó.

(Động đi, thế giới. Cứu ta đi. Chỉ có thể làm đến đây thôi. Đã làm hết sức mình rồi.)

Nhưng, đồng thời, chính William cũng đã không còn nước nào để đi. Dù đã đi hết mọi nước cờ để tạo ra tình huống này, nhưng việc thu nhận anh ta cũng đồng nghĩa với việc có thể trở thành kẻ địch với một Gallias đang cuồng nộ. Không có nhiều quốc gia có thể chấp nhận rủi ro đó. Ngay cả việc phát biểu ở đây, đối với những người không có sức mạnh cũng là một việc khó.

Họ đang khao khát. Khao khát đến mức muốn chìa cả tay ra. Nhưng, nếu đặt rủi ro lên bàn cân—

(...Không được sao.)

Apollonia không hề nhúc nhích. Rudolf thì chỉ đứng xem. Anh đã hy vọng rằng có thể bọn họ sẽ hành động, nhưng nếu thế cũng đổ bể thì đúng là thế bí thật rồi. Có lẽ sẽ bị tuyên án tử hình theo cơn giận.

(Chà, cho đến lúc chết thì chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Đã tự mình nâng giá lên cao hết mức có thể rồi, nếu muốn thì họ sẽ hành động thôi. Còn lại chỉ là chấp nhận. Lựa chọn của người khác.)

Cho đến khoảnh khắc bị hành hình, chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ có người đang nghĩ rằng sẽ chống đỡ qua tình huống này, rồi vào một thời điểm nào đó sẽ cướp lấy. Hay đúng hơn là, nếu muốn qua mặt các quốc gia khác, thì chỉ có cách đó thôi. Vậy thì, chỉ còn cách vững vàng chờ đợi.

"Trật tự, trật tự!"

Những tiếng hét không dứt. Những lời kết tội. Trước sự qua lại của những lời nói quen thuộc, khóe miệng anh giãn ra.

Đây là cảnh tượng như mọi khi. Vậy thì không có gì phải sợ cả.

"Nếu không còn gì để nói, thì bản án sẽ được tuyên. Tội nhân, William—"

"Nếu không cần thì Estado sẽ nhận."

Cắt ngang bản án, người lên tiếng lại là một nhân vật mà không một ai ở đây ngờ tới. Ngay cả người đã cố tình dụ dỗ, cũng đã loại nhân vật này ra khỏi danh sách ứng viên.

"Ể, a, v-việc đó thì—"

Người chủ trì nơi này liếc nhìn về phía Gaius. Dù ông ta có là một quan văn có quyền lực đến đâu, đối phương lại là biểu tượng của vũ lực thuần túy. Việc không thể đối phó được là quá rõ ràng.

"El Cid Campeador. Nơi này không phải là một sàn đấu giá. Mà là nơi để xử tội nhân. Người này là kẻ đã gây ra tranh chấp trong suốt thời gian diễn ra Hội nghị Vương giả. Luật pháp của nước ta sẽ phán xử. Vốn dĩ, các ngài còn chẳng có tư cách để dự thính."

"Nếu vậy, hãy thử dùng cái luật đó mà trói ta lại đi, Gaius."

(Liệt Nhật) từ từ đứng dậy. Và bầu không khí của Liệt Nhật bắt đầu lay động. Toát lên là khí thế của một kẻ đứng trên đỉnh cao. Chỉ là, một người đàn ông đứng dậy. Chỉ là đứng dậy thôi, mà cái áp lực đó, lại có sức mạnh để bịt miệng những người thường. Đây là anh hùng, đây là quái vật.

"Vốn dĩ đã là một vở kịch không thể nào xem nổi. Kẻ thua cuộc thì nói lý lẽ, người thắng thì biện hộ, một cái cấu trúc khó ưa. Bọn bây đã thua rồi còn gì. Thua bọn nhãi ranh ở đó. Siêu cường quốc gì chứ, tinh anh có trình độ trung bình cao gì chứ. Một cái đầu của bọn nhóc cũng không lấy được, một lũ vô liêm sỉ xếp hàng nhau lại rồi sủa từ xa. Thật là xấu xí."

Một trong các Bách Tướng đứng dậy định phản bác lại lời của El Cid. Nhưng, anh ta ngay cả việc cất tiếng cũng không thể làm được. Đã chạm mắt rồi. Với con quái vật đó. Bị bắt xem một vở kịch nhảm nhí và nổi cơn thịnh nộ, một vị cựu tinh, hứng chịu thẳng cơn giận đó, anh ta gục ngã. Ngay cả việc ra vẻ cũng không làm được.

"Không phải là hình mẫu mà ta tìm kiếm, nhưng, Gaius, ta cũng có một sự tôn trọng nhất định đối với một người đàn ông như ngươi. Nhưng, nhìn cái đống rác mà ngươi đã tích lũy trong nửa thế kỷ này, thì ngay cả cái đó cũng biến mất."

Gân xanh nổi lên trên trán D'Artagnan và những người khác. Chuyện của họ thì không sao. Nhưng sự bất kính đối với Vua Cách Tân Gaius mà họ kính yêu thì dù có là Liệt Nhật cũng không thể tha thứ được.

"Ta mới nghe lần đầu đấy, rằng khanh có lòng kính trọng đối với ta."

"Cho đến khi ta thấy lũ rác rưởi này."

Không ai có thể phản bác. Không thể nào quở trách lời nói lộng ngôn của một người duy nhất. Dù có là người đàn ông này, dù có là Tam Đại Cự Tinh đi nữa, nếu không phải vậy thì Gallias đã có thể vỗ ngực phản đối. Nhưng, thực tế là người có thể kiềm chế được El Cid ở đây chỉ có những cựu tinh giống ông ta. Gallias thì không có.

Nếu các Bách Tướng cấp cao cùng hợp sức lại, một hành động vô liêm sỉ đến thế, thì cũng phải trả giá bằng bao nhiêu hy sinh mới có thể may ra hạ được, có lẽ là vậy. Ngay cả điều đó cũng trở nên méo mó trước con quái vật này. Việc Liệt Nhật ngã gục là một điều không thể nào tưởng tượng được. Không chỉ đối với Gallias.

"Mà cũng lạ nhỉ, ngươi im lặng thế, Hắc Kim. Nếu là ngươi của bình thường thì đã ngăn cản đầu tiên rồi chứ? A, hay là đã sợ rồi? Trước một thằng nhóc ranh đến thế này."

"...Cái gì hả? Mày đang gây sự đấy à?"

Không khí căng như dây đàn. Một áp lực khủng khiếp chia cắt cả nghị trường, mọi người run rẩy trước màn lườm nhau của hai vị cựu tinh. Cả hai vốn dĩ đều có tính khí nóng nảy. Chỉ cần lột đi một lớp vỏ là sẽ không khác gì loài thú. Người có thể kéo họ đến mức đó thì đã không còn từ rất lâu rồi, nhưng—

"Người sợ hãi là El Cid, là chính cậu đấy chứ. Nếu không thì tại sao lại ra tay ở đây?"

"Câm mồm đi Welkin. Tất cả là để không ai làm phiền đến chiến trường của ta thôi. Cứ giao cho con nhóc ở kia rồi để nó tự do, còn ta sẽ dành phần đời còn lại trên chiến trường. Sẽ không để ai làm phiền. Chiến trường của ta phải là một nơi đấu tranh thuần túy."

"Nếu vậy thì càng không nên, đáng lẽ cậu nên im lặng ở đây chứ."

"Ngươi, một kẻ nói nhiều và thích xen vào, lại im lặng, là vì có một suy nghĩ nhảm nhí nào đó phải không. Chắc là định giết đi rồi lấy chuyện đó ra để làm lá chắn chiêu mộ về chứ gì."

Lông mày Gaius khẽ giật.

"Nếu không phải vậy thì ngươi thật sự, nghĩ rằng con nhóc tóc đỏ ở kia, thằng nhóc bị thần nhập kia, sẽ im lặng mà rút lui sao? Đêm nay có lẽ đã định cho quân đến nhà tù và cướp đi rồi. Cướp được rồi thì cứ thế mà biến mất là được. Dù sao thì Hội nghị Vương giả cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có lần sau hay không cũng chẳng biết. Thế nên ta mới nói đây là một vở kịch nhảm nhí."

Bình thường, một người đàn ông không phát biểu ở những nơi như thế này, lại nói nhiều đến thế, đúng là một chuyện hiếm.

Ông ta đã cảm thấy đó là một mối đe dọa lớn đến thế. Khả năng một quân cờ mang tên Bạch Kỵ Sĩ bị trôi đi, và đến một quốc gia khác. Bị El Cid nói ra, cuối cùng mọi người mới hiểu được ý đồ của nơi này. Những kẻ đã im lặng một cách bất thường, hóa ra lại đang thực sự âm mưu cướp lấy.

Kỵ sĩ Nữ Vương và Bạch Kỵ Sĩ, Thanh Thiên Tử và Bạch Kỵ Sĩ, Vua Cách Tân và Bạch Kỵ Sĩ, dù là sự kết hợp nào, thực chất cũng có thể trở thành mối đe dọa của thế giới. Liệt Nhật và Bạch Kỵ Sĩ thì càng không thể. Một tài năng dị thường, một cái khí chất không chỉ dừng lại ở một võ nhân, chính vì Arcadia thiếu thốn nhân tài nên mới có thể chấp nhận được.

Nếu một quốc gia có dã tâm chiêu mộ anh với một sự đánh giá cao và trao cho một vị trí lớn, ảnh hưởng đến thế giới sẽ không thể nào đo đếm được. Chính vì thế nên El Cid đã nghĩ rằng trước khi chiến trường của mình bị làm loạn, thì nên thu nạp anh ta về phía mình. Dù rằng, ông ta có lẽ cũng có một ý đồ khác.

"Hừm, bị nói thỏa thích rồi nhỉ. Ta cũng muốn nói thẳng một câu cho im miệng đi, nhưng có ai có thể phản bác lại không? Đặt cược vào niềm tự hào của Gallias, dốc hết cả mạng sống để bảo vệ đến cùng nhà tù đang giam giữ tội nhân, có ai có thể đường hoàng nói câu đó không? Nếu có, thì sẽ xử tử hình. Nếu không, thì trẫm không còn cách nào khác ngoài việc tuyên bố rằng đất nước Gallias không có sức mạnh để giết một thằng nhóc ranh."

Một viên quan văn đứng dậy.

"Bệ hạ, đó là một phán đoán quá nông cạn. Vì uy tín của một siêu cường quốc, phiên tòa này, bản án này phải được thực hiện một cách nghiêm khắc. Xin người—"

"Vậy thì khanh có bảo vệ được không? Liệt Nhật, Kỵ sĩ Nữ Vương, Tử Thần, khanh có ngăn được không?"

"K-Không ạ, đó không phải là lĩnh vực của một quan văn. Nhưng, nếu tập hợp các võ quan của Gallias, toàn bộ lực lượng của Ulterior, thì việc duy trì niềm tự hào là có thể."

"Ngài có vẻ sốt sắng ghê nhỉ, Boidefru khanh. Những lúc thế này, khanh mà ta biết thì sẽ giữ im lặng. Hoảng hốt vì chuyện gì thế? Hay là có dính líu đến mấy cái tên mà thằng nhóc đó nắm được? Thật sự, ngài nghĩ rằng ta không biết gì sao? Hử, Nathanael de Boidefru."

Ngọn lửa trong mắt Gaius. Nó tuyệt đối không phải là một thứ dễ chịu.

"Chuyện vặt vãnh thì bỏ qua. Ta chỉ hỏi là có thể hay không thể mà thôi. Đúng không hả, D'Artagnan, Borthos, nếu các ngươi vỗ ngực nói rằng có thể, thì ta đã có thể chém đầu thằng nhóc mà không phải bận tâm gì rồi. Ta có nói gì lạ lắm sao?"

""Không ạ.""

Chính vì họ đã giao chiến với Tử Thần trước đó, và đã có một trận chiến ác liệt, nên họ nghĩ rằng việc ngăn cản tất cả những kẻ có thể trở thành kẻ địch với một Ulterior hiện tại là gần như không thể. Gallias là một gã khổng lồ, nhưng nếu yết hầu có nhiều nhân tài đến thế, thì cái sự to lớn đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Một khi chất lượng mới là thứ quyết định, việc đối đầu không chỉ với các ngôi sao mới nổi mà còn cả các cựu tinh thì cũng giống như tự sát.

"Những kẻ lúc nãy còn ồn ào la hét, giờ cũng đã im lặng ghê nhỉ. Thiệt tình, đúng là một câu chuyện buồn. Chuyện của tội nhân thì ồn ào, chuyện của ta thì im lặng, cứ thế này thì chẳng biết ai mới là vua. Chẳng lẽ ta không được yêu mến... nghĩ thế mà suýt nữa thì khóc."

Ở đây, người đang nổi giận nhất, không phải là El Cid. Người đã không nói một ý kiến nào và chỉ nói những gì cần thiết cho đến giờ, chính người đàn ông này, Vua Cách Tân Gaius, mới là người đang nổi giận. Tác phẩm mà mình đã xây dựng, một phần đang bắt đầu thối rữa. Cuối cùng, cho đến khi mình quyết định cắt bỏ đi thì không ai chịu hành động. Thậm chí còn có cả những động thái đồng tình nữa.

"Không một ai giơ tay. Đây cũng là một Gallias của hiện tại. Thưa các vị khách quý, đã để các vị phải xem một vở kịch nhảm nhí rồi. Ta xin thay mặt tất cả mà xin lỗi. Và Eduard, thằng nhóc này, ta trả lại cho khanh. Nếu không thì sẽ không giải quyết được. Nhưng, việc có thể giải quyết được cũng là một điều đáng phải suy nghĩ."

Gaius châm chọc một cách chua cay. Món đồ mà ông đã muốn, có thể đã có được nếu không bị El Cid lật ngược, lại phải trả lại. Ông chẳng làm gì mà người kia đã có được. Nếu là mình thì sẽ dùng tốt hơn, các quốc gia khác cũng sẽ làm vậy.

Nhưng, Arcadia thì không. Bên trong và bên ngoài nhìn thấy những cảnh tượng khác nhau. Họ không hề hiểu rằng mình đang sở hữu một kho báu lớn đến nhường nào.

"Nhưng, nếu không có một hình phạt nào cả thì cũng sẽ có vấn đề. Dù rằng không giết một ai đi nữa. Nếu là ta thì muốn nói là cho thuê có thời hạn ở Gallias một thời gian, nhưng lại không thể giải quyết được nên thôi. Chuyện đó để dịp sau, vậy. Thế nên, làm sao đây nhỉ—"

Gaius vỗ tay một cái. Và rồi với một nụ cười toe toét—

"!?"

Ông đã ban cho William một hình phạt mà anh không thể nào ngờ tới được. Một thứ có thể gọi là hình phạt hay không cũng không rõ, nhưng theo một nghĩa nào đó, nó lại chứa đầy tầm nhìn xa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận