Tòa tháp Nghiệp chướng
Fujita Keyaki hou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hội nghị vương giả

Mộng ảo

0 Bình luận - Độ dài: 2,277 từ - Cập nhật:

"Có chuyện gì sao ạ?"

Được người phụ nữ lên tiếng hỏi, William cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần. Có một câu chuyện phiếm rằng trên đời này có khoảng ba người giống hệt mình, nhưng có lẽ nó là sự thật, và anh tự ép mình chấp nhận rằng chuyện thế này cũng có thể xảy ra.

"À, không, chỉ là cô giống một người quen của tôi."

"Chà, thật là một duyên phận kỳ lạ."

Cô gái tự giới thiệu là Michelle, hoàn toàn không để lộ chút bối rối nào như lúc nãy mà nở một nụ cười chỉnh chu. Nhìn thấy cử chỉ đã được tính toán đó, William cũng dần lấy lại được sự bình tĩnh. Cô ấy đang cố gắng hoàn thành công việc, những gì mình phải làm một cách chỉnh chu.

"Người phụ nữ đó có ở quê nhà của ngài không?"

"Không, đã, không còn nữa."

"...Thật là, xin lỗi ngài. Tôi đã lỡ lời."

Chủ đề được khơi ra để tạo không khí lại có tác dụng ngược. Dù là người làm trong ngành dịch vụ, đôi khi cũng có lúc không ăn khớp, nhưng cô đang nghĩ rằng mình đã làm không tốt chút nào. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, William đã hiểu được điều đó. Vì anh cũng vậy.

"Cảm giác thật kỳ lạ. Như thể mình đã quay trở lại quá khứ vậy."

Nhìn William bẽn lẽn, Michelle thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt quá. Tôi đã nghĩ mình làm ngài phật lòng."

"Sao có thể chứ. Ngược lại, tôi mới phải xin lỗi. Đã để cô phải bận tâm không đáng."

"Không ạ. Xin ngài đừng bận tâm. Mời ngài qua đây."

Michelle vẫy tay về phía mép giường. Có lẽ ý cô là hãy ngồi xuống và nói chuyện trước. Chuyện riêng tư của William, tức là anh còn là trai tân, chưa có kinh nghiệm, cô cũng đã biết. Cứ thế này từ từ xoa dịu tâm trạng, và tạo ra một dòng chảy cũng là công việc của họ.

"Vậy thì xin phép."

Ngồi cạnh bên, mùi hương càng trở nên rõ rệt hơn. Mùi hương giống hệt chị gái anh. Một cảm giác thật kỳ lạ. Dù giọng nói có khác, nhưng từ ngoại hình, cử chỉ cho đến cả mùi hương đều giống chị anh như hai giọt nước. Nếu là ngẫu nhiên thì thật là quá hoàn hảo.

(...Sự sắp đặt của Thần, sao. Quả nhiên là một con quái vật, gã đó.)

Ở một nơi mà đương sự không hề hay biết, William đang nếm trải sự đáng sợ của Rudolf.

"Mùi hương, ngài có để ý không ạ?"

"Ừm? À, à. Người quen của tôi cũng có mùi hương tương tự, nên tôi hơi để ý một chút."

"Vậy sao ạ!? Thật là một sự trùng hợp tuyệt vời. Loại nước hoa này có mùi dịu dàng nên tôi đã dùng nó từ rất lâu rồi. Mà nó giữ mùi lâu một cách bất ngờ đấy ạ."

"Hể. Cũng có loại nước hoa mùi như thế này sao."

"Khách hàng thì có người thích người không ạ. Có những người thích mùi hương nồng hơn, và cũng có những người rất thích và khen ngợi vì nó có mùi dịu dàng."

"Tôi thì lại thích nó. Mùi hương nồng, hơi kích thích quá."

"Xem ra ngài không có duyên với khu phố đèn đỏ lắm nhỉ. Mùi hương là thứ sẽ quen dần, và càng trải qua nhiều cuộc hẹn hò, người ta sẽ càng muốn những kích thích mạnh hơn. Bất kể là chuyện gì."

"ahaha, dù gì thì ở tuổi này tôi vẫn chưa có kinh nghiệm."

"Với gương mặt thanh tú như vậy, thật là lạ."

"Quanh năm suốt tháng chỉ toàn chiến tranh, nên đặc biệt chẳng có cuộc gặp gỡ nào, cũng chẳng có cơ hội nào cả."

"...Ngài là lính sao ạ?"

"Vâng. Dù không có tài năng gì lớn lao, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức bám trụ và sống sót."

"Ngài khiêm tốn quá."

"Không, tôi thật sự—"

Ngay khi William định nói thêm lời phủ nhận, Michelle đã nhẹ nhàng ôm lấy anh. Bất ngờ bị ôm, William tròn mắt, nhưng—

"Hãy nghỉ ngơi thật thoải mái đi. Hãy giao phó bản thân cho em, không sao đâu, không có gì đáng sợ đâu ạ."

Những lời thì thầm bên tai. Nó ngọt ngào, dịu dàng, và hơn hết, có một mùi hương thật hoài niệm. William cũng từ từ tựa vào. Anh nhẹ nhàng vòng tay ra.

(A, chị nhỏ lại rồi nhỉ, chị à.)

Cảm giác này đã bao lâu rồi. Tình cảm này đã từ bao giờ. William thở phào nhẹ nhõm trong vòng tay của một cô gái. Thật bình yên, thật đủ đầy, như những ngày tháng đó—

"...Em, đã trở thành, kỵ sĩ, rồi đấy."

"Kỵ sĩ? Kỵ sĩ làm sao ạ thưa ngài—"

Michelle đang thầm tự khen mình đã tạo ra một dòng chảy tốt. Những vị khách chưa có kinh nghiệm thường rất nhạy cảm, phải đối xử như đồ thủy tinh dễ vỡ. Ngay cả với cô, một người từng trải trăm trận, đó cũng là một loại đối tượng cần phải cẩn thận. Nhưng đã là dân chuyên nghiệp, bằng tài ăn nói khéo léo, cô đã phá vỡ sự cảnh giác, và đáng lẽ ra sẽ bắt đầu cuộc chiến ngay sau đó.

"...Thưa ngài, thưa ngài."

Lay mạnh một chút cũng không có phản ứng. Cứ thế, anh ngã phịch xuống lòng Michelle—

"Khòò."

"Ngủ say như chết rồi!?"

Anh đã ngủ một giấc thật sâu trên lòng cô. Lay cũng không dậy.

"...Kh-Khách trả một đống tiền để bao trọn người nổi tiếng nhất, mà lại đi ngủ sao? Có vô lý không chứ?"

Lợi dụng việc khách đang ngủ, Michelle đã nói chuyện bằng giọng thật của mình. Cô chưa bao giờ có trải nghiệm như thế này. Cô cũng có lòng tự trọng của mình. Cô đã nghĩ rằng mình là số một ở cửa hàng này, và cũng thuộc hàng top ở Ulterior. Dù không nói ra miệng.

Vậy mà lại ra nông nỗi này. Bình thường thì sẽ nổi giận, nhưng—

"Nhìn cái mặt ngủ bình yên thế này, có muốn giận cũng không giận được."

Đôi mắt sắc sảo nhắm nghiền một cách mềm mại, cặp lông mày thẳng tắp giờ đây cong lại một cách thư thái. Gương mặt thanh tú, đâu đó có nét trung tính và lạnh lùng, nhưng ấn tượng ban đầu đã tan biến, đôi má hơi phúng phính sờ vào rất thích.

"Chắc là một cậu ấm con nhà giàu nào đó ra chiến trường để lấy danh tiếng chăng? Vì, cậu ta có một gương mặt hiền lành đến thế này cơ mà. Đừng nói là người, ngay cả côn trùng chắc cũng không giết nổi."

Michelle vuốt mái tóc mềm mượt của anh. Thấy anh cựa mình một cách thoải mái trông thật thú vị. Một khí chất đáng để trêu chọc, điều này cũng khác hẳn so với ấn tượng ban đầu.

"Biết sao giờ. Dù sao cũng đã nhận tiền rồi, cho mượn cái đùi một chút cũng được. Đùi của Misha-chan đắt lắm đấy nhé. Cứ như Claude nhà mình, thật là một người hay nhõng nhẽo."

William ngủ say sưa. Người phụ nữ để anh gối đầu lên đùi mình và mân mê mái tóc mềm mượt của anh. Ở đó có một ảo ảnh mà một người đàn ông nào đó đã từng theo đuổi và nghĩ rằng sẽ không bao giờ có được. Nếu có ai đó nhìn thấy, chắc hẳn sẽ kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Người đàn ông chưa bao giờ để lộ sơ hở, người đàn ông mà ngay cả trong giấc ngủ cũng đồng hành cùng ác ý, giờ đây đang ở trong một sự bình yên không có lấy một chút cảnh giác, một chút ác ý nào.

Một khoảng thời gian chưa từng có kể từ khi đánh mất người yêu thương nhất, giờ đây, người đàn ông đó đang tận hưởng.

"Oaa. Buồn ngủ quá. Quẩy hơi quá rồi."

Sau khi tận hưởng một cách trọn vẹn, dụi đôi mắt ngái ngủ, dưới bầu trời vẫn còn mờ tối, anh loạng choạng bước ra khỏi quán. Volf ra trước đó cũng có vẻ mặt buồn ngủ.

"Thế nào?"

"...Một cánh cửa mới suýt nữa thì mở ra. Phía trước đó là một cái đầm lầy. Biết thế, mà vẫn, khốn thật."

"Thì ra là vậy. Vậy là cậu suýt nữa thì thức tỉnh với gu mũm mĩm à. Tôi hiểu cảm giác đó. Tôi cũng suýt nữa thì sa vào rồi. Những lúc như thế, hãy nhìn chằm chằm vào một mỹ nhân có thân hình chuẩn. Một người thật tuyệt vời ấy."

"...Hôm nay tao sẽ rình mò công chúa của Arcadia cả ngày. Sau khi ngủ đã."

"Thế là tốt đấy. Xinh đẹp kinh khủng mà. Tôi thì là fan của Claudia. Trông có vẻ dâm đãng."

"Tao cũng thế. Chắc chắn là dâm đãng."

"Hợp nhau ghê nhỉ. À, nhân tiện thì tôi tuyệt vời lắm. Tối nay sẽ lại đến."

"Thật á!? Mai tao sẽ chỉ định cô ấy đấy!"

"Cậu có cô nàng mũm mĩm của cậu rồi còn gì?"

"Không có! Với lại buồn ngủ chết đi được! Thằng đó vẫn chưa ra à!?"

"Thôi nào. Lần đầu tiên là một thứ đặc biệt mà. Tôi cũng nhớ rõ lắm. Bỗng dưng hứng lên rồi tấn công. Con bé đó, tuyệt vời lắm. Ngực lại to nữa."

"Tao thì... Grr, guooo. Cái đầu đang được trung hòa bởi ngực lép đây. Nica, cái ngực không có của mày, lần đầu tiên có ích đấy. Mà này, dù sao đi nữa mày cũng phẳng quá đấy."

"...Con bé đó là con gái à."

"À, tạm thời là thế. Mà này, tao đến giới hạn rồi. Về đây."

"Đúng thế. Tôi cũng đến giới hạn rồi. Chuyện còn nhiều, trưa mai lại nói tiếp. Dù sao cũng rảnh."

"Ừ. Lần đầu của thằng đó, phải hỏi cho ra ngô ra khoai mới được."

"Đê tiện ghê nhỉ. Tôi thích cái điểm đó của Volf-chi đấy."

"Gahaha. Vậy thì về thôi."

"Vâng."

Rudolf và Volf, hai gã đàn ông thua cuộc trước cơn buồn ngủ, đã trở về. Hoàn toàn không hề hay biết rằng bên trong đã xảy ra một sự cố bất ngờ như vậy—

Khi William tỉnh dậy thì cô gái đó đã không còn ở đó nữa. Cảm giác như bị ma ám. Dù vậy, thể trạng lại vô cùng tốt. Tốt đến mức không nhớ nổi từ bao giờ. Cũng phải thôi, đã lâu lắm rồi anh mới có thể ngủ một giấc thật sâu như vậy. Ngay cả khi nằm liệt giường vì bị thương cũng không được đến thế.

"Thưa ngài, thật sự xin lỗi ngài."

"Không, tôi mới là người phải xin lỗi. Giúp tôi gửi lời xin lỗi đến cô ấy."

Nói rồi, William lấy tiền từ trong túi ra và đưa cho chủ quán.

"Chúng tôi rất mong được đón tiếp ngài lần sau."

"Nếu có duyên sẽ lại đến."

Ánh bình minh chiếu vào mắt, William đón một buổi sáng sảng khoái đến mức cảm thấy có chút tội lỗi. Cảm giác như bây giờ có thể làm được bất cứ điều gì, với tâm trạng đó anh ngước nhìn lên bầu trời.

"Một giấc mơ thoáng qua. Thế là quá đủ rồi."

Với bước chân nhẹ nhàng, William bước về phía trước.

Hội nghị Vương giả liên tục diễn ra trong sóng gió. Giữa bối cảnh đó, những vị vua trẻ tuổi lại tỏa sáng rực rỡ. Người có số lần phát biểu nhiều nhất trong suốt kỳ họp có lẽ là Vua Ostberg, Ernst. Vào những thời điểm quan trọng, Galerius của Aquitania lại là người làm cho không khí trở nên nghiêm túc. Và người bị nhắm đến nhiều nhất chính là Nữ hoàng của Arkland, Apollonia.

Vấn đề đã gây chấn động ngay từ ngày đầu tiên, cách đối xử với Arkland, là lời mời gia nhập Bảy Vương Quốc do Nederkux chủ xướng. Sự phản đối của các quốc gia khác cũng rất mạnh mẽ, nhưng sự phản đối mạnh mẽ nhất lại đến từ chính Apollonia, người đã thẳng thừng từ chối. Dĩ nhiên, tất cả đều là những động thái đã được tính toán, và kết quả diễn ra đúng như ý muốn của kẻ chủ mưu.

Arkland sẽ không thuộc về khuôn khổ của Bảy Vương Quốc. Chính Apollonia đã bày tỏ ý định rằng mình sẽ không tham gia vào hệ thống vì sự cân bằng mang tên Bảy Vương Quốc. Và Vua của Gallias, Gaius, đã công nhận điều đó. Đó là ngày đầu tiên.

Cứ thế này, sự cân bằng của Bảy Vương Quốc đã sụp đổ cả về danh nghĩa lẫn thực tế. Sanc-Phalst đã tuyên bố vong quốc trong hội nghị, buông lời cay đắng trao lại đất đai cho Arkland, và diệt vong. Còn lại sáu nước. Vốn dĩ Sanc-Phalst chỉ là để cho đủ số, nhưng quốc gia đủ lớn để thay thế nó vào Bảy Vương Quốc cũng chỉ có Aquitania. Nhưng Galerius lại phản đối việc đưa nước mình vào Bảy Vương Quốc, và hội nghị từ ngày thứ hai trở đi đã rơi vào hỗn loạn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận